Vân Nhi im lặng, cô không muốn nhận lời Gia Khang. Chỉ cần ở gần anh ta thôi cô đã cảm thấy khó chịu, nếu như… phải mang nợ anh ta, cô không biết phải trả ơn cho anh ta bằng cách nào? Nghĩ rồi hai má cô lại nóng ran, chẳng lẽ nợ Huy cô có thể… đền ơn anh sao? Không… không phải vậy… chỉ là cô cảm thấy tin tưởng Huy hơn Khang mà thôi.
– Có được không Nhi? Em thực sự cần thì bao nhiêu với anh cũng không thành vấn đề.
Gia Khang sốt ruột. Cô gái này… tại sao cứ khó khăn với anh như vậy? Cô ấy đang cần tiền, chỉ cần thoáng qua thôi là anh đã hiểu cô ấy cần đến mức nào. Anh chưa từng thích ai như cô nhưng… cô lại khó chịu với anh hơn bất cứ đứa con gái nào anh quen biết. Ông trời đang muốn trừng phạt chuỗi ngày chơi bời trác táng của anh có phải không?
– Em… em muốn suy nghĩ thêm, có được không anh?
Vân Nhi nghẹn ngào, hoàn cảnh khiến cô buộc phải đưa ra lựa chọn. Khuôn mặt méo xệch tội nghiệp như bánh bao nhúng nước của cô làm Gia Khang đanh mặt. Muốn giúp đỡ cô thôi mà khó đến vậy sao? Cơn tức giận bất giác dâng lên, Gia Khang lạnh giọng nói:
– Ừ… em cứ nghĩ đi. Nhưng em nên nhớ, anh không giúp ai không công bao giờ!
Khẽ run lên, cảm giác máu trong người như đông cứng, Vân Nhi quay sang khuôn mặt chuyển vẻ lạnh lùng che giấu cơn tức giận khó bề kiềm chế của Gia Khang. Anh ta… đã thẳng thắn đòi hỏi cô. Cô có thể nào chấp nhận thái độ này của anh ta? Không… cô không muốn! Anh ta là một kẻ đáng ghét, cảm nhận của cô về anh ta chưa bao giờ khác, lúc này càng rõ rệt hơn!
Hoàn cảnh luôn là điều dồn ép con người phải làm những gì bản thân mình không muốn, nuốt một ngụm khô khốc Vân Nhi chấp nhận gật đầu. Cô hiểu và cam chịu trước những lời của Gia Khang. Anh ta muốn cô, ý đồ đó của anh ta hiển hiện ngay từ ánh mắt đầu tiên anh ta nhìn cô. Công bằng mà nói, anh ta là một đối tượng mà bao cô gái khao khát, chỉ là… cô…
– Em cảm thấy mệt… anh đưa em về được không? Cuối giờ chiều nay em sẽ trả lời anh.
Vân Nhi biểu lộ rõ sự mệt mỏi sau những giây phút cơ thể căng cứng như dây đàn. Cô muốn có thời gian suy nghĩ, không… chính xác là… cô vẫn muốn gặp Thành Huy, muốn một lần hỏi anh cho rõ ràng. Cô tin anh sẽ không xua đuổi cô, niềm tin ấy khiến cô muốn kéo dài thời gian với Gia Khang.
– Được. Đây là card visit của anh, em gọi anh theo số này.
Gia Khang nuốt một ngụm khô khốc, yết hầu anh chuyển động, cảm giác nóng nực sau những phút bực bội khiến anh vung tay cởi bỏ một cúc áo sơ mi trên cổ. Cô gái khó tính này lần đầu tiên cho anh cơ hội, anh sẽ chờ. Chỉ là, cảm giác bức bối khiến anh muốn đập phá. Cô ta không yêu anh, cô ta yêu Thành Huy!
Vân Nhi mở cửa căn hộ nhỏ, nằm phịch xuống giường nghĩ ngợi. Bụng cô bỗng réo lên cảnh báo. Đêm qua cô úp tạm gói mì tôm, giờ lại chưa có gì vào bụng, vậy mà… cô chẳng có tâm trạng nào để ăn. Nếu… cô nhận lời Gia Khang, cô sẽ có số tiền cô cần nhưng… cô sẽ khó lòng từ chối anh ta. Còn nếu cô không nhận lời, ca phẫu thuật của ba cô…
Hít một hơi, Vân Nhi vùng dậy, một lần nữa cô đứng trước cánh cổng lạnh lẽo của ngôi biệt thự ba tầng giữa vườn cây trái. Lại thêm một lần cô không thể gọi được bất cứ ai trong ngôi nhà này. Bất lực chờ đợi… đến tận hai giờ chiều, cánh cổng kia vẫn không một lần rung lên. Có lẽ… người trong nhà đều đã đi vắng mất rồi. Cơ hội cuối cùng, Vân Nhi lao đến khách sạn Kim Liên. Những người bảo vệ hôm trước đuổi cô lúc này hình như hơi lạ. Thái độ của bọn họ có chút ái ngại, người bảo vệ đứng tuổi nhất cũng là người quát to nhất tối hôm đó cười chào Vân Nhi khi cô chạm mặt bọn họ.
– Cô gái, chuyện hôm trước cô cho chúng tôi xin lỗi. Lão Hoàng khốn nạn đã ăn cướp lại còn la làng, cậu Huy nói chúng tôi mới biết. Lão Hoàng cũng bị cậu ấy tống cổ khỏi khách sạn rồi, có kết nghĩa gì với ông Trần Khải cũng bằng không hết! Lúc ấy thực sự chúng tôi cũng tức cô lắm. Bọn con gái bây giờ ma lanh không muốn làm chỉ muốn ăn chúng tôi gặp nhiều, cô lại còn trẻ trung xinh đẹp thế này, cô thông cảm cho chúng tôi nhé!
Vân Nhi bất ngờ, chút xúc động trước những gì Thành Huy làm cho cô dâng đầy trong lồng ngực, cô gật nhẹ, hai mắt sáng lên cô lập tức hỏi bọn họ:
– Chú cho cháu hỏi, cậu Huy mà chú nói là ai thế ạ?
– Cậu ấy là thiếu gia Trần Thành Huy, con trai cả của ông chủ khách sạn này cũng là đại gia Trần Khải đó! Cô từng làm ở đây mà không biết gì à?
Họ tên đầy đủ của anh là Trần Thành Huy… Vân Nhi nghe một lần lập tức ghi nhớ, cô ậm ừ đáp lời, quả thực cô không hay để ý chuyện linh tinh, việc mình mình làm chứ không thích buôn chuyện như Mai Anh.
– À… cháu cũng không để ý. Có điều… hôm trước anh ấy cứu cháu khỏi lão Hoàng, cháu muốn nói lời cảm ơn anh ấy, chú xem có cách nào giúp cháu liên lạc được với anh ấy không ạ?
Lòng hồi hộp chờ đợi, Vân Nhi suýt thì reo lên khi chú ta mở điện thoại tìm số điện thoại của Thành Huy, ngay sau đó đọc cho Vân Nhi. Ôi trời đất ơi… có số điện thoại của anh rồi, cô có thể liên lạc được với anh rồi! Vân Nhi nín lại cơn xúc động để cảm ơn chú bảo vệ, cô bước nhanh trở lại xe máy. Chỉ cần có số điện thoại của anh là có thể tìm được anh!
Âm thanh chờ điện thoại vang lên, trái tim Vân Nhi cũng nảy lên những nhịp đập mạnh như trống dồn. Ngay sau đó, có người nghe máy, thế nhưng… lại là âm giọng của một cô gái trẻ:
– Alo…
Vân Nhi hơi sững lại, cô e dè hỏi:
– Xin hỏi… Đây có phải là số điện thoại của anh Trần Thành Huy không ạ?
– Đúng rồi, anh Huy đang bận. Cô là ai thế?
Âm thanh có chút bực bội vang lên phía bên kia. Vân Nhi trầm xuống, cảm giác trong lòng hoang mang vô cùng. Huy đã có vợ chưa cưới, người có thể nghe điện thoại của anh, chẳng lẽ… lại là cô ta sao? Còn ai ngoài vợ có thể nghe điện thoại của chồng đây? Khang nói cô ta ở nước ngoài, chẳng lẽ cô ta đã về nước rồi sao?
– Tôi là… nhân viên của anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy một chút, phiền cô nói giúp có cô Lưu Vân Nhi muốn gặp.
– Xin lỗi cô, gia đình chúng tôi đang có việc riêng không tiện nói chuyện công việc. Có gì tôi sẽ trao đổi lại với chồng tôi sau.
Âm thanh không muốn tiếp chuyện của người xưng là vợ Thành Huy thờ ơ bên tai nhưng với Vân Nhi lại như những mũi kim khiến trái tim cô nhói đau. Cô đã biết anh có vợ chưa cưới rồi kia mà, tại sao… tại sao cô lại đau lòng khi nghe lời xác nhận như vậy? Tự chửi mình điên rồ Vân Nhi vâng dạ ngắt máy, toàn thân vô lực như rơi xuống vực thẳm. Mặt mũi trắng bệch cô lí nhí chào nhóm bảo vệ rồi trở lại căn hộ nhỏ.
Mỹ Lan nhìn dãy số được Thành Huy lưu trong điện thoại, lòng cô dâng lên niềm bất an. Anh lưu đơn giản là “Nhi”. Một chữ thôi nhưng tại sao lại gây cảm giác thân thương khiến cô bất giác ghét cay ghét đắng. Tên của Mỹ Lan trong điện thoại được anh lưu là “Mỹ Lan nhà bác Việt”, vậy mà tên cô ta anh lại chỉ lưu đúng một cái tên. Cũng có nghĩa… cô ta là duy nhất với anh, chẳng cần phải phân biệt với ai, có phải là vậy không? Trực giác của phụ nữ không thể coi thường, Mỹ Lan chỉ cần nhìn cái tên “Nhi” nhấp nháy gọi đến, trong lòng cô đã dâng lên cơn bực bội. Lúc này Thành Huy còn bận tiếp khách đến chia buồn cùng gia quyến, Mỹ Lan thấy điện thoại của Thành Huy để trên bàn, tình cờ lại nghe thấy tiếng chuông, cô quyết định thay anh trả lời giúp, nhân tiện cô sẽ tạm thời giữ nó để kiểm tra trong lúc cô không ở nhà có bao nhiêu cô gái gọi đến cho anh. Anh đang bận rộn như vậy đến điện thoại còn chẳng thiết, chắc chắn không để ý chuyện này đâu.
Mỹ Lan và Thành Huy được hai gia đình sắp đặt từ ngày cô còn học lớp tám, anh học lớp mười hai, mới đó mà đã hơn mười năm rồi, năm nay cô tròn hai lăm, anh chạm ba mươi, cũng là tuổi đẹp để hai gia đình tính chuyện. Hôm qua, ngay khi nghe tin ông nội Thành Huy mất, vừa dịp Mỹ Lan muốn về Việt Nam, cô liền lên chuyến bay sớm nhất để trở về. Việc học tập ở Thụy Sĩ cơ bản đã xong, chỉ còn chờ lấy bằng, bao giờ cần cô sẽ bay qua đó. Đã hai năm không gặp nhưng cảm xúc cô dành cho Thành Huy vẫn như ngày nào, dù anh lúc nào cũng lạnh lùng thờ ơ với cô, chính xác thì… anh xem cô như em gái vậy, nghĩ mà bực! Mỹ Lan nhắm mắt lắc lắc đầu, tủm tỉm cười cô bước lại gần Thành Huy, không quên tạm thời để điện thoại của anh ở chế độ im lặng.
Vân Nhi cố gắng trấn tĩnh, Huy đã có vợ không có nghĩa là anh không thể cho cô vay tiền, khi với anh số tiền này có lẽ không lớn, còn với cô lại là sinh mệnh. Cô không muốn chịu sự chi phối của Gia Khang, thế nên… cô vẫn lấy can đảm gọi cho Thành Huy thêm mấy cuộc, tiếc là… anh hoàn toàn không nghe máy, lần cuối cùng… đáp lại cô là tiếng dập máy khô khốc.
Cảm giác thất vọng tràn ngập cõi lòng, Vân Nhi nghe bà Lụa gọi hỏi con gái về số tiền cô đã vay được. Cô như bị nước ngập đến cổ, mặt mũi nóng bừng bừng, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng cõi lòng cô lạnh giá trong cô độc. Nhìn về chiếc card visit của Gia Khang đặt trên bàn, nước mắt cô khẽ lăn. Đã sáu giờ chiều, cô không còn lựa chọn nào khác. Gạt nước mắt, hít sâu một hơi cô bấm số điện thoại của Gia Khang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...