Người vẫn luôn gặp đột nhiên chỉ còn cách một cánh cửa, ngược lại khiến Tào Nhất Lâm có chút sợ hãi, bà ấy còn nhớ mình không?
Từ Uy nhìn căn phòng âm u này, hơi khó tin đây lại là trong nhà họ Tào. “Cậu xác định bác gái ở đây?” Chung quy cũng là con dâu nhà mình, Tào lão gia tử sẽ không độc ác như vậy đi.
Tào Nhất Lâm gật đầu, “Từ lúc mẹ tôi phát bệnh thấy người là đánh, còn mắng chửi, cho nên bọn họ liền nhốt bà ở chỗ này, nơi đây cách nhà chính rất xa, như vậy người ngoài sẽ không biết.” Tào Nhất Lâm cầm chìa khóa mở cửa, cửa mở, một mùi ấm mốc, hôi thối khác thường xông vào mũi. Từ Uy nhịn không được phải bịt mũi lại.
Tào Nhất Lâm nói, “Anh ở đây chờ tôi một chút, tự tôi vào là được, mẹ tôi không biết anh, tránh cho bà thương tổn anh.”
Từ Uy gật đầu.
Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng trong căn phòng này lại là một mảng tối mờ, chỉ có một ngọn đèn cũ kỹ trên đầu tỏa ra thứ ánh sáng mờ sáng mờ tối.
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường gầy đến nỗi da bọc xương, viền mắt Tào Nhất Lâm nóng lên, lấy ra một chiếc kim đồng hai tay run run đâm vào da thịt người phụ nữ.
Có lẽ là do một đoạn thời gian không ăn uống, người phụ nữ cả sức lực giãy dụa cũng không có, chỉ là ngay một khắc kim đâm vào, chợt mở mắt, gắt gao nhìn Tào Nhất Lâm, rồi lập tức mất đi tri giác.
Tào Nhất Lâm ném kim đồng đi, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người người phụ nữ, ôm ngang ra khỏi phòng.
Thấy người trong lòng Tào Nhất Lâm chỉ còn là một bộ xương, Từ Uy ngây ngẩn cả người, nhưng lập tức trầm mặc đuổi theo bước chân của Tào Nhất Lâm.
Hai người đưa Triệu thị đến viện điều dưỡng. Tào Nhất Lâm không muốn để mẹ mình vừa thoát khỏi nhà giam này lại bước vào một nhà giam khác, cho nên cậu dùng tiền lương lĩnh trước từ chỗ Từ Uy, đưa đến viện điều dưỡng cùng tính chất nhưng chất lượng khác với bệnh viện tâm thần. Ở đây mỗi bệnh nhân đều có một phòng độc lập, có người chăm sóc đặc biệt, đương nhiên giá cả cũng tương đối đắt đỏ, cậu chỉ muốn dành cho Triệu thị mức độ tự do lớn nhất. Sau khi sắp xếp cho Triệu thị xong xuôi, Từ Uy cùng Tào Nhất Lâm đợi vài tiếng, đến tận khi bác sĩ nói trong một khoảng thời gian ngắn bệnh nhân sẽ không tỉnh lại, hai người lúc này mới rời khỏi. Trên đường trở về hai người đều im lặng, lúc sắp về đến nhà họ Từ, Tào Nhất Lâm đột nhiên lên tiếng, “Cảm ơn.”
“…Đừng khách sáo.” Từ Uy nói.
Tào Nhất Lâm nghĩ lại từ khi bắt đầu quen biết Từ Uy cậu vẫn luôn không ngừng nói cảm ơn hắn, hắn luôn luôn tại thời điểm cậu cần giúp đỡ mà giúp cậu vô điều kiện. Cậu mặc dù có ngu ngốc những vẫn cảm thấy được gần đây hắn đối với mình hơi khác, giữa đàn ông và đàn ông với nhau thực sự có thể có tình yêu sao? Cậu bây giờ là cảm kích Từ Uy, cũng coi hắn là bạn tốt, điều này là không thể nghi ngờ, nhưng nếu muốn trở thành người yêu… Cậu cần suy nghĩ lại một chút.
“Ban đêm đừng nghĩ nhiều quá, bác gái sẽ không có chuyện gì đâu, mai tôi cùng cậu đi thăm bà, nghỉ sớm chút đi.” Từ Uy đơn giản dặn dò.
Tào Nhất Lâm gật đầu, sau đó vào phòng.
Từ Uy về đến phòng, tắm táp xong đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Một người phải chịu đựng nhiều chuyện tại sao vẫn còn có thể mộc mạc như vậy? Không phải là nên hận đời hận người hoặc giống như những người khác trong nhà họ Tào bị đồng hóa sao? Nếu như trước kia Tào Nhất Lâm khiến Từ Uy cảm nhận được cái ấm áp của gia đình, hài hước vô nghĩa và bình thản trong tâm hồn, thì bây giờ hắn lại có nhiều hơn yêu thương, chỉ muốn để chàng trai kia nép dưới sải cánh của mình.
