Sau khi trở về, Tống Nam Thời bắt đầu chủ trì chia của.
Tuy nàng yêu tiền, nhưng có câu quân tử yêu tiền giữ đạo bạn bè, mọi người đi một chuyến thật xa với ngươi bán Trì Thuật An... đưa trở về, còn phải làm bảo tiêu cho Trì Thuật An một thời gian, nàng không thể độc chiếm tiền một mình được.
Hai mươi vạn, năm người, bởi vì Tống Nam Thời ra chủ ý xấu bán người và bán hai lần, những người khác cũng không để ý Tống Nam Thời cầm đầu.
Vì thế Tống Nam Thời cầm bảy vạn, tiểu sư muội nuôi Trì Thuật An lâu như vậy cầm bảy vạn, còn sáu vạn chia đều cho ba người Vân Chỉ Phong.
Khi Tống Nam Thời đưa tiền cho Úc Tiêu Tiêu, nữ chính truyện ngọt sủng Úc Tiêu Tiêu ôm bảy vạn linh thạch thuộc về mình vui tít cả mắt, không có tí xíu ý thức đã bán nam chính của mình.
Tống Nam Thời xem đến khựng lại, trong lòng vậy mà dâng lên chút xíu áy náy.
Sau đó nàng lại nhìn thoáng qua linh thạch trong tay, lập tức lòng vững như sắt.
Thôi! Chờ bán hắn thêm lần nữa rồi mình lại áy náy cũng không chậm.
Sau đó bắt đầu chia linh thạch cho những người khác.
Đại sư huynh hai vạn, nhị sư tỷ hai vạn, đến lượt Vân Chỉ Phong...
Tống Nam Thời ngẩng đầu, thấy được ánh mắt chờ mong của Vân Chỉ Phong.
Trong ánh mắt sáng lấp lánh tràn đầy yêu thích với tiền tài, không còn nhìn ra tí xíu nào công tử thế gia thanh quý năm đó coi tiền tài như cặn bã.
Tống Nam Thời không nhịn được cảm thán, năm tháng quả thật vô tình mà.
Sau đó nàng thuận tay thu hai vạn linh thạch của Vân Chỉ Phong vào trong ngực mình.
Vân Chỉ Phong: “???”
Vẻ mặt hắn sững sờ ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời cực kỳ hòa ái nói với hắn: “Tiền của chàng, ta giữ giúp chàng trước.”
Vân Chỉ Phong còn chưa thành thân cũng đã nộp toàn bộ tài sản của mình lên cho vợ: “... Tốt, do nàng quyết.”
Tống Nam Thời cười đến cảm thấy mỹ mãn.
Vì thế Vân Chỉ Phong sờ ngực mình, cũng cảm thấy mỹ mãn.
Trong chốc lát, lấy được tiền và không lấy được tiền đều cảm thấy thỏa mãn, trong không khí tràn ngập hơi thở vui sướng.
Thậm chí đến cả Long Ngạo Thiên - Giang Tịch trước nay chưa từng thiếu tiền đều không nhịn được nói: “Tam sư muội, chúng ta tiếp theo bán... cứu Thái Tử Yêu tộc là khi nào?”
Úc Tiêu Tiêu cũng nhìn sang.
Tống Nam Thời: “...”
Đây là đối thoại tất cả đều là người ác gì thế.
Nàng chỉ có thể nói: “Bọn họ ở trong yêu cung không động tay, chờ Trì Thuật An từ trong yêu cung ra, mọi người đi theo hắn là được rồi.”
Mọi người lập tức liên tục gật đầu, tính tích cực trước nay chưa bao giờ cao đến vậy.
Đến cả Úc Tiêu Tiêu cũng thế.
Tống Nam Thời không nhịn được rớt hai giọt nước mắt cá sấu cho Trì Thuật An ở trong lòng, sau đó lại niệm hai câu Vô Lượng Thiên Tôn, để tránh Thiên Đạo trừ công đức của nàng.
Vì chúc mừng khoản thu vào này, mấy người lập tức quyết định xuống lầu ăn một bữa ngon, an ủi cái dạ dày dọc theo đường đi gặm mấy cái bánh bột ngô của mình.
Trước khi ra cửa, Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi đưa cho Vân Chỉ Phong nhẫn trữ vật đầy linh thạch của mình.
Vân Chỉ Phong thấy thế, đầu tiên là vui vẻ, sau đó kinh sợ, vươn tay ra nửa đường lại không dám nhận.
Tống Nam Thời nghi hoặc: “Chàng cầm đi.”
Vân Chỉ Phong dừng một chút, cẩn thận hỏi: “Ta có thể nhận à?”
Đây chính là Tống Nam Thời đấy.
Vì sao nàng đột nhiên đưa tiền cho hắn? Chẳng lẽ đây là thử thách gì với hắn? Hay là hắn có bệnh gì không trị được, hôm nay đã là một bữa cuối cùng của hắn?
Trong giây lát, Vân Chỉ Phong tưởng tượng ra đủ thứ.
Tống Nam Thời nhìn hắn một lúc lâu, cạn lời hỏi: “Sao chàng không thể nhận?”
Thấy hắn còn muốn nói gì đó, Tống Nam Thời nói thẳng: “Vừa rồi ta tự tính cho mình một quẻ, mấy ngày nay tài vận của ta không tốt, ta sợ lại phá tài. Chàng cầm hộ ta trước, mấy ngày nữa trả lại ta.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Ồ, hóa ra không phải cho hắn.
Vân Chỉ Phong mất mát, lại cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.
Đây mới là Tống Nam Thời, sự hào phóng của nàng vừa rồi làm hắn hơi sợ.
Hắn nhận nhẫn trữ vật, hai người dừng ở phía sau mọi người đi xuống lầu.
Khi đi ngang qua cửa phòng Trưởng lão Tiên Minh, Tống Nam Thời thấy cửa không đóng chặt thì không kiềm được liếc vào bên trong.
Thấy Trưởng lão Tiên Minh đang đưa lưng về phía nàng, cực kỳ thành kính bái... Thần Tài trên bàn.
Mà mặt Thần Tài...
Tống Nam Thời hơi dừng lại, giả vờ như không thấy, mặt lạnh tanh đi xuống lầu.
Mấy người đi xuống, tìm bàn gọi món ăn, Tống Nam Thời nhìn một vòng, không nhịn được hỏi: “Lạc Thủy sư đệ đâu?”
Tiểu nhị chờ ở bên cạnh nghe vậy nói: “Sư đệ của các vị à, vị tiên quân kia hình như không ăn uống gì. Sau khi các vị ra ngoài, bữa trưa tiên quân đã gọi một bầu Đào Hoa Nhưỡng rồi trở về phòng.”
Tống Nam Thời: “...” Đây là tiểu tiên nam ăn sương uống gió gì thế.
Sau đó nàng vung tay lên, mấy người gọi một bàn gà vịt thịt cá, thoạt nhìn muốn bao nhiêu tục tằng có bấy nhiêu tục tằng.
Tiểu nhị kia thấy hôm nay bọn họ lại hào phóng, không kiềm được đề cử: “Tiên tử, ngài muốn sữa đậu nành một trăm linh thạch một lạng mà chưởng quầy đề cử hay không?”
Tống Nam Thời: “... Ta không quá thích uống sữa đậu nành.”
Tiểu nhị cực kỳ tiếc nuối.
Nhưng vào lúc này, phía sau bọn họ truyền đến một giọng nói như noãn ngọc rơi lên đá: “Hả? Sữa đậu nành gì?”
Tiểu nhị lập tức quay đầu, mấy người Tống Nam Thời cũng quay đầu.
Thì thấy một hòa thượng tuấn tú như ngọc mới từ ngoài cửa đi vào, đang tò mò nhìn bọn họ.
Tống Nam Thời lập tức kinh ngạc cảm thán.
Đây quả thực là hòa thượng đẹp nhất mà nàng từng gặp trong đời này, đẹp đến thậm chí có thể làm người ta xem nhẹ cái đầu trọc bóng loáng kia.
Tống Nam Thời luôn cảm thấy, nam tử, đặc biệt là nam tử mặc trường bào tay dài cổ đại, cho dù là có đẹp, nhưng sau khi không có mái tóc dài kia, vác một cái đầu trọc cũng sẽ không đẹp nổi.
Người này xuất hiện quả thực lật đổ nhận thức của nàng.
