Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh



Tào Nhất Vinh về đến nhà liền hỏi chú Tào quản gia vị trí của ông nội, trực tiếp lao tới phòng trà, “Cốc cốc”.

“Vào đi.” Thấy người tới, Tào lão gia tử tiếp tục động tác trên tay, dùng nước nóng vừa đun sôi tráng ấm trà.

“Ông nội.” Tào Nhất Vinh cung kính đứng một bên chào.

“Ừ, sao hôm nay lại tới?” Đặt ấm nước sang một bên, đặt một tách trà ở đối diện, “Ngồi đi.”

Tào Nhất Vinh cẩn thận ngồi xuống, trước khi tới hắn cũng đã nghĩ xem phải nói như thế nào rồi, thế nhưng vừa nhìn thấy Tào lão gia tử lại nhất thời không mở nổi miệng.

Tào lão gia tử ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục tráng tách trà, “Có việc thì nói, không việc thì liền ra ngoài.”

Tào Nhất Vinh lúc này mới thuật lại những chuyện đã xảy ra một lần, còn thêm mắm thêm muối cố sức bôi đen Tào Nhất Lâm, không hề nhắc tới chuyện vi phạm hợp đồng.

“Ông nội, thằng nhóc Tào Nhất Lâm đó thật đúng là không còn lời nào để nói. Cháu bên này vất vả lấy được quyền đại lý MA, nó bên kia lại tiết lộ thông tin để Từ thị đăng ký thương hiệu trước một bước, nó lại công khai dẫn Từ Uy vào công ty, nó còn…” Lúc này việc hắn cần làm là giải thích rõ Tào Nhất Lâm phản bội gia tộc như thế nào, cấu kết người ngoài hãm hại người nhà ra sao.

“Ông nội, Từ Uy hằng ngày đi làm trong công ty, camera khẳng định có chụp được hắn, vậy thì trên tay chúng ta đã có chứng cứ hắn lẻn vào trong công ty, ông nói xem chúng ta có nên…” Tào Nhất Vinh đang định nói có nên tố cáo hắn gì gì đó không, lại phát hiện ông nội đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, lời tiếp theo hắn tự động tắt tiếng.

“Có nên cái gì? Có nên đi tố cáo cậu ta, xem có thể thuận tiện kéo đổ Từ thị luôn không à?” Tào lão gia tử tiện thể “kiến nghị”. “Nếu cậu ta đã dám nghênh ngang vào công ty thì còn có thể để anh nắm được thóp sao?” Nhìn đứa cháu trưởng cao lớn đang cúi đầu, thật đúng là chỉ lớn xác không lớn não. Haiz, đứa nào cũng không khiến người khác bớt lo.

“… Nhưng cũng không thể buông tha hắn đơn giản như vậy được, hắn chơi nhà ta như thế, là muốn kéo ngã Tào thị chúng ta a.” Mặc dù sợ uy nghiêm của ông nội, nhưng cái thiệt này hắn thực sự không nhịn được.

“Buông tha cậu ta?” Tào lão gia tử hừ lạnh một tiếng, “Anh còn định thế nào…” Nói đến đây, Tào lão gia tử cảm thấy không đúng lắm, “Cậu ta chỉ lấy đi thương hiệu, làm sao có thể kéo ngã Tào thị?” Ông nhìn Tào Nhất Vinh chằm chằm, thằng cháu này rốt cuộc đã làm chuyện gì.

Nhất thời nhanh miệng, hắn lại đem chuyện này nói ra, “À thì… À thì…” Tào Nhất Vinh ậm ừ có chút nói không nên lời.


“Nói!” Tào lão gia tử quát lớn.

“Bởi vì MA trên hợp đồng yêu cầu chúng ta phải lấy được thương hiệu MA trước, nếu không chính là vi phạm hợp đồng.” Tào Nhất Vinh vâng dạ giải thích.

“… Tiền vi phạm hợp đồng hết bao nhiêu?” Tào lão gia tử hít sâu một hơi giọng điệu xem như là ôn hòa hỏi.

Tào Nhất Vinh liếc trộm sắc mặt ông nội nói ra một con số.

