Tuy rằng Điền Thụy thấp thỏm nhưng cũng đã thu dọn hàng xong, cậu cũng không còn chuyện gì để làm, không thể làm gì khác đành chậm rì rì trở về nhà.
Cậu ở trong sân bận rộn thu dọn, cuối cùng cũng đến đêm khuya mới rửa mặt quay về phòng nghỉ.
Điền Thụy Phát hiện Hà Vũ đã sớm nằm xuống, dường như đang ngủ.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ bò lên giường, cách Hà Vũ một khoảng xa rồi nằm xuống.
Cái giữa hai người có một cái khe hở thật lớn.
Vẫn có chút lạnh, Điền Thụy lại lặng lẽ dịch một chút về phía Hà Vũ, rất muốn đem tay chân lạnh ngắt áp vào người hắn nhưng lại sợ Hà Vũ tỉnh lại.
Điền Thụy cố gắng kìm nén khát vọng này, lại lén lút tới gần hơn một chút.
Hà Vũ tựa hồ đang ngủ say nên vẫn không có động tĩnh gì.
Đúng lúc đó, Hà Vũ duỗi tay trực tiếp kéo cậu lại, Điền Thụy lập tức tiến vào một cái ôm ấp quen thuộc ấm áp.
Đây chính là hắn động tay trước, Điền Thụy lặng lẽ ép sát tay chân lạnh lẽo của mình vào người hắn.
Hà Vũ không nhúc nhích, Điền Thụy liền thả lỏng người, nhưng lại không có chút buồn ngủ nào.
Không ngủ được, nhưng nằm im lại có chút buồn chán, vì vậy Điền Thụy lại lặng lẽ cử động trong ngực Hà Vũ.
“Không buồn ngủ sao?” Một câu nói vừa ra, hắn đã thấy người trong ngực trở nên cứng đờ.
Điền Thụy chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa hay đụng phải ánh mắt hiếu kỳ của Hà Vũ.
Cậu lập tức muốn lùi lại nhưng cả người đang bị hắn ôm, không còn nơi để trốn.
Cậu đành cười gượng, “Đã trễ thế này sao anh vẫn chưa ngủ vậy, sau này không cần chờ em đâu.”
Hà Vũ nhìn thấy cậu vừa nãy còn rất tỉnh táo, bây giờ bị phát hiện liền lập tức nhắm mắt lại, còn nói buồn ngủ, giống như một con thỏ nhỏ bị thợ săn bắt được liền giả chết.
Hà Vũ cũng không biết Điền Thụy còn có một bộ mặt như vậy, hắn hôn gò má của cậu một chút, Điền Thụy liền run lên, nhắm mắt chôn người vào trong chăn, “Nhanh…Nhanh ngủ đi.”
Hà Vũ trả lời “Không ngủ, không bằng chúng ta làm chuyện khác.”
Điền Thụy bị dọa vội mở mắt: “Không không không…”
Trong giọng nói của Hà Vũ mang theo dụ dỗ, nói: “Giao cho anh, sẽ không để cho em bị đau.”
“Không được…” Điền Thụy nói.
Hà Vũ đầu tiên là hôn cậu một cái, trong ánh mắt như có sao sáng.
Hà Vũ là một chàng trai đẹp trai tinh xảo, bây giờ cả người đầy vẻ thâm tình, Điền Thụy nhìn hắn chăm chú, bên ngoài vừa hay có ánh trăng chiếu vào, không biết sao lại trúng mỹ nhân kế, mơ mơ hồ hồ đã giao bản thân ra ngoài.
Một đêm trôi qua.
Sáng ngày thứ hai, lúc Điền Thụy tỉnh lại cũng đã hơn chín giờ.
Sau khi Điền Thụy tỉnh dậy liền kinh sợ.
Cậu dậy trễ vậy, bữa sáng làm sao giờ? Điền Thụy đứng dậy liền nhìn thấy Hà Vũ.
Hai má cậu có chút đỏ lên, cố ra vẻ tự nhiên nhất: “Bữa sáng…”
“Bọn họ mở hàng.” Hà Vũ bảo cậu yên tâm, sau đó lấy ra ba vạn giao cho Điền Thụy.
Đây là toàn bộ số tiền mà hắn kiếm được.
Quả nhiên Điền Thụy nhìn thấy hai mắt liền mở to.
Tuy rằng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn bị tiền làm cho hoa mắt.