Vẻ đẹp của hòa thượng này hoàn toàn khác với Vân Chỉ Phong. Nếu Vân Chỉ Phong là sơn hà đậm màu mực nước, vậy hòa thượng này chính là hồ sâu trong rừng trúc yên tĩnh.
Hơn nữa giọng nói này rất có độ nhận thức, Tống Nam Thời gần như lập tức nhớ tới giọng nói mà bọn họ nghe được cách đám người trên đường trở về.
Tiểu hòa thượng kia gọi y là Phật Tử.
Hóa ra đây chính là Phật Tử.
Không trách được lúc trước tỷ muội kia ở Hợp Hoan Tông bằng lòng bị nhốt trong phòng tối đánh một trận cũng muốn thông đồng với Phật Tử.
Tống Nam Thời nhất thời kinh ngạc cảm thán.
Lúc này, Phật Tử lại hỏi: “Thí chủ vừa nói sữa đậu nành gì thế?”
Tiểu nhị kia hoàn hồn, lập tức tung ta tung tăng chạy đến giới thiệu sữa đậu nành cho hòa thượng, đến một bàn bọn họ bên này cũng quên hỏi.
Tống Nam Thời không khỏi cảm thán, quả nhiên người đều thích xem mặt.
Ví dụ như Quyết Minh Tử kia, nếu gã đẹp hơn một tí thì có khi bây giờ đã là vương phu của nữ vương ong.
Hòa thượng này đẹp gấp ngàn lần Quyết Minh Tử.
(Quyết Minh Tử - bị “hạ bệ để nâng người khác lên” trở thành đơn vị đo: “...”)
Nàng đang xem mê mẩn, bên tai truyền đến một giọng nói sâu kín: “Đẹp không?”
Tống Nam Thời nắm đậu phộng trên bàn lên, thuận miệng nói: “Đẹp chứ.”
Sau đó nàng đột nhiên cảm thấy không đúng, lập tức quay đầu lại.
Thấy ngay gương mặt lạnh lùng kia của Vân Chỉ Phong.
Tống Nam Thời khựng lại, mặt không đổi sắc nói: “Đương nhiên, vẫn kém chàng một chút.”
Vân Chỉ Phong vẫn sâu kín nhìn nàng.
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi nắm lấy tay hắn ở dưới bàn.
Sắc mặt Vân Chỉ Phong lập tức dịu xuống.
Chậc chậc chậc, nam nhân.
Sau đó, tiểu nhị kia đã dẫn Phật Tử đi sang chỗ họ.
Hắn ta hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, đang là giờ cơm, ngài xem có thể ghép bàn không.”
Tống Nam Thời đương nhiên không có ý kiến gì, dẫu sao không chỉ có bọn họ ghép bàn, những người khác cũng ghép bàn.
Nàng bèn gật đầu đồng ý.
Phật Tử kia tiến lên một bước, ôn hòa cười nói: “Bần tăng pháp hiệu Thần Quang, đa tạ các vị đã đồng ý.”
Tống Nam Thời cực kỳ nhiệt tình nói: “Thần Quang Phật Tử mời ngồi.”
Thần Quang cũng không bất ngờ với việc bọn họ nhận ra y là Phật Tử, hơi mỉm cười, ngồi xuống.
Tống Nam Thời khách sáo nói: “Ngưỡng mộ tên tuổi của Phật Tử đã lâu.”
Nàng vốn chỉ khách sáo, ai ngờ Phật Tử ngay thẳng nói: “Ồ? Thí chủ nghe nói về ta từ chỗ nào?”
Tống Nam Thời: “...” Nàng khách khí mà.
Nhưng ngẩng đầu, lại thấy trên mặt Phật Tử đầy tò mò. Người ta thật sự chỉ đơn thuần hỏi, không có xíu ý châm chọc nào.
Tống Nam Thời lập tức im lặng.
Sau đó nàng ăn ngay nói thật: “À, là ở Hợp Hoan Tông.”
Thấy Phật Tử chưa hiểu ra, Tống Nam Thời bổ sung: “Chúng ta gặp một nữ đệ tử Hợp Hoan Tông, nàng ta nói nàng ta từng bày tỏ tình cảm với Phật Tử.”
“Sau đó Phật Tử đánh nàng ta.”
