Trúc Lâm Sơn Trang


Kinh thành.
Hoàng cung.
Long Hy các.
Rầm!!!… Tiểu hoàng đế tức giận quăng mạnh đống tấu sớ trên bàn vào người Hàn Mạch cùng Triệu Viện đang tơi tả sau trận đánh đang quỳ chịu tội dưới long kỷ của vua.
– Chỉ có một việc cỏn con đó mà các ngươi cũng không làm được nữa thì chết luôn đi. Về đây chỉ khổ chuốc nhục vào người mà thôi.
– “Hoàng huynh! Huynh cũng đừng ỷ vào ngai vàng mình đang ngồi trên đó mà lớn lối với bọn ta. Nếu có giỏi thì huynh thử ra trận mang vinh quang mà huynh muốn về đi. Chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng trong khi đẩy người khác ra chiến trường chết thay mình” Hàn Mạch tức giận không quỳ nữa, thẳng người đứng dậy hướng Hàn Lâm Viên đang tức giận phía trên.
– “Nhị hoàng tử, xin người bớt nóng” Triệu Viễn không tin được kẻ mà mình bất chấp tính mạng theo hầu lại có gan chọc giận vào hoàng đế cao cao tại thượng như thế. Có câu nói gần vua như gần cọp quả không sai.

– “Ngươi…” Hàn Lâm Viên hai má đỏ bừng vì cơn giận khó nguôi, bàn tay đầy nhẫn ngọc chĩa về phía nhị đệ mà mình tin tưởng “Giỏi ột Hàn Mạch. Ngươi làm trẫm thất vọng mà còn ở đây cãi lý. Trẫm thân là vua một nước, là đại ca của ngươi, thế cư nhiên ngươi lại có thể mở miệng ăn nói như thế không sợ thiên hạ chê cười không khuất phục hay sao?”
– “Còn ngươi chỉ lo ăn chơi, rượu chè, sắc giới không quản chuyện con dân trăm họ đang lầm than bên ngoài mà cũng có thể không sợ thiên hạ chê cười không khuất phục dưới trướng à?” Nữ tử huyết y đỏ rực sặc sỡ từ trong màn trướng của thư phòng hoàng đế bước ra khiến Triệu Viễn cùng Hàn Mạch giật nảy mình trong khi Hàn Lâm Viên lại nhanh chóng thay đổi nét mặt từ giận dữ sang nhu hòa hướng đến nàng ta.
– “Uyển nhi! Sao nàng lại ra đây?” Hàn Lâm Viên từ bỏ chiếc long kỷ của mình, một đường hướng đến nữ tử kia nhẹ nhàng nắm tay dẫn nàng lên trường kỷ ngồi xuống. Dáng vẻ nâng niu nàng như một món trân bảo quý giá đó khiến Hàn Mạch hai mắt nhíu chặt lại như không tin vào mắt mình trong khi Triệu Viễn thì há hốc mồm trước vẻ đẹp thánh thiện không chút tỳ vết kia.
– “Hoàng huynh! Đây là…?” Hàn Mạch nhanh chóng mở miệng không thể chờ cho đến khi huynh trưởng của mình sẵn miệng giải đáp thắc mắc.
– À! Đây là Chu Linh Uyển, đại công chúa của Chuquốc phía Tây Hàn Thiên quốc của chúng ta. Nhân dịp sinh thần của trẫm liền thay mặt hoàng đế đến dâng lễ vật.
– “Và sẵn tiện là cầu thân?” Hàn Mạch nhíu mày khó chịu. Không phải hắn không muốn huynh trưởng mình lập phi mà chẳng qua quá khứ của hoàng đế Chu quốc khiến hắn thập phần khó chịu nói không nên lời.
Năm xưa tiên hoàng vì tranh đoạt ngôi báu đã không lo sợ giết chết đại ca của mình, tiếp sau đó dâng thê tử mình đến miệng nhị ca để thuốc độc vào bát canh. Một tay tiên đế đã giết chết hết con cháu trong gia đình hai ca ca ruột thịt một mẹ sinh ra để tránh hậu họa về sau khi hắn lên ngôi.
Hai năm sau với sự uy hiếp phụ hoàng mình, tiên hoàng không khó khăn mấy đã có thể đặt chân lên ngai vàng. Điều đầu tiên hắn làm để ăn mừng cho sự kiện này chính là ra thánh chỉ bắt tất cả những gia đình có nữ nhi từ 16 cho đến 21 tuổi đều phải tiến cung để hắn lựa chọn lập phi, thị thiếp. Và kết quả của thánh chỉ đó đã khiến hậu cung hắn tăng lên đến hơn 3000 giai lệ mỹ miều cho hắn mặc sức từ sáng đến khuya mua vui nữ sắc.