Từ Uy xoay người mở máy tính, hắn định xử lý công chuyện của ngày mai trước một chút, để mai có thể trực tiếp cùng Tào Nhất Lâm thăm bác gái. Đến cuối cùng lúc lật xem tình trạng mấy nhà hàng mới mở, thấy tờ đơn xin nghỉ việc của đầu bếp chính một nhà hàng. Đúng rồi, sao hắn lại quên mất việc kia được nhỉ, vội cầm di động lên, “Jack, có chuyện muốn cậu giải quyết một chút.”
–
“Chào buổi sáng ông chủ.” Tào Nhất Lâm vẫn như thường lệ làm điểm tâm tại phòng ăn đợi mọi người trong nhà họ Từ tới dùng.
“Chào buổi sáng.” Từ Uy là người đầu tiên đến. “Lúc nào đi thăm bác gái?”
“À, đợi mọi người ăn sáng xong đã.” Tào Nhất Lâm nói.
“Vậy đợi tôi đưa cậu đi.” Từ Uy nói.
“Ừm.”
Tào Nhất Lâm không từ chối, điều này làm cho Từ Uy sửng sốt mất một giây, đây… có phải là có hàm ý gì không. Lại nhìn về Tào Nhất Lâm, vẻ mặt không khác bình thường là mấy.
“Chào buổi sáng…” Lúc này Từ Chất cũng từ lầu hai xuống.
“Chào buổi sáng.” Tào Nhất Lâm cũng mỉm cười chào.
Mặc dù đã bỏ lỡ thời điểm truy vấn tốt nhất, nhưng Từ Uy lại cong khóe miệng, tiếp tục ăn sáng.
Nói Tào Nhất Lâm có phải đã “vứt bỏ rụt rè” chuẩn bị chấp nhận Từ Uy không? Đương nhiên là… không phải.
Cậu chỉ là cảm thấy cho dù có cự tuyệt, thì ông chủ vẫn sẽ mượn cái cớ khác để đi cùng cậu thôi, cho nên không bằng trực tiếp đáp ứng luôn.
Trên đây là suy nghĩ chân thật trong lòng Tào Nhất Lâm.
Khi Từ Uy và Tào Nhất Lâm đến bệnh viện phát hiện Triệu thị vẫn chưa tỉnh lại. Tào Nhất Lâm kéo bác sĩ đến hỏi, “Mẹ tôi không sao đấy chứ? Đến bây giờ còn chưa tỉnh, ông có nên kiểm tra thêm một lần nữa không…”
Bác sĩ nâng kính trên sống mũi lên, chuyên nghiệp nói, “Bà Tào chỉ là bởi vì thiếu dinh dưỡng trường kỳ và mệt mỏi quá độ, hơn nữa trước đó còn được tiêm thuốc an thần, cho nên mới còn mê man đến bây giờ, cậu yên tâm đi, tôi đã truyền nước muối sinh lí cho bà, ngủ đủ giấc mới có lợi cho bà ấy.”
“À, cảm ơn bác sĩ.”
“Đừng khách sáo.”
“Bác gái không sao đâu, cậu yên tâm đi.” Từ Uy khuyên giải an ủi.
“Ừm. Ông chủ, hôm nay không phải thứ hai sao, anh không cần đi làm à?” Tào Nhất Lâm đột nhiên nhớ ra hỏi.
“Hôm nay… tôi cho nghỉ đông.” Từ Uy nói dối.
“À.” Tào Nhất Lâm nói.
Hai người ngồi ở hai bên giường Triệu thị, lúc này di động của Từ Uy đột nhiên vang lên, hắn vội đè lại, “Ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Tào Nhất Lâm gật đầu.
Ra khỏi phòng bệnh, Từ Uy trầm mặt nói, “Chuyện gì? …Ừm, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Từ Uy liền quay lại phòng bệnh, “Công ty có chút chuyện gấp, cần tôi quay về xử lý, tối nay tôi tới đón cậu nhé?”
“Không cần đâu, tôi bắt xe về là được, ở đây cũng rất gần.” Tào Nhất Lâm không muốn quá làm phiền hắn.
“Cũng được.” Hắn cũng không xác định phải bận rộn trong bao lâu. “Vậy tôi đi trước. Nếu bác gái tỉnh thì giúp tôi chào một tiếng.”
Tào Nhất Lâm nhìn Triệu thị tái nhợt gầy yếu, nói, “Mẹ, con đã đưa mẹ ra ngoài rồi. Con bây giờ có thể kiếm được tiền, sau này chúng ta có thể sống những ngày tháng tốt đẹp hơn. Người vừa rồi là ông chủ của con, đối với con tốt lắm, hoàn cảnh công việc cũng tốt, người nhà họ cũng đều tốt. Sau này nếu có cơ hội con sẽ giới thiệu mọi người với nhau. Nhà ông chủ có hai người…” Mặc dù không biết bà có nghe thấy hay không, nhưng Tào Nhất Lâm vẫn nói về tình hình gần đây của mình. Kỳ thực Triệu thị trước khi bị bệnh đối xử với cậu rất tốt, mặc dù hai mẹ con họ bình thường luôn bị bắt nạt, nhưng mỗi một lần đều là Triệu thị che chở cho cậu, không để cho cậu bị tổn thương gì, đến tận khi người kia triệt để tổn thương lòng bà, bà mới dần trở nên hoang tưởng điên cuồng.
