Trúc Lâm Sơn Trang
- “Ta nghĩ ra người xứng đáng làm nương tử ngươi rồi” Diệp Phi nhíu mày nhìn thân ảnh một màu vàng óng lả lướt tiến lại chỗ họ đang ngồi.
– “Thiên Kỳ ca ca” Bảo Yến chạy lại bá cổ Thiên Kỳ làm hắn nhất thời giật mình mà không kịp phản ứng còn Diệp Phi quay mặt đi chẳng thèm để hắn vào mắt. Hành động này của nàng làm hắn khó chịu bèn đẩy Bảo Yến ra.
– “Tiểu Yến, muội đến đây làm gì vậy?” Hắn ra hiệu cho Hắc Ảnh đưa thêm ghế đến cho biểu muội mình ngồi tránh tình cảnh đáng bị hiểu lầm này còn tái diễn. Nhưng cái cảnh nóng hơn giữa hai nhân vật chính đã làm nhân vật phụ hiểu lầm hoàn toàn.
Diệp Phi thấy ánh mắt Bảo Yến nhìn mình thâm trầm khác hẳn lúc ban đầu hai người mới gặp mặt thì mới phát hiện tay mình vẫn còn nằm gọn trong tay Thiên Kỳ. Thay vì nàng sẽ rút tay ra như bao nữ tử e thẹn khác nhưng nàng là ai? Diệp Phi, trang chủ Trúc Lâm sơn trang, các chủ Vô Danh các và Phi Phi cô nương không sợ trời không sợ đất há sợ một nữ tử không bằng mình sao?
Nàng không những không rút tay ra mà còn nhìn Bảo Yến nở một nụ cười khẩy, rất nhanh liền biến mất để không ai có thể nhìn thấy nhưng nó lại thu hết vào tầm mắt của Bảo Yến.
Nàng ta thấy thế sợ rằng mình sẽ thua Diệp Phi một bước bèn nắm chặt cánh tay còn lại của Thiên Kỳ và dựa hẳn vào người hắn.
– Thiên Kỳ ca ca, phụ thân muội bảo muội đến nói với huynh rằng tối nay người sẽ mở tiệc đón huynh, hi vọng huynh sẽ đến.
– Ta nhất định đến mà, muội an tâm.
Hai người tình tình tứ tứ khiến đầu Diệp Phi như bốc hỏa. Nàng bèn đứng thẳng dậy đồng thời kéo luôn cái bàn tay to khỏe kia vẫn đang nắm chặt lấy tay mình.
– Nàng đi đâu?
– “Ăn no rồi thì đi tắm rồi ngủ chứ đi đâu?” Nàng hiển nhiên trả lời đồng thời lia ánh mắt xuống nơi bàn tay ngầm ý bảo hắn buông ra.
– Ta đi với nàng.
– “Cái gì? Ngươi điên hả? Ta là nữ nhân đấy! Bớt xàm ngôn dùm ta đi kẻo có người hiểu lầm nữa đó” Nàng ngữ khí nhỏ nhẹ, miệng mỉm cười nhưng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía người nào đấy khiến người nào đấy vô cùng tức giận.
– “Thiên Kỳ ca ca, huynh lâu rồi không đến đây, để muội đưa huynh đi dạo phố nha” Bảo Yến không để nàng vào mắt tung ra chiêu cuối cùng.
– “Tiểu Yến, để ngày mai đi rồi ta đưa Phi nhi đi cùng muội, giờ Phi nhi phải nghỉ ngơi, nàng ấy còn chưa khỏe” Thiên Kỳ hướng Bảo Yến giải thích khiến có người, phải nói là rất nhiều người hả dạ.
Thiên Kỳ nói rồi không đợi Bảo Yến phản ứng đã vội vã dìu Diệp Phi lên lầu nghỉ ngơi khiến nàng ta dậm chân thình thịch dưới đất định bỏ đi nhưng câu nói của Tử y khiến bản thân phải quay lại trừng mắt.
– Cô nương đấu không lại chủ nhân ta đâu.
– Các người…coi chừng ta.
– “Ta nói không đúng sao?” Tử y hướng ánh mắt về phía Hắc Dạ cùng Hắc Ảnh xin ý kiến.
– “Không, không. Nàng luôn đúng. Bất kỳ là lời nàng nói thì điều gì cũng đúng” Hắc Ảnh gật đầu lia lịa khiến Tử y mỉm cười sung sướng còn khóe môi Hắc Dạ thì giựt giựt liên tục. Từ khi nào mà bằng hữu của hắn lại trở nên dại… nữ nhân giống chủ nhân như thế chứ?
Nói là tiệc chứ thực ra chỉ là bữa ăn gia đình của Trang tướng quân mà thôi. Chiếc bàn chữ nhật được xếp theo từng thứ bậc trong gia đình. Ngồi ở vị trí chủ tọa chính là Trang tướng quân, bên phải theo đó là Thiên Kỳ, Diệp Phi Tử y, Hắc Ảnh và Hắc Dạ. Bên trái theo đó là Trang phu nhân, Bảo Yến, Trang nhị phu nhân và nhị tiểu thư Bảo Nhạn. Bảo Yến tuy rất khó chịu nhưng vì trước mặt nhiều người vẫn không dám tỏ quá rõ thái độ của mình.
Các món ăn được từ từ bưng lên, tuy chẳng phải sơn hào hải vị gì nhưng với cách nấu nướng và trình bày khá đẹp mắt đã thu hút sự chú ý của nàng. Nếu người đầu bếp này mang đi so tài chắc cũng ngang sức với Thanh y nhà nàng.
Thiên Kỳ vẫn như thế, không quan tâm đến ánh mắt mọi người nhìn như thế nào vẫn chuyên tâm làm công việt thường ngày mình vẫn thường làm là gắp những thứ ngon nhất bỏ vào bát cho nàng. Cá thì gắp bỏ sẵn xương còn tôm bóc sạch cả vỏ. Hành động này khiến Bảo Yến khó chịu cùng vô cùng hậm hực còn Trang tướng quân chỉ mỉm cười nhưng trong lòng lại thấy tiếc nuối đứa con rễ hụt tài giỏi này.
Mọi người vẫn chú tâm ăn uống nên không phát hiện sự thay đổi khá lớn trong phủ tướng quân. Tử y thấy Diệp Phi dường như vẫn không chú ý chuyện có rất nhiều người đang theo dõi căn phòng này bèn lên tiếng đánh thức.
– Chủ nhân!
– Ta biết. Mọi người cứ tỏ ra bình thường đi.
Chỉ duy nhất Thiên Kỳ, Diệp Phi, Tử y, Hắc Ảnh và Hắc Dạ biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Hôm nay đến đây quả là một sai lầm lớn. Không ngờ bọn chúng đến gia đình tướng quân của triều đình cũng không tha. Thái tử quả thật đã đi quá xa rồi.
– “Ba người các ngươi phải bảo vệ mọi người và đưa họ đến nơi an toàn” Diệp Phi nắm chặt thanh sáo dưới gầm bàn âm thầm ra lệnh.
Dường như mọi người trong phòng cũng cảm thấy không gian ủy dị và sự thâm trầm xuất phát từ những vị khách của mình nên im lặng quan sát thái độ của họ. Trang tướng quân bèn lên tiếng.
– Có chuyện gì sao Kỳ nhi?
– Thúc thúc, người bình tĩnh nghe con nói. Bên ngoài có rất nhiều hắc y nhân đang…
Thiên Kỳ chưa nói xong câu thì dải lụa trắng trong tay Diệp Phi đã tung ra cuốn Bảo Nhạn về phía mình. Chiếc ghế của nàng ta đột nhiên vỡ tan trong đất khiến mọi người hoảng hốt chạy ra khỏi chỗ đứng phía sau lưng Trang tướng quân. Xung quanh họ là bọn sát thủ áo đen, trên nóc nhà cũng có, bên ngoài sân cũng có. Quả thật lần này thái tử muốn diệt nàng và Thiên Kỳ một lần cho xong đây mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...