Sau khi hắn băng hà đã trao ngai vàng lại cho con trai thứ và dĩ nhiên quý phi được sủng ái nhất được lên chức Thái Hậu, đặc biệt suốt cuộc đời hắn không hề có một hoàng hậu được sắc phong.
Hoàng đế bây giờ chính là con trai trưởng của Quý phi mà tiên hoàng Chu quốc yêu thương nhất bởi sắc đẹp sắc sảo như một hồ ly tinh tu luyện ngàn năm.
Hắn mang lòng yêu thương một ca kỹ trong thanh lâu và quyết tâm lập nàng thành hậu của mình. Trước sức ép từ nhiều phía, hắn buộc phải đưa nàng trở thành một thị thiếp nhỏ nhoi không danh không phận. Sau khi hạ sanh cho hắn một công chúa và một hoàng tử, nàng ta bị sát hại mà qua đời. Nghe đâu kẻ giết nàng lại chính là người mà nàng mang lòng yêu thương, hoàng đế Chu quốc. Và điều này không ai lý giải được nguyên nhân vì sao tên hoàng đế đó lại làm như thế.
Dĩ nhiên Chu Linh Uyển này chính là vị công chúa đó. Xuất thân của nàng tuy là một danh môn công chúa của một quốc gia nhưng do mẫu thân lại là kỹ nữ nên Hàn Mạch hoàn toàn không đồng ý với cách làm của huynh trưởng mình.
Nhưng hắn vẫn giả đò mỉm cười chấp nhận vì trong thâm tâm, không lâu nữa thì ngai vàng đó sẽ do hắn ngồi lên chứ không còn là ai kia.
– “Hừ! Cầu thân là do phụ hoàng ta ép. Các người nghĩ ta muốn trở thành thê tử của một kẻ chỉ biết ngồi trên cao hưởng lạc không màn đến thế sự của dân chúng trong quốc gia như thế à?” Chu Linh Uyển nhếch miệp cười châm chọc đến Hàn Lâm Viên “Ta đã không muốn thì đừng hòng có kẻ nào ép được ta mà cho dù ta không lấy ngươi thì cũng chả có nữ nhân nào thèm ngồi vào cái ghế bên cạnh ngai vàng đang thời kỳ lung lay không biết khi nào sẽ xụp đổ của ngươi đâu, hoàng đế ạ!”
– “Xàm ngôn!” Hàn Lâm Viên tức giận phừng phừng, hai má ửng đỏ trong khi phổi cứ phì phò thở ra hít vào nói không ra hơi “Nàng nghĩ ngoài nàng ra thì sẽ không có ai chịu gả trẫm sao? Hừ! Khiến nàng phải thất vọng rồi Uyển nhi. Chỉ cần là chiếc ghế mẫu nghi thiên hạ này rao ra ngoài thì khối người muốn đeo lên chân hạc đấy! Mà trẫm là vua, kẻ nào dám trái lệnh trời ban chứ hả?”
– “Vâng! Nữ nhân Hàn Thiên quốc các người chỉ mong muốn mình một cước từ chim lông biến thành phượng hoàng thôi trong khi ta đường đường là công chúa Chu quốc, là hoàng thân quốc thích chính tông, vốn sẵn chính là phượng hoàng thì sẽ không bao giờ cần phải tự mình biến thành mình làm cái gì” Chu Linh Uyển thấy chết không sờn vẫn bình bình tĩnh tĩnh đối đáp với tên hoàng đế lòng dạ lang sói kia. Vốn dĩ nàng cũng chẳng phải can đảm gì cho cam hay có quý nhân phù trợ gì cả, nàng chẳng qua chính là con át chủ bài cho Hàn Lâm Viên đánh bại quân khởi nghĩa đang thế mạnh hừng hực kia. Chính là ‘biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng’, nàng biết rõ bản thân mình dù có nháo cỡ nào thì hoàng đế Hàn Thiên quốc cũng chẳng dám động đến một cọng lông tơ của mình đừng nói chi là giết người. Và sự thật quả là như thế.

