Bị đánh thức bởi ánh mặt trời chói chang chiếu vào cửa sổ, Linh dụi mắt rồi từ từ bước xuống giường.
Ngó quanh căn phòng thấy mọi thứ không giống với căn phòng hôm qua mình ở, Linh thấy hơi sợ hãi.
Ánh mắt của nó chợt dừng lại ở chiếc ghế sô pha, nơi có 1 bóng dáng cao lớn, đẹp tựa như bạch mã hoàng tử đang ngủ.
Nó bước đến gần đó, ngồi thụp xuống sàn ngắm nghía khuôn mặt điển trai kia bằng ánh mắt tò mò.
“ Liệu hắn và anh trai mình thì ai đẹp trai hơn nhỉ?”.
“Không biết dưới lớp tóc mái này sẽ là 1 vầng trán cao hay là 1 vết sẹo lớn ta, tò mò quá đi mất.”.
“ Xin lỗi anh nha hội trưởng hội học sinh.” Xin lỗi xong, nó đưa tay vén lớp mái kia sang 1 bên, quả thật giờ mới biết làn da của anh chàng này thật là đẹp, chẳng có đến 1 hạt mụn.
Nhưng trên trán anh ta có 1 vệt sẹo không quá lớn, nói thật là nếu anh ta không có lớp mái này có lẽ sẽ còn có nhiều fan nữ yêu anh ta hơn ấy chứ.
Tất nhiên là vậy bởi lẽ vết sẹo này làm anh ta trở nên manly hơn.
“ Mình chẳng ưa gì cái con người này nhưng cũng phải công nhận anh ta rất manly với vết sẹo này” Bỗng trong đầu Linh nảy ra 1 kế hoạch nào đó.
Nó cười nham hiểm, lấy chiếc chun buộc tóc của mình, nó buộc túm lớp mái của Hàn Băng lên rồi lấy điện thoại chụp ảnh lia lịa.
Chụp xong, nó tháo tóc anh ra, trả anh lại với hiện trạng ban đầu.
Xong đâu đấy, Linh rời khỏi phòng với nụ cười tươi trên môi. Từ sau vách tường, một ánh mắt căm tức đang dõi theo Linh từng chút từng chút 1.
Ánh mắt này chính là của cô gái xinh đẹp, ăn mặc sexy hôm qua đứng nhìn Linh và Băng ở bờ biển và đây cũng chính là bạn gái hiện giờ của Khương Hàn Băng – Vương Thiên Kim.
Thiên Kim nắm chặt tay lại, tức giận đấm mạnh vào bức tường: “ Cô dám giật bạn trai của tôi.
Hôm qua thì tình tứ với nhau trên biển, bây giờ thì lại ngủ cùng nhau trong một căn phòng, cô đã bỏ bùa mê Hàn Băng cái gì mà anh ấy làm vậy với cô hả? Tôi là bạn gái anh ấy mà còn chưa được ngủ chung phòng trong khi cô chẳng là cái thá gì mà lại được thế, thù này tôi nhất định sẽ trả cho cô, đồ con gái lẳng lơ đi giật bồ người khác.” Về đến phòng của mình, Linh gọi Khương Uyên dậy.
Uyên, dậy đi, trời sáng rồi.
Cho tớ ngủ thêm 5 phút nữa thôi.
Không thêm nữa, giờ đã hơn 8h rồi, nếu cậu còn không dậy là không đi chơi được đâu.
Mai phải về rồi đấy.
Không biết đâu, tớ muốn ngủ.
Cậu cứ đi với các anh chị trong CLB đi.
Tớ mệt lắm.
-Được rồi, nếu bỏ lỡ thứ gì thì đừng nói tớ không goi cậu nhé, con sâu ngủ Nói xong, Linh đi vệ sinh cá nhân, tắm rửa, thay quần áo rồi ra ngoài.
Đi dọc trên bờ biển với đôi chân trần, cảm giác thật là sảng khoái, dễ chịu.
Từng làn gió thi nhau thổi bay cái đuôi tóc của cô gái Ngọc Linh xinh xắn.
Những bé sóng biển nghịch ngợm đang đùa nhau xô vào đôi chân trần trắng muốt.
Vừa đi Linh vừa nghịch nước trông thật là đáng yêu.
Các cô gái trên bãi biển lúc này tuy mặc những bộ bikini để lộ thân hình nóng bỏng nhưng cũng đang thầm ghen tị với vẻ ngây thơ, hồn nhiên, đáng yêu của Linh.
Còn các chàng trai thì thi nhau khoe cơ bắp rắn chắc, cơ bụng 6 múi để mong người đẹp có thể liếc mắt nhìn dù chỉ 1 chút.
Rồi 1 tiếng nói gọi Linh: Kiều Ngọc Linh.
Giật mình, Linh quay lại theo tiếng gọi, 1 gương mặt khá quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt nó.
Nó mỉm cười đáp lại: Không biết thiếu gia Lâm Vương Khang có gì sai bảo._ Nó đáp lại với giọng nói đùa.
À, thiếu gia đây cũng chẳng có gì sai bảo đâu, chỉ là đang buồn vì phải đi ngắm biển một mình thôi._ Khang cũng hùa theo -Vậy giờ thiếu gia có muốn cùng tiểu nữ ngắm biển cho đỡ buồn không?-Cũng được.
Kết thúc cuộc trò chuyện 2 người ôm bụng cười rộ lên.
Các chàng trai xung quanh được ngắm nụ cười của người đẹp, ai nấy thì cứ ngớ người ra.
Các cô gái bikini nóng bỏng thì lại có cùng 1 vẻ mặt “con nhỏ đó có bạn trai đẹp trai thế không biết” Linh và Khang cùng nhau đi dọc bờ biển, hộ nói đủ thứ chuyện trông có vẻ rất ăn ý.
Sao Linh lại ở đây vậy?-À thì đi theo CLB ấy mà.
Đội trưởng nói có trận sao băng lớn mà nơi xem đẹp nhất lại ở đây nên đến.
Thế còn Khang sao lại ở đây, đừng có nói là Khang trong CLB bóng rổ nha.
Xin lỗi Linh nha nhưng Khang đúng là trong CLB ấy.
Nói thật là Linh ghét cái tên đội trưởng CLB của Khang cực kì luôn ý.
Luôn kiếm chuyện trêu trọc Linh, không nói ngốc nghếch thì kiếm đủ thứ chuyện trên đời.
Thực sự là không chịu nổi luôn.
Khang cũng đâu khác Linh đâu, cũng ghét cái ông Băng di động ấy, hễ ở đâu ai không lo tập luyện thì bắt cọ bóng với lau sân.
Trong giờ sinh hoạt CLB thì ngồi chỉ tay năm ngón, chẳng tập tành gì hết.
Có đứa tò mò hỏi sao ông ấy không tập gì cả thế là ngay ngày hôm sau đã bị đình chỉ học 2 ngày.
Đúng là ác còn hơn cả tê giác ấy chứ.
Vừa nói đến đây, bỗng vai của Khang và Linh nặng trĩu, rồi 1 giọng nói lạnh thấu xương vang lên: “ Hai người đang nói xấu tôi đấy à?” Sợ quá, Linh và Khang đồng loạt thoát khỏi đôi tay rắn chắc cơ bắp của Hàn Băng, ôm lấy tim mà thở dốc.
-Anh bị điên à, định cho người ta chết vì đau tim sao?_ Cả 2 đồng thanh -Hai người tâm đầu ý hợp đấy.
Có tật thì giật mình thôi, ai kêu hai người nói xấu tôi làm chi, cái gì mà ác hơn con tê giác chứ.
-Tôi chỉ nói sự thật thôi.
Đồ thần kinh/ Đồ hắc ám_ Lại đồng thanh -Hai người… hai người… ngay ngày đi học sau khi kết thúc đợt dã ngoại này… à không ngay bây giờ tôi sẽ cho 2 người biết thế nào là Khương Hàn Băng._ Vừa nói, mặt Hàn Băng đằng đằng sát khí tiến gần đến Linh và Khanh.
Thấy tín hiệu xấu, hai người liền ra hiệu cho nhau mỗi người chạy 1 hướng.
Thế là ở trên biển lúc đó đã xảy ra 1 cuộc rượt đuổi hết sức gam go của 2 chàng trai điển trai với 1 cô gái xinh đẹp….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...