Vì thế lần này đổi thành Phật Tử im lặng.
Tống Nam Thời suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nói quá thẳng, đang muốn uyển chuyển bù đắp thì thấy Phật Tử mờ mịt nói: “Ta nhớ ra rồi. Bần tăng đúng là đã từng tỷ thí với một tu sĩ Hợp Hoan Tông, nhưng vị nữ thí chủ kia từng bày tỏ tình cảm với bần tăng lúc nào? Không phải nàng ta tìm bần tăng đánh nhau à?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng bắt đầu cảm thấy không ổn.
Nàng im lặng một lát rồi cẩn thận hỏi: “Phật Tử có thể kể lại lúc ấy nữ thí chủ Hợp Hoan Tông nói với ngươi thế nào không?”
Phật Tử hơi hồi tưởng lại.
Sau đó y nói: “Nữ thí chủ Hợp Hoan Tông kia chặn ta lại trên đường ta giảng Phật về, hỏi ta nếu bằng lòng độ chúng sinh, có bằng lòng độ nàng ta hay không.”
Tống Nam Thời im lặng, cảm thấy tuy rằng tỷ muội này đi theo con đường hơi cũ, nhưng bắt đầu vẫn rất có kiểu thánh tăng yêu nữ.
Sau đó nghe Phật Tử nói: “Nhưng bần tăng tự thấy Phật pháp còn chưa cao thâm đến trình độ có thể độ chúng sinh, vì thế bần tăng nói bần tăng không độ được ai cả. Nếu nữ thí chủ có nhu cầu, không ngại lên Vạn Phật Tông nghe một buổi chủ trì pháp hội, phí vào bàn chỉ thu năm linh thạch.”
Tống Nam Thời: “...”
Mọi người: “...”
Vân Chỉ Phong lặng lẽ buông tay Tống Nam Thời ra, hắn cảm thấy tên ngốc như này hẳn là không tạo thành uy hiếp với hắn được.
Tống Nam Thời xem thế là đủ rồi nói: “Phật Tử, mời tiếp tục!”
Phật Tử nói: “Sau đó nữ thí chủ bực mình, cảm thấy ta qua loa với nàng ta. Nàng ta nói hôm nay bần tăng gặp phải nàng ta, cuộc đời này sẽ chạy trời không khỏi nắng. Nếu bần tăng muốn tiếp tục làm hòa thượng, trừ khi bước qua thi thể nàng ta, nếu không, sẽ có một ngày, bần tăng sẽ là của nàng ta.”
Tống Nam Thời suy nghĩ lời này cũng không có vấn đề gì.
Sau đó thấy Phật Tử nghiêm túc nói: “Nàng ta rõ ràng ban ngày ban mặt công bố bần tăng là của nàng ta, có thể thấy được là muốn lừa bần tăng. Bần tăng là người xuất gia, tuy rằng không thể bước qua thi thể nàng ta, nhưng bần tăng cũng có thủ đoạn trợn mắt giận dữ.”
Sau đó tỷ muội Hợp Hoan Tông đã bị đánh.
Tống Nam Thời: “...”
Được lắm! Truyện ngắn Tấn Giang trực tiếp vượt qua kênh pháp chế.
Kiểu nữ nhân lái buôn lừa bán hòa thượng!
Tỷ muội Hợp Hoan Tông kia mà biết chân tướng là thế này, nàng ta khóc chết mất.
Mọi người lập tức nhìn Phật Tử với vẻ cạn lời, trong chốc lát tất cả đều tràn ngập kính trọng với suy nghĩ của y.
Phật Tử không khỏi gãi đầu, gương mặt xây dựng ra hình tượng thánh khiết kia của y lập tức biến mất hầu như không còn.
Y nhỏ giọng hỏi: “Có vấn đề gì à? Ta trở về hỏi chủ trì, chủ trì cũng nói ta nghĩ không sai.”
Đúng là không sai.
Nói từ khía cạnh nào đó, tỷ muội Hợp Hoan Tông đúng là muốn lừa ngươi.
Nhưng có vấn đề chính là suy nghĩ của ngươi.
Tống Nam Thời kinh ngạc cảm thán nói: “Không có vấn đề! Không hề có vấn đề gì cả, là bản thân ta nghĩ sai rồi.”