– “Cho dù nàng không muốn thành thân với trẫm thì chẳng phải phụ hoàng của nàng đã ép nàng sang đến tận đây rồi hay sao?” Hàn Lâm Viên nhếch miệng nở một nụ cười lạnh khiến Chu Linh Uyển khẽ run người nhưng vì chính là nàng tin vào khả năng của mình, nhất định không thể nào bại dưới tay tên ‘phá gia chi tử’ này.
– “Chính là phụ hoàng ta bảo sang đây cầu thân chứ không nói phải lấy ai” Chu Linh Uyển tiếp tục không nhìn nét mặt đang dần đen lại của vị hoàng đế cao cao tại thượng đang ngồi trên long kỷ.
- “Vậy… nàng muốn lấy ai? Trẫm sẽ thành toàn cho nàng” Mặc dù nhìn Chu Linh Uyển rất ‘ngon’ cùng với hấp dẫn nhưng nói gì thì nói, giữa sắc và quyền thế tất nhiên hắn sẽ chọn cái thứ hai. Mặc kệ ả ta muốn gả cho kẻ nào miễn sao là lợi thế thuộc về mình thì hắn nhất định sẽ biến phép cho ả và sau đó từ từ hành hạ trả lại món nợ sỉ nhục ngày hôm nay.
– “Thật sao?” Chu Linh Uyển nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng trong thâm tâm lại thầm coi thường hắn.
– Nhất ngôn cửu đỉnh.
– “Thế ta nói ta muốn gả cho Hàn vương gia, Hàn Nam Phong, tướng soái của nghĩa quân phản loạn thì hoàng thượng cũng nhắm mắt thành toàn luôn à?” Chu Uyển Linh nhìn thẳng vào huynh đệ bọn họ đầy thách thức khiến trong thâm tâm hai người hận không thể bóp chết ả ta.
– “Không được!” Hàn Lâm Viên gầm lên giận dữ “Nàng đường đường là công chúa của một nước thế cư nhiên lại muốn thành thân với một tên phản loạn sắp chết à?”
– “Công chúa thì đã sao? Công chúa thì không được quyền gả cho nam nhân mình yêu à?” Chu Uyển Linh cũng tức giận không kém, nhân gian bảo ‘giận quá mất không’, thế cư nhiên nàng ta đã không biết mình đang chọc giận vào một con rồng lai sói háo sắc cùng ranh ma nhất thời đại.
– “Nàng yêu hắn?” Hàn Lâm Viên nghiến răng gằn từng chữ khiến Chu Uyển Linh thầm than một tiếng không tốt “Nàng cư nhiên yêu phản nhân sao? Hừ! Ta nói cho nàng biết, sớm muộn gì thủ hạ của ta cũng sẽ mang đầu huynh đệ hắn về đây cho ta giẫm đạp, đến lúc đó, để ta xem nàng nhìn thấy thủ cấp của người mình yêu vị lăn nhục dưới chân ta sẽ có cảm giác như thế nào”

– “Ngươi hù ta đấy hả?” Mặc dù hơi sợ cùng với lo lắng nhưng chính bản tính không bao giờ khuất phục của nàng đã dễ dàng trỗi dậy ngay lúc hèn yếu nhất của bản thân “Ngươi nên biết hiện tại bây giờ người đang thất thế chính là ngươi. Với cái thú vui ‘tao nhã’ là ngồi trên nơi cao ráo đấy hưởng lạc không màn đến con dân trăm họ đang lầm than bên dưới thì cũng có ngày khiến ngươi mất nước nhà tan và bị chính con dân của mình sỉ nhiếc thảm hại mà thôi. Trong khi người thử nhìn Hàn Nam Phong đi, hắn làm sao mà có thể khiến dân chúng một lòng một dạ đi theo phù trợ không gnại hiểm nguy thế kia. Há chẳng phải đều do một tay cha con các ngươi ban cho đấy sao?”
– “Câm mồm cho trẫm. Ngươi không có quyền phủ nhục trẫm. Đừng quên hiện tại ngươi đang nằm trong tay ta đấy, chỉ một tiếng thì ta cói thể mang ngươi ban cho đám lang thú ở doanh trại hưởng thức mỹ vị của mỹ nhân hoàng thân quốc thích Chu quốc” Hàn Lâm Viên nhanh chóng giở ra khuôn mặt của con cáo già đội lốt nai tơ khiến Chu Linh Uyển rùng mình.
– “Ngươi… hỗn đản! Đừng quên quyền giúp đỡ của Chu quốc đang nằm trong tay ta” Chu Linh Uyển tức giận chỉ thẳng vào mặt của Hàn Lâm Viên mắng nhiếc, đe doạ nhưng vẫn không khiến hắn lo sợ và càng ngày càng nở ra nụ cười giảo hoạt đến ghê người.
– “Chỉ cần một nữ nhân dịch dung, viết một phong thư, cho dù ngươi chết đi thì ta vẫn được Chu quốc phù trợ” Hàn Lâm Viên nhấp nhẹ ngụm trà càng khiến cho nàng sôi máu. Thật không ngờ tên hoàng đé này lại cáo già cùng ma mãnh đến nhường này.
– Ngươi… Ngươi nhất định sẽ không yên với ta đâu, Hàn Lâm Viên.
– “Người đâu!” Hàn Lâm Viên khẽ kêu lên một tiếng chờ lính gác bên ngoài tiến vào lại tiếp tục ra chỉ thị “Mang Chu quốc công chúa giam long vào tẩm cung không được bướng ra ngoài dù chỉ nữa bước”
– Tuân lệnh.
– “Ngươi… Hàn Lâm Viên. Ngươi đừng đế ta thoát ra được, nếu không kẻ đầu tiên ta giết chính là ngươi đó…” Mặc dù đã bị lôi đi xa những tiếng ai oán của Chu Linh Uyển vẫn còn vang vọng khắp Long Hy các.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui