Trúc Lâm Sơn Trang
- ********! Bại hoại! Dối trá! Cầm thú! Ngươi không phải là con người. Triệu Tĩnh, ta thề sẽ đòi lại ngươi cả vốn lẫn lãi, ta sẽ không để ngươi sống yên ổn với con hồ ly kia đâu.
– Công chúa, xin người bớt giận, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
– Giờ này còn lo cho cái giống đó làm gì hả? Ngươi không thấy tên bại hoại đó đối với ta như thế nào sao? Uổng công ta tin tưởng, ta yêu thương hắn. Hôm trước vừa mới hứa với ta sẽ xin hoàng huynh từ hôn để lấy ta thế cư nhiên hôm sau còn gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ôm ôm ấp ấp ả ta trước mặt ta đấy. Vậy mà còn thông báo rằng cuối tháng này đại hôn sẽ được diễn ra nên hi vọng được ta là người thứ hai đứng ra làm chủ hôn cùng với hoàng huynh. Đồ đốn mạt!
– Công chúa, hắn ta đã đối xử với người như thế thì cớ gì người phải đau khổ cho hắn vui mừng? Chi bằng tại sao người lại không thử suy nghĩ xem có kế gì phá hoại bọn họ không?
– Ngươi nói cũng đúng. Ngươi nghĩ xem chúng ta làm gì để trả món nợ này đây?
– Sao người không…
– Ngươi… đúng là tâm phúc của ta. Ha ha ha.
– “Ả nha hoàn đó nói gì?” Thiên Dực không chịu được sự ngắt ngứ mãi của đồ đệ mình bèn lên tiếng thúc giục.
– “Thật ra thì con cũng không nghe được hai người họ nói gì cả” Ngân Tuyết gãi đầu cười trừ.
– “Hừ! Ngươi làm ta mất cả hứng thú” Thiên Dực không phục ngồi phịch xuống ghế khoanh tay trước ngực.
– “Nhưng qua hôm sau con liền biết họ đã nói gì bằng cách quan sát hành động bên trong phòng” Ngân Tuyết bỗng dưng hưng phấn đến lạ.
– Còn không mau kể?
– Vâng. Hôm sau lúc trời xẩm tối thì tên được gọi Triệu Tĩnh đó đã bước vào tẩm phòng nhị công chúa giở trò ve vãn. Hai bên cãi qua cãi lại một lúc lâu thì hắn cũng dụ dỗ được công chúa nhẹ giọng hơn chút đỉnh. Thế rồi cả hai lại lao vào nhau… trên giường. Nhưng lúc đó đột nhiên cửa phòng bật mở và hoàng đế, tứ công chúa cùng một vài người trong hoàng thất đã bước vào trong khi nhị công chúa kia đột nhiên giãy giụa la hét ầm ĩ như ai cưỡng hiếp ả vậy.
– “Ta phần nào hiểu được âm mưu của họ rồi” Thiên Bảo gật gù.
– “Rồi sau đó thì sao?” Sơ Tuyết giọng hối thúc. ( Phi Phi: Lão này cũng nhiều chuyện khiếp )
– Tên Triệu Tĩnh kia vì giật mình mới nới lỏng tay và nhị công chúa nhân cơ hội có một không hai này vùng khỏi vòng tay của hắn để lao ra ngoài ôm lấy tên hoàng đế khóc ngất lên trong khi cơ thể chẳng còn gì có thể che thân ngoại trừ chiếc yếm cùng với tiết khố…
– “Hoàng huynh! Huynh Phải làm chủ uội. Muội không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa” Nhị công chúa ôm chầm lấy hoàng huynh của mình khóc lóc thảm thiết khiến người khác nhìn vào cũng phải đau lòng.
– “Muội bình tĩnh kể lại mọi chuyện cho ta” Tuy đầy tiếc thương cho danh dự của vị muội muội mà mình yêu quý nhất nhưng giọng điệu của hoàng đế vẫn cứng rắn chứng tỏ hắn đã là bậc cửu ngũ chí tôn nhiều năm, rất sành sõi cái hoàng cung loạn lạc đầy mưu mô này.
– “Muội đang uống trà ăn điểm tâm trong phòng thì phò mã đến gõ cửa, muội tưởng là Bích nhi nên bảo hắn vào. Sau đó mới giật mình nhưng nghĩ hắn là muội phu của mình nên mới thịnh tình tiếp đãi hắn, ai ngờ… ai ngờ… lúc muội không để ý thì hắn… hắn xô muội lên giường… và… cởi y phục muội… còn… còn làm nhục muội nữa” Nhị công chúa vừa ấm ức khóc vừa nấc lên trong khi tứ công chúa nước mắt đầm đìa nhìn vị hôn phu đang y phục xộc xệch vừa làm cái chuyện bại hoại với chính tỷ tỷ của mình.
– Hoàng thượng! Oan cho thần quá! Thần…
– “Câm miệng” Hoàng đế không cầm lòng bèn gầm lên “Ngươi thân là con trai thừa tướng, là phò mã tương lai lại có thể làm chuyện nhục nhã này với tỷ tỷ của thê tử mình thì còn ra thể thống gì nữa. Mà Hoa nhi còn là công chúa, là muội muội của ta. Ngươi nghĩ mình có bao nhiêu cái đầu để rơi đây hả?”
– “Hoàng thượng! Người là bậc anh minh, người không nên nghe từ một phía. Xin người hãy nghe thần” Triệu Tĩnh vội vội vàng vàng chống chế.
– Được. Ngươi nói thử xem.
– “Hoàng huynh!” Nhị công chúa hoảng hốt hét lên nhưng ngay khi nhận được ánh mắt căm lạnh của hoàng đế thì đành im bặt.
– Là lúc chiều thần định đến thăm Liễu nhi thì nhị công chúa bảo thần đến tẩm cung có chuyện gấp nên thần mới tuân mệnh theo. Thần cùng nhị công chúa đánh cờ và ăn uống xong xuôi, công chúa còn gảy đàn cho thần nghe rồi xin thần nhận xét xem nếu đánh bài này vào ngày sinh thời hoàng thượng thì người có thích không. Thần thành thành thật thật trả lời cho công chúa rồi không hiểu sao công chúa đi lại phía giường, khi thấy nàng vấp té, thần không quản mọi chuyện bại hoại gia phong mà đỡ người nhưng ai ngờ công chúa lại lôi kéo thần nói những lời nỉ non, còn tự mình cởi cả y phục. Thần đã hết lời khuyên can thậm chí là cầu xin nhưng công chúa vẫn không buông tha. Đến lúc thần vừa vùng ra được thì hoàng thượng đến.
– “Nói láo! Nói láo! Ngươi đặt điều hại ta” Nhị công chúa khóc nức nở “Hoàng huynh! Huynh phải làm chủ uội. Tại sao muội lại làm thế với đệ muội của mình kia chứ? Làm vậy muội được lợi gì? Chẳng phải là giờ đây thanh danh của muội đều mất hết hay sao? Kỳ nữ công chúa của Hỏa Liên quốc người người ngưỡng mộ, người người yêu mến chẳng phải đã chết trong tay hắn hay sao?”
– “Người đâu! Đưa Triệu Tĩnh vào ngục điều tra xét xử” Hoàng đế lạnh lùng buông lời.
Tiếng van xin và khóc lóc ỉ ôi hòa vào nhau lan xa khắp hoàng cung ban đêm khiến lòng người càng thêm tê tái, hoang mang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...