Phật Tử không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này đồ ăn của đám Tống Nam Thời cũng lên, tất cả đều là thịt cá, trước mặt Phật Tử chỉ bày một cốc sữa đậu nành lẻ loi.
Tống Nam Thời không hề dám xem thường cốc sữa đậu nành này.
Nhưng ăn thịt ở trước mặt Phật tu, Tống Nam Thời vẫn hơi chột dạ, nàng nhỏ giọng hỏi: “Phật Tử để ý không?”
Phật Tử tỏ vẻ không để ý.
Đoàn người cực kỳ hài hòa.
Tống Nam Thời bèn thuận miệng hỏi thăm: “Phật Tử cũng đến tham gia đại hội Tiên Đạo à? Vậy Phật Tử biết lần này đại hội Tiên Đạo sẽ thi đấu thế nào không?”
Phật Tử biết gì nói hết: “Như bình thường thì đều là thanh niên hai tộc lên đài đấu một lượt, nhưng nghe nói năm nay có chút thay đổi. Hình như là Tiên Minh và Yêu hoàng muốn làm gì đó sáng tạo.”
Tống Nam Thời tính xem có nên hỏi Trì Thuật An không.
Qua không lâu, Phật Tử uống xong sữa đậu nành, đứng dậy rời đi.
Tống Nam Thời khách khí nói: “Phật Tử đang ở nơi nào, muốn chúng ta đưa ngươi không?”
Phật Tử dừng một chút, quay đầu lại, sau đó kiêu ngạo nói: “Không, bần tăng biết đường!”
Tống Nam Thời: “... À.”
Vì sao phải cố ý nhấn mạnh là y biết đường chứ? Nàng cũng biết đường!
Trong lòng đám người Tống Nam Thời tràn đầy dục vọng phỉ nhổ mà ăn thêm nửa canh giờ, sau đó một đám xoa bụng ra cửa dạo quanh.
Hôm nay Thái tử trở về ngày đầu tiên, tin tức này hẳn còn đang lên men, bọn họ không có nhiệm vụ bảo vệ gì. Tống Nam Thời nghĩ vậy thì lôi kéo mọi người đi đến chỗ tòa tháp rách nát kia một chuyến.
Sau đó bọn họ phát hiện, tháp còn ở nơi đó, nhưng ngọn núi có tòa tháp kia đã sớm phong tỏa, một đám yêu binh gác.
Tống Nam Thời cảm thấy kỳ lạ, không khỏi hỏi nhiều vài câu, nhưng những yêu binh đó cũng không rõ, chỉ hàm hồ nói: “Đây là mệnh lệnh của bệ hạ, dường như liên quan đến đại hội Tiên Đạo năm nay. Mấy vị tham gia đại hội Tiên Đạo à? Vậy không thể đi vào được.”
Đám Tống Nam Thời bèn lui ra ngoài.
Đứng ở dưới chân núi, Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nói: “Ngọn núi này là một trong số đường ranh giới giữa Yêu tộc và Nhân tộc, tòa tháp này xây ở trên núi, một nửa bên thuộc Yêu tộc, một nửa bên thuộc Nhân tộc.”
Tống Nam Thời quay đầu: “Chàng biết tòa tháp này?”
Vân Chỉ Phong nói: “Trên tàng thư của gia tộc có ghi lại, nghe nói là xây ở vạn năm trước. Năm đó sau khi Ma Môn xuất thế, vì làm nhiều việc ác không có cách nào phi thăng. Một đám ma đầu Ma Môn đều chết dưới lôi kiếp. Ma đầu lớn nhất Ma Môn muốn lôi kéo toàn bộ Tu Chân Giới đồng quy vu tận, bị các đại năng Tu Chân Giới cùng nhau đánh chết, vì oán hận mà có một sợi hồn phách không tiêu tan, cũng không thể siêu độ. Mọi người sợ xảy ra chuyện gì, bèn xây tòa tháp trấn áp hồn phách ma đầu ở giữa Yêu tộc và Nhân tộc, để hai tộc cùng nhau trông giữ.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Nhưng đây cũng là chuyện rất lâu trước kia, trong đó tuy cũng có thượng cổ hung thú mà Yêu tộc và Nhân tộc không thu phục được, tàn hồn tà tu làm nhiều việc ác bị trấn áp trong đó, nhưng qua ngàn vạn năm thay đổi, trong lúc đó Yêu tộc và Nhân tộc còn từng có mấy trận chiến tranh cả lớn cả bé cọ xát, tòa tháp này sớm đã không có người hỏi thăm, cũng chưa thấy có oan hồn nào phá tan phong ấn. Sao lần này đại hội Tiên Đạo đột nhiên coi trọng tòa tháp này?”
