Ban đêm, bức màn bị gió thổi cho bay lên, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt đang yên giấc của Mã Tư Viễn, ở trong góc, có một đôi mắt màu lam đang chậm rãi tiến đến gần, vô thanh vô thức, một bóng người đi đến bên giường, ánh mắt nhìn Mã Tư Viễn trở nên sâu thẳm.
Mã Tư Viễn, truyền nhân Mã thị, trên người quả nhiên mang theo hơi thở của "hắn".
Người nọ mỉm cười, mang theo một cỗ ý tứ hàm xúc không rõ, kèm theo vài phần tàn nhẫn, lại có vài phần ôn nhu.
Thiếu niên vẫn ngủ say, chính là cậu không biết, khi ánh trăng chiếu tới gương mặt người kia, chính là người cậu hôm nay đã gặp, chính là gương mặt của Karry!
"Mã Tư Viễn, tối qua ngủ không ngon à?" Mao Tiểu Cầu nhìn thấy dưới mắt cậu thâm đen, trên làn da trắng nổi bật vô cùng, muốn không nhìn thấy cũng khó.
"Ừ, nuôi mèo.
" Mã Tư Viễn ngáp một cái, còn chưa quen đột nhiên trong phòng có thêm một động vật nhỏ, cho nên tối qua ngủ trễ, mơ thấy một số chuyện vụn vặt, có thể do gần đây không yên ổn ảnh hưởng tinh thần mà ra.
Mao Tiểu Cầu còn muốn cùng Mã Tư Viễn nói thêm, nhưng ngoài hành lang vang lên một trận ầm ĩ thu hút sự chú ý của cậu.
"A a a! Là anh ấy đó!"
"Dĩ nhiên là Karry, đẹp trai quá đi!"
"Karry như thế nào sẽ đến lớp chúng ta chứ!"
.
Mã Tư Viễn ngẩng đầu, thiếu niên kia tựa vào cạnh cửa, vừa lúc, bốn mắt nhìn nhau.
Một vài sợi tóc tán loạn trên trán, vẫn là đôi mắt đào hoa khiến người ta chú ý kia, lưu quang như ẩn như hiện nơi đáy mắt, khóe môi nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu*, làm cho người ta cảm thấy một cỗ lạnh toát.
[*Như cười mà không cười]
Mã Tư Viễn không hiểu vì sao tim đập nhanh hơn nửa nhịp, những gì hắn ta hôm nay thể hiện, hoàn toàn khác xa hôm qua, hơn nữa trong lòng còn dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Trong trí nhớ của Mã Tư Viễn, đôi mắt hoa đào cùng với bộ dáng đẹp như vậy quả thực quá ít, quả thật cùng hôm qua là một người.
"Cảm ơn cậu đã thu dưỡng Captain, đêm nay nếu không ngại, có thể nể mặt tôi ăn một bữa cơm không?" Thiếu niên không để y đến ánh mắt người khác, lập tức đi đến trước mặt Mã Tư Viễn.
Mã Tư Viễn vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Karry, ma xui quỷ khiến thế mà gật đầu đáp ứng.
Đã qua xuân phân*, ban đêm ngắn hơn so với ban ngày, mặt trời chậm rì rì lặn xuống ở phía tây, màu sắc của mây cũng dần dần thay đổi.
Âm nhạc biếng nhác mơ hồ không rõ, màu sắc của hoa hồng và máu đều giống nhau, trang trí phía trên cơm trắng quả thực xinh đẹp nổi bật.
Hai thiếu niên mặc đồng phục, có vẻ cùng với hoàn cảnh hiện tại không hợp cho lắm.
Mã Tư Viễn không có thói quen dùng dao nĩa, Karry cẩn thận cắt thịt bò đưa qua cho Mã Tư Viễn, cậu giương mắt nhìn Karry, chỉ thấy ánh mắt thiếu niên rũ xuống, lông mi dài dưới ngọn đèn càng trở nên đẹp một cách ma mị.
Động tác thiếu niên lưu loát mà tao nhã, thịt bò chín ba phần, con dao màu bạc còn dính chút máu loãng, Karry tựa hồ rất vừa lòng với thức ăn, cuối cùng còn thỏa mãn liếm liếm răng nanh.
Thiếu niên thấy Mã Tư Viễn nhìn mình, liền cười nói: "Nếm thử chút không?"
Mã Tư Viễn lắc đầu, giống như từ chối, tiếp tục cuối đầu ăn phần thịt bò chín mười phần của mình.
Tu đạo thì phải tu tâm, không được có dục vọng tham ăn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...