Gương mặt mập mạp quen thuộc kia hiện ra sắc tím xanh ngắt, có chút vặn vẹo, hai mắt trợn lên, chỉ không biết trước khi chết hắn đã nhìn thấy cái gì. Ở lồng ngực Ba Hùng có một lỗ máu, xem ra đấy là chỗ trí mạng rồi.
Vương Cảnh Tông há to miệng, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, trong đầu hỗn loạn, rõ ràng trong lòng muốn nói cái gì đấy, rồi lại không biết nói gì cho phải. Trong trí nhớ của hắn, không lâu trước đây trong đêm dài vắng, mập mạp tươi cười đứng ở trong hỏa tự phòng thăm hỏi bệnh tật lúc chính mình mê man, thời khắc tỉnh táo, hắn vẫn nhớ như in nụ cười ôn hòa của Ba Hùng.
Thế nhưng, mới chỉ mấy canh giờ, cũng chỉ mấy canh giờ mà thôi, hai người đã âm dương cách biệt.
Là ai giết hắn, tại sao lại đi giết một người mập mạp, bình thường không có chút thu hút ?
Tô Văn Thanh cũng kinh ngạc, nhưng nàng trấn tĩnh lại nhanh hơn nhiều so với Vương Tông Cảnh, đồng thời nàng cũng chú ý tới sắc mặt khó coi của Vương Tông Cảnh, nhìn ra có chút kích động, trên mặt lộ ra vài phần lãnh lẽo, vài phần lo lắng, bước lên một bước, nhích gần Vương Tông Cảnh, thấp giọng nói: "Vương công tử, huynh bệnh nặng mới khỏi, không nên kích động."
Vương Tông Cảnh giật mình, xoay đầu lại, gật đầu nhẹ với Tô Văn Thanh, rồi nói nhỏ : "Biết rồi". Nhưng ánh mắt lại rất nhanh nhìn cái thi thể dưới thạch bích.
Tăng thư thư nhẹ buông tay, chiếu rơi xuống, phủ lên thân thể và mặt Ba Hùng, xa xa phần đông đệ tử mới vây xem một hồi rối loạn, âm thanh xì xào bàn tán vang lên khắp nơi. Tống Đại Nhân nhíu mày, một mực quan sát hướng Mục Hoài Chính vẫy vẫy tay. Mục Hoài Chính bước nhanh tới. Mọi người chỉ thấy hai vị Thanh Vân trưởng lão thấp giọng nói chuyện với nhau mấy câu, Mục Hoài Chính đang trả lời còn quay đầu thoáng liếc qua Vương Tông Cảnh.
Cuối cùng, Tống Đại Nhân khẽ gật đầu, liếc nhìn Tăng Thư Thư một cái rồi nói: "Cho tất cả mọi người giải tán đi."
Mục Hoài Chính đáp ứng một tiếng, rồi xoay người lại, cất cao giọng : "Chư vị, xin mời trở về, việc nơi đây đã có sư trưởng bổn môn lo, không cần vây xem." Nói rồi vung tay lên, mấy đệ tử Thanh Vân nhao nhao đi về, một dám đệ tử mới bị xua đuổi xuống phía dưới, bắt đầu chậm rãi đi ra nhưng không ít người vẫn ngoái đầu lại hiếu kỳ xem cái thi thể kia.
Đám người Vương Cảnh Tông một lần nữa hòa lẫn vào dòng người trở về, sắc mặt Vương Cảnh Tông có chút mờ mịt. Cừu Điêu Tứ không nói một lời, chỉ có Tô Văn Thanh bị rớt lại phía sau cùng ca ca Tô Văn Khang thấp giọng trò chuyện. Sắp đến nội viện thứ hai mươi ba, Tô Văn Thanh đột nhiên giữ Tô Văn Khang lại tựa hồ dặn dò điều gì. Tô Văn Khang nhăn mặt, dường như không tình nguyện, nhưng Tô Văn Thanh mặc kệ hắn, chẳng qua là lặp lại một lần. Tô Văn Khang bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng rồi trở về.
Đi đến nội viện thứ hai mươi ba, Vương Cảnh Tông vô thức nhìn thoáng qua căn phòng của Ba Hùng, chỉ thấy cái cửa sổ đóng chặt, giờ khắc này hắn mới nhớ tới, thời gian dài như vậy nhưng đều là Ba Hùng tìm hắn, hắn chưa một lần ngồi trong phòng Ba Hùng.
Hình ảnh khuôn mặt hiền lành, mập mạp lại một lần nữa hiện ra trước mặt, Vương Cảnh Tông nhất thời hoảng hốt, chậm rãi trở lại phòng của mình. Đờ đẫn ngồi bên chiếc bàn tròn, khẽ quay đầu, rồi lại nhìn cây nến trên bàn, ngọn lửa thiêu đốt cây nến, giọt nến giỏ xuống tạo thành một điểm nhỏ trên thanh sắt.
Tiếng bước chân vang lên ở cửa, Tô Văn Thanh và Cửu Điêu Tứ một trước một sau đi vào bên trong. Cửu Điêu Tứ sắc mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì, sau khi đi vào thoáng nhìn qua Vương Tông Cảnh, rồi im lặng đứng ở một bên. Tô Văn Thanh để ý sắc mặt hắn, đến bên ôn nhu nói: "Làm sao vậy, có phải không cảm thấy thoải mái?"
Vương Tông Cảnh cười khổ một tiếng lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì lớn, chẳng qua ta không nghĩ một người tốt bụng như mập mạp lại bị giết, ta nghĩ không thông, rốt cuộc ai đã giết hắn ?" Nói tới đây, nàng nhìn thấy sắc mặt Vương Tông Cảnh khó coi, nhịn không được lại nói : "Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, sức khỏe mới là quan trọng."
Vương Cảnh Tông im lặng gật đầu. Tại một bên khác trong căn phòng, Cửu Điêu Tứ thấy cảnh này, khóe mắt tựa hồ khẽ nhăn một cái.
Tô Văn Thanh đứng thẳng người, ánh mắt xẹt qua cái bàn tròn, đột nhiên dừng lại tại cây nến trên bàn, thoáng hiện ra một tia suy tư. Một lát sau bỗng nhiên nàng ngẩng đầu về phía Cửu Điêu Tứ nói : "Cửu công tử, tối qua ngươi ly khai hỏa tự phòng lúc nào ?"
Cửu Điêu Tứ ngơ ngác một chút, trên mặt xẹt qua một tia dị sắc lại nói : "Khoảng giờ Tý, làm sao vậy Tô cô nương ?"
Tô Văn Thanh trầm ngâm một lát : "Các ngươi xem ngọn nến này."
Vương Cảnh Tông và Cửu Điêu Tứ có chút khó hiểu, quay đầu lại nhìn về cây nến. Tô Văn Thanh chậm rãi duỗi ngón tay ra, để lên bên trên hư không của cây nến cháy chỉ còn một nửa, nói : "Tối hôm qua vào thời điểm ta dời đi, ngọn nến đã cháy hết, nên thuận tiên ta liền đổi cây khác, không sai biệt lắm cao tầm này."
Sau đó, sắc mặt nàng bình tĩnh, trong mắt có thứ ánh sáng nhàn nhạt, ngón tay để thấp xuống một chút : "Những ngày này ta thường xuyên đốt nến đọc sách, cho nên đại khái biết được thời gian cháy một cây nến ở Thanh Vân biệt viện. Cừu công tử nói giờ Tý rời đi, lúc đó ngọc nến chắc đã cháy đến đây."
Ngón tay nàng trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên trên ngọn nến, sau đó dừng lại ở giữa rồi trượt xuống dưới : "Còn dư lại đoạn nến này, đại khái là có thể cháy đến hừng đông, nhưng thế nào... lại mới cháy đến chỗ này." Tay nàng dừng lại một chút, nhẹ nhàng chạm vào cây đèn cầy còn thừa một nửa ngọn nến, sắc mặt nhàn nhạt, ngẩng đầu lên nhìn hai người Vương Tông Cảnh và Cửu Điêu Tứ bĩnh tĩnh nói : "Ngọn nên này cháy được khoảng ước chừng nửa canh giờ."
"Nói cách khác sau khi Cửu công tử đi rồi, trong hỏa tự phong chỉ còn Ba Hùng và Vương công tử, nhưng Ba Hùng cũng không ở lại lâu, tối đa sau nửa canh giờ, hắn liền rời đi." Tô Văn Thanh sắc mặt kỳ quái, nhìn qua vài phần là nghi hoặc mang theo một chút trầm tư, chậm rãi lại nói : "Hơn nữa vào lúc hắn ra đi, không biết tại sao, còn cố ý thổi tắt ngọn nến."
Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ nhất thời không lên tiếng, nhìn Tô Văn Thanh. Tuy bây giờ là ban ngày nhưng nghe Tô Văn Thanh là nữ tử dịu dàng mà giờ phút này lại dùng loại khẩu khí nhàn nhạt, chẫm rãi nói ra suy đoán tối qua khiến bọn hắn không khỏi có một cảm giác cổ quái. Sau một lát, Cửu Điêu Tứ nhịn không được nói một câu : "Rốt cuộc sau khi ra ngoài hắn đi đâu."
Tô Văn Thanh lắc đầu nói : "Ta cũng không biết. Bất quá sáng nay hắn bị chết ở hậu hoa viên, chắc là ra đình viện này, đi qua đó a."
Vương Tông cảnh cảm thấy bực bội, đang muốn nói gì, bỗng nhiên từ ngoài cửa, Tô Văn Khang truyền đến một tiếng kêu lớn:
"Thanh muội, ngươi ra đây một lát."
Tô Văn Thanh quay đầu lại nhìn ra ngoài, cười đáp ứng một tiếng, sau đó chào Vương Tông Cảnh và Cửu Điêu Tứ một cái, liền quay người ra ngoài.
Tô Văn Khang nhìn nàng đi ra, liền đi tới một chỗ không người, lúc này mới nói : "Ta vừa đi nghe ngóng, quả thật Tô Tiểu Liên nàng ta sáng sớm đến chỗ thạch bích vắng vẻ nhất trong hậu hoa viên đi dạo, kết quả phát hiện ra người chết."
Tô Văn Thanh nhíu mày hỏi : "Sáng sớm nàng ta một mình chạy đến đó làm chi ?"
Tô Văn Khang bĩu môi một cái, cười lạnh nói : "Có quỷ mới biết, nàng ta chứng kiến người chết, sợ hãi la toáng lên, chạy ra bên ngoài, làm kinh động đến đệ tử thụ vệ Thanh Vân Môn, bất quá ở đó lại có mặt các đệ tử mới nên chuyện này khôn dấu diếm được, sau đó rất nhiều người tiến đến xem. Nghe nói nàng ta sợ chết khiếp, người lạnh run, không ngừng khóc lóc, mà ngay cả cả hỏi nàng nàng cũng khồn trả lời." Nói đến đây, thần sắc Tô Văn Khang có chút hả hê, miệng tươi cười đầy trào phúng nói : "Nàng ta, miệng lưỡi luôn cứng rắn ương ngạnh, thế mà bị cái xác chết hù cho chết khiếp !"
Tô Văn Thanh không để ý đến thất tình lục dục hiện ra trên mặt của ca ca, sắc mặt vẫn luôn nhàn nhạt, chẳng qua khi nghe xong xong lông mày nhíu lại. Nàng trầm mặc một lát, chợt lắc đầu nói : "Có chút không đúng."
Tô Văn Khang ngơ ngác, ngạc nhiên hỏi : "Không đúng ở chỗ nào ?"
Tô Văn Thanh bước hai bước đến, mặt suy tư, sau đó chậm rãi nói : "Lá gan nàng quá nhỏ."
Tô Văn Khang nghi hoặc khó hiểu, nói : "Cái gì, lá gan quá nhỏ ?"
Tô Văn Thanh nhìn hắn một cái, rối nói : "Hôm nay phát hiện người chết trước mặt mọi người, Tô Tiểu Liên có lá gan quá nhỏ. Huynh thử nhớ lại xem, ngày đó tại Lư Dương thành, trong khi tuổi còn nhỏ mà lẻ loi một mình mang theo thi thể của mẹ nàng đã qua đời mấy ngày, sao lại có chuyện sợ hãi như vây ?"
Tô Văn Khang ngưng trọng một lát, lập tức không phục mà nói : "Cũng rất khó nói, ngày đó người chết có thể là mẹ ruột của nàng ."
Tô Văn Thanh lạnh lùng nói : "Về sau nàng còn theo người nhặt xác về bãi tha ma, cũng lên ngọn tiểu sơn mộ phần, huynh cũng nói với ta là nàng nhát gan sao ?"
Tô Văn Khang không trả lời được, yên lặng hồi lâu, tức giận nói : "Chẳng lẽ nàng ta từ đầu tới cuối đang diễn trò, ta bị nàng lừa gạt sao ?"
Tô Văn Thanh tập chung tư tưởng suy nghĩ một lát, sau đó khẽ lắc đầu : "Những thứ này dù sao cũng chỉ là phán đoán, cũng không có chứng cứ rõ ràng, thuận tiện trong lòng nói ra, không nên tùy ý nói với người ngoài. Ba Hùng đột nhiên bị giết có nhiều chỗ quỷ dị, nhưng dù sao đây cũng là Thanh Vân Môn, hết thảy mọi việc đều có người làm chủ, chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến là được."
Tô Văn Khang "À" lên một tiếng, đáp ứng, nhưng trên mặt còn có chút tức giận bất bình. Tô Văn Thanh cũng không để ý ca ca của mình, mà quay đầu, cố ý quay về hỏa tự phòng, sâu xa nhìn thoáng qua.
Cửu Điêu Tứ ngồi lại chốc lát rồi trở về phòng, bây giờ chỉ còn một mình Vương Tông Cảnh. Hắn ngồi xơ xác cả nửa ngày, cảm thấy tinh lực cạn kiệt, thân thể cũng có đôi chút mệt mỏi, có lẽ là do căn bệnh bất thình lình xuất hiện hôm qua đến nay cũng chưa có hồi phục hoàn toàn. Hắn do dự một lát, rồi trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Ba Hùng với hắn tương giao hai tháng có thừa, lại để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn, khiến hắn nhẹ nhàng bi ai hai câu, rồi miễn cưỡng không suy nghĩ thêm nữa, trực tiếp nên giường nghỉ ngơi.
Nếu so sánh với thảm kịch của Tôn lão hán nhà ở Tôn gia trang thì e rằng còn bi thảm hơn gấp mười lần.
Sau một giấc ngủ thật dài, Vương Tông Cảnh cảm thấy mình gặp rất nhiều giấc mộng, trong mộng hắn thấy không ít chuyện thống khổ bi thảm, muốn tỉnh lại nhưng lại luôn rơi vào trong mơ, cố giãy dụa nhưng không thoát khỏi cảm giác bất lực. Khó khăn lắm mới từ một giấc mộng, chợt bừng tỉnh. Hắn ngồi dậy, miệng thở dốc hồi lâu, từ trong mơ chậm rãi tỉnh táo lại. Hắn cũng chẳng biết từ khi nào quần áo của mình đã ướt đẫm rồi.