“Mẹ, con nấu cho mẹ cháo thịt trứng muối mà mẹ thích nhất đây, đợi mẹ tỉnh lại thì để hộ sĩ hâm nóng lại cho mẹ chút rồi hẵng ăn, con phải quay lại làm việc. Muộn một chút lại tới thăm mẹ.”
“Lần trước cũng bởi vì mày, hại tao thiếu chút nữa bị người ta đưa đến đồn cảnh sát, bây giờ lại còn chạy đến bệnh viện tâm thần, mày còn muốn trốn a.” Tào Nhất Lâm đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói rất quen tai này, rất giống… “Thiết Đầu!”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Thiết Đầu chững lại một chút, hắn không có quen ai trong bệnh viện tâm thần nha. Quay đầu lại… Lại là người kia, mỗi lần gặp phải cậu ta đúng là không có chuyện tốt.
“Thật là trùng hợp, chúng ta ở đâu cũng có thể gặp nhau.” Tào Nhất Lâm đang lo lần trước không hỏi được cách liên lạc với hắn, lần sau gặp lại chẳng biết đến ngày tháng năm nào, ai ngờ được còn chưa đến hai ngày đã lại gặp nhau.
Hắn cũng kỳ quái, sao ở đâu cũng đều có thể gặp người này, hơn nữa lần nào cũng đều làm ra vẻ thân quen với hắn lắm, không ngờ đến bệnh viện tâm thần cũng chạy không thoát, ấy, không đúng, đây là bệnh viện tâm thần, cậu ta ở chỗ này làm gì chứ?
“Cậu tới đây làm gì?” Không phải hắn nhiều chuyện, hắn chỉ là muốn xác định một chút, người nọ là bình thường.
“Tôi tới đây thăm người, còn cậu?” Tào Nhất Lâm hỏi.
“Tôi là tới… Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất việc chính.” Thiết Đầu quay sang nói với Lưu Duy, “Tao hỏi mày, có trả tiền hay không, hay là muốn anh em tụi tao “hầu hạ” mày thật tốt a? Được thôi, vậy thì mày chọn đi, muốn tay hay muốn chân.”
“Chọn, chọn xong rồi sao?” Lưu Duy sợ hãi hỏi.
“Mày muốn chỗ nào tụi tao để lại cho mày chỗ đó, mày xem, tụi tao còn rất dân chủ nha.” Thiết Đầu đe dọa nói, đây chính là một trong những thủ đoạn cần có trong đòi nợ.
“Đại, đại, đại, đại ca, đừng, đừng a, không phải là năm mươi vạn sao, anh cho tôi hai ngày nữa, tôi nhất định trả tiền, thật đó.”
“Lời này tao nghe hơi bị nhiều. Tao muốn bây giờ phải thấy được tiền. Nếu mày không chọn, tao chọn giúp mày, nếu bây giờ không mang tiền tới, bằng không, để lại một tay một chân là được. Thế nào?” Vừa nói vừa móc trong túi ra con dao quân đội, đung đưa trước mặt Lưu Duy. Nhưng ai mà biết, tên kia nhìn vậy mà không chịu được bị dọa, lập tức nhũn chân ngất xỉu.
Thiết Đầu bước lên dùng chân đá đá, “Ê, đừng giả chết a, mau đưa tiền đây, nếu không tao lấy tay chân mày ngay tại chỗ này đó.” Thiết Đầu thấy đá nửa ngày mà chẳng có phản ứng gì, “X, xỉu thiệt.” Quay sang nhìn Tào Nhất Lâm, như là đang nói, chỉ cần gặp cậu, đúng là không có chuyện gì tốt.
“Này cậu kia, để tôi nhắc cậu một câu, tôi không quen như vậy, cậu đừng có lần nào cũng gọi tôi Thiết Đầu được không?” Thiết Đầu vừa nói vừa kéo người trên đất sang ven đường, tránh khỏi cản trở người khác đi lại.
Tào Nhất Lâm nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, thấy không có ai khác, thấp giọng nói, “Thiết Đầu, thật ra… tớ là Ngô Đông.”
Nghe thấy cái tên này, Thiết Đầu giống như bị sét đánh, cả người bốc khói đen, “Này cậu kia, tôi không biết cậu nghe được cái tên này từ chỗ nào, nhưng trò đùa này không buồn cười chút nào đâu.”
“Tớ không nói đùa, tớ là Ngô Đông thật mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...