Sau buổi gặp với Vũ Hạ Vy, Trịnh Quân Cao không hề cảm thấy thư thái và dễ chịu như anh từng mường tượng.
Anh biết một khi cô đã đồng ý ly hôn thì thủ tục ở Tòa án sẽ được hoàn tất rất nhanh chóng, xem như tâm nguyện của anh đã đạt được.
Thế nhưng, không hiểu vì sao, Trịnh Quân Cao luôn thấy vô cùng trống trải.
Trịnh Quân Cao trở về căn biệt thự rộng lớn, nơi này đã sớm vắng bóng Vũ Hạ Vy.
Thế nhưng lúc này anh mới cảm thấy thiếu đi sự hiện diện của cô, nơi này trở nên quạnh quẽ như một đống hoang tàn.
"Trịnh Quân Cao, không phải mày mong muốn cô ta sẽ chấp nhận ly hôn ư? Tại sao bây giờ mày lại không vui chút nào vậy?"
Trịnh Quân Cao phả một làn khói trắng vào bóng đêm tịch mịch, điếu thuốc trên tay cũng đã tàn.
Ngày mai Tòa án sẽ triệu tập hai người bọn họ lên giải quyết việc ly hôn, Trịnh Quân Cao chợt cảm thấy hình như bản thân không mong đợi thời khắc đó.
Trịnh Quân Cao bị mắc một chứng bệnh không hiếm gặp nhưng lại vô cùng khó nói, đó là hội chứng sợ phụ nữ.
Căn bệnh này là rào cản khiến anh không muốn yêu và cũng không thể yêu ai, càng không thể chạm vào phụ nữ.
Từ nhỏ anh đã mắc phải căn bệnh này, nên anh không hề có ý định cưới vợ, sinh con.
Nào ngờ, Vũ Hạ Vy vẫn xuất hiện bên cạnh anh.
Nhớ lại ba năm chung sống, số lần Trịnh Quân Cao và Vũ Hạ Vy chạm tay nhau dường như là con số 0, chứ đừng nói đến những chuyện khác.
Với Vũ Hạ Vy đã như vậy, với những người phụ nữ khác, Trịnh Quân Cao lại càng xa cách.
Nếu Hà Lam không có vẻ bề ngoài khá giống con trai, Trịnh Quân Cao cũng nhất quyết không tuyển dụng cô.
Thế nhưng, Trịnh Quân Cao nghĩ kỹ lại, đêm hôm Vũ Hạ Vy tự sát trên cầu, anh thực sự đã ôm lấy cơ thể cô ở dưới nước.
Kỳ thực trước lúc nhảy xuống cứu người, Trịnh Quân Cao vốn không nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ một lòng mong muốn Vũ Hạ Vy không có mệnh hệ gì.
Khi ở dưới nước, một tay anh ôm chặt lấy cô, Trịnh Quân Cao lại không theo phản xạ tự nhiên mà đẩy người đang trong tay mình ra xa.
Trịnh Quân Cao thực sự cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ anh không có cảm giác ghê sợ đối với Vũ Hạ Vy hay sao? Trịnh Quân Cao không dám nghĩ đến những chuyện sâu xa hơn, anh nhắm vội mắt, cố ru mình vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, hai người bọn họ gặp nhau ở Tòa án.
Ngồi đối diện với vị thẩm phán lớn tuổi, Vũ Hạ Vy vô cùng kiên định.
“Tôi chắc chắn đồng ý ly hôn mà không có bất cứ tranh chấp gì, xin quý Tòa nhanh chóng đưa ra phán quyết.”
Trịnh Quân Cao có thể dự đoán được thái độ của Vũ Hạ Vy.
Thứ anh không ngờ được lại chính là cảm xúc của mình.
“Tôi muốn rút đơn.”
Trịnh Quân Cao đột ngột đề nghị, khiến Vũ Hạ Vy vô cùng sửng sốt.
“Chuyện ly hôn này… tôi cần thời gian suy nghĩ lại.”
Trịnh Quân Cao tiếp lời, anh nhìn thẳng vào mắt vị thẩm phán, và mong chờ cái gật đầu vui mừng của Vũ Hạ Vy.
Thế nhưng, Vũ Hạ Vy lại lạnh lùng nói:
“Anh có quyền rút đơn, tôi có quyền nộp đơn.
Anh muốn sao cũng được, dù sao tôi cũng quyết ly hôn.”
Lời nói của Vũ Hạ Vy khiến Trịnh Quân Cao sững sờ, phút chốc cảm thấy vô cùng mất mặt.
Anh đến đây để níu kéo cô, còn cô lại tỏ ra hờ hững và bất cần như vậy.
Sự kiên định của Vũ Hạ Vy khiến vị thẩm phán lớn tuổi cũng cảm thấy e dè.
Mặc dù phiên gặp mặt hôm nay không phải để hòa giải, nhưng ông ta không mong đợi lại chứng kiến một cặp đôi chia tay nhau.
“Vũ Hạ Vy, cô có ý thức được những gì mình đang nói không?” Dường như lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng, Trịnh Quân Cao gằn giọng hỏi.
“Cô muốn ly hôn? Chẳng phải cô luôn dùng mọi thủ đoạn níu kéo tôi sao?”
“Anh thì có khác gì?” Vũ Hạ Vy khoanh tay trước ngực rồi bật cười.
“Anh luôn dùng mọi cách để ép tôi ký đơn ly hôn, không thì anh sẽ nộp đơn đơn phương ly hôn cơ mà? Tôi chỉ đang thành toàn cho anh mà thôi!”
Lời nói của Vũ Hạ Vy mang theo vài phần châm chọc, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cô nói rất đúng.
Người không kiên định với ý định ban đầu chính là Trịnh Quân Cao.
Lẽ ra sau ngày hôm nay, có phán quyết về việc ly hôn, anh phải vui mới phải, thế nhưng lúc này, anh cảm thấy vô cùng mất mát.
Nhất là khi đối diện với sự kiên quyết của Vũ Hà Vy, trong lòng anh càng cảm thấy khó chịu, nếu không muốn nói là buồn bực.
Vị thẩm phán hết nhìn Vũ Hạ Vy rồi lại nhìn sang Trịnh Quân Cao, cảm thấy buổi làm việc ngày hôm nay dường như chưa đạt được hiệu quả, ông nói:
"Xin hai vị đừng chê tôi nhiều lời, tôi có góp ý như thế này, hai vị có thể suy nghĩ thêm.
Thời gian để ra phán quyết còn một tháng nữa, trong thời gian này hai vị có thể suy nghĩ về việc hòa giải và quay trở lại với nhau.
Một tháng không phải là khoảng thời gian dài, tôi nghĩ trong khả năng cô Vũ Hạ Vy có thể chấp nhận chờ đợi được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...