Tru Tiên Chi Thượng

Nhưng Sở Dạ vốn không để bụng chuyện Trịnh Tam Phong nghĩ cái gì, bởi vì hắn biết rõ, sau khi hẳn nói xong mấy câu đó, chắc chản Trịnh Tam Phong sẽ truyền ra ngoài.

“Tiếng Đồ Linh Cổ vang lên, Tử Doanh dừng tay.

Trong vòng ba ngày, nếu không chịu lùi ra khỏi tông môn Hoang Vực, ta sẽ đích thân chỉ huy Tử Doanh, để Đồ Linh Cổ được gõ vang trên bầu trời tông môn của bọn họ. Một khi Đồ Linh Cổ vang lên, có nghĩa là giết chóc bắt đầu”

Đúng thời khắc này, những tiếng kêu thảm thiết trong Thương Lan tiên tông hoàn toàn biến mất.

Tất cả tám nghìn người trong Thương Lan tông đều bị chém đầu.

Ba trăm Người Gác Đêm Tử Doanh cầm Trảm Tiên Đao nhuốm máu trong tay, quay trở lại phía sau Sở Dạ.

Chiếc áo choàng mây đen nhuốm màu màu, trở nên đỏ đậm, ngay cả phần đuôi tóc của bím tóc năm sợi cũng có vài giọt máu nhỏ xuống.


Nhìn Người Gác Đêm Tử Doanh xuất hiện, trái tim Trịnh Tam Phong lạnh như sắt đá, ông ta biết rằng Thương Lan tiên tông đã... Xong đời rồi.

Hai mắt Trịnh Tam Phong đỏ ngầu, ông ta nhìn chảm chằm vào Sở Dạ, hoàn toàn không che giấu ham muốn giết người hiện hữu trong ánh mắt.

“Tại sao lại chọn ta? Tại sao lại chọn Thương Lan tiên tông?” Giọng nói đang cố đè nén chứa đựng sự tức giận như núi lửa.

Trịnh Tam Phong không biết mục đích của Sở Dạ là gì, nhưng ông ta đã nghe qua điều đó. Mục đích Sở Dạ xuất hiện ở Thương Lan tiên tông chính là để dùng thủ đoạn giết chóc hãm doạ trăm tông ở Huyền Châu.

Sở Dạ có thể chọn Thương Lan tiên tông, cũng có thể không chọn Thương Lan tiên tông, vậy nên... Trịnh Tam Phong không cam lòng,

Sở Dạ nhìn Trịnh Tam Phong, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, hẳn nói: “Bất luận người nào nẵm trong lốc xoáy đều sẽ trở thành sự lựa chọn của ta. Ông cũng không phải lựa chọn duy nhất, hơn nữa, chỉ với tiếng nói của một mình ông thì không đủ”

Dứt lời, Sở Dạ không thèm để tâm việc Trịnh Tam Phong có hiểu hàm ý trong câu nói của mình hay không, hẳn dẫn Sửu Nô và Tử Doanh bước vào Truyền Tống Trận, rời khỏi Thương Lan tiên tông, để lại một mình Trịnh Tam Phong xụi lơ như con chó chết.

Nhìn Truyền Tống Trận trống rỗng, cảm xúc trong mất Trịnh Tam Phong vô cùng phức tạp.

Sự trống rỗng, sợ hãi, phẫn nộ, chần chờ...

Không biết là qua bao lâu, những trới buộc trên người Trịnh Tam Phong đã biển mất.

Ngưồn sức mạnh quen thuộc lại dâng trào khắp cơ thể ông ta lần nữa.

Trịnh Tam Phong đứng dậy, trút tiếng gầm giận dữ về phía Thương Lan tiên tông trống rồng, sau đó. ông ta bước thẳng vào Truyền Tống Trận thông tới


Hoang Vực với nỗi hận ngập trời

Trịnh Tam Phong hiểu rất rõ, dù Sở Dạ có mục đích gì chăng nữa, ông ta vẫn phải truyền đạt những lời kia đến trăm tông Huyền Châu, bởi vì chỉ có vậy ông ta mới có thế lôi kéo trăm tông Huyền Châu đi đối phó Sở Dạ. Đây cũng là cách duy nhất mà ông ta có thể báo thù Sở Dạ.

Khoảnh khắc Trịnh Tam Phong bước vào Truyền Tống Trận, Sở Dạ đã dẫn Sửu Nô và Người Gác Đêm Tử Doanh xuất hiện ở một tông môn khác.

Trấn Nguyên tông.

Lúc này đây, vài tên trưởng lão canh giữ Truyền Tống Trận đã chết hết.

Sửu Nô đứng trước Truyền Tống Trận của Trấn. Nguyên tông, hắn ta nói những khó hiểu trong lòng: “Ngươi không hề lo lắng gì khi trăm tông Huyền Châu liên thủ ư?”

Sở Dạ liếc nhìn Sửu Nô rồi tỏ ra suy tư, nói một cách cợt nhả: “Sao? Ngươi sợ à?"

Sửu Nô nheo mất, hản ta cố kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng, ép bản thân phải thật bình tĩnh, nói: “Trong hàng trắm tông của Huyền Châu, có rất nhiều tông môn đã được gây dựng từ lâu đời, sở hữu những thủ đoạn kinh thiên động địa. Ngươi lại lấy sức của một người đi khuấy động hàng trăm tông Huyền Châu, cách làm này quả thực không hề sáng suốt”

Sở Dạ đáp: "Sự trưởng thành của Tử Doanh dựa vào việc giết chóc”


“Trắm tông của Huyền Châu không phải là điểm cuối.. Mà chỉ là khởi đầu”

Nhận được câu trả lời không nên có, sự khiếp sợ thoáng hiện trong ánh mắt Sửu Nô.

Sở Dạ nhìn thắng Sửu Nô, hắn nói: “Khi kèn chiến tranh được thổi lên, không ai có thể đứng ngoài cuộc.”

Trái tim Sửu Nô đã long trời lở đất.

'Vận mệnh Sửu Nô chấp chưởng thiên mệnh mười một đời, vì để hắn ta đạt đến đỉnh cao mà có vô số sinh linh phải chết. Nhưng đó chỉ là sau khi hắn ta đủ mạnh đủ thực lực, chắc chắn rằng có thể ngăn chặn sự cạn kiệt của huyết khí nên mới không màng nhân quả để tiến hành dâng tặng lễ vật. Hơn nữa, hẳn ta chưa bao giờ tự tay giết chóc cả ngàn người như Sở Dạ.

Sửu Nô nhìn ánh mắt bình tĩnh của Sở Dạ, cuối cùng lại không nhịn được nói: “Ngươi có biết nếu giết chóc quá nhiều, khi thiên mệnh hiện ra, ngươi sẽ không có tư cách bước vào sông dài khí vận để tranh đoạt vận mệnh không?"

Sở Dạ thu mắt về, hắn nhìn ra toàn bộ Trấn Nguyên tông, cất giọng bình tĩnh bá đạo: "Ta đây cũng không ngai tư tay huỷ hoai vân mênh này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận