Trúc Lâm Sơn Trang


- “Từ trước đến giờ ta đều nằm phía trên, bây giờ thử tư thế mới xem có khác biệt gì không?” Thiên Dực yêu kiều hướng Sơ Tuyết đang đè lên người mình khiến hắn gầm nhẹ trong lòng.
– Nàng cư nhiên không biết mình đang trong tình thế nào?
Bàn tay còn lại không bận khống chế tay Thiên Dực của Sơ Tuyết từ từ lần mò vào trong vạt áo màu thiên thanh phía dưới người. Làn da mát lạnh của nàng như phần nào xoa dịu cái nóng trong người hắn, thế nhưng lại càng khiến hắn không muốn dừng lại. Đột nhiên trong lòng Sơ Tuyết khẽ rên lên rốt cuộc hắn đang hành hạ nàng hay ngược lại thế này. Trong khi Sơ Tuyết đang vừa cố gắng khiêu khích trả thù nàng, vừa kiềm chế bản thân không đi quá giới hạn thì nữ tử gan to hơn trời kia lại nhắm mắt hưởng thụ.
– “Rốt cuộc nàng phải người không?” Hắn chịu không nổi nữa đành gầm nhẹ hướng nữ tử bên dưới giọng đầy trách móc.
– “Vậy ngươi đang có tình ý với cầm thú à?” Thiên Dực mặt ngơ ngác vô tội hơn không gì tả nổi khiến dục hỏa trong người Sơ Tuyết không cánh mà bay.
Thế là cung chủ Huyết Sát cung dừng mọi động tác xoay người ngồi xuống ghế, tiếp sau đó kéo toàn bộ cơ thể của Thiên Dực đặt lên đùi mình. Lần đầu tiên trong đời một nam nhân như hắn biết cảm giác đầu hàng trước phụ nữ là như thế nào.
Sơ Tuyết cứ thế chẳng làm gì, úp khuôn mặt nàng vào ngực hắn còn tay thì khẽ ve vuốt mái tóc dài như suối thoang thoảng hương thơm mị hoặc lòng người. Bất giác đôi bàn tay siết chặt, hắn dường như muốn ép cả người nàng vào tim mình, vào máu thịt mình để nàng mãi mãi bên cạnh hắn không bao giở lìa xa. Một chữ “yêu” vang lên trong đầu khiến Sơ Tuyết giật nảy mình, tay càng tăng thêm lực đạo nhưng khóe môi lại mỉm cười. Yêu thì sao chứ? Đã là nam tử hán thì làm sao chẳng một lần nếm thử tư vị loại cảm giác này nhưng yêu Dực Ma Vương thì chưa bao giờ bất kỳ một nam nhân nào dám nghĩ đến. ( Phi Phi: Thấy tác hại của quá trình tiến hóa bản chất biến thái trong muội chưa? )
– “Ức! Ngộp… quá!” Thiên Dực hai tay huơ loạng xạ trên không trung “Buông… ra” Nàng cố gắng há hàm răng cắm bộp một phát vào… ngực Sơ Tuyết làm hắn la oai oái mới đồng thời buông tay ra mà xoa xoa vết răng cắn, nhờ thế Thiên Dực mới có cơ hội hớp lấy hớp để mớ không khí trong lành bên ngoài.

– “Nàng làm gì lại cắn ta?” Sơ Tuyết tức giận nhăn nhăn mặt.
– “Chứ không hải ngươi định bóp chết ta hay sao?” Thiên Dực hai tay chống nạnh nhưng hiện tại vẫn ngồi trên đùi hắn thành thử ra tư thế vô cùng bắt mắt “Hay là… ngươi không cưỡng hiếp được ta mới giở thói côn đồ ra?”
– “Hừ! Nàng cho ta cũng chả thèm” Sơ Tuyết mắc cỡ đành chống chế cho hành động của mình “Nhìn người mình coi. Cái cần nở thì không nở, cái cần xẹp thì lại không xẹp, chẳng có chỗ nào khiến người khác phân biệt được là nam hay nữ cả thì ai mà thèm cơ chứ?”
– “Ngươi… ngươi… ức hiếp ta. Oa oa oa…” Thiên Dực la làng lên đồng thời nước mắt cứ theo đó mà túa ra như suối khiến cả người Sơ Tuyết cứng đờ.
– “Dực nhi! Nín nín nào! Ta… ta xin lỗi” Hắn một tay xoa xoa lưng cho nàng, một lay lau đi nước mắt nhưng nó vẫn không nghe lời mà càng chảy ra nhiều thêm nữa. Hắn bất lực đành kéo nàng ụp vào lòng mình lần nữa, nhẹ nhàng khuyên nhủ “Ta xin lỗi, ta chỉ đùa với nàng thôi. Nàng đẹp nhất, bất kể là nam hay nữ nàng cũng đẹp nhất”
– Hức… nếu… ta… nói… ngươi… đẹp… ngươi… chịu… không… hức…?
– Tất nhiên là không rồi. Nam tử ai lại dùng từ đẹp?
– Vậy… sao… còn… bảo… ta… đẹp… nhất…hức…? ( Phi Phi: Tự nhận mình không phải nữ nhân à? )
– Ách! Vì nàng là nữ nhân mà! Nàng đẹp nhất, trong lòng ta nàng là người đẹp nhất.
– Vậy nếu…hức… đại tỷ chĩa kiếm… vô người ngươi… nhị tỷ cầm ly… hức… rượu độc bóp họng ngươi… đổ vào… rồi hỏi… ai là người đẹp… nhất thì… hức… ngươi trả lời sao…?
– Ta… ta…
– Ai đẹp nhất? Oa oa oa…
– Nàng! Nàng luôn luôn đẹp nhất. Dù mười Diệp Phi, mười một Trúc Nhã cũng không bằng nàng.
– Vậy nếu… giờ ta tìm hai người đó… kể ra… thì sao…?

– Thì nàng hốt xác ta chứ sao, vậy cũng hỏi nữa.
– Ta buồn ngủ.
– Nàng ngủ đi, ta ôm nàng ngủ.
– Xoa xoa lưng đi.
– Ừ!
Bên ngoài trời tối đen như mực nhưng trăng vẫn sáng chiếu rọi cả một góc trời, tiếng côn trùng vẫn kêu râm ran như một dàn nhạc đồng quê dân dã, hai con người, một tử y một lục y vừa rúc đầu nghe lén đôi nam nữ thủ thỉ trong phòng vừa cười trộm. Đến cảnh xoa xoa lưng thì hắc tuyến bất chợt nổi đầy đầu.
– “Tiểu thư! Hết kịch rồi, giờ sao đây?” Như Ý buồn buồn nhìn Tố Huyên bên cạnh.
– “Về ngủ chứ sao” Tố Huyên tức tối xoay người bỏ đi nhưng chợt nhớ ra điều gì bèn quay đầu lại “Tối nay ngươi ngủ với ta. Hắc hắc”
– “Tiểu… tiểu thư… ta cho nô tỳ… đi” Mặt Như Ý tái mét hơn thịt bò còn sống.
– “Sở dĩ đến đây để bảo ngũ tỷ bồi ta ngủ mà tỷ ấy có mới nới cũ kiểu này thì ngươi bảo ta phải tìm ai đây?” Tố Huyên khuôn mặt ủy khuất cúi thấp đầu xuống cố nặng ra vài giọt nước… mũi.

– Ách! Đại tiểu thư cũng được.
– Ngươi khỏi nói, ngủ với đại tỷ, nhị tỷ hay thất muội thôi chẳng thà ta ôm gốc cây ngủ còn dễ sống hơn.
– Thế còn tam tiểu thư?
– Ngươi muốn ngủ chung với kẻ đến cả mớ cũng còn ngâm thơ không? ( Phi Phi: Mô Phật!!! )
– Thôi tiểu thư về ngủ với nô tỳ thì hơn.
– Đúng. Chí lý. Giải quyết sớm không phải tốt hơn sao?
Thế là đêm nay lại thêm một “cặp” ngủ an giấc đến sáng chờ những ngày gian khổ xuất binh đánh giặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui