Suất xắc vượt qua vòng loại và bán kết, Lớp 10A1 tụi Linh đã được vào vòng chung kết được tổ chức vào ngày mai, 14-2.
Bọn nó đang cấp tốc chuẩn bị trang phục, duyệt lại chương trình và làm nhiều thứ khác.
Tinh thần của lớp 10A1 bây giờ đang hừng hực khí thế tưởng như có thể nướng được hơn 100 con vịt quay vậy.………………………………………………………………Tút… Tút… Tút… Alo, Kiều Trấn Vũ nghe.-Trấn Vũ, tao, Nhật Minh đây.
Tao có 1 tin vui và 1 tin buồn cho mày, mày muốn nghe tin nào trước.Minh, mày rảnh rỗi sinh nông nổi à, tao bận lắm, không có thời gian đùa với mày đâu.
Có gì thì mày nói mau đi.Tao có tin về Ngọc Linh.
Mày có muốn nghe?Tin gì?Ngày mai, trường tao sẽ tổ chức mitting, Linh sẽ thi văn nghệ vào lúc đó.
Tao đã sắp xếp cho mày rồi, ngày mai hãy ăn mặc thật đẹp vào, tao nghĩ mày nên học thuộc lời bài “ Ngôi nhà hoa hồng” đi, hãy đến trường tao lúc 8h.
Đường có đến muộn.Mày có kế hoạch gì vậy Minh?Ngày mai sẽ là cơ hội duy nhất để mày xin lỗi Linh, nếu mày để mất cơ hội này thì Linh sẽ không về với mày đâu.Được, cảm ơn mày.Trấn Vũ cúp máy, khóe miệng anh bất giác nở 1 nụ cười.
Anh nhấc mày gọi cho ai đó rồi rời khỏi công ty.--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------Dạo này, Hàn Băng như là người mất hồn vậy, người thì phờ phạc, tác phong làm việc cũng chẳng còn uy nghiêm như trước.
Lớp của anh – 12A1 cũng đã lột vào chung kết.
Phải chăng Hàn Băng đang lo việc sẽ đụng mặt người mà vừa chia tay anh??? 8h, 14-2Học sinh toàn trường chú ý, các em hãy mau ổn định chỗ ngồi để các tiết mục văn nghệ dự thi được bắt đầu.Mở đầu sẽ là phần thi của lớp 12A1 với tiết mục “ Nơi tình yêu bắt đầu” và “Nấc thang lên thiên đường”Tiếng giới thiệu vừa dứt, 1 tràng pháo tay giòn như pháo nổ vang lên, hàng ngàn tiếng hò reo tên Hàn Băng cũng vang lên từng hồi cứ như sao hàn xuất hiện vậy.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng hòa vào giọng ca trầm ấm của Hàn Băng như chan chứa 1 nỗi buồn được ấp ủ từ lâu giờ mới có dịp thổ lộ.
Những ca từ nghe sao mà thật đến vậy, xuyên qua cả con tim tưởng như đã già cỗi của ban giám khảo đang ngồi dưới kia.“Gọi em bao ngày dù cho hình bóng đã xa, người yêu nơi đâu anh vẫn chờ dẫu có bao lâu.
Dù cho cuộc đời đầy những biển lớn dập vùi, anh vẫn yêu và chờ mãi em.
Vẫn yêu và tin một ngày mai, mình cùng nhau chung bước…..
trên thiên…… đàng………”Bài hát kết thúc, cả khán đài rộ lên những tiếng vỗ tay tán thưởng không ngớt.
Có người do quá xúc động nên đã bật khóc như 1 đứa trẻ.Tiếp theo sẽ là tiết mục múa bale của lớp 11A4 Tiết mục này chẳng có gì đặc biệt, vài người trong top múa đã quên động tác nên nhiều phen làm cả khán đài bật cười.Và cuối cùng đây, sẽ là tiết mục hát song ca của lớp 10A1, “ cô bé mùa đông” và “ ngôi nhà hoa hồng”Nhạc vừa nổi lên một màn mưa bọt biển rơi nhè nhẹ xuống, Ngọc Linh xinh đẹp trong bộ váy trắng xòe, đáng yêu trên đôi giày cao gót màu xanh dương dễ thương bước ra cùng với lớp trưởng Hoàng tuấn tú trong bộ comple trắng.
Hai người bắt đầu hát những nốt nhạc đầu tiên vô cùng suôn sẻ.
Giọng hát trong veo như làn nước mùa thu của Linh hòa vọng giọng hát khàn lạ của Hoàng tạo nên 1 bản cover mới của “ cô bé mùa đông”.
Hai người cũng vô cùng điệu nghệ khi nối từ cô bé mùa đông sang ngôi nhà hoa hồng.
giọng hát trong veo ấy lại được dịp thể hiện 1 câu chuyện tình yêu khác của 1 đôi trai gái xa cách đã lâu:“Anh biết không, cô bé mùa đông này vẫn luôn đợi anh nhưng sao anh đi mãi đi mãi mà không quay lại.Vì sao anh đi mãi chẳng quay về với em.Chẳng biết em cần có anh bên em lúc buồn vui.Những kỉ niệm dấu yêu ngỡ như đã ngủ vùi.Nhưng vì sao bên anh con tim em bật khóc” Từ trong cánh gà, 1 dáng người điển trai bước ra với 1 cái áo sơ mi đen với quần âu, sải bước đến gần Linh cất câu hát:“Đừng buồn nghe em hỡi nước mắt đừng mãi rơi.
Anh đã quay về với em như anh hứa ngày xưa.Sau này anh với em sẽ không phải xa rời.
Vì tình yêu anh trao em khắc sâu đến muôn đời”Ngọc Linh, thời gian qua chắc em đã phải sống rất khổ sở, anh xin lỗi em rất nhiều.
Sâu con của anh giờ đã lớn, đã có thể yêu đương, đã có thể sống tự lập, nhưng với anh, em vẫn mãi rất nhỏ bé cần anh trở che.
Vì vậy, em có thể quay về bên anh không?Anh Trấn Vũ……….Bên dưới khán đài bắt đầu có tiếng xì xào:Mày có biết cái anh kia là ai không? Tao thấy cứ quen quen thế nào ấy.Không quen mới lạ, đó là Kiều Trấn Vũ đấy, là vị giám đốc trẻ ở lĩnh vực thời trang.
Nổi tiếng tài giỏi, điển trai, ngày nào mà chẳng trên trang nhất báo.Ừ đúng rồi, tao ước gì anh ý có thể là bạn trai của tao thì hay biết mấy.Mày điên à…Những tiếng bàn tán cứ rộn hết cả lên, buổi thi văn nghệ đã nhường chỗ cho màn đoàn tụ của 2 anh em Vũ, Linh.
-Anh, sao anh ở đây?Anh ở đây để xin lỗi em, để mang em về nhà.
Anh không muốn em sống xa anh như thế này đâu.-Nhưng đây là trường của em, em cũng đã quyết ra đi, em đã nói sẽ không là gánh nặng của anh.
Giờ em trở về sẽ làm anh khổ thêm, em không muốn.
-Em đừng lo, anh đã có can đảm đến đây có nghĩa là anh đủ dũng khí chịu trách nghiệm tất cả.
Hãy về bên anh đi Linh.Khán giả ở dưới đã hưởng ứng: “ Về đi, về đi, về đi.”Linh gật đầu, trong Trấn Vũ vui mừng khôn tả, anh vòng tay ôm xiết lấy Linh, quyết không để cho Linh đi mất nữa.Và ngày hôm ấy, 10A1 đã đoạt giải nhất, cô CN đã được hẹn hò với thầy lớp 12A1, cả lớp thoát khỏi bàn tay của cô tổng phụ trách và vui hơn cả, chính là Linh được gia đình mình đón nhận.
Thế là, nó chẳng còn điều gì băn khoăn nữa, tình yêu nó kiếm mãi mới thấy giờ đã mất nhưng nó không cô đơn vì bên nó lúc này đã có người anh trai yêu nó hơn cả mạng sống của mình…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...