Tống Nam Thời nhíu mày nhìn tòa tháp kia, như suy tư gì.
Đúng lúc này, phía sau mọi người đột nhiên truyền đến một giọng nói.
“Các ngươi đang đạp thanh à?”
Mọi người hoảng sợ, vội vàng xoay người.
Thấy Phật Tử đứng ở phía sau bọn họ, tò mò nhìn bọn họ.
Tống Nam Thời: “...”
Tháng một đạp thanh, thực sự chỉ có ngươi.
Nàng bèn hỏi: “Không phải Phật Tử đi về à? Sao ở chỗ này? Chẳng lẽ doanh địa Vạn Phật Tông ở chỗ này?”
Toàn bộ tông môn cùng đi đều sẽ không ở khách điếm, bọn họ sẽ tự hạ trại, mang theo pháp khí loại có thể tùy thời biến hóa thành một tòa nhà ở thậm chí một tòa cung điện, cực kỳ tiện.
Nàng nhìn về phía Phật Tử.
Sau đó thấy nụ cười của Phật Tử cứng lại.
Y mỉm cười: “Không ở nơi này.”
Tống Nam Thời: “Hả? Vậy Phật Tử đến đây ngắm cảnh à?”
Phật Tử im lặng một lát.
Sau đó y nói: “Đúng vậy.”
Tống Nam Thời tin.
Nếu không thể xem tòa tháp kia, bọn họ bèn đi về.
Tống Nam Thời: “Phật Tử, vậy ngày khác gặp lại.”
Phật Tử: “... Ngày khác gặp lại.”
Đến ngày hôm sau, đám Tống Nam Thời nhận được tin của Trì Thuật An nói hôm nay hắn đồng ý yêu cầu của phụ thân muốn xuất cung đi bộ một vòng để chứng minh mình còn sống khỏe không tổn hao gì. Hắn thỉnh cầu âm thầm bảo vệ.
Mấy người Tống Nam Thời hoàn toàn đồng ý, dọn dẹp một chút rồi xuất phát, chờ ở cửa yêu cung bắt đầu âm thầm bảo vệ.
Vì thế, chờ khi Trì Thuật An ra cửa, đã thấy mấy người Tống Nam Thời cầm một nắm hạt dưa xen lẫn trong đám người nghe nói Thái tử đã trở lại/xuất quan chạy tới xem náo nhiệt, theo mọi người chỉ trỏ hắn, cắn hạt dưa tanh tách, hoàn mỹ dung nhập đại quân hóng hớt.
Trì Thuật An: “...”
Âm thầm bảo vệ trong tưởng tượng của hắn: Ám vệ, sát thủ, một kích mất mạng.
Âm thầm bảo vệ mà bọn họ đưa ra: Hóng hớt, hạt dưa, cụ ông ven đường.
Trì Thuật An hít sâu một hơi, ưỡn ngực, sải bước đi về phía trước trong sự hộ tống của một đám binh lính.
Điều may mắn duy nhất là hắn đã khôi phục hình người, nhưng Tiêu Tiêu bởi vì “âm thầm bảo vệ” không thể đánh hắn, cho bọn họ thời gian làm quen.
Hắn cảm thấy đây là hiện tượng tốt.
Nhưng rất nhanh hắn không tốt nổi.
Bọn họ ra cửa cung không bao lâu, chỉ vì bọn thị vệ cản trở đám người xem náo nhiệt hơi rời khỏi hắn, một chùm sương khói màu xanh lục đột nhiên từ trong đám người rải về phía hắn.
Bọn thị vệ không kịp phản ứng, Tống Nam Thời cắn hạt dưa lại ném luôn hạt dưa, đến cả quẻ lệnh cũng chưa hô, một luồng Ly Hỏa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Trì Thuật An, đốt sạch luồng sương khói kia.
