Trúc Lâm Sơn Trang
- “Huynh phải vào cung một chuyến, dù sao hoàng đế mất mà vương gia không có mặt chính là có ý mưu phản” Thiên Kỳ đứng lên nắm lấy tay Diệp Phi trấn an bởi hắn biết nàng vì không muốn hắn mạo hiểm vào cung lúc này nên mới ra lệnh chiều nay xuất phát trở về thành Phú An.
– “Haizz!” Diệp Phi thở dài một hơi “Nhưng phải mang theo Hắc Ảnh cùng Hắc Dạ và vài người của Vô Danh các”
– Ừm! Muội đưa Bảo Yến về Vô Danh các chuẩn bị trước tiên, ta sẽ quay về sau.
Thế là Thiên Kỳ cùng nhị Hắc, bên cạnh có Tử y giả trang thành một a hoàn mang theo cống phẩm tiễn lão hoàng đế đến nơi an nghĩ cực lạc bước vào hoàng cung.
Bên phía Hiên Viên thì chật vật vô cùng. Hắn hiện tại phải giả trang thành một tùy tùng theo đằng sau thất hoàng tử bảo vệ cho đến khi hắn lên được ngai vàng nhưng cánh cổng hoàng cung chưa đến đã phải đối mặt với hiện trạng tàn khốc rằng thái tử thật sự muốn giết người diệt khẩu tranh đoạt ngôi báu trắng trợn như thế này đây.
Ở bên cạnh Hàn Thiên Minh vài ngày qua cũng đủ khiến tâm Hiên Viên nể phục ít nhiều. Thất thái tử chính là người thứ hai hắn nể phục sau các chủ Vô Danh các – Phi Điệp sát thủ.
Phải nói hắn ta có thể là một minh quân văn võ song toàn nếu có thể đứng lên ngai vàng nhưng cái khó ở đây chính là tên cáo già thái tử Hàn Lâm Viên. Bọn họ bị bao vây bởi cả trăm tên lính triều đình cùng với rất nhiều hắc y võ công tương đối cao và so ra với khả năng của Hàn Thiên Minh, Hiên Viên cùng một số thuộc hạ trung thành theo sau hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng.
– Thất đệ, giao ngọc ấn cùng thánh chỉ ra thì chúng ta sẽ vì ngươi là đệ đệ cùng phụ khác mẫu mà tha cho ngươi một con đường sống.
Tam hoàng tử Hàn Lãnh giở điệu cười nửa miệng khiến thủ hạ của Thiên Minh nổi cả da gà. Hoàng cung tranh đấu vô cùng tàn bạo, sự hợp tác của thái tử, nhị hoàng tử do cùng hoàng hậu sinh ra là quá rõ ràng không ai là không biết nhưng không ngờ đến tam hoàng tử của Ngọc quý phi cũng nhúng tay vào khiến tâm Thiên Minh không khỏi lạnh lẽo một phen.
Cái ghế hoàng đế này hắn không kham nhưng hiện tại nếu không chiến đấu đến cùng thì hắn sẽ phải chết dưới mũi kiếm của những huynh đệ nhiều năm qua sống chung tuy họ hoàn toàn giả tạo khi ở gần bên cạnh hắn.
– “Nếu ta không đưa ra thì sao? Các ngươi dám giết hoàng đế à? ” Thiên Minh ngữ khí lạnh lẽo nhưng không nén nổi những tia sát khí từ trong đáy mắt.
– “Chưa đăng cơ đã ngỡ mình là hoàng đế sao? Chưa chắc ngươi sẽ toàn mạng rời khỏi đây. Nếu ngươi giao thánh chỉ cùng ngọc ấn thì may ra chúng ta rũ lòng từ bi tha cho ngươi một con đường sống. Hãy nhớ mẫu thân ngươi đang trong tay bọn ta” Hàn Lãnh ngửa mặt lên trời cười ha hả.
– Ngươi…
– “Nếu thế để ta xem các ngươi có ra tay được không” Hiên Viên mỉm cười châm chọc bước lên chắn trước ngựa của Thiên Minh khiến bọn chúng cả hai phe đều ngỡ ngàng xen lẫn khó hiểu.
– “Một cẩu nô tài mà cũng dám lên tiếng ở đây sao?” Hàn Lãnh tức giận nghiến răng ken két.
– “Cho dù là nô tài thì ít ra hắn làm thủ hạ của trang chủ Trúc Lâm sơn trang vẫn là cao hơn tam hoàng tử ngươi một bậc” Thiên Ngân từ đâu xuất hiện đáp chân bên cạnh Hiên Viên mỉm cười giảo hoạt khiến Thiên Minh cùng Lãnh Hàn thêm hồi chấn động. Đó là lí do vì sao Hiên Viên đột ngột lớn lối như vậy là bởi vì từ xa đã thấy ám hiệu của người nhà.
– “Thuộc hạ tham kiến thất tiểu thư” Hiên Viên cúi mình khấu đầu.