Vương Cảnh Tông chậm rãi bước xuống giường, đi đến chiếc tủ làm bằng gỗ thông ở góc tường, mở tủ lấy ra một bộ quần áo khác thay vào, khóe mắt khẽ liếc qua một cái hồ lô màu vàng nằm trong góc ngăn tủ. Vương Cảnh Tông sắc mặt không đổi nhìn chiếc hồ lô kia, lập tức thuận tay mang ra, "ba" một tiếng, cái hồ lô kia một lần nữa bị cất vào nơi tối tăm trong góc.
Mặc dù vẫn còn có chút cảm giác mệt mỏi, nghĩ lại những cảnh mình gặp trong mơ vừa rồi tuy không vui sướng gì, nhưng ngủ được một giấc, hắn cũng cảm thấy tinh thần của mình tốt hơn chút ít. Hắn tùy ý đi đến đẩy cửa sổ ra, nhất thời một cơn gió nhẹ thổi vào. Lúc này hắn mới bất giác phát hiện giờ đã là hoàng hôn rồi.
Hắn đã ngủ suốt một buổi chiều.
Hôm sau, tin tức về người bị giết một cách quỷ dị làm chấn động Thanh Vân biệt viện. Nhưng mọi chuyện nhanh chóng qua đi, trở về bộ dáng an bình lúc đầu. Dù sao cái người chết kia không có liên quan quá lớn đến mọi người, cộng thêm sư trưởng Thanh Vân Môn đã ra mặt làm chủ, cho nên không ai dám đi gây chuyện thị phi. Mọi người vẫn chăm chỉ tu luyện, vì một năm sau, cố gắng tại cuộc tỷ thí ở Thanh Vân mới là điều tốt nhất.
Cho dù trước đây Ba Hùng sống ở căn phòng trong nội viện thứ hai mươi ba, nhưng ngoại trừ Tiểu Đỉnh ngẫu nhiên mang theo Đại Hoàng và Tiểu Hôi đến chơi đùa bên ngoài sân, thì ở ba gian phòng khác mọi người đều đóng cửa không ra ngoài, dường như không ai muốn trông thấy căn phòng trống rỗng kia. Bạn đang đọc truyện được tại
Nội viện thứ hai mươi ba an bình yên ả được nửa ngày, thì lúc gần hoàng hôn, bên ngoài sân bỗng truyền đến những tiếng bước chân ồn ào hỗn loạn, tựa như có rất nhiều bất đồng mà đi đến đình viện. Mà ở ngoài sân, có hai người nhanh chóng đi đến.
Đó là Mục Hoài Chính cùng với Âu Dương Kiếm Thu.
Trong một mảnh sân yên tĩnh, Mục Hoài Chính chau mày lại, ý thúc dục Âu Dương Kiếm Thu một cái. Âu Dương Kiếm Thu khẽ gật đầu, bước lên một bước cao giọng nói: "Chư vị, xin mời ra đây một lát, chúng ta có chuyện quan trọng cần nói."
Tiếng nói hạ xuống, không bao lâu sau chỉ nghe thấy tiếng két. Bọn người Vương Tông Cảnh đi ra, vào trong sân, sóng vai đứng cùng một chỗ. Tiểu Đỉnh có chút mơ hồ, đứng ở đằng trước ba người, mở miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì ?"
Vương Tông Cảnh ánh mắt lướt qua hai người kia, rồi mơ hồ nhìn thấy trên đường lớn bên ngoài đình viện, có không ít đệ tử Thanh Vân Môn đang ra ra vào vào một cái đình viện khác, tựa hồ như có sự tình quan trọng, trong nhất thời tâm tình của hắn cũng không khỏi khẩn trương.