Cậu bày quán kiếm tiền nhưng chỉ là con số nhỏ, còn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu.
Điền Thụy hỏi: “Anh không cần tiền sao?” Người làm ăn buôn bán, trong tay không thể không có tiền quay vòng.
Hà Vũ nói: “Không cần.” Hắn còn có chút hàng vẫn chưa bán đi, chờ đến khi bán được thì trong tay lại có thêm một khoản tiền nữa, “Đúng rồi, loại miến chua cay ăn liền kia đàn em của anh rất thích, cậu ta muốn mua một ít.
Miến chua cay có thể làm thành giống như mì ăn liền không?”
Điền Thụy nhìn hắn với con mắt khác xưa, không ngờ hắn còn có suy nghĩ vượt thời đại như vậy, “Đương nhiên có thể.” Sau đó nói, “Em viết phương pháp chế tạo cho anh.”
Bí quyết làm miến chua cay của cậu một là bột khoai lang, hai chính là dầu ớt cay, ớt cậu chọn lựa ra làm rất thơm.
Lại thêm một chút đồ ăn kèm như đậu tương chiên dầu, giá đỗ, ở bên ngoài cũng có thể ăn được miến chua cay chính thống.
Lần trước Điền Thụy làm cho Hà Vũ chỉ cho một chút chất bảo quản để có thể kéo dài thời gian sử dụng khoảng hai ngày.
Nếu như muốn làm loại ăn liền giống như mì tôm, vậy còn phải làm lại phương pháp điều chế mới.
Đừng xem thường công thực làm miến chua cay này.
Nếu như không có nó thì thật sự không làm được hương vị như của cậu.
Điền Thụy đã làm cơm hộp được một thời gian, nhưng cứ khoảng ba, năm ngày lại có người dò hỏi khi nào thì cậu bán miến chua cay tiếp.
Chua chua cay cay thật sự quá đã nghiền, rất thích hợp cho những người làm việc mệt nhọc.
Điền Thụy viết xong liền giao cho Hà Vũ, “Đây, lần sau nếu như đàn em của anh muốn ăn thì dựa theo đó mà làm, đảm bảo khẩu vị giống nhau như đúc.”
Hà Vũ nói: “Chưa chắc cậu ta đã có thời gian để làm, không bằng chúng ta mở xưởng đi.” Hắn suy nghĩ một chút, “Anh có một người bạn, mở xưởng thực phẩm, hắn có thể giúp chúng ta một tay.”
Điền Thụy nói, “Được.” Những thứ khác cậu cũng không hỏi đến.
Hà Vũ nhìn Điền Thụy nói: “Em tin tưởng anh như vậy? Không hỏi đến chuyện chia tiền kiểu gì sao?”
Điền Thụy nghe được những lời này của hắn liền mở to mắt: “Không phải đều cho em sao?” Sau đó lại nheo mắt lại: “Anh muốn đổi ý hả?”
Hà Vũ nghe những lời này liền cười nói: “Không đổi ý, đều là của em.”
Điền Thụy thấy đói bụng liền muốn ra ngoài tìm chút gì đó để ăn.
Trong phòng bếp, Hắc Tiểu Bàn đang thu dọn lại.
Hắn có tình cảm sâu đậm với nhà bếp, hận không thể ăn ngủ luôn ở đó.
Nhìn thấy Điền Thụy đi ra liền lấy bánh bao ở trong nồi ra cho cậu, lại cầm hai quả trứng vịt muối, phối hợp với một bát cháo nhỏ, còn có củ cải muối chua cay, nói năng không ngừng: “Ông chủ, hôm nay không làm bánh bao sữa cùng bánh bao nhân đậu đỏ sao?”
Mặt Điền Thụy có chút vi diệu, “Hôm nay không làm, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một ngày.”
Cậu bưng bát trở về phòng ăn.
Mở hết cửa sổ trong phòng ra, lại bày một cái bàn nhỏ, Điền Thụy nói với Hà Vũ: “Cùng ăn đi.” Cậu lấy hai phần bữa sáng liền.
Hà Vũ ừ một tiếng, mặc dù chỉ là cháo hoa ăn sáng, nhưng lúc ăn lại có cảm giác thỏa mãn tràn đầy.
Hai cái bánh bao xuống bụng, lại uống một bát cháo mới cảm thấy no, Hà Trung cùng Hà Điềm nhanh chóng chạy vào.
