Trữ Hàng Thời Thiên Tai Nhặt Được Trung Khuyển Cùng Làm Ruộng
Người đàn ông kia giật mình, vừa định nói gì đó để thoái thác thì anh lính đang nhai cà chua cảm nhận được vị ngọt mát trong miệng, bèn xung phong giúp đỡ: "Cô gái, để tôi giúp."
Anh lính cầm khẩu súng đo phóng xạ và hướng về phía quả ớt.
Người đàn ông kia không dám nói gì thêm vì dù sao nếu gặp thú biến dị, hắn vẫn cần tới sự giúp đỡ của những người lĩnh.
Anh lính xem số liệu và kinh ngạc: "Hừm, 336, vậy mà nói không cao lắm, anh nói mà không biết ngượng à, lại còn đòi đổi một cân lấy một cân với cô gái?"
Để chứng minh rõ ràng, Lê Tiêu Tiêu cũng tự kiểm tra cà chua của mình, quả nhiên là 67.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông kia, khiến hắn như ngồi trên đống kim châm.
Anh lính lúc này nghiêm mặt lại, khiến người đàn ông vô cùng xấu hổ, ấp úng không nói nên lời.
Nếu không phải đang ngồi trên xe, chắc hắn đã bỏ chạy từ lâu.
Lúc này, Lê Tiêu Tiêu mới lên tiếng: "Một cân đổi một cân không được.
Phải một cân đổi sáu cân."
Cô biết mức phóng xạ của những củ khoai mà Tinh phủ cung cấp chắc chắn không thấp, nhưng sau khi trồng trong ruộng sơ cấp, mức phóng xạ đã giảm xuống dưới 5.
Điều này chứng tỏ ruộng có khả năng thanh lọc nhất định.
Đối với cô, ớt có phóng xạ cao cũng không phải vấn đề.
Người đàn ông kia cảm thấy vô cùng bực bội.
Trong tình huống bình thường, phải đổi một cân lấy ba cân.
Cô lại đòi gấp đôi, rõ ràng là đang thừa cơ trục lợi.
Hắn muốn mắng chửi, nhưng cảm nhận được sức ép từ anh lính bên cạnh, hắn đành phải nuốt cục tức vào lòng: "Được...!được thôi."
Lê Tiêu Tiêu lấy ra ba cân cà chua, đổi lại 18 cân ớt, làm người đàn ông kia tức đến mức mặt mày xanh mét.
Cái túi của hắn vơi đi một nửa, còn giỏ mây của cô thì đầy ắp.
Thực ra cô không cần đổi quá nhiều, chỉ cần trồng sống một cây là cô có thể thu hoạch hạt giống ớt liên tục.
Đổi nhiều cũng chẳng để làm gì, nhưng vì người đàn ông này dám lừa cô trước mặt bao nhiêu người, nên cô phải làm cho rõ, để mọi người biết cô không phải người dễ bắt nạt.
Nếu không thì sau này đừng mong có ngày yên ổn.
Phần ớt dư ra, cô có thể mang đến thành phố bán.
Đồ ăn thì không lo không có người mua.
Quả nhiên, những người nông dân khác nhìn cô với ánh mắt khác hẳn, đánh giá cô là người không dễ đối phó.
Nhưng sức cám dỗ của cà chua quá lớn, bọn họ cũng lần lượt đề nghị đổi, thậm chí còn đưa ra chút ưu đãi.
Cuối cùng, ngay cả những người lính tuần tra cũng đến hỏi cô.
Lê Tiêu Tiêu chưa kịp xuống xe thì một giỏ cà chua đã bán sạch, đổi được ớt, rau xà lách, thứ giá trị nhất là muối do lính tuần tra đổi cho cô.
Một túi nhỏ chỉ nặng tám lạng, nhưng phải đổi đến tám cân cà chua.
Anh lính giải thích: "Cô đừng chê đắt.
Ai bảo chỗ chúng ta không gần biển chứ.
Muối thuộc dạng hàng hiếm đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...