Nghe âm thanh trầm ấm của Trịnh Quân Cao, Trần Ngọc Sương - cô gái ở đầu dây bên kia càng thêm đắc ý, nụ cười trên môi thoáng chốc lại trở nên nham hiểm kỳ lạ.
Không mất nhiều thời gian để nghĩ ngợi, cô ta liền hạ giọng, vừa nũng nịu lại vừa tủi thân.
“Em về cũng được, có điều… lâu nay chị Hạ Vy không thích em, chạm mặt nhau chỉ càng khiến anh khó xử.”
Lời nói của cô gái khiến Trịnh Quân Cao có hơi đau lòng và khó chịu.
Ban đầu, rõ ràng Trần Ngọc Sương và Vũ Hạ Vy có mối quan hệ rất tốt đẹp, thế nhưng, càng lúc Vũ Hạ Vy càng trở nên khó hiểu, hành xử một cách kỳ quặc, khiến Trần Ngọc Sương vô cùng sợ hãi.
Cô ta nhiều lần tìm đến Trịnh Quân Cao, kể lể rồi khóc sướt mướt, khiến Trịnh Quân Cao cho dù muốn bênh vực vợ mình cũng không dễ.
Thở dài một hơi, Trịnh Quân Cao nhỏ giọng đáp lời Trần Ngọc Sương:
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, em cứ bình an trở về là được.
Ngày mai em đáp xuống Thành phố K đúng không? Anh cho người đến đón em.”
Trịnh Quân Cao không muốn tiếp tục chủ đề gây đau đầu này, anh nhẹ nhàng ngỏ ý muốn đón Trần Ngọc Sương.
Trần Ngọc Sương thực sự muốn Trịnh Quân Cao đích thân đón mình, nhưng vốn dĩ là người biết tiến biết lùi, cô ta nhỏ giọng đáp:
“Em có thể tự về nhà được mà.
Nhưng mà… nếu anh có lòng tốt như vậy thì em xin nhận nhé!”
Kèm theo câu nói ngọt ngào kia là tiếng cười giòn tan.
Trịnh Quân Cao cũng bật cười, thăm hỏi Trần Ngọc Sương vài câu rồi tắt điện thoại.
Bên ngoài cửa phòng của Trịnh Quân Cao, Vũ Hạ Vy ngồi thụp dưới đất, nước mắt chưa kịp khô đã chảy ra.
Cô vừa mới cầm tờ đơn kia vào phòng gặp anh, còn chưa kịp níu kéo anh thì anh đã chuyện trò thân mật cùng cô gái khác.
Nếu Vũ Hạ Vy đoán không nhầm, người con gái đó chính là Trần Ngọc Sương.
Nghĩ đến đây, Vũ Hạ Vy lại nở một nụ cười chua chát.
Sáng hôm sau, Vũ Hạ Vy mang đôi mắt gấu trúc bước xuống tầng trệt.
Bà quản gia nói với cô, Trịnh Quân Cao đã ra ngoài từ sớm, nghe nói là đi đón một người bạn.
Nhớ lại lời Trịnh Quân Cao nói với Trần Ngọc Sương đêm qua, Vũ Hạ Vy lập tức choàng áo, mang vội đôi giày sandal rồi lao ra ngoài.
Vũ Hạ Vy lái xe như điên đến sân bay.
Cô biết, cô điên rồi! Dù là vì lí do gì đi chăng nữa, cô cũng phải níu kéo Trịnh Quân Cao, níu kéo cuộc hôn nhân này, cho dù hạnh phúc của cô ba năm qua đều là giả tạo, cô cũng không thể quay đầu!
Vũ Hạ Vy đến sân bay, dáo dác nhìn quanh để tìm kiếm Trịnh Quân Cao.
Cô chạy dọc hành lang đông đúc, cuối cùng bên tai cũng nghe được âm thanh quen thuộc.
“Em đừng lo, anh và cô ta sắp ly hôn rồi.”
Trịnh Quân Cao mỉm cười dịu dàng, ôm vai cô gái đi bên cạnh rồi đắc ý tuyên bố.
Người con gái đi bên cạnh anh không ai khác chính là Trần Ngọc Sương.
Trần Ngọc Sương sửng sốt.
Cô ta đã nghe ngóng được tin Trịnh Quân Cao bất mãn muốn ly hôn với Vũ Hạ Vy nhưng không ngờ mọi chuyện lại nhanh như vậy.
Cô ta giả vờ hỏi lại:
“Ly hôn?”
Giấu nụ cười đắc ý đằng sau giọng nói mềm mại, Trần Ngọc Sương tiếp lời:
“Chị ấy là người vợ tốt, sao anh lại… Anh à, anh đừng vì mấy chuyện chị ấy từng làm với em mà hủy đi cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình.”
Trịnh Quân Cao thở dài rồi lắc đầu đáp:
“Hạnh phúc gì chứ? Ba năm qua anh như sống trong địa ngục.
Anh không thể chịu đựng nổi cô ta nữa! Hơn nữa, không chỉ đối với em, mà đối với người nhà anh, bản thân anh, cô ta cũng hành xử một cách quá đáng! Anh ngột ngạt vô cùng!”
Những lời của Trịnh Quân Cao khiến Trần Ngọc Sương vui vẻ và tràn trề hy vọng bao nhiêu thì lại khiến Vũ Hạ Vy đau đớn như dao cứa vào lòng bấy nhiêu.
Cô đã yêu thương và chăm sóc anh chu đáo, tận tình như vậy, không hề ép buộc anh bất cứ điều gì, vì sao anh lại…
Không thể nào nghĩ ngợi thêm được nữa, Vũ Hạ Vy chạy đến trước mặt Trịnh Quân Cao và Trần Ngọc Sương.
Sự xuất hiện của cô khiến hai người bọn họ sửng sốt, nhìn nhau như những kẻ vụиɠ ŧяộʍ.
“Chị Hạ Vy, chị đừng hiểu lầm, em với anh Cao…”
Chát!
Trần Ngọc Sương giả vờ hoảng hốt, níu tay Vũ Hạ Vy rồi phân trần, khiến cơn giận trong lòng Vũ Hạ Vy càng bùng lên như ngọn lửa thiêu đốt cả lý trí.
Kết quả là cô ta lãnh một cú tát nhức rần bên má trái.
“Vũ Hạ Vy, cô điên rồi!”
Trịnh Quân Cao tức giận, nắm chặt cổ tay của Vũ Hạ Vy.
Động chạm dù chỉ một chút cũng khiến Trịnh Quân Cao ghê tởm vô cùng.
“Anh ghê tởm em, đúng không?”
Vũ Hạ Vy nhếch miệng cười một cách chua xót, nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt xinh đẹp không giấu được đau khổ.
“Cô dám động đến Ngọc Sương thêm một lần nào nữa, tôi sẽ không nể nang tình nghĩa ba năm qua nữa đâu!” Trịnh Quân Cao không đáp lời Vũ Hạ Vy mà gằn giọng cảnh cáo cô.
“Chúng ta còn chưa ly hôn đâu!” Vũ Hạ Vy hét lên, gạt tay Trịnh Quân Cao.
“Chúng ta còn là vợ chồng mà anh đã ngang nhiên cặp kè với cô ta, còn bảo vệ cô ta trước mặt em.
Rốt cuộc ba năm qua anh xem em là cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...