“Em chào anh và anh Thụy ạ!” Hai nhóc con đã ăn sáng xong nhưng khi nhìn thấy bọn họ ăn cơm vẫn lộ ra vẻ thèm thuồng.
Điền Thụy hỏi: “Đói bụng sao?”
Hà Vũ lấy một cái bánh bao tách ra làm hai nửa cho hai nhóc con, hai đứa nhìn qua giống như chim non đang há miệng chờ mẹ cho ăn vậy.
Hà Điềm nói: “Cám ơn anh, cảm ơn anh Thụy.”
Hà Trung cũng học theo chị nói cảm ơn.
Hà Vũ nói: “Sau này không được gọi là anh Thụy nữa, gọi chị dâu.”
Vừa dứt lời, ở dưới đáy bàn Điền Thụy liền đá chân hắn một cái, nói linh ta linh tinh gì đấy.
Ngược lại Hà Điềm có chút hiểu chuyện gì xảy ra, nhóc con ngước mắt nhìn anh trai của mình rồi lại nhìn Điền Thụy, mềm mại kêu một tiếng chị dâu.
Lỗ tai Điền Thụy đỏ lên, cúi đầu hận không thể tìm một cái khe nứt mà chui vào.
Hà Vũ nhìn người yêu mình đỏ cả tai liền nói với hai nhóc con, “Sau này chúng ta là người một nhà.”
Hà Trung vui vẻ vỗ tay: “Thật là tốt.” Lúc anh trai nhóc ra ngoài đều là dựa vào Điền Thụy chăm sóc, trong lòng đã vô cùng thân cận với cậu.
Lúc Tiểu Trung chơi với các bạn đồng lứa ở bên ngoài, những đứa trẻ đó đều thích trêu nhóc không có cha mẹ, những lần đấy nhóc đầu phản bác rằng mình có hai người anh trai.
Tuy nhiên, các bạn nhỏ đó đều cười nhạo nhóc, nói Điền Thụy không phải là anh trai thật mà chỉ là chủ trọ của bọn họ, nếu như nhóc chọc đến người ta, nói không chừng còn sẽ bị đuổi ra ngoài.
Lần này thì không cần lo lắng rồi, chính miệng anh trai đã nói, bọn họ chính là người một nhà.
Điền Thụy nhìn hai nhóc con đều rất vui vẻ, lại nói tiếp, “Đây là bí mật, không được kêu ở bên ngoài nhé.”
“Vâng.” Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đồng ý.
Hà Trung càng thích bò lên người Điền Thụy, bé trai bướng bỉnh, Điền Thụy cũng đã quen ôm nhóc con vào trong lòng.
Nhóc con được ôm thì tiến đến lại gần tai Điền Thụy, bộ dáng như muốn nói thầm với cậu.
Điền Thụy ghé tai lại gần liền nghe thấy Hà Trung ngọt ngào nói: “Chị dâu.” Âm thanh nho nhỏ, hơi nóng phả trực tiếp vào tai Điền Thụy, sau đó ngước đôi mắt to tròn nhìn Điền Thụy, kiêu ngạo nói: “Có phải như vậy hay không?” Nhìn bộ dáng như muốn được khen ngợi.
Điền Thụy sợ trẻ con không hiểu chuyện sẽ gặp chuyện nào đó không mong muốn, việc này đều là do Hà Vũ tạo ra.
Cậu lại nói với nhóc: “Hay là em vẫn gọi là anh Thụy đi!”
“Không.” Nhóc con biết đây là xưng hô còn thân mật hơn trước, đương nhiên là không chịu thỏa mãn với tên gọi trước kia rồi.
Điền Thụy đã bó tay, may mà nhóm người bán đồ ăn sáng đã trở lại, cậu nhanh chóng mượn cớ ra ngoài giúp đỡ để trốn thoát khỏi chỗ này.
Điền Thụy cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn quyết định đem tiền bỏ vào ngân hàng, lại mua một cái tủ lạnh bảo quản.
Tuy rằng chỉ có 72L, nhưng còn cần phải dùng đến quan hệ mới có thể mua được.
Ở mấy huyện thành nhỏ như này, tủ lạnh chính là loại mặt hàng xa xỉ quý hiếm nhất.
Cậu lại tìm thợ hàn điện làm mấy cái bếp nướng bằng sắt rồi tìm người làm hơn hai ngàn cái thanh sắt dài.
Phía trước cửa hàng của cậu đã làm xong mái che chống mưa chống nắng, buổi tối có thể ngồi đó uống bia ăn đồ nướng một cách thoải mái.
Điền Thụy trực tiếp gọi Hắc Tiểu Bàn cùng Bạch Mãnh, còn cả anh Trình, “Tôi dạy mọi người cách nướng đồ ăn, mọi người có muốn học hay không?”
Hắc Tiểu Bàn cùng Bạch Mãnh đã hoàn toàn bái phục cậu, bây giờ nghe nói cậu muốn dạy tay nghề mới cho họ thì kích động không kìm được: “Học.”
Bạch Mãnh còn cảm khái: “Chúng ta ở bên nhà ăn quốc doanh kia không học được bất kỳ cái gì.” Đừng nói đến tay nghề nướng đồ ăn, dù là xào mấy loại dầu ớt cay cao cấp một chút cũng đều phải dấu diếm, chỉ sợ bọn họ ăn trộm công thức.
Vẫn là ở bên này tốt hơn, hiện tại Hắc Tiểu Bàn không chỉ biết xào rau, còn biết làm bánh bao.
Tuy rằng hắn nguyện ý giao tiếp với khách hàng, nhưng mà tay nghề bếp núc cũng không thể ném đi được, lần này Điền Thụy nguyện ý dạy hắn, trong lòng hắn vui vẻ không thôi.
Ngay cả hai người từng là học trò của nhà ăn quốc doanh đều hưng phấn đồng ý, anh Trình đương nhiên nguyện ý một trăm phần trăm.
Sau đó Điền Thụy bắt đầu dạy bọn họ, nướng đồ ăn phải quét nhiều dầu, để ý đến lửa, gia vị cũng phải vung đều tay.
Điền Thụy để luôn tủ lạnh ở bên cửa hàng kia, lại gọi xưởng bia đưa đến một thùng bia tươi.
Loại bia tươi mới này cần phải uống trong ngày, lúc uống hơi đắng nhưng chảy xuống cổ lại trở nên ngọt mát, ngay cả người không thích uống bia như Điền Thụy cũng đều yêu thích loại bia tươi này.
Thế nhưng bia tươi có giá một hào một bát, không có lời bằng bia đóng chai, chỉ loại bình dân cũng đã một hào một chai rồi.
Thời đại này tất cả mọi người đều theo đuổi lợi ích thực tế, nếu như hương vị không quá khác nhau thì thường sẽ chọn cái rẻ hơn.
Cậu lại lấy thêm năm két bia, thay phiên đặt vào trong tủ lạnh cho mát, đến khi đã lạnh thì lại để vào trong rương bọt biển, bên trên phủ một tầng khăn giữ nhiệt, dù để năm, sáu tiếng, lúc lấy ra vẫn còn hơi lạnh trong chai.
Ngày đầu tiên Điền Thụy chỉ làm một ít thịt dê cùng rau củ nướng để thăm dò thị trường.
Thịt bán theo xiên, năm hào một xiên thịt, ước chừng khoảng hai mươi xiên, tiền vốn là hai hào một xiên.
Làm gì có ai có thể chống cự được mùi vị của thịt nướng chứ.
Vừa đến giờ tan tầm, trước quán thịt nướng đều bị mọi người vây đến không còn một khe hở.
Trước đó bọn bọ đã tính toán đủ lượng để bán cả tối, không ngờ chỉ trong một canh giờ đã bán hết sạch.
Ba cái bếp nướng của bọn họ đều đồng thời hoạt động cũng không kịp, những người chưa mua được nhìn những người khác ăn mà thèm thuồng không thôi.
Điền Thụy lúc thì lấy tiền, lúc thì bán rượu, bận đến chân không chạm đất.
Vài khách hàng còn lôi kéo cậu dặn dò, “Ngày mai nhất định phải làm nhiều thêm chút.”
Điền Thụy đồng ý, cười nói: “Đồ nướng đương nhiên có, các anh chuẩn bị nhiều tiền hơn là được.”
Khách hàng quen cười: “Tiền chúng ta kiếm được hàng ngày, cuối cùng đều rơi vào túi cậu cả.”
“Đúng như vậy, nào là trà sữa, hạt dưa, bây giờ lại thêm cả đồ nướng nữa.”
“Ai u, cũng đừng nói nữa, tôi đều chảy cả nướng miếng rồi đây.”
“…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...