Vân Nhi làm ở căn hộ 1260 thấm thoắt đã nửa tháng, việc trao đổi với ông chủ kia cô không muốn tiếp tục nên không để lại lời. Những gì cần nói cô cũng đã nói rồi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Thi thoảng ông ấy để lại mẩu giấy khen cô nấu ăn ngon, có chút vui vui cô tủm tỉm cười, cảm thấy ông ấy cũng đáng yêu. Có lẽ ông ấy còn trẻ vì cách bài trí cùng nội thất của căn hộ này hợp với một người trẻ.
Tối nay Vân Nhi cũng đến nấu nướng dọn dẹp như mọi ngày. Vừa bấm nút máy giặt hiện đại có luôn chế độ sấy, cô bỗng hốt hoảng khi thấy nơi cắm điện lóe sáng, sau âm thanh “bụp” khô khốc, không gian lập tức chìm trong bóng tối.
Chập… chập điện sao? Vân Nhi khẽ run lên, mắt cô khá kém với ánh sáng yếu, lúc này chẳng nhìn thấy gì. Hai tay quờ quạng trong bóng tối, cô muốn tìm điện thoại để bật đèn pin, muốn gọi báo cho người đại diện của ông chủ, thế nhưng căn hộ rộng lớn quá cô buộc lòng phải mò mẫm. Cảm giác có chút sợ hãi cô cố gắng trấn tĩnh, men theo bức tường để di chuyển ra phòng khách.
Á!
Vân Nhi giật mình, cô suýt thì chạm phải bình hoa lớn trang trí cạnh tường. Nhớ ra sự tồn tại của bình hoa, cô vội tránh nó, không ngờ lại trượt chân ngã rầm một tiếng vào tủ gỗ kê ngay gần đó. Tủ gỗ chông chênh bị lực tác động bất ngờ lập tức đổ đè lên người cô. Nặng… nặng quá! Vân Nhi nhăn nhó, vừa đau vừa chẳng cục cựa nổi, muốn đẩy tủ lên cũng không đẩy nổi. Cô thật đoảng quá! Thế này… tối nay cô làm sao có thể về trước tám giờ được, chẳng lẽ lại phải chờ đến khi ông chủ về cứu cô sao? Bữa tối cô đã nấu xong, định bấm máy giặt cho ông chủ, bao giờ máy xong sẽ treo đồ lại tủ cho ông ấy rồi ra về, nào ngờ…
Thở dài một hơi, Vân Nhi đành nằm đếm thời gian. Như thế này… chẳng phải là cơ hội bất đắc dĩ cô được diện kiến ông chủ mà cô luôn thắc mắc sao? Dù chẳng phải tò mò nhưng gặp được ông ấy đâu phải là không tốt. Cô thật lòng muốn biết ông ấy trông thế nào, muốn chính miệng mình nói lời cảm ơn ông ấy.
Chẳng biết qua bao lâu, Vân Nhi bất ngờ nghe có tiếng mở cửa. Có người vào đây! Lòng rộn ràng hi vọng cô liền kêu to:
– Ai đấy? Cứu tôi với! Tôi bị tủ đè trước cửa phòng khách!
Cứ ngỡ nghe thấy tiếng trả lời, nào ngờ trong bóng tối tĩnh mịch, sau tiếng bước chân vội vã, một bàn tay khỏe mạnh đẩy chiếc tủ nặng dựng lại. Vân Nhi như thoát khỏi tảng đá đè đến khó thở, cơ thể rệu rã bất ngờ được người vừa đẩy tủ nâng bổng cô lên. Thình thịch… Trái tim cô bất giác đập rộn lên. Người này… không phải người đại diện ông chủ… Ông ta… chính là ông chủ? Tại sao… cảm giác trong cô… lại dễ chịu đến vậy? Cảm giác này… có gì đó quen thuộc khiến cô không sao giải thích nổi, mùi hương dễ chịu trên người ông ta… tại sao lại quen thuộc đến vậy? Bất giác cô cảm thấy gần gũi với người đàn ông này vô cùng.
Trấn tĩnh lại cảm giác ngớ ngẩn, Vân Nhi vùng vẫy khỏi đôi cánh tay rắn chắc đòi xuống, cô lí nhí cất lời:
– Tôi… tôi không sao cả! Cảm… cảm ơn ông! Ông… có phải ông chủ căn hộ này không? Tôi xin lỗi đã làm phiền ông, ban nãy điện bị chập, tối quá nên tôi ngã vào tủ… Tôi không cố ý gặp ông đâu!
Người đàn ông vừa cứu Vân Nhi không trả lời, rất nhanh ông ta bước khỏi căn hộ tối tăm. Vân Nhi ngơ ngác, ông ta… không muốn gặp cô sao?
– Cô Vân Nhi… cô đứng yên ở đó nhé!
Âm giọng người đàn ông đại diện ông chủ vang lên, tên anh ta là Kiên. Vân Nhi lập tức mừng rỡ nói to:
– Vâng… anh Kiên! Anh xem điện trong nhà giúp tôi với… ban nãy điện bị chập!
– Được rồi… để tôi xem!
Ánh đèn pin chiếu lung tung khắp nơi bừng sáng căn hộ, Vân Nhi thấy Kiên tiến nhanh về phía cầu dao. Ánh sáng chan hòa lập tức trở lại, Vân Nhi mừng rỡ bước lại anh ta cảm ơn:
– May rồi… ban nãy tôi sợ quá… sợ có chập cháy gì… Cảm ơn anh! Mà… sao anh biết để đến đây? Ông chủ… báo cho anh sao?
Kiên gật đầu. Vân Nhi bặm môi, cô lập tức hỏi:
– Có phải… ông ấy vào trước anh một lúc không… ông ấy đã cứu tôi… Lúc nãy tôi bị tủ đè, dậy không nổi!
– Đúng là ông ấy, nhưng ông ấy có việc phải đi ngay rồi.
Vậy là mọi chuyện đúng như cô suy luận. Ông chủ của Kiên… ông ấy còn thanh niên và khỏe mạnh, hơn nữa… ông ấy cho cô một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa dễ chịu vô cùng. Ngớ ngẩn thật! Mới gặp ông ta có một lần mà cô đã nghĩ lung tung cái gì thế không biết nữa!
– Vâng… tôi muốn cảm ơn ông ấy một tiếng… cũng muốn trực tiếp gặp mặt để nói, vậy mà… tiếc thật!
– Cô an toàn là tốt rồi. Tối nay cô xong việc chưa?
– Tôi nấu xong cơm rồi. Việc giặt giũ… tôi định giặt đồ cho ông ấy nhưng chắc máy có vấn đề rồi.
– Tôi đâu nói cô cần giặt giũ gì. Ông chủ không thích ai động vào quần áo ông ấy đâu!
– À… tại tôi cảm thấy… dọn dẹp thì nên… làm thêm việc này!
– Không cần. Có lẽ cô cắm dây máy giặt nhầm ổ nên mới bị chập. Dây máy giặt phải cắm ổ điện dưới chân. Nhưng thôi, cô không cần quan tâm, cũng đừng làm việc này, ông chủ sẽ không thích cô nhớ chưa?
Vân Nhi ậm ừ gật đầu. Bước khỏi căn hộ, trong lòng cô rối bời bao cảm xúc. Ông chủ thuê cô… tại sao ông ta lại khiến cô nghĩ đến… Trần Thành Huy! Cô điên mất rồi! Làm sao ông ta có thể là anh được? Dù mùi hương trên cơ thể ông ta rất giống anh nhưng… không thể nào là vậy! Thở hắt một hơi, lắc lắc đầu Vân Nhi bước lên xe máy phóng về nhà trọ.
Mỹ Lan ngỡ ngàng nhìn Thành Huy bước nhanh từ trên tầng xuống dưới, thái độ lo lắng hốt hoảng khiến khuôn mặt anh đen kịt. Giờ là bảy giờ… anh có việc gì gấp mà đi vội vàng như vậy? Mỹ Lan chau mày suy nghĩ. Thời gian gần đây Thành Huy về sớm hơn mọi khi, tám giờ ba mươi anh đã rời nhà thuốc. Vài lần đến nhà anh ăn tối cô không gặp được anh, hỏi mẹ anh bà nói không biết, anh lớn rồi bà không muốn quản thúc anh. Thế nên dù bực mình nhưng Mỹ Lan cũng chỉ dám bám theo anh xem sao. Cô há hốc miệng khi thấy anh lái xe vào khu chung cư Hoàng Gia. Anh đã ra ở riêng sao? Nhờ người bám theo anh lên tận phòng 1260, còn giả vờ vào tiếp thị sản phẩm, cô tạm yên tâm khi biết anh sống một mình. Lúc này, nhìn Thành Huy hốt hoảng rời đi như vậy lòng Mỹ Lan bất chợt dâng lên cảm giác khó chịu.
Thêm nửa tháng trôi qua, Vân Nhi nhận trọn tháng lương đầu tiên, số tiền ăn còn dư ông chủ nhắn cô cứ giữ lại, coi như ông ấy thưởng cho cô. Lòng Vân Nhi cảm kích ông ấy vô cùng. Vẫn luôn muốn gặp ông ấy một lần nhưng Vân Nhi hiểu ông ấy không thích gặp cô nên cô không có ý tò mò.
Chuyển khoản số tiền nhận được cho Vân Ánh xong, Vân Nhi khẽ thở phào một hơi. Ông Khiêm biết mình lâm trọng bệnh, thời gian đầu ông đau buồn như chẳng thể chịu đựng nổi sự thật, có lúc ông còn đi thơ thẩn như người mất hồn. Đôi lúc ông đã nghĩ đến cái chết để giải thoát cho tất cả. Bà Lụa thương chồng cũng khóc suốt nhưng bà chỉ biết động viên ông yên tâm điều trị, biết đâu trời thương tương lai ông còn dài. Cuối cùng ông cũng dần chấp nhận tất cả là ý trời, chịu theo phác đồ điều trị căn bệnh hiểm nghèo ông mắc phải. Gia đình Vân Nhi đã sớm làm bảo hiểm y tế cho ông, số tiền chữa trị cũng được giảm gánh nặng phần nào, thêm cả việc bệnh viện tỉnh giờ đã đủ trang thiết bị cùng nghiệp vụ nên việc điều trị xem như thuận tiện.
Khi Vân Nhi bước vào căn hộ 1260, cô hoàn toàn không ngờ có người đã bí mật chụp lại những hình ảnh cô bước từ thang máy vào căn hộ. Nhìn những hình ảnh gửi về, đáy mắt Mỹ Lan long lên. Tại sao… tại sao cô ta lại xuất hiện ở căn hộ của Thành Huy? Rất nhanh Mỹ Lan gửi ảnh cho Gia Khang.
Đang ngủ Gia Khang bất ngờ nghe tiếng âm thanh báo. Bị làm phiền, anh bực bội mở hộp thư z.a.l.o ra xem ai nhắn. Những bức ảnh cùng dòng tin Mỹ Lan gửi khiến Gia Khang sững lại, nhíu mày khó chịu. Hai người họ… đã tiến đến bước này rồi sao? Trái tim vẫn còn nhói đau như thói quen, anh vùng khỏi giường vào nhà tắm xả nước cho qua cơn khó chịu, mặc kệ Mỹ Lan chờ đợi phản hồi.
Lòng dâng lên cơn ghen tuông khó có thể kiểm soát, Mỹ Lan không cần chờ phản ứng của Gia Khang. Chắc hẳn anh đang sốc đến nghẹn ngào. Mỹ Lan hầm hầm rời khỏi nhà thuốc Hoàng Tâm ngay lúc đó. Thành Huy vẫn còn ở nhà thuốc, có lẽ cô ta đến sớm để chờ anh. Được, Mỹ Lan không có quyền ghen tuông với Thành Huy nhưng cô có quyền thay mặt Gia Khang cho cô ta một trận! Dám cắm sừng Gia Khang sau lưng anh sao? Đúng là loại đàn bà trắc nết, tối đến một thần một mình đến nhà đàn ông, còn có cả chìa khóa, rõ ràng là mối quan hệ của bọn họ giấu giếm sau lưng Gia Khang đáng ghê tởm!
Vân Nhi đang làm việc, nghe tiếng chuông cửa cô nhíu mày thắc mắc. Từ ngày cô làm việc ở đây, chưa một lần cô nghe có tiếng chuông gọi cửa. Nếu là ông chủ trở về, ông ấy không việc gì phải bấm chuông mà sẽ tự mở khóa vào phòng phải không? Nhà ông ấy kia mà! Nghĩ vậy Vân Nhi cho là người bấm chuông không phải ông ấy, trái tim bớt đập thình thình hồi hộp cô bước ra mở cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...