Tào lão gia tử hé miệng, nửa ngày vẫn chưa khép lại được, trực tiếp ném tách trà trong tay về phía hắn, “Đang yên đang lành ai khiến anh đụng vào dự án của Tiểu Tam! Nếu anh có thể thành thật ngồi yên thì sao có thể phát sinh chuyện này.” Nếu không cũng không đến mức ông ở trước mặt Từ Uy từ chủ động đổi thành bị động. “Bây giờ anh nghĩ cách đi cầu xin Tiểu Tam cho tôi, để nó chuyển thương hiệu cho anh, nếu không anh tự nghĩ cách giải quyết tiền vi phạm hợp đồng đi, cho dù anh có phải ngồi xổm trong nhà sắt tôi cũng không cản.” Tào lão gia tử vỗ tay vịn trên ghế bang bang, thở hổn hển. Thấy ném không trúng, bị Tào Nhất Vinh tránh được, lại tức giận ném cho hắn thêm một cái tách nữa. Ném xong liền hối hận, tách trà Nhữ Diêu(*) men xanh của ông.

(*) Là một trong 5 loại gốm nổi tiếng nhất thời Tống, bây giờ số lượng gốm Nhữ Diêu còn lại chưa đến trăm món, cực kỳ quý hiếm. Xem thêm chi tiết tại đây.

0

Tách trà Nhữ Diêu men xanh

Thấy lão gia tử thực sự nổi giận, Tào Nhất Vinh vội lao tới, cầm bàn tay đang đặt trên tay vịn ghế của ông nội nói, “Ông nội, cháu biết sai rồi, lần này ông nhất định phải giúp cháu.”

“Tai vạ anh chọc, thì tự mà giải quyết đi, ra ngoài!” Tào lão gia tử trong cơn giận dữ, hận không thể cầm ấm trà bên cạnh đập lên đầu hắn.

Tào Nhất Vinh thấy ông nội thực sự phát hỏa không định để ý đến mình, nhất thời hoảng hốt, tay nắm tay Tào lão gia tử lại dùng thêm vài phần lực.

Tào lão gia tử muốn hất hắn ra, tiếc rằng sức lực cháu mình quá lớn, bị nắm có chút đau, “Bỏ ra có nghe không…” Đang nói giữa chừng thì nghe thấy một tiếng “răng rắc”, đồng thời kèm theo tiếng Tào lão gia tử la thất thanh vang lên.

Quản gia nghe tiếng xông vào, “Lão gia.” Thấy Tào lão gia tử mặt đầy đau đớn, “Ông làm sao vậy lão gia?” Sốt ruột hỏi.

“… Mau đi gọi xe cứu thương.” Tào Nhất Vinh buông tay ra, hốt hoảng gào thét với chú Tào.




Ngày hôm sau chú Tào quản gia đến Tào thị từ sớm tìm Tào Nhất Lâm, lúc vào phát hiện Từ Uy cùng một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ đang ở trong phòng làm việc.

“Chú Tào? Sao chú lại tới đây?” Thấy ông đến, Tào Nhất Lâm có chút kinh hỉ.

“Thiếu gia Nhất Lâm.” Chú Tào mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn thẳng thớm, trên tay vắt một chiếc áo khoác được xếp ngay ngắn, mang theo nụ cười ấm áp mà Tào Nhất Lâm quen thuộc nói, “Gần đây cháu có khóe không?”

“Dạ, ăn ngon ngủ kỹ.” Nói rồi Tào Nhất Lâm vội đỡ chú Tào ngồi xuống sô pha.

Từ Uy gật đầu với ông xem như chào hỏi, lực chú ý lại quay về máy vi tính trước mặt.

Chú Tào cũng nhìn anh gật đầu, chỉ là nụ cười trên mặt không chân thành bằng lúc đối mặt với Tào Nhất Lâm.

Thiết Đầu tự giác đứng dậy rót nước cho ông.

Chú Tào cười gật đầu một cái, xem như cảm ơn, lại quan sát Thiết Đầu từ trên xuống dưới một phen.

Thiết Đầu cũng nhoẻn miệng cười, cái nhìn của vị lão đại gia này khiến hắn rất không thoải mái, hắn đứng một bên, cố hết sức rời xa tầm mắt của ông, chầm chậm đến gần Từ Uy.

“Cháu còn làm một phòng bếp ở đây à?” Chú Tào quan sát phòng làm việc, lúc nhìn thấy phòng bếp thì nói.

“Dạ, như vậy tiện ăn uống.” Tào Nhất Lâm có chút ngượng ngùng nói, xây phòng bếp trong phòng làm việc hình như hơi kỳ lạ.

“Cháu thích là được rồi.” Chú Tào bao dung cười nói, ông nhìn Tào Nhất Lâm đã cười nhiều hơn, xem ra dạo này thằng bé sống rất tốt, chỉ là… “Lão gia nhập viện rồi, ông ấy hy vọng cháu đến thăm ông ấy một chút.” Ông nói ra mục đích của chuyến đi này.

Từ Uy vốn đang ở một bên chăm chú nhìn máy vi tính liền ngẩng đầu nhìn về phía chú Tào, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.


Chú Tào thu lại ánh mắt nhìn Tào Nhất Lâm nói, “Tình huống trước mắt của lão gia không thích hợp bị nhiều người đến quấy rầy, hôm nay cháu có rảnh thì đến thăm ông ấy chút đi.”

“Ông nội nhập viện?” Tào Nhất Lâm thấy hơi kỳ lạ hỏi, trong ấn tượng của cậu, Tào lão gia tử là một lão nhân tinh lực mười phần, người ông lên núi xuống biển trước kia của cậu thân thể chưa từng không tốt. “Là ngã bệnh sao ạ?”

“À thì… Cháu cũng biết lão nhân gia lớn tuổi rồi, không phải chung quy cũng sẽ có chút vấn đề sao.” Ông không thể nói là bị cậu hai kéo trật khớp cổ tay.

“Cũng đúng, ông không chú ý đến ăn uống, người lớn tuổi khá là dễ mắc bệnh, được ạ, vậy bọn cháu tan làm sẽ đến thăm ông.” Tào Nhất Lâm nghĩ, lát nữa nấu canh gì mang tới đây.

“Nếu cháu không có việc gì quan trọng, thì chú chờ cháu cùng đi cũng được, đúng lúc chú cũng phải tới bệnh viện, hai chúng ta có thể trò chuyện dọc đường.” Nụ cười của chú Tào bất biến, chỉ rõ hai người họ đi thôi là được.

“Hơ, chỉ hai chúng ta thôi sao? Vậy…” Tào Nhất Lâm nói rồi nhìn về phía Từ Uy.

“Tôi có thể đưa hai người đi.” Từ Uy mở miệng nói.

“Tôi có mang tài xế tới, không cần làm phiền.” Chú Tào đáp.

Từ Uy nheo mắt, lập tức đổi giọng nói, “Cũng tốt, một tiếng sau tôi sẽ đến đón cậu ấy. Lúc nào đi thì gọi cho anh, giờ anh có chút việc phải ra ngoài một lát, tối gặp, hai người nói chuyện trước đi.”

Tào Nhất Lâm gật đầu, “Ừm, lái xe cẩn thận.”

Thiết Đầu há miệng, hắn cảm thấy để một mình Tào Nhất Lâm đi theo cái chú Tào này không phải việc an toàn cho lắm, hắn không thể nào hiểu được sao Từ Uy có thể yên tâm để Tiểu Lâm Tử đi theo ông ta. Thấy Từ Uy rời đi, Thiết Đầu nói, “À, lát nữa tôi cũng không có việc gì, tôi đi cùng hai người nha, đúng lúc có thể gặp Tào lão gia tử một lần.”

Chú Tào chăm chú nhìn hắn, hồi lâu nói, “Thật ngại quá, vừa rồi không hỏi, xin hỏi cậu là?”

“Tôi là bạn tốt của Tiểu Lâm Tử, Thiết, Lý Chí Dĩnh, chú có thể gọi là Chí Dĩnh.” Thiết Đầu nói, vì sao lúc cái chú Tào này nhìn mình chằm chằm lại khiến hắn có loại cảm giác nhìn thấy giáo viên nhỉ.

“Thiết Lý Chí Dĩnh? Cái tên này thật là kỳ lạ.” Nụ cười của chú Tào bất biến, thậm chí là sau khi đi vào trừ mỉm cười ra thì chưa từng xuất hiện kiểu biểu cảm khác.

“Không phải, cậu ấy tên là Lý Chí Dĩnh, thỉnh thoảng cháu sẽ gọi cậu ấy là Thiết Đầu, chú Tào gọi cậu ấy là Thiết Đầu là được.” Tào Nhất Lâm giới thiệu.

