Beta: Lilly
Giáo viên trường số Sáu chấm bài rất hiệu quả, thứ Ba thi xong, những ngày sau đó vẫn học bình thường, nhưng giáo viên vẫn chấm xong bài kiểm tra của toàn khối trước thứ Sáu, chỉ là thứ hạng vẫn chưa sắp xếp xong nên kết quả chính thức sẽ được công bố vào thứ Hai tuần sau.
Sau khi sự việc của Hồ Thành xảy ra, Trần Tầm Phong cũng gần như cùng lúc biến mất ở trường số Sáu, tuần này Trần Tầm Phong chính thức quay lại vừa đúng lúc diễn ra kỳ thi giữa kỳ, nên thông báo về hình thức kỷ luật của nhà trường đối với hắn cũng được dời sang thứ Hai tuần sau.
Hôm đó ở văn phòng, trước sự chứng kiến của các vị lãnh đạo, giáo viên và phụ huynh có liên quan, sự việc của Hồ Thành đã được làm rõ từ đầu đến cuối, trong toàn bộ sự việc này, Chu Ải quả đúng là người vô tội nhất, nhưng Trần Tầm Phong thì không phải.
Lần đi chơi thu ở công viên trên đỉnh núi, hắn đã kéo lê Hồ Thành trên mặt đất đầy sỏi đá suýt chút nữa thì động thủ, toàn bộ học sinh lớp 1 đều nhìn thấy, còn lần này, hắn và Chu Ải bị chặn ở trong ngõ rồi phản công, cũng là sự thật.
Phản công khi bị tổn thương là bản năng của con người, nhưng Trần Tầm Phong vẫn là một học sinh của trường số Sáu, hắn học ở trường số Sáu thì phải tuân thủ nội quy, kỷ luật của trường đối với học sinh phổ thông, cách phản công của hắn là dùng bạo lực để chế ngự bạo lực, dùng bạo lực để đáp trả bạo lực, tất nhiên trường sẽ không thể ủng hộ.
Trong trường có chuyện gì thì phải tìm giáo viên, ở nhà có chuyện gì thì phải tìm phụ huynh, đây mới là cách giải quyết vấn đề mà học sinh phổ thông nên lựa chọn.
Vì vậy, hành vi bạo lực tự mình xử lý riêng tư của Trần Tầm Phong hoàn toàn không được phụ huynh và giáo viên công nhận, cho dù điểm xuất phát của hắn không có vấn đề gì, thì vẫn phải xử lý kỷ luật, quan trọng hơn là phải bày tỏ thái độ của nhà trường đối với sự việc này trước toàn thể học sinh——đúng sai chưa bàn đến, bạo lực chắc chắn là sai.
Nếu Trần Tầm Phong là người cầm đầu không bị phạt, thì những học sinh khác cũng sẽ bắt chước theo, họ sẽ càng coi thường các quy định kỷ luật của trường.
Sáng thứ Hai trời đã hửng nắng, đây dường như là thời tiết đẹp hiếm hoi kể từ đầu mùa đông năm nay, lễ chào cờ được tổ chức dưới ánh nắng, loa phát thanh trong trường không ngừng phát biểu của chủ nhiệm giáo dục.
Chu Ải đứng trước một chiếc cột trụ chịu lực phía sau bục chủ tịch, cậu hơi ngẩng đầu nhìn trời, trời rất xanh, ánh nắng chiếu xuống không có nhiệt độ gì, nhưng đặc biệt trong trẻo.
Cột trụ chịu lực rất rộng, dễ dàng che khuất thân hình của Chu Ải, Trần Tầm Phong đi từ phía sau đến, phải đi vòng qua cột trụ mới nhìn thấy cậu.
