Trúc Lâm Sơn Trang
“Phụt”. Tất cả mọi người đều hết nhìn bọn nàng rồi quay sang năm tên đang lăn lộn dưới đất thở dài tiếc thương cho số kiếp của chúng khi dám động vào Phi Phi cô nương.
Nàng từ từ tiến lại chỗ bọn chúng đang quằn quại, vung tay một cái khẽ khàng đến nỗi không ai có thể nhìn thấy chỉ duy nhất Tứ Y và…Thiên Kỳ. Chưa đầy một khắc, cả năm tên cứ thay nhau gãi lia gãi lịa khắp người như một bầy khỉ vừa xổng chuồng.
Nàng quay sang phía Thiên Kỳ nhìn hắn mỉm cười.
– Ta đưa ngươi về.
Thiên Kỳ hốt hoảng trong lòng, hắn thật rất muốn đi theo nàng. Lúc đầu là có dụng ý khi bày ra trò này nhưng bây giờ trong tâm hắn tự dưng luyến tiếc vẻ ôn nhu mà nàng dành cho hắn.
– Ta…ta không có nhà. Ta…ta muốn…đi theo tỉ tỉ.
Nàng muốn bật cười vì một tên nam nhân cao hơn nàng một cái đầu rưỡi mà lại gọi nàng là tỉ tỉ.
– Vậy ngươi theo ta. Ngươi gọi ta là Phi nhi được rồi.
Diệp Phi sắp xếp cho Thiên Kỳ một căn phòng bên cạnh phòng mình tại Túy Phi lâu. Cứ như vậy, hàng ngày trong khi nàng lo lắng giải quyết công văn do các lão bản khắp nơi trong kinh thành gửi đến, tính toán sổ sách thu chi hàng tháng thì Thiên Kỳ lại chạy lòng vòng chơi xung quanh như một tiểu hài tử trong hình hài nam nhân 20 tuổi.
Hắn thích thú nằm dài ra bàn nhìn ngắm nữ nhân đang nhíu mày cố gắng giải quyết đống giấy tờ chất cao như núi kia. Gương mặt nàng thanh tú khiến hắn không sao thoát ly được. Nhìn đôi môi đỏ mọng cứ mấp máy các con số trong miệng làm hắn muốn bay ngay lại cưỡng chế cắn nuốt nó vào bụng.
Ở với nàng nửa tháng khiến cho hắn như muốn dẹp đi ý tưởng lợi dụng Phi Phi cô nương lúc đầu giúp đại ca hắn lên ngôi hoàng đế. Nhưng nói thì nói vậy thôi, đây là chuyện mà hắn dù có chết cũng không thể nào từ bỏ, bởi lẽ nếu Hàn Thiên Phong không soái ngôi sẽ khiến dân chúng càng ngày càng lầm than, kẻ thù ngoại bang sẽ tấn công gây ra chiến tranh và rất khó để dành lại đất nước này.
Hồng y đột ngột xuất hiện khiến hắn không hẹn mà thu ngay tầm mắt đang nhìn Diệp Phi say đắm. Hắn công nhận một điều bốn người Tứ y võ công rất cao và nội lực cực kỳ thâm hậu. Nếu hắn một chấp bốn có lẽ sẽ hơi khó khăn chật vật để hạ gục họ. Nhưng điều mà hắn cảm thấy vui nhất chính là Diệp Phi, có lẽ nàng chỉ hơn chứ không hề thua kém hắn.
– Chủ nhân. Nhị tiểu thư gửi thư bảo chủ nhân phải quay về gấp. Tam tiểu thư đã về sơn trang và dẫn theo một người bằng hữu. Nhị tiểu thư còn nói mọi chuyện cần phải do chính chủ nhân giải quyết nên mong ngài trở về trong thời gian sớm nhất.
Diệp Phi tần ngần trong giây lát rồi cũng gật đầu hướng Hồng y nói:
– Bảo mọi người tập hợp, ta sẽ giao việc cho họ rồi ngày mai chúng ta về.
– “Tuân lệnh” Hồng y thoắt cái đã biến mất không chút dấu vết cứ như một ngọn gió.
Mặc dù Thiên Kỳ nghe rõ mồn một những gì hai người trao đổi nhưng hắn vẫn rất muốn biết rằng nàng muốn về là về đâu và điều quan trọng nhất chính là hắn có thể đi theo nàng hay không.
– Phi nhi đi đâu vậy? Ta cũng muốn đi chơi.
Nàng đặt mớ giấy tờ còn đang lộn xộn lên bàn rồi tiêu sái tiến về phía Thiên Kỳ ngồi đối diện với hắn.
– Ta về Trúc Lâm sơn trang. Nếu muốn ngươi có thể đi.
Hắn ngỡ ngàng hết sức. Không ngờ Phi Phi cô nương lại chính là đại tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang uy trấn giang hồ người người đồn đãi. Nếu vậy chẳng lẽ nữ trang chủ cũng chính là nàng sao? Hắn khẽ kêu trời vì ông đã giúp hắn biết được một bí mật vĩ đại như thế này.
– Phi nhi. Ta đói bụng.
Hắn xoa xoa bụng mình khiến nàng phì cười vì bản tính trẻ con trong thân hình vạm vỡ của một nam nhân đỉnh thiên lập địa.
– Được rồi. Chúng ta xuống dưới ăn.
– Đi thôi!!!
Nàng để yên cho hắn nắm lấy tay nàng kéo đi. Riết rồi nàng cũng không hiểu rốt cuộc mình đang làm gì nữa. Mặc dù biết hắn không hoàn toàn là người có ý đồ tốt đối với mình nhưng nàng vẫn một lòng đối xử ôn nhu với hắn. Nàng tự huyễn chính bản thân mình rằng chẳng qua đang muốn biết rốt cuộc hắn muốn gì ở nàng.
Nếu như một ngày nàng biết rằng hắn muốn lợi dụng mình và có ý định giết mình, liệu nàng có tha thứ cho hắn hay vung kiếm xuống người hắn đây?
– Phi nhi. Ta muốn ăn đùi gà.
– Ừ thì ăn.
– Phi nhi. Gà dai quá ta cắn không được.
– Ta xé.
– Phi nhi. Tay dơ quá không cầm đũa được.
– Để ta đút ngươi ăn.
– Phi nhi. Ta khát.
– Trà đây, cẩn thận nóng.
Mặc dù một màn ân ân ái ái của hai người đã quá quen thuộc trong mỗi bữa ăn nhưng không khỏi khiến lão bản của Túy Phi lâu nhìn chủ thượng mình như không tin vào mắt. Tứ y ngồi xung quanh cũng không hẹn mà cùng nghẹn cả canh và cơm trong cổ họng đến nỗi không sao nuốt trôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...