Mục Hoài thản nhiên nhìn bọn hắn liếc mắt một cái, nói : "Mấy người các vị nghe cho kỹ, mấy ngày gần đây sư phó tới Tây Bắc Lương Châu âm thầm dò hỏi tân nhân thế gia, đệ tử bổn môn truyền về, Ba Hùng tự xưng nguyên quán Lương Châu, hắn nói là mang họ Ba, nhưng tộc nhân của Ba tộc phủ nhận có người Ba Hùng này, đồng thời căn cứ vào việc kiểm tra di vật trong phòng Ba Hùng, phát hiện ra một pho tượng Ma giáo tà thần "Thiên Sát Minh Vương" tiểu tượng, cùng với mấy phong thư báo tin cho Ma giáo. Có thể kết luận, Ba Hùng chính là ma giáo nghiệt đồ lẻn vào Thanh Vân Môn làm gian tế."
"Cái gì..." đám người Vương Cảnh Tông nhất thời ngây người, hai chữ "Ma giáo" kia giống như sét đánh ngang tai. Vương Cảnh Tông thiếu chút nữa không tin vào lỗ tai của mình, vừa kinh ngạc lại chấn động. Trước mắt không tự chủ được chợt hiện ra nụ cười trên khuôn mặt mập mạp, vô luận ra sao cũng không cách nào nghĩ ra Ba Hùng với Ma giáo yêu nhân có liên hệ.
Đám người Mục Hoài nghiêm nghị, ngữ điệu âm vang, không có nửa phần là nói giỡn, hơn nữa những đệ tử Thanh Vân với bóng dáng bận rộn ngoài kia, thì chuyện này không thể nghi ngờ tuyệt đối là thật.
Mục Hoại nhàn nhạt đảo mắt qua những người đứng trong biệt viện, trên mặt bọn họ hiện ra thần sắc phức tạp, trầm mặt một lát, cũng không nói gì thêm nữa, yên lặng xoay người rời khỏi sân.
Tô Văn Thanh và Cửu Điêu Tứ sắc mặt kinh ngạc, hiển nhiên nhất thời không thể chấp nhận sự thật này. Vương Cảnh Tông âm trầm, ngỡ ngàng nhìn thoáng qua căn phòng trống rỗng ở kia. Trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên nhưng lời nói ngày đó của Tiêu Dật Tài.
Nhân sinh có thiện tất có ác, mọi sự có đúng tất có sai.
Ngươi vì sao muốn giết người ?
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, phải tự mình gánh vác, tự mình vượt qua...
Hắn ngơ ngác nhìn gian phòng, người đã đi, phòng vẫn còn đó. Một lát sau, từ ngoại viện truyền đến một âm thanh ồn ào, đi đến cửa, đưa mắt nhìn bồn phía, chỉ thấy một đám đệ tử Thanh Vân đang ra vào đình viện. Tin tức kia như một cơn sóng, từng tầng từng tầng quay cuồng mà đi, đem cái chết của người có tên có tên có tuổi, mà lần lượt xóa rửa, cuốn đến nơi và đen tối nhất.
Trên đường lớn ở ngoại viện, một người lẳng lặng đang đứng, nhíu mày, thần sắc nghiêm nghị nhìn cảnh này, chính là Minh Dương đạo nhân. Vương Tông Cảnh đứng trên bậc thang ở cửa đình viện, không lâu cũng nhìn thấy hắn. Minh Dương đạo nhân có cảm giác, quay đầu lại xem cũng trông thấy Vương Tông Cảnh.
Hai người nhìn nhau, Vương Tông cảnh ngẩn người hồi lâu, chậm rãi bước xuống bậc thang, đi đến bên người Minh Dương đạo nhân. Hai người gặp nhau, thân thể Vương Tông Cảnh dừng lại một chút, mặt đờ đững mà cứng ngắc, thấp giọng nói: "Ta muốn đi gặp hắn. ", âm thanh vang lên có vài phần bất đắc dĩ.
Minh Dương đạo nhận khóe mắt hơi run rẩy một chút, cũng không có nhìn lại, chậm rãi gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...