Cột trụ chịu lực hình vuông, Trần Tầm Phong lặng lẽ dừng lại ở bên cạnh, hắn đứng vuông góc với Chu Ải, chỉ nghiêng đầu qua một bên để lẳng lặng nhìn cậu
Chu Ải mặc đồng phục mùa đông màu xanh trắng, đồng phục mùa đông có thêm một lớp nhung dày bên trong, nhưng trên người Chu Ải vẫn không hề thấy cồng kềnh, thậm chí Chu Ải còn mặc bộ đồng phục vốn không có kiểu dáng này thành chỉnh tề. Ánh nắng chiếu xuống, chiếu đến từng sợi tóc của Chu Ải đều sáng lấp lánh, hàng mi của Chu Ải in bóng mờ dưới mí mắt, ánh nắng mùa đông hiếm hoi, mặc dù có hơi chói mắt, nhưng lần này Trần Tầm Phong cũng không thừa nước đục thả câu giơ tay che nắng cho cậu.
Nhưng gió quá lớn, thổi cho tờ giấy trong tay Trần Tầm Phong xào xạc, Chu Ải vẫn nhanh chóng cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
Chu Ải thậm chí không cần suy nghĩ, đã đoán được người dựa bên cạnh là ai, cậu quay người về phía Trần Tầm Phong, trước tiên nhìn vào cánh tay đang treo của Trần Tầm Phong.
Thực ra Trần Tầm Phong là người rất thiếu kiên nhẫn, thứ Hai tuần trước mới treo cánh tay, ngày thứ hai hắn đã thấy phiền rồi, lúc đó đã có ý định tháo ra, nhưng lúc đó Chu Ải không cho.
Hồi nhỏ Trần Tầm Phong cũng từng làm những chuyện như thế này, mỗi lần bị thương đi đến phòng y tế của trường, bác sĩ đang bôi thuốc cho hắn thì hắn thấy khó chịu, không thích cảm giác thuốc bôi lên da, cũng không thích bác sĩ cầm dụng cụ lung tung trên người mình, sau đó hắn kéo Chu Ải bỏ chạy.
Lúc này cảm nhận được ánh mắt của Chu Ải ở phía trước, Trần Tầm Phong lắc lắc cánh tay đang treo, nói: "Không sao".
Sau đó hắn nghiêng người, chỉ vào túi bên hông của đồng phục cho Chu Ải xem: "Trong túi có một viên kẹo".
Cả hai tay hắn đều không tiện, nên ra hiệu cho Chu Ải tự lấy, Chu Ải nhìn hắn một cái, đưa tay vào túi hắn lấy viên kẹo đó ra, đó là một viên kẹo dài được bọc bằng giấy bạc, sau khi lấy ra, Trần Tầm Phong ra hiệu cho cậu bóc ra.
Chu Ải rũ mắt bóc vỏ kẹo, bên trong là một thanh sô cô la trắng có kẹp vụn hạt, cậu bẻ đôi, đưa một nửa đến bên miệng Trần Tầm Phong.
Bên trước bục chủ tịch, chủ nhiệm giáo dục đang hùng hồn nói rằng học sinh không được mang theo đồ ăn vặt vào lớp học, càng không được ăn đồ ăn ở khu vực dạy học, nếu bị bắt gặp, sẽ bị trừ điểm thi đua của lớp, giọng ông ta truyền ra từ loa trên đầu, đinh tai nhức óc, nhưng Chu Ải và Trần Tầm Phong dường như đều không nghe thấy, họ chỉ dựa vào cột tường, rất yên tĩnh chia nhau ăn một viên kẹo sô cô la.
Về mặt học tập, Chu Ải chắc chắn là kiểu học sinh được tất cả các giáo viên yêu thích nhất, cậu vừa chăm chỉ vừa thông minh, ngoài nền tảng vững chắc, cậu còn là người giỏi giải quyết những câu hỏi khó, và điều đáng quý nhất là Chu Ải không có điểm yếu, vì vậy, bất kể tương lai có thi đại học hay thi học sinh giỏi, thì đối với cậu mà nói, đều có thể là lựa chọn phù hợp và hoàn hảo nhất.
Cậu hoàn toàn không có sự hấp tấp hay kiêu ngạo thường thấy ở những học sinh giỏi, chỉ có sự điềm đạm và thoải mái khi học, không chỉ vậy, thái độ học tập của Chu Ải còn vô cùng nghiêm túc.
Lớp 1 là lớp ưu tú nhất, nhưng học sinh giỏi thực ra rất kén chọn, kén chọn môn học, kén chọn giáo viên dạy học, thậm chí kén chọn cả câu hỏi, rất nhiều học sinh chỉ làm bài tập khó, chỉ học các môn khoa học, chỉ nghe các giáo viên giảng bài hay, nhưng Chu Ải thì không kén chọn.
Bất kỳ môn học nào, bất kể nội dung khó hay dễ, hoặc có giá trị đối với việc phân ban chọn chuyên ngành sau này hay không, chỉ cần giáo viên đứng trên bục giảng, bất kể là giáo viên trẻ mới đến dạy, hay giáo viên nổi tiếng đã lớn tuổi, Chu Ải đều sẽ nghe, và nghe một cách nghiêm túc, cậu không mất tập trung, cũng không làm việc khác trong giờ học, ở trong lớp, dường như cậu chỉ biết học.
Chu Ải hiện tại đã là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm được tất cả các giáo viên lớp 10 công nhận, họ không còn băn khoăn gì về thành tích của cậu nữa, họ chỉ nhìn Chu Ải dần dần nới rộng khoảng cách với người xếp thứ hai, và khoảng cách đó rất ổn định, ngày càng lớn.
Hôm nay Chu Ải đứng trên bục chủ tịch nhận giải về kỳ thi giữa kỳ vừa rồi, không trực tiếp quay về tòa nhà dạy học như trước, mà xuống bục chủ tịch quay về đội ngũ của lớp 1.
Cậu đứng cuối hàng lớp 1, một mình một hàng, xa xa nhìn chàng trai đang bước qua bậc thang đi lên bục chủ tịch.
Theo thông lệ của trường số Sáu là thưởng trước, phạt sau, vì vậy, mỗi lần có học sinh bị kỷ luật hoặc phạt, đều sẽ được bố trí vào phần cuối của buổi chào cờ.
Trần Tầm Phong treo cánh tay, tay còn lại cầm bản kiểm điểm, đi không nhanh không chậm, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt hắn, nên dù cách nửa sân vận động, Chu Ải vẫn có thể nhìn rõ sự lãnh đạm và mệt mỏi trên khuôn mặt hắn, rất giống với biểu cảm vừa mới tỉnh ngủ.
Trần Tầm Phong vẫn mặc đồng phục mỏng của mùa thu, còn mặc rất rộng thùng thình, không kéo khóa, gió thổi qua, vạt áo dễ dàng phồng lên bên hông hắn, hắn vừa đứng trước micro, Chu Ải đã nghe thấy tiếng la hét và huýt sáo từ các hướng khác nhau của sân vận động.
Chủ nhiệm khối cau mày đứng bên cạnh Trần Tầm Phong, ông ta cao ngang vai Trần Tầm Phong, nhìn thấy cảnh tượng ồn ào bên dưới, ông ta quay đầu rút micro dựng trên bục chủ trì: "Ồn ào cái gì? Lớp nào đang ồn ào! Nghĩ rằng cậu ta lên đây biểu diễn chương trình mở buổi hòa nhạc sao! Vinh quang à?"
Không khí bên dưới lắng xuống đôi chút, chủ nhiệm khối mới cầm micro bắt đầu nói chuyện chính: "Tôi hẳn là phải ngày nào cũng nói với các em về nội quy của trường, ngày nào cũng nói, nhưng trên thực tế, dù có nhấn mạnh thế nào, các em vẫn phạm lỗi như thường!"
