Tống Trì phá vỡ sự im lặng, nói: "Món ăn đã lên rồi, dùng bữa thôi.
"
Chu Vân gật đầu.
Hai người yên lặng ăn một lúc, không ai lên tiếng.
Ăn gần hết nửa bát cơm, Chu Vân mới nói: "Lúc nãy ngươi nói Triệu Cần không phải vì bệnh tim đột phát mà vào bệnh viện, vậy là vì sao?"
Tống Trì bỗng nhiên cười cười.
"Nàng chắc chắn muốn nghe?"
"Ta đến đây chính là muốn nghe chuyện này, ngươi đừng có úp úp mở mở nữa được không?" Chu Vân liếc Tống Trì.
Hai người giống như quên đi đoạn trầm mặc vừa rồi, một lần nữa trở nên cởi mở, nói cười vui vẻ.
Tống Trì nói: "Ta nghe nói tối qua hắn ta chơi bẩm với người nào đó quá trớn, bị đưa thẳng vào bệnh viện.
"
Chu Vân ngẩn người, mãi mới phản ứng lại, "Chơi bẩm quá trớn" là gì.
Chủ đề này khiến Chu Vân nhất thời không biết nên nói thế nào.
Trong mắt nàng thoáng qua vẻ mờ mịt , giống ngọn lửa le lói trong gió đêm.
Tống Trì nói: "Triệu Cần, trước đây nàng có nghe nói gì về hắn ta chưa?"
Chu Vân nhíu mày, hỏi: "Không có, sao vậy? Chẳng lẽ ta phải nghe nói gì về hắn ta sao?"
Tống Trì trầm ngâm một lát, nói: "Có một số chuyện của hắn ta rất nổi tiếng, nếu như nàng để ý thì sẽ biết, bình thường hắn ta rất lăng nhăng, qua lại với rất nhiều nữ nghệ sĩ trong giới, dù sao ngoại hình của hắn ta cũng không tệ, không ít người thích kiểu như hắn ta, huống chi trong tay hắn ta còn nắm chương trình tạp kỹ nổi tiếng như 《 Địa Chất Đàm 》.
"
Chu Vân ồ một tiếng.
"Ta không quen hắn ta, hôm qua mới gặp mặt lần đầu.
"
Tống Trì nói: "Sau này giữ khoảng cách với hắn ta thì hơn, nếu lại gần, sẽ có người đồn thổi linh tinh.
"
"Rảnh rỗi thật.
" Chu Vân bưng ly lên, uống một ngụm nước chanh.
"Nhưng mà, Tống Trì, tại sao ngươi lại muốn gọi ta ra ngoài ăn cơm? Không phải chỉ muốn xin lỗi ta chứ?" Chu Vân chuyển chủ đề, đột nhiên hỏi.
Tống Trì bị hỏi bất ngờ, há hốc mồm, không nói nên lời.
Gương mặt tươi cười rạng rỡ của Chu Vân hiện ngay trước mặt hắn.
Tống Trì đã gặp rất nhiều phụ nữ xinh đẹp trong giới giải trí, nhưng không ai giống như Chu Vân, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của hắn.
Sự độc đáo không có lý do này khiến Tống Trì không thể phủ nhận mình đã động lòng.
Nhưng Tống Trì không ngờ mình lại giống như một thiếu niên mười mấy tuổi, luống cuống, nói không nên lời, nhìn thật ngốc nghếch.
"Muốn gặp mặt trực tiếp, làm quen một chút, lý do này được không?" Tống Trì hỏi.
Chu Vân gật đầu, "Đương nhiên được, được đại minh tinh mời gặp mặt là vinh hạnh của ta, ta chỉ là sợ lại bị người ta chụp được, lại lên hot search.
"
"Nói đi, trưa nay chúng ta chụp chung một tấm ảnh, chủ động đăng Weibo nhé?" Tống Trì cầm lấy điện thoại, "Hay là bây giờ chụp luôn?"
Chu Vân hỏi: "Thật sự đăng Weibo sao?"
"Ừ.
" Tống Trì gật đầu, "Chúng ta tự đăng, dù sao cũng tốt hơn bị người khác chụp lén.
"
"Vậy fan của ngươi sẽ không tức giận chứ?" Chu Vân hỏi.
Tống Trì nói: "Đó là chuyện của bọn họ.
"
"Ngươi không sợ bị mất fan sao?" Chu Vân lại hỏi.
Tống Trì nói: "Đó là chuyện của công ty ta.
"
"Vậy cái gì là chuyện của ngươi?" Chu Vân tò mò hỏi.
Tống Trì nói: "Không cần để ý thái độ của bất kỳ người nào, chỉ cần ta thích là được.
"
"Ngươi thật đúng là nổi tiếng rồi nên không sợ gì cả.
" Chu Vân lắc đầu cảm khái.
(Kết thúc chương 39: )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...