Trong đám đông lập tức có một đám người lao ra, tất cả đều là vừa xem náo nhiệt, bọn họ tách thị vệ ra, toàn bộ vọt về phía Trì Thuật An.
Tống Nam Thời hét lớn một tiếng: “Các huynh đệ! Lên!”
Bọn họ cũng vọt lên, nháy mắt vây đến bên cạnh Trì Thuật An.
Buồn cười, cho rằng bọn họ xen lẫn trong trong đám người không nhìn ra được người nào không xem náo nhiệt à?
Quần chúng hóng hớt chân chính sợ hãi chạy tứ tán.
Úc Tiêu Tiêu che ở phía trước Trì Thuật An, một quyền đấm bay một con lang yêu nhào lên, Trì Thuật An cảm động khóc rống tiến lên, nói: “Tiêu Tiêu, nàng thật tốt...”
Úc Tiêu Tiêu bị hắn gọi phát tác bệnh sợ xã hội, trở tay đấm qua một quyền.
Sau một lát, Trì Thuật An chống đôi mắt thâm quầng, ngồi xổm trong vòng bảo hộ tự kỷ.
Người đến ám sát Trì Thuật An không ít, mọi người che chở hắn một đường từ ngoài thành chém giết ra khỏi thành, đi vào con đường ngày hôm qua Tống Nam Thời nhìn thấy tháp cao. Thị vệ bị tách ra sạch sẽ.
Tống Nam Thời nhớ rõ nơi đó có yêu binh gác, có những yêu binh đó chi viện, còn nhanh hơn viện binh của thị vệ.
Lúc nghĩ vậy, nàng nhìn thấy Phật Tử đang mờ mịt đứng ở giữa đường, trên người vẫn là bộ áo cà sa tối hôm qua.
Lúc này Tống Nam Thời mới cảm thấy không đúng.
Nàng vừa hô Phật Tử “Tránh ra”, vừa không kiềm được khiếp sợ hỏi: “Đừng nói cho ta là cả đêm ngươi chưa về doanh địa nhé!”
Phật Tử: “... Thật không dám giấu giếm, bần tăng lạc đường.”
Tống Nam Thời: “...”
Đường ra khỏi thành chỉ có một, ngươi lạc kiểu gì?
Cùng lúc đó, doanh địa Vạn Phật Tông cách đó mười mấy dặm, một đám hòa thượng đang viết thông báo tìm người.
Hòa thượng Thần Tú nặng nề nói với chủ trì: “Phật Tử sư huynh qua một đêm còn chưa trở về, xem ra là lạc đường.”
Chủ trì nặng nề thở dài nói: “Phát đi, phát thông báo tìm người.”
Thần Tú thấy ông ấy uể oải không vui, không nhịn được an ủi: “Chủ trì đừng lo, Phật Tử sư huynh không phải lần đầu tiên lạc đường. Huynh ấy kinh nghiệm phong phú, tất nhiên có thể bảo vệ tốt bản thân khi lạc đường.”
Chủ trì vẫn thở dài: “Ta không sợ nó xảy ra chuyện. Một thân bản lĩnh của nó, không phải đều là lạc đường xông bừa vào các nơi nguy hiểm luyện ra à?”
Thần Tú thầm gật đầu.
Phật Tử lạc đường, xông nhầm vào cấm địa của người khác, xông nhầm vào đại bản doanh của tà tu, xông nhầm vào bí cảnh thượng cổ.
Nơi nào nguy hiểm xông vào nơi đó, luyện ra một thân bản lĩnh vượt qua thử thách, đến nay bình yên vô sự.
Cũng không biết lần này xông nhầm vào nơi nào.
Hắn đang nghĩ vậy lại nghe chủ trì ưu sầu nói: “Ta không lo lắng cho nó, nhưng ta lo lắng lần này nhiều người như vậy, nếu nó gặp người tông môn khác, người khác còn biết nó là Phật Tử. Nó vừa há miệng nói chuyện...”
Vì thế vẻ mặt Thần Tú cũng nặng nề.
Phật Tử kia vừa mở miệng hình tượng Phật Tử mà Vạn Phật Tông duy trì nhiều năm như vậy, còn có mặt mũi của Phật tu bọn họ…
Tất cả đều xong đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...