Chủ nhiệm nói chuyện trên bục, ông ta chỉ đơn giản kể lại mâu thuẫn giữa Trần Tầm Phong và Hồ Thành, vì những người hiểu rõ nhất sự việc chính là hai người họ, còn khi nói đến phần liên quan đến Chu Ải, ông ta không trực tiếp nêu tên, chỉ dùng cụm từ "một học sinh nào đó" của trường để chỉ.
Đây là một hình thức bảo vệ của chủ nhiệm, nhưng sau khi sự việc được đưa lên tiêu đề, những người biết chuyện đều biết học sinh đó là ai, chủ nhiệm trên bục vừa nói về sự theo dõi đê tiện của Hồ Thành, vừa nói về đám côn đồ mà Hồ Thành tụ tập, cũng nói về việc Trần Tầm Phong tự ý xử lý sai.
Lần này không cần ông ta duy trì kỷ luật trong buổi họp, những học sinh bên dưới tự nhiên im lặng, nói đến cuối cùng, ông ta cũng tự nói đến mức tức giận, ông ta nói: "Các em là học sinh! Không phải là bọn lưu manh hay côn đồ trong xã hội, ít nhiễm những thói hư tật xấu đó cho tôi, ít mang những cách hành xử đó vào trường học đi, các em là học sinh của trường số Sáu! Các em thi vào đây là để học lên đại học, chứ không phải để đánh nhau với bạn học, cũng không phải để gây ra bạo lực, thậm chí là bạo lực mạng! Tấm gương của Hồ Thành đang ở ngay trước mặt các em!
Cuối cùng là ông trực tiếp thông báo kết quả xử lý vụ việc, bản chất vụ việc của Hồ Thành quá tệ, không những gây nguy hiểm nghiêm trọng cho bạn học, mà còn lan truyền lên mạng, còn ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, Hồ Thành đã bị đuổi học tại chỗ, còn cách xử lý của Trần Tầm Phong cũng rất tệ, cuối cùng hắn đã nhận được hình thức kỷ luật cảnh cáo tại trường, chỉ cách đuổi học một bước.
Trong toàn bộ quá trình chủ nhiệm khối nói chuyện, Trần Tầm Phong đều đứng bên cạnh, ông ta nói gần xong thì nhìn thấy bản thảo trên tay Trần Tầm Phong bên cạnh, lại không vui, ông ta trực tiếp hỏi Trần Tầm Phong, giọng nói rõ ràng được micro trước mặt thu lại: "Đọc bản kiểm điểm còn cần bản thảo sao? Người ta lên bục diễn thuyết đều không cần bản thảo, không nhớ được nội dung kiểm điểm, thì kiểm điểm cũng chẳng có ý nghĩa gì! Nộp giấy cho tôi!"
Trần Tầm Phong nghiêng đầu nhìn chủ nhiệm bên cạnh, giọng điệu khá bình tĩnh nói: "Không nhớ được."
Chuyện này cùng với hình thức kỷ luật đều đã nói xong, bầu không khí giữa những học sinh bên dưới cũng thoải mái hơn, nên sau khi từng chữ lạnh nhạt của Trần Tầm Phong thông qua loa phát thanh trong trường, truyền đến tai từng người trên sân vận động, thì bên dưới đã bùng nổ tiếng cười khúc khích ở phạm vi nhỏ.
Chủ nhiệm trên bục trừng mắt nhìn Trần Tầm Phong: "Cậu lên đây kiểm điểm bao nhiêu lần rồi, chưa từng có giáo viên nào nói với cậu không cần bản thảo sao?"
Trái ngược hẳn với sự tức giận của chủ nhiệm là sự bình tĩnh của Trần Tầm Phong, hắn nói: "Không có."
Chủ nhiệm giơ tay nhìn đồng hồ, không dây dưa với hắn nữa, vỗ mạnh vào bục chủ trì trước mặt: "Đọc!"
Trần Tầm Phong đưa tay nâng độ cao của micro, sau đó dùng lòng bàn tay trái chống nhẹ lên bục chủ trì, tay đè hai tờ giấy bản thảo, hơi cúi đầu, cuối cùng bắt đầu kiểm điểm chính thức trước toàn thể thầy cô và học sinh trong trường.
Giọng hắn hơi lạnh, thông qua micro và hệ thống âm thanh điện tử, chất lạnh này được thu thập và khuếch đại, thậm chí còn mang theo chút từ tính, khi Trần Tầm Phong nói, có một cơn gió thổi thẳng vào mặt hắn, vừa vặn thổi bay vài sợi tóc mái của hắn, biểu cảm rũ mắt của hắn bên dưới không hề lay động.
Trần Tầm Phong nói không nhanh: "Kính thưa các thầy cô giáo, các bạn học sinh thân mến, chào buổi sáng, tôi là Trần Tầm Phong đến từ lớp 21, chủ đề kiểm điểm chính của lần này là từ chối bạo lực học đường, tin tưởng thầy cô và bố mẹ."
Chu Ải lần đầu tiên đứng trên sân vận động nghe Trần Tầm Phong kiểm điểm, cậu cũng mới biết tại sao vừa rồi chủ nhiệm lại nói hắn lên đây mở buổi hòa nhạc, vì quá ồn ào. Có lẽ là ở hướng lớp 21 bên kia, trong suốt quá trình Trần Tầm Phong nói chuyện trên bục, bên kia liên tục truyền đến tiếng la hét hoặc huýt sáo, giống như đang cổ vũ, cũng giống như đang tạo không khí, cuối cùng chủ nhiệm xuống bục đi về phía lớp của họ, tiếng ồn ào này mới tạm thời lắng xuống.
Buổi kiểm điểm của Trần Tầm Phong là chương trình cuối cùng của lễ chào cờ vào thứ Hai, sau khi kết thúc, các lớp sẽ trở về lớp để chính thức bắt đầu bài học, cách đám đông chen chúc, Chu Ải nhìn thấy Trần Tầm Phong đang đi về phía mình qua đường chạy màu đỏ, cậu dừng lại tại chỗ đợi hắn, đột nhiên có người gọi tên cậu.
Chu Ải quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của chủ nhiệm lớp Tần: "Chu Ải, tôi đang tìm em, tìm em có chuyện muốn nói, lại đây, đi trước đã."
Thầy Tần ra hiệu cho Chu Ải theo dòng người trở về lớp, vừa đi vừa nói.
Chu Ải quay đầu nhìn về phía Trần Tầm Phong, hai người nhìn nhau, Chu Ải biết Trần Tầm Phong đã nhìn thấy thầy Tần bên cạnh mình, lúc này cậu mới quay đầu đi theo bước chân của thầy Tần về phía trước.
"Là thế này Chu Ải," thầy Tần dẫn Chu Ải đi về phía con đường yên tĩnh ít người hơn: "Tết dương lịch sắp đến rồi, trường cũng đã định phương án về buổi tiệc tối mừng năm mới, tuần này sẽ phát đến từng lớp, mỗi lớp chuẩn bị chương trình cho buổi tiệc tối."
Nghe thì có vẻ đây là chuyện không liên quan gì đến Chu Ải, nhưng Chu Ải không nói gì, chỉ tiếp tục yên lặng lắng nghe.
Nói đến đây, thầy Tần hơi do dự, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp lời: "... Nhà trường, bao gồm cả khối, đều muốn em lên sân khấu thể hiện một chút."
Chu Ải vẫn hờ hững, không biểu lộ rõ ràng.
"Học kỳ này sắp kết thúc rồi, sự xuất sắc của em mọi người đều thấy, rất nhiều hoạt động trước đây, em đều không tham gia vì những lý do này nọ."
Thầy Tần nói rất bóng gió, nhưng Chu Ải có thể nghe ra, những lý do này nọ đó - hoặc là vì cậu không nói được nên không thể tham gia, hoặc là vì cậu từ chối.
"Tết dương lịch lần này vừa đúng là kỷ niệm 90 năm thành lập trường, buổi tiệc tối mừng năm mới cũng là lễ kỷ niệm thành lập trường, cấp trên nói phải tổ chức long trọng một chút, lần này nhà trường... không chỉ mời lãnh đạo Sở giáo dục, đài truyền hình phát thanh, đại diện công ty của cựu học sinh nổi tiếng, mà còn mời lãnh đạo và học sinh của một số trường anh em trong tỉnh thành, trường số Hai, trường số Ba, trường số Năm, trường thí nghiệm, trường phổ thông Bác Nguyên, họ sẽ cử lãnh đạo và học sinh đến xem", nói đến đây, thầy Tần cười cười: "Vài vị chủ nhiệm nói em là bộ mặt của chúng ta, nên muốn dành một tiết mục trong buổi tiệc tối lần này cho em, để em thể hiện một chút."
Thầy Tần liếc nhìn Chu Ải bên cạnh, thật ra dù là với tư cách là giáo viên bộ môn hay chủ nhiệm lớp, ông đều không thể chê vào đâu được ở Chu Ải, chỉ là khiếm khuyết về ngôn ngữ và tính cách của Chu Ải vẫn ảnh hưởng đôi chút đến cuộc sống bình thường ở trường.
Nếu Chu Ải có thể nói chuyện, thì những cuộc tranh luận, những hoạt động dẫn chương trình, những cuộc thi hùng biện của trường hoặc của thành phố, tỉnh, Chu Ải đều có thể đại diện cho trường đi tham gia, thậm chí cậu chắc chắn sẽ làm rất tốt.
Mọi người đều nhìn thấy biểu hiện của Chu Ải kể từ khi cậu vào trường, có thể coi là một học sinh giỏi hiếm có trong nhiều năm qua, một số giáo viên trẻ trong khối 10 thậm chí còn nói riêng rằng Chu Ải quá "thần kỳ".
Nhưng Chu Ải không thể tham gia những hoạt động đó, vì vậy lần kỷ niệm thành lập trường này, yêu cầu của nhà trường trở nên rất rõ ràng và đơn giản, thầy Tần cười tóm tắt: "Em là linh vật của khối 10 chúng ta, lãnh đạo thành phố và một số trường anh em đến, các giáo viên đều muốn dẫn linh vật này đi dạo, lên sân khấu thể hiện một chút."
Không giống như lần chụp ảnh cho mạng lưới trường trước đây, lần này thầy Tần không cho Chu Ải cơ hội từ chối, ông nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Các giáo viên đều rất thích em, lần này, một số giáo viên trẻ đã thiết kế chương trình cho em rồi, còn đặc biệt tìm người dẫn dắt em, em chỉ cần theo nhịp của họ là được, không cần lo lắng những việc khác, cũng không cần phải có áp lực."
Chu Ải cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thầy Tần, thầy Tần nhìn vào mắt Chu Ải, nói: "Chu Ải, các giáo viên đều kỳ vọng vào em, các giáo viên tăng ca để sắp xếp chương trình, cũng rất vất vả, đúng không.”
Chu Ải rất ít liên lạc với mọi người, bản thân cậu cũng ít giao tiếp với người khác, nhưng có thể là do hồi nhỏ cậu quá nhạy cảm, dẫn đến bây giờ trong lúc giao tiếp, cậu đều có thể dễ dàng hiểu được ý trong lời nói của người khác.
Ý tứ trong lời nói của thầy Tần rất rõ ràng, Chu Ải học ở trường số Sáu, tức là được trường số Sáu bồi dưỡng, cậu đạt được thành tích, trường số Sáu muốn đưa cậu ra như một đại diện học sinh hoặc học sinh ưu tú, điều này rất bình thường, vì tình hình đặc biệt của cậu, cậu đã cố gắng tham gia ít hoạt động nhất có thể, vì vậy lần này, nhà trường đã sắp xếp chương trình cho cậu dựa trên tình hình đặc biệt của cậu.
Thầy Tần nói các giáo viên đều rất thích cậu, vì vậy đặc biệt thiết kế chương trình, cậu không thể không biết điều đó, phụ lòng ý tốt và nỗ lực của các giáo viên, cậu cũng không thể từ chối những người lãnh đạo coi cậu là "linh vật", bởi vì từ góc độ lãnh đạo nhà trường, họ sẽ chỉ thực dụng hơn, họ muốn Chu Ải đại diện cho trình độ của trường số Sáu, thể hiện trước các trường khác.
Thầy Tần nói xong thì nhìn Chu Ải, dưới ánh mắt của ông, Chu Ải chỉ còn cách gật đầu.
Buổi chiều thứ Hai, tiết cuối cùng là họp toàn khối mỗi tuần, hầu như tất cả các giáo viên lớp 10 đều đi họp, các lớp ở các tầng trên dưới có thể giữ trật tự dưới sự quản lý của cán bộ lớp, nhưng điều này không có nghĩa là tầng của lớp 21, 22 và 23.
Ngay khi các giáo viên rời đi, không khí tự học trên tầng này không khác gì lúc tan học, họ ầm ĩ như muốn nhấc bổng cả mái nhà này lên.
Trong lớp 21, Trần Tầm Phong ngồi ở hàng cuối cùng dựa vào cửa sau, trên bàn hắn bày một quyển sách và một quyển sổ tay, hắn đeo tay phải, ngón tay trái chậm rãi xoay một cây bút, hơi nhíu mày nhìn trang sách trước mặt, không để ý đến sự ồn ào xung quanh.
Cho đến khi đột nhiên có thứ gì đó từ phía trước bay về phía hắn, trước khi đập vào chiếc bàn để sách của hắn, Trần Tầm Phong giơ tay chặn ngay quyển sách đó lại, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám người đang cười ha hả trên bục giảng, ném quyển sách đó trở lại: "Còn chưa hết à?"
Một nam sinh trên bục giảng ngoắc tay với hắn:"Tầm Tầm, qua đây chơi."
Trần Tầm Phong lạnh lùng nhìn họ: "Tao chơi với mẹ mày."
Nam sinh đó nhảy xuống bục giảng, chạy đến trước mặt Trần Tầm Phong vài bước, tò mò cầm quyển sách trên bàn Trần Tầm Phong lên, lật bìa sách: "Để tôi xem cái gì hấp dẫn anh thế, mà xem cả nửa tiết học rồi - ôi, sao anh lại xem toán cấp 2 thế này."
Câu nói này vừa dứt, đám nam sinh kia đều chen nhau lại xem.
Trần Tầm Phong dựa vào lưng ghế, hơi dang chân, bực bội nhíu mày: "Trả sách cho tao."
Người đó ném sách trả lại cho hắn, Trần Tầm Phong cúi đầu xuống một lần nữa, chậm rãi xoay bút.
Giang Xuyên trượt ngồi xuống hàng ghế trước Trần Tầm Phong, quay người lại đối mặt quan sát biểu cảm của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong không chút biểu cảm, rũ mắt xuống đọc sách, hoàn toàn không để ý đến cậu ta.
Giang Xuyên lại thuận theo tầm mắt của hắn nhìn xuống quyển sách hắn để trước mặt, rồi Giang Xuyên đột nhiên khựng lại, cậu ta chỉ vào quyển sổ tay Trần Tầm Phong đặt trên bàn: "... Chữ này không phải chữ của anh chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...