– Đưa hắn về chỗ đại tỷ gấp.
– “Hừ! Các ngươi nghĩ có thể rời khỏi đây sao?” Lãnh Hàn tức giận vung tay ra hiệu cho quân lính sau lưng mình nhất loạt xông lên.
Thiên Ngân rút trong người ra một thanh tiêu màu lục bích có điêu khắc hình những đôi hồ điệp tung cánh lượn khiến không gian thêm phần ngưng trọng. Cuối cùng Hồ Điệp tiêu trong truyền thuyết đã xuất hiện trên giang hồ mà nó lại nằm trong tay một nữ tử không rõ lai lịch như thế này.
– “Ngươi rốt cuộc là ai?” Lãnh Hàn ngữ khí trầm trọng hướng Thiên Ngân dò hỏi.
– “Thất tiểu thư Trúc Lâm sơn trang, Vô Ảnh thủ nổi danh trên giang hồ, đủ để đánh tay đôi với ngươi chưa?” Cát Tường – nha hoàn bên cạnh Thiên Ngân, cũng đang thủ thế với trường kiếm trên tay lên tiếng giọng có vẻ châm chọc.
– “Vô Ảnh thủ? Trúc Lâm sơn trang” Lãnh Hàn nhíu mày giọng có vẻ không tin “Tại sao các người lại giúp hắn?”
– “Chẳng sao cả. Thích thì giúp thôi” Thiên Ngân giọng tuyệt tình nhanh chóng nhảy lên không ra chiêu khiến Lãnh Hàn khó khăn chống đỡ.
Nhanh chóng tứ phía quân triều đình liền bị bao vây bởi các huynh đệ của Trúc Lâm sơn trang. Cả hai phe xông vô đánh nhau kinh thiên động địa khiến khu vực quanh đấy dân cư tản đi hết không dám hó hé ló đầu ra ngoài nhiều chuyện.
Thanh tiêu trên tay Thiên Ngân vung đến đâu thì cơ thể Lãnh Hàn rướm máu đến đấy. Những chiêu đều chính xác đến từng vị trí trọng điểm trên người hắn khiến tam hoàng tử của chúng ta không khỏi thất kinh lùi dần về phía sau. Cả hai ngang tài ngang sức nhưng bởi Thiên Ngân nắm trong tay tuyệt kỹ vũ khí nên cuối cùng Lãnh Hàn đánh phải khoanh tay chịu trói trong khi cả người hầu như đều vô lực như một tên bại liệt.
– Trói hắn lại mang về Vô Danh các.
Thiên Ngân rút Hồ Điệp tiêu vào trong người ngoảnh lưng nhảy lên ngựa định quay đi thì bị âm thanh trong vắt không kém phần quyến rũ mị lực ngăn trở nhưng nàng là ai, thất tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang, không bao giờ có thể bị thu hút bới một tên nam nhân có vẻ đẹp yêu mị đến quỷ thần cũng buông tay chịu thua này. So với Phan An năm xưa thì hắn chỉ có hơn chứ chẳng kém là bao.
– “Cô nương xin dừng bước” Thiên Minh thúc ngựa đến bên cạnh Thiên Ngân mỉm cười tinh tế “Ta có thể hỏi quý danh và lí do vì sao cô nương giúp ta không?”
– “Ta đã nói rồi, chỉ đơn thuần là thích gì giúp thôi” Thiên Ngân không nhìn mặt hắn mà cất giọng lãnh lẽo như thường ngày khiến tâm một kẻ nhất thời rung động đậy trong vô thức đến bản thân hắn cũng chưa nhận ra.
– “Ta không nghĩ nó chỉ đơn thuần là thích” Thiên Minh tiêu sái phất phơ chiếc phiến trong tay nhàn nhã nói bởi hắn biết nụ cười kinh hồn đoạt phách nữ nhân của hắn đã hoàn toàn thất bại trước mặt nàng mất rồi nên đành phải giở chiêu khác thôi.
– “Muốn biết thì đến Vô Danh các gặp các chủ sẽ biết. Xin ngươi tránh xa tiểu thư chúng ta một chút, người còn có việc phải giải quyết” Cát Tường từ đâu xuất hiện thúc ngựa chen vào giữa hai người giở giọng khách khí nói với Thiên Minh, liền sau đó quay sang Thiên Ngân cất tiếng “Tiểu thư, nhị tiểu thư bảo trong cung đã xảy ra chuyện nên thông báo người về Vô danh các gấp”
– “Đi thôi” Thiên Ngân thúc ngựa về phía trước nhưng không quên cât giọng báo cho cái tên đang ngẩn ngơ đằng sau “Ta khuyên ngươi nên theo ta sẽ tốt hơn là đến hoàng cung vì dù sao mẫu thân của ngươi đã được người của Vô Danh các cứu ra rồi”
Trên gương mặt Thiên Minh không nén khỏi một tia ngỡ ngàng đến thất thần nhưng sau đó nhanh chóng thúc ngựa đi theo nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...