Khoảng thời gian tiếp theo, Thiết Đầu bi thương bị tra hỏi miết, chú Tào tựa như một vị gia trưởng lo lắng con mình chơi với bạn xấu, gần như là muốn đào bới ra hết lai lịch của Thiết Đầu.


Thiết Đầu chỉ có thể nghĩ may mà mình phản ứng rất nhanh, nếu không đã lộ tẩy rồi. Trong lúc chú Tào uống nước, Thiết Đầu liếc liếc Tào Nhất Lâm, đưa mắt ra hiệu cho cậu, mau ngăn cái chú Tào này lại, còn hỏi nữa, hắn chỉ có thể gom chuyện ở quê mà nói thôi đấy.

Tào Nhất Lâm hiểu được, “Chú Tào, dù sao thì bây giờ cháu cũng không có chuyện gì, bằng không giờ chúng ta đi mua ít thức ăn về, cháu nấu chút canh cho ông nội nhé.”

Chú Tào để ly nước xuống, “Nếu cháu không có việc, chúng ta trực tiếp đến bệnh viện luôn thôi, lần sau cháu lại nấu canh mang đến cho lão gia cũng được.” Nói rồi chú Tào đứng lên.

“Đi ngay bây giờ sao ạ?” Tào Nhất Lâm giữa kinh ngạc lại mang theo chút bất an.

Nụ cười của chú Tào lúc này mới có biến hóa, miệng đắng chát, lão gia bất công với thiếu gia Nhất Lâm, thẳng bé đã có bóng ma rồi sao. “Lão gia… chỉ trông có vẻ hung dữ vậy thôi, miệng cứng tâm mềm.”

Tào Nhất Lâm minh bạch gật đầu, nhìn chằm chằm mặt đất mấy giây, ánh mắt lấp lánh liếc liếc Thiết Đầu rồi lại nhìn chú Tào, chú Tào hiểu cậu như vậy sao lại không rõ ý Tào Nhất Lâm. “Ông nội cháu lúc này cần phải tĩnh dưỡng, cho nên vẫn là đợi một thời gian sau hẵng dẫn bạn đến thăm ông ấy nhé.” Chú Tào đặt tay lên lưng cậu, giống như hồi bé cậu tủi thân vẫn cho cậu sự ấm áp giống vậy.

“… Dạ được.” Chú Tào đã nói đến nước này, Tào Nhất Lâm chỉ có thể một mình đi gặp ông nội.

Lúc đi chú Tào vô cùng thân thiện chào tạm biệt Thiết Đầu, Thiết Đầu cũng vẫy vẫy tay, đợi hai người ra khỏi phòng làm việc, vội lấy di động gọi cho Từ Uy, sốt ruột nói, “A lô, Tiểu Lâm Tử bị lão già kia dẫn đi rồi.”

“Ờ.” Từ Uy không có phản ứng gì.

“Ờ cái gì? Bây giờ anh đi đâu đấy, lẽ nào không phải nên nhanh chóng đi tìm bọn họ sao?” Thiết Đầu kỳ quái hỏi.

“Họ trong một thời gian ngắn không có cách rời khỏi Tào thị đâu, không nói nữa, tôi bên này đang vội.” Từ Uy trực tiếp cúp máy.

Thiết Đầu lăng lăng nhìn điện thoại, rất muốn chửi thề. Đi tới lui vài vòng trong phòng, không được, hắn vẫn không yên tâm, cầm áo khoác chạy ra ngoài. Đuổi xuống lầu, thấy chú Tào và Tào Nhất Lâm vẫn còn đứng ngoài cửa đại sảnh, cười nhìn hai người, “Hai người chưa đi à?”

“Chúng tôi đang đợi xe.” Chú Tào đáp, đang nói thì di động của ông cũng vang lên, nhìn cuộc gọi tới là tài xế đi theo ông đến, “Anh đã tới chưa? Vậy à, phải mất bao lâu? Được, vậy chúng tôi quay lên lầu đợi anh, sửa xong thì gọi điện cho tôi.”

“Sao vậy ạ?” Tào Nhất Lâm cảm thấy khác thường quan tâm hỏi.

“Chúng ta tối nay mới xuất phát, bánh xe sinh ra chút vấn đề.” Chú Tào nói.

Thiết Đầu nhướn mày, xem ra đây chính là nguyên nhân mà Từ Uy nói bọn họ tạm thời vẫn chưa đi được đây mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận