Edit + Beta: V
Chu Ải ngẩng đầu lên thì thấy Trần Tầm Phong, hắn cúi đầu đứng trước mặt cậu, vừa hay che đi ánh nắng chói chang. Ngón tay đặt trên trang sách của Chu Ải khẽ động đậy, ở góc độ ngược sáng này, cậu không nhìn rõ vẻ mặt của hắn cho lắm, chỉ cảm giác được ánh mắt như hóa thành thực thể của đối phương đang nhìn mình.
Lều trại phân cho mỗi lớp là kiểu trong suốt, lúc mặt trời chạm đỉnh thế này thì nó không có tác dụng che chắn gì cả. Chu Ải ngồi tại chỗ, gần như không nhúc nhích, cho nên tai cậu bị phơi nắng đến nỗi phiếm hồng, đây là màu sắc hiếm hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt luôn xanh xao và nhợt nhạt của cậu.
Trần Tầm Phong nhìn chằm chằm vành tai của Chu Ải, sau đó dời mắt sang chỗ khác, hắn nhìn lướt qua sân thể dục trống trải: "Mọi người cũng đi cả rồi, cậu ăn cơm không?"
Một bàn tay cậu đặt trên sách, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lấy lịch trình sự kiện đặt trên bàn phía sau ra. Ngón tay cậu dừng ở chỗ nào đó, thời gian kết thúc buổi sáng dự kiến là 12:00, hiện tại chưa đến lúc.
Ngoài Chu Ải ra thì chỉ có lớp trưởng đang bận rộn phía sau và hai nhân viên hậu cần đưa đón vận động viên, mấy người bọn họ không giao lưu với nhau, vậy nên nơi đây chỉ có mỗi tiếng gió và tiếng còi phía xa.
Trần Tầm Phong xem lịch trình xong thì chuẩn bị xoay người: "Tôi nói với bọn họ một tiếng là chúng ta đi trước."
Nhưng hành động của hắn bị Chu Ải cản lại, cậu giơ tay lên ngăn Trần Tầm Phong, chỉ ngắn ngủi trong giây lát rồi thu về, sau đó cậu nhìn hắn và lắc đầu. Chu Ải không phải người cứng nhắc luôn tuân thủ quy tắc, lại càng không phải sợ lớp trưởng lớp 1 đang ở phía sau, chỉ là cậu đã nhận việc rồi thì phải làm đến nơi đến chốn, với cả, cậu cũng không muốn dính líu đến mấy chuyện râu ria, chỉ tổ rước thêm phiền.
Ánh mắt Trần Tầm Phong đảo qua cánh tay mà Chu Ải thu về, và hắn dừng lại thật.
Sau khi cậu thu tay thì nhìn thoáng qua phía Tây sân thể dục, nơi đó là hướng căn tin của trường, cậu chỉ tùy ý liếc mắt thôi, nhưng Trần Tầm Phong lập tức hiểu ý mà cậu muốn biểu đạt. Hắn kéo đại cái ghế nào đó phía sau, mặt đối mặt ngồi phía trước Chu Ải: "Tôi không vội, cậu cứ đọc tiếp đi, đến giờ thì chúng ta đi."
Mấy người ở phía sau vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng, song những chuyện mới vừa xảy ra lại không thoát khỏi tầm mắt bọn họ.
Hai nam sinh ngồi trước lều trại, Chu Ải là thằng câm chưa từng nói năng câu nào, thậm chí cậu không hề biểu hiện các phương thức giao lưu khác trước mặt mọi người, nhưng từ khi cái tên Trần Tầm Phong tính tình xấu xa kia xuất hiện thì hắn lại "có quen biết" với cậu.
Trong mắt bọn họ, Chu Ải rất ít khi khua tay múa chân, bình thường cậu không giao tiếp bằng mắt với bất kỳ người nào, cho nên để giao lưu với cậu là một điều rất khó. Ngay cả bản thân Chu Ải cũng vậy, hiển nhiên cậu không muốn tiếp xúc với bọn họ, ngoại trừ việc học ra thì cậu không bao giờ trò chuyện với bất kỳ ai trong lớp 1.
Vậy nên cảnh tượng trước mắt mới khiến bọn họ kinh ngạc, bọn họ kinh ngạc không chỉ vì Trần Tầm Phong có thể hiểu được suy nghĩ của Chu Ải qua ánh mắt, có thể hiểu được từng động tác nhỏ của cậu, mà còn vì Chu Ải đáp lại Trần Tầm Phong. Tuy phản ứng của cậu rất lãnh đạm, tuy nó không thật sự rõ ràng, nhưng quả thật cậu đã đáp lại từng câu hỏi một của nam sinh kia.
Suốt hai tháng trời, chuyện này chưa từng xảy ra ở lớp 1, linh hồn cứng rắn, lạnh lẽo đang ngủ say trong thể xác của Chu Ải như đang chậm rãi thức tỉnh.
Trần Tầm Phong ngồi phía trước thay cậu cản lại ánh nắng, Chu Ải cúi đầu, lại đặt tầm mắt lên những trang sách. Quá trình học tập lâu dài khiến cậu có thói quen ghi nhớ, tốc độ đọc của cậu rất nhanh, có thể tập trung ngay lập tức trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Cho nên, khi phát hiện trên mặt mình có một luồng gió khe khẽ thổi liên tục thì cậu đã đọc qua đoạn cao trào cuối cùng trong sách.
Chu Ải đè trang sách rồi ngẩng đầu lên, đột nhiên chạm mắt với Trần Tầm Phong. Đối phương ngồi trên chiếc ghế cao hơn cậu một chút, hắn đặt một chân lên chỗ gác, một tay chống lên đầu gối đỡ cằm, còn tay kia thì cầm xấp lịch trình thi đấu của Hội thao.
Trần Tầm Phong nhìn Chu Ải, tay hắn cầm "lịch trình thi đấu" quạt gió liên tục cho cậu. Trong khoảnh khắc mắt chạm mắt ấy, môi Trần Tầm Phong khẽ động đậy, nụ cười của hắn không phải một nụ cười đơn thuần, mà giống như dáng vẻ của người lớn khi đang trêu chọc trẻ con. Chu Ải từng nhìn thấy ba mình trêu đùa với Chu Hữu Bảo, nhưng vẻ mặt của Trần Tầm Phong không khoa trương như Chu Duệ Thành mà nhẹ nhàng hơn, kiềm chế hơn, dù sao Chu Ải cũng không phải con nít.
Cậu thu hồi tầm mắt, xắn tay áo lên xem đồng hồ, giọng của Trần Tầm Phong đồng thời vang lên: "Còn 10 phút nữa, cậu đọc nốt phần cuối đi rồi chúng ta đi ăn."
Chờ đến khi bọn họ tới căn tin thì không gian đã trống trãi và yên tĩnh lại, thậm chí mấy cô trong căn tin đã bắt đầu dọn dẹp sau bữa ăn. Bọn họ lên thẳng lầu hai, trên đó chỉ có một bàn là còn người ngồi.
Thấy hai bóng người xuất hiện ở cầu thang, Giang Xuyên dời mắt khỏi điện thoại, sau đó trưng gương mặt tươi cười vẫy tay: "Ở đây nè."
Vừa đi về phía đó, Trần Tầm Phong vừa giải thích với Chu Ải: "Hôm nay căn tin phục vụ sớm nên tôi bảo cậu ấy giữ giúp chúng ta hai phần."
Hai người đi đến trước bàn, Giang Xuyên ở đối diện đứng dậy, ánh mắt cậu ta dừng trên mặt Chu Ải một chốc, Trần Tầm Phong giới thiệu nam sinh tóc xoăn cho cậu: "Giang Xuyên."
Chu Ải nhìn sang, ánh mắt cậu lạnh nhạt, không có nụ cười lịch sự của người bình thường khi quen bạn mới mà cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Giang Xuyên cười tươi rói, vẫy tay: "Hello hello, tôi tên Giang Xuyên, lúc trước chúng ta từng gặp rồi á."
Tay Trần Tầm Phong đặt lên lưng ghế bên cạnh, ý bảo Chu Ải ngồi trước, rồi hắn nhìn Giang Xuyên: "Cậu ấy là Chu Ải."
Giang Xuyên cười hì hì: "Biết mà, biết mà, ảnh của sếp treo dưới lầu mỗi ngày đó, hơn nữa trước đó chúng ta đã từng gặp nhau rồi, sếp còn nhớ tôi không?"
Chu Ảỉ chỉ ngồi xuống, không đáp lại sự nhiệt tình của Giang Xuyên, Trần Tầm Phong kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, sau đó hắn duỗi tay kéo khay cơm trên bàn.
Giang Xuyên cũng ngồi xuống, thấy động tác của Trần Tầm Phong, cậu ta nói: "Em mới quay lại đó, nóng hổi luôn!"
Trần Tầm Phong cau mày nhìn cậu ta, hỏi: "Sao mày chưa đi nữa?"
Trên bàn bày hai phần ăn giống nhau, Giang Xuyên ngồi ở đối diện nhìn Trần Tầm Phong quan sát hai khay cơm, hắn đẩy một phần đến trước mặt Chu Ải, còn Chu Ải thì thuận tay đưa cho hắn một đôi đũa.
Giữa hai người không có bất kỳ giao lưu gì, lại càng không phải mặt đối mặt, nhưng những hành động kia rất tự nhiên, thậm chí không có cảm giác sượng sùng gì cả.
Từ trước đến nay, Trần Tầm Phong trong mắt bọn họ là một người có vẻ cô độc. Hắn không tham gia vào các trò đùa dai của đám nam sinh, cũng không hề tỏ ra ga lăng với đám nữ sinh. Nhưng 5 phút trước khi bọn họ đến căn tin, Giang Xuyên nhận được tin nhắn của Trần Tầm Phong, hắn hỏi cậu ta hai phần cơm kia đã nguội chưa.
Đây là sự tinh tế chưa từng xuất hiện ở Trần Tầm Phong.
Giang Xuyên nhìn hai người ở đối diện, phe phẩy tay: "Giờ về lớp xa quá à, bên ngoài lại nóng, trong căn tin mát mẻ hơn, em ngồi đây một lát."
Chu Ải ăn không nhanh, song cậu rũ mắt, trông có vẻ chuyên chú lắm, cậu ăn tất cả các món có trong khay, nhưng định lượng ăn không nhiều, cho nên hầu như không nhận ra cậu thích món nào.
Ấn tượng sâu sắc nhất mà Chu Ải để lại trong lòng Giang Xuyên chính là bức ảnh quá mức chói mắt ở bên dưới khu dạy học, bức ảnh đó đặt bên cạnh bức ảnh của Trần Tầm Phong không hề kém cạnh chút nào. Hiện tại nhìn dáng vẻ Chu Ải ngồi ăn trong căn tin, trong lòng cậu ta chợt hiện lên suy nghĩ quái dị: Hóa ra học sinh đứng đầu khối, không dính khói lửa nhân gian như Chu Ải cũng sẽ ăn cơm.
Cậu ta nhìn Chu Ải hơi lâu, bất giác nghe thấy một tiếng vang nhỏ, Giang Xuyên dời mắt thì thấy đôi đũa của Trần Tầm Phong cắm vào khay đồ ăn, còn đối phương thì đang lạnh lùng nhìn cậu ta chằm chằm, giọng điệu không tốt cho lắm: "Rốt cuộc mày đang nhìn gì đó?"
Trần Tầm Phong nhạy cảm với ánh mắt của cậu ta khi nhìn Chu Ải còn hơn cả bản thân cậu nữa.
Giang Xuyên hoàn hồn, nhanh chóng thu mắt lại, lắc đầu: "Em nào có! Không nhìn, không nhìn mà!"
Suốt quá trình ấy, Chu Ải không hề có phản ứng khi bị nhìn chằm chằm, thậm chí lúc Trần Tầm Phong hỏi thẳng mặt đối phương, cậu cũng chỉ khẽ đảo mắt qua một cái rồi hoàn toàn không thèm để ý nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...