“ Con nhóc xấc xược đó nghĩ mình là ai chứ, dám nói Khương Hàn Băng này thần kinh, chắc con bé này đang muốn cuộc đời cấp 3 của mình gặp nhiều sóng gió đây.
Cứ để rồi xem, con nhóc xấc xược, tôi sẽ khiến cho cô thấy được bộ mặt thật của cô gái bạch cốt tinh kia, đến lúc ấy thì hãy đến mà quỳ gối xin lỗi tôi!” _ Khương Hàn băng tức giận, đay nghiến Linh trong suy nghĩ.
Về phần Kiều Ngọc Linh thì nó đang yên vị trên lưng anh chàng thầy giáo Hoàng Nhật Minh, tiến về phòng 340.
Lúc này nó cũng đang tức giận không kém “ Cái gì cơ, anh ta dám nói anh ta biết đủ về cô bạn ấy để nói cô ấy là bạch cốt tinh sao? Thật nực cười.
Con trai sao có thể đã từ chối tình cảm của người ta rồi còn nói người ta giả nai tơ, lừa tình người khác chứ.
Đồ thần kinh kia, hãy đợi đấy tôi sẽ chứng minh cho anh thấy những gì anh nói là sai, đến lúc đó tôi sẽ bắt anh quỳ gối, dập đầu xin lỗi cô bạn ấy, làm anh mất hình tượng đẹp mã của mình trong mắt các cô gái thì thôi!” -Linh này, nếu 1 ngày em phát hiện ra người mà em yêu thương, tin tưởng nhất lừa dối em thì em sẽ thế nào? Em có tha thứ cho người đó không? -Ưm… em cũng không biết nữa.
Nhưng nếu người đó nói cho em biết lý do tại sao lừa dối em thì có thể em sẽ xem xét.
Nói dối là 1 điều không tốt và em cũng không thích người nói dối đâu.
Nghe câu trả lời từ nó, Nhật Minh cảm thấy lo lắng, sợ hãi.
Anh sợ một ngày nào đó nó biết được sự thật anh lừa dối nó thì những nụ cười anh cố bắt nó thành thật với mình sẽ không còn được thấy nữa, anh sợ nó lại lạnh lùng như trước khi gặp anh, sợ nó lại sống giả tạo với bản thân để nhận về mình sự cô đơn nhưng lại không làm tổn thương trái tim.
Phải chăng ngay từ đầu anh đã sai khi hùa theo câu nói “ anh học sinh” của nó để cố gắng làm nó nhận ra thứ tình yêu của anh dành cho nó ngay từ cái nhìn đầu tiên giống thứ tình yêu mà Do Min Joon dành cho cô gái mà anh ta yêu sau 400 năm Chun Song Yi trong bộ phim Hàn nổi tiếng “ Vì sao đưa anh tới”.
Thật là nan giải, nếu anh nói ra có thể sẽ bị nó ghét bỏ, còn không nói ra sẽ cảm thấy khó chịu với lòng mình.
Ước gì giờ đây có thể có 1 phép màu giúp anh biết nên làm gì thì tốt biết mấy.
Thoáng chốc đã đến phòng 340, Nhật Minh rung rung người nó, gọi:-Hây, Xuống đi nhóc Linh.
Em đang ngủ đấy à sao im hơi lặng tiếng thế?-Oáp….
Ưm đến rồi hả? Tại anh đi nhẹ quá nên em buồn ngủ, ngủ luôn.Linh liếc mắt nhìn xung quanh, nhận ra cô bạn Khương Uyên đang loay hoay mở cửa phòng 341, Linh “ A” 1 tiếng: -Khương Uyên, bạn ở phòng 341 à? -Ôi, bạn là hàng xóm của mình sao? Chúng ta có duyên quá! -Ừ, mình ở phòng 340-Thế cái anh đang cõng bạn là ai đấy? Đẹp trai thế, có phải bạn trai không hả?-Không phải đâu.
Để mình giới thiệu, đây là anh Hoàng Nhật Minh, học lớp 12A1.
Mình coi anh ý như mama của mình ý.Linh đặt cằm mình lên vai anh rồi lên tiếng:-Mama yêu quý, hôn má con 1 cái thể hiện tình yêu thương đi nào!Theo quán tính, Minh quay đầu về phía có tiếng gọi, môi anh chạm vào má Linh, 1 cái hôn nhẹ vô tình.
-Khương Uyên thấy mama mình tốt chưa?-Hóa ra là mama à, làm mình cứ tưởng là bạn trai.
Vậy mình cưa anh này nhé, mình đang chán vì chẳng có bạn bè để đi chơi đây. -Cũng được đấy.
Anh Minh đang kêu chưa có bạn gái để thoát khỏi kiếp FA này.
Giờ thì anh cầu được ước thấy nhá.
Xong 2 cô gái cười nắc nẻ, trêu trọc anh.
Linh tụt xuống khỏi lưng Nhật Minh, trả lại anh cái áo với caravat, cảm ơn anh vì đã đưa mình về phòng kí túc rồi tạm biệt.
Nó chui vào phòng đánh 1 giấc cho đến chiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...