Trúc Lâm Sơn Trang


Diệp Phi vận trên mình một bộ bạch y tiêu sái, tóc vấn cao bằng ba cây trăm, số tóc dư thì xõa nhẹ qua hai bên vai trông nàng càng giống như tiên nữ thanh khiết giáng trần lay động trong gió. Hôm nay nàng không dịch dung bởi lẽ cứ coi như lâu lâu nghỉ xả hơi một bữa vậy.
Nàng cất từng bước thong thả trên phố như chẳng cần quan tâm đến lời đồn của dư luận đang hướng những ánh mắt thiết tha về phía mình. Như chợt nhớ lại điều gì, nàng khẽ nâng tay cốc vào đầu mình rồi thầm mắng trong lòng ngu ngốc khi quên đeo mạng che mặt.
Đó chính là nguyên nhân vì sao nam nhân thì cứ nhìn nàng một cách ngây ngốc còn nữ nhân chỉ ước sao mình có thể dùng móng tay mà cào xé lên làn da trắng hồng mịn màng không chút tì vết của nàng, móc hai con ngươi mang màu nâu lạ thường sâu thẳm như mặt nước hồ thu vắng lặng, đập dập nát làn môi nho nhỏ chúm chím một màu hồng phớt xinh đẹp khiến bất kỳ nam nhân nào nhìn vào cũng muốn hôn thật sâu, thật lâu và không bao giờ buông ra.
Âm thanh ồn ào phía trước cũng không khiến sự chú ý của mọi người đối với nàng mất đi bao nhiêu. Vốn dĩ nàng cũng chẳng muốn quan tâm đến thế sự bên ngoài đường nhưng không hiểu sao bước chân lại tăng tốc hướng về phía ấy một cách kì lạ.
Đập vào mắt nàng là hình ảnh năm tên thiếu gia ăn mặc sang trọng đang phe phẩy chiếc phiến trong tay cười hô hố trước một nam nhân với gương mặt đẫm đầy nước mắt đang trừng trừng ánh mắt một cách giận dữ.
Nam nhân này không những khiến mọi người xung quanh mà ngay cả nàng cũng hết sức ngạc nhiên trước những gì mình chứng kiến. Hắn ta cư nhiên khóc bù lu trước bàn dân thiên hạ không hề biết đến hai chữ “mắc cỡ” viết ra như thế nào. Nhưng gương mặt hắn lại khiến cho nam nhân ganh ghét còn nữ nhân thì cúi đầu e thẹn. Nếu hắn là nữ nhân chắc có lẽ sẽ mang danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Hàn Thiên quốc mất.

– “Ta không có khờ” Hắn gào thét lên với giọng bất lực khiến nàng cũng cảm thấy khó chịu trong lòng trước trò đùa quá trớn của bọn thiếu gia lớn lối kia.
Hắn càng tức giận bao nhiêu thì càng khiến cho năm tên đó cười khinh bỉ bấy nhiêu. Bọn chúng chắc có lẽ là con nhà quan nên mới cư nhiên áp bức dân chúng ngay giữa thanh thiên bạch nhật đến như vậy.
Một tên lục y trong số chúng vung chân toan đá vào bụng của nam nhân đang ngồi bệch dưới đất khiến nàng căm phẫn vô cùng. Ngân châm trong tay tự nhiên một cách có chủ ý cắm sâu vào chân tên lục y khiến hắn bất ngờ ngã ra đất rồi ôm chân quằn quại như có hàng ngàn con ong đang chích vào.
Nàng tiêu sái bước lại chỗ nam nhân và ngồi thụp xuống, rút khăn tay trong người ra lau đi hết nước mắt và những vết bụi đang bám trên khuôn mặt hắn.
– Nam nhân lớn rồi không được khóc.
Hắn nhìn nàng ngây ngốc. Quả thật hắn đâu có ngu như bọn chúng nói, hắn chỉ giả vờ để thu hút sự chú ý của Phi Phi cô nương thôi nhưng ai ngờ nàng lại xuất hiện thật. Vẻ đẹp cùng sự ôn nhu của nàng khiến tâm hắn đột nhiên rung động.
– “Ta không có khờ. Bọn chúng đánh ta là vì ta khờ” Hắn dẩu môi lên kể tội bọn nam nhân đó với nàng khiến những tiểu thư khuê các xung quanh phải thầm ghen tị ước ao gì lúc nãy mình có thể hành động giống như nàng để nhận được sự tin tưởng của nam nhân xinh đẹp kia.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hắn, nàng cũng chẳng biết vì sao mình lại làm như vậy nữa. Chắc có lẽ trông hắn giống như một hài tử cần được bảo vệ khiến nàng nảy sinh cảm giác yêu thương cùng lo lắng.
– Được rồi, ngươi không có khờ. Ngươi tên gì?
Hắn im lặng nhìn gương mặt thanh thoát của nàng rồi cúi đầu thật thấp để che đi gương mặt đang dần đỏ lên cùng vẻ áy náy.
– Đại ca hay gọi ta là Thiên Kỳ.

Nàng vẫn trung thành với động tác lau mặt và tay cho hắn bằng chiếc khăn tay thêu hình những rừng trúc xanh bạt ngàn trước mặt mọi người khiến đám đông nổi lên những tiếng xầm xì bàn tán, người thì khinh bỉ không biết con cái nhà ai lại có thể làm ra những cử chỉ mất thuần phong mỹ tục như thế này.
Bốn nam nhân còn lành lặn thấy nàng không quan tâm đến chúng mà chỉ chú ý mỗi Thiên Kỳ lại còn cả gan dám đả thương lục y thì nhất loạt xông lên.
Trong chớp mắt bốn kẻ bọn họ ngã lăn ra đất, miệng phun một họng máu tươi bất tỉnh nhân sự. Xung quanh nàng xuất hiện bốn nữ tử gương mặt thanh tú vận bốn bộ y phục khác màu nhau. Đột nhiên cả bốn cúi đầu nhìn nàng cung kính khiến mọi người xung quanh hết sức ngỡ ngàng.
– Chúng thuộc hạ đến trễ mong chủ nhân lượng thứ.
Bốn người bọn họ chính là Hồng y, Thanh y, Tử y và Lục y. Bốn sát thủ bậc nhất của Vô Danh các giết người không gớm tay và phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân một cách tuyệt đối. Những người dân quanh đây đang bu lại xem náo nhiệt thấy bốn người bọn họ thì lại liên tưởng đến hình ảnh của một người.
– Đó chẳng phải là bốn vị cô nương hay phát đồ cứu tế sao?
– Ừ đúng rồi.

– Vậy vị bạch y kia chẳng phải Phi Phi cô nương ư?
– Nhất định là Phi Phi cô nương rồi, vừa đẹp người lại vừa đẹp nết nữa.
– Kỳ này bọn chúng tiêu tùng rồi. Đáng đời cái bọn ức hiếp chúng ta.
Diệp Phi vẫn không để ý bất kỳ ai, nàng đỡ Thiên Kỳ đứng dậy cứ như mẫu thân đang yêu thương chiều chuộng hài tử của mình khiến Tứ Y nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu. Chủ nhân của họ đây sao? Ngày thường lạnh lùng, lãnh khốc khiến ai nhìn vào cũng rét run mà nay lại ôn nhu đối với một nam nhân cứ như hài tử.
– Thiên Kỳ, ngươi muốn ta xử chúng như thế nào?
– Ta muốn xem khỉ múa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận