Sau khi Hà Vũ rời đi, Điền Thụy cũng không ngủ nữa mà bắt đầu làm bánh bao.
Đến khi bánh bao chín, cả sân đều tràn ngập hương vị mê người.
Cháo Điền Thụy nấu cũng đã xong.
Không lâu sau hai đứa nhỏ liền bước ra ngoài.
“Em chào anh ạ.” Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn chào hỏi.
Điền Thụy cười tươi “Nhanh chóng rửa mặt đi, hôm nay chúng ta ăn bánh bao.
Anh trai của hai đứa ra ngoài làm việc rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời nhé.”
“Vâng ạ.” Hai đứa nhỏ đồng thanh trả lời.
Dù sao bọn chúng đã quen việc Hà Vũ đi sớm về trễ, hiện tại càng ngày càng ỷ lại vào Điền Thụy rồi!
Sau khi rửa mặt xong chúng ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, hai mắt như phát sáng khi nhìn thấy mấy cái bánh bao lớn trước mặt.
Chúng cầm lên cắn một miếng, bên trong bánh bao là nhân miến cùng tôm nõn, chấm nước tương hoặc dấm chua đều hợp, bọn nhỏ ăn đến cao hứng.
Điền Thụy vừa cắn xong miếng cuối cùng liền nghe được tiếng mở cửa, người tới là chị Thành cùng chị Lưu, hai người là hàng xóm, mỗi ngày đều cùng đi cùng nhau, vừa tiền vào vừa cười nói, “Mới đi vào ngõ đã ngửi được mùi thơm lừng, nhất định là truyền ra từ nhà các em.”
“Đang ăn cái gì ngon vậy?”
Điền Thụy trả lười: “Bánh bao, hai chị ăn sáng chưa, có muốn ăn một miếng không?”
Chị Thành vội vàng từ chối, “Bọn chị không ăn đâu.” Bọn họ liếc mắt nhìn, thế mà lại dùng bột mì nguyên chất làm thành bánh bao, cũng đủ xa xỉ.
Nhìn mấy cái bánh trẳng trẻo mập mạp này liền biết được mùi vị nhất định không kém.
Không nói đến những người khác, ngay cả hai người cũng chưa chắc làm được bánh bao ngon như vậy.
Hai người bọn họ đều là những người nhanh nhẹn, chăm chỉ, sau khi đến liền bắt đầu tẩy rửa nồi bát trong sân.
Hôm qua vợ chồng họ Trình mới rửa qua một lần, bây giờ rửa thêm một lần nữa mới xem như hoàn toàn sạch sẽ.
Không lâu sau, Hắc Tiểu Bàn cùng vợ chồng họ Trình cũng đến làm việc, cả sân trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Cũng không biết bọn họ bàn nhau thế nào, từng người đều phân chia công việc rõ ràng, không cần Điền Thụy phải để ý nhiều!
Cậu đi đến chợ bán sỉ mua rau dưa dùng hai thùng sữa bò, lại mua thêm một trăm bình thủy tinh.
Cậu phát hiện ra những người có thể uống trà sữa trong nhà máy ước chừng thật sự không thiếu tiền.
Bây giờ cậu vẫn còn đang cầm tiền đặt cọc giữ lọ của họ đấy, mấy người đều không vội cầm tiền đặt cọc về.
Mỗi ngày đều bán mất mấy cái bình, bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu.
Điền Thụy gọi Hắc Tiểu Bàn ra để hắn đun sữa trước.
Hắc Tiểu Bàn làm việc rất cẩn thận, không hổ là học trò làm việc ở trong nhà ăn quốc doanh sáu năm liền.
Hắn là người chăm chỉ, chỉ cần vào bếp liền bắt đầu tìm việc làm, sau khi dặn dò hắn xong Điền Thụy cũng yên tâm làm việc khác.
Thực ra xào rau thì ai cũng biết làm, nhưng mỗi người đều có thói quen riêng, vì vậy cũng khiến cho mùi vị thức ăn từng người làm ra sẽ khác nhau.
Xào một nồi rau lớn không phải là chuyện dễ dàng, lượng đồ ăn quá nhiều, nhất định phải đảo qua đảo lại không ngừng, nếu như làm chậm, thức ăn bị dính vào nồi, có thể sẽ bị cháy hoặc nẫu còn phần bên trên lại vẫn sống.
Xào rau là việc vô cùng tốn sức, một món ăn cần phải xào hai nồi mới đủ để bán.
Mỗi ngày cần dùng ít nhất bốn mươi quả trứng gà, rau dưa thì tính theo từng sọt từng sọt lớn.
Chị Lưu vừa làm việc vừa nói chuyện, “Mọi người đều nghĩ Điền Thụy kiếm được nhiều tiền lắm nhưng làm sao biết được thằng bé phải bỏ ra bao nhiêu thứ chứ!” Không nói đến cái khác, một thùng năm cân dầu đậu nành đều không còn lại bao nhiêu, hơn nữa các loại đồ gia vị, rau dưa, trứng gà, lương thực.
Mỗi ngày không biết tốn hết bao nhiêu tiền đây.
“Còn không phải sao, những người kia chỉ nhìn thấy tặc ăn thịt, chưa thấy tặc chịu đòn.” Chị Thành cũng nói theo.
Chị Trình cũng là người thân thiện, khi ở chung với hai người cũng không có gì mâu thuẫn.
Trong phòng bếp, Điền Thụy trực tiếp gọi Hắc Tiểu Bàn đến hỏi: “Cậu có muốn học xào rau không?” Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến cho Hắc Tiểu Bàn kích động không ngừng.
Gương mặt ngăm đen của hắn hiện ra màu sắc ửng đỏ, không ngừng lắp bắp, “Thật sao?” Trước khi hắn đến đã nghe người khác nói ở cổng xưởng quốc doanh có một cửa hàng bán miến chua cay rất nổi tiếng, nếu như thanh danh truyền xa như vậy khẳng định có chỗ độc đáo riêng.
Hắn vừa đến đây đã phát hiện ra gia vị ở chỗ này rất đầy đủ, còn có nhiều loại mà hắn không biết tên.
Nếu như được chỉ điểm một chút thì thật là tốt.
Hắn bỗng nhiên gật gật đầu: “Em đồng ý.” Hắn chỉ sợ nếu như trả lời chậm sẽ bỏ lỡ cơ hội này.
Trong lòng Hắc Tiểu Bàn còn không ngừng cảm khái.
Sư phụ mà mình đã dập đầu bái lạy, bưng trà rót nước sáu năm lại đề phòng mình như đề phòng kẻ cướp, thế mà sau khi ra ngoài làm việc, người ta vừa cho hắn tiền công vừa dạy hắn bản lĩnh.
Con người của hắn rất đơn giản, ai đối với hắn tốt hắn đều hiểu được, về sau hắn nhất định sẽ làm thật tốt để báo đáp ân tình của Điền Thụy.
Điền Thụy sợ hết hồn.
Nhìn Hắc Tiểu Bàn khịt khịt mũi, lại còn dùng tay áo xoa xoa nước mắt.
Điền Thụy vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắc Tiểu Bàn nói: “Không sao, chỉ là quá kích động.”
Điền Thụy như có điều suy nghĩ nói: “Nếu như cậu muốn học, sau này tôi sẽ dạy cậu hết.”
Hắc Tiểu Bàn vừa nghe, hận không thể quỳ lạy người trước mặt mấy cái.
Điền Thụy cũng nhìn thấu ý đồ của hắn nên nhanh chóng ngăn cản lại.
Cậu cũng cảm thấy sư phụ hắn thật sự quá đáng, chỉ là một nhà ăn quốc doanh của một huyện nho nhỏ thôi mà, công thức mà hắn quý trọng về sau đều sẽ bị phơi bày hết ra, trên mạng đâu đâu cũng tìm được.
Điền Thụy đem việc xào rau giao cho Hắc Tiểu Bàn còn cậu đứng bên cạnh hướng dẫn và điều chỉnh cho phù hợp.
Tính ra Hắc Tiểu Bàn này cũng có mấy phần thiên phú.
Lần đầu tiên làm mà đã có thể làm ra được bảy, tám phần hương vị thức ăn của Điền Thụy rồi.
Điền Thụy giao cho Hắc Tiểu Bàn xào những loại rau khác, cậu ở bên cạnh làm trà sữa.
Lần này cậu định làm bốn mươi bình.
Thế nhưng sau làm xong cậu lại có chút không chắc chắn lắm.
Lần này cậu làm nhiều như vậy không biết có bán được hết hay không đây?
Trà sữa chỉ để được cùng lắm là đến ngày thứ hai, nếu để quá lâu uống vào sẽ dễ bị đau bụng.
Cậu định bán thử một chút, gần đây trà sữa rất được yêu thích nên trong lòng cũng tự tin hơn trước nhiều.
…
Bên trong nhà ăn quốc doanh loạn thành một đoàn, có thể nghe được âm thanh quát mắng của bếp trưởng Thương Nhân Trấn: “Hôm nay ai gọt rau vậy? Tôi muốn cắt dưa chuột thành hạt lựu, ai bảo các cậu cắt thành miếng? Còn đậu phụ này nữa, to to nhỏ nhỏ không đều, phía trên còn không có cắt hết, tôi thấy đây không phải là thái đậu phụ mà là làm chiếu cho nhà các cậu thì đúng hơn!”
Mười người học trò đều không ai dám thở mạnh.
Thương Nhân Trấn giận giữ hét, “Các cậu còn đứng đó làm gì, lập tức có người đến bên này ăn cơm đấy.
Nhanh chóng mua lại một phần đậu phụ để thái lại, nếu như không làm được thì trực tiếp cút hết đi.”
Tính tình của Thương Nhân Trấn vốn đã kém, hôm nay càng giống như ăn phải thuốc súng.
Lúc này muốn làm cái này, lúc sau lại muốn cái kia.
Trong bếp mỗi người đều được phân công công việc riêng, mọi người cũng chỉ biết việc của mình, ai giống như đại sư huynh Hắc Tiểu Bàn coi nơi này như nhà của mình, tất cả mọi thứ đều biết rõ trong lòng, tiện tay là có thể tìm được.
Lúc trước khi Thương Nhân Trấn đuổi người đi chắc chắn không ngờ đến hôm nay mọi chuyện lại loạn như vậy.
Trong đám học trò người thì nơm nớp lo sợ, người có quan hệ tốt với Hắc Tiểu Bàn thì lại có chút sảng khoái trong lòng, ai bảo ông lúc trước không coi trọng hắn, bây giờ bị như vậy cũng là đáng đời.
Còn chưa đến một canh giờ nữa là đến giờ cơm, mà Thương Nhân Trấn còn tám món chưa làm, mấy nguyên liệu này được chuẩn bị lung ta lung tung, quả thực là vũ nhục tài nấu nướng của hắn, mấy nhóm học trò này càng ngày càng kém.
Ngày xưa học trò nếu như nhàn rỗi không có việc gì làm đều phải luyện tập các loại đao pháp.
Không giống như bây giờ, dù có việc hay không đều tìm cơ hội trốn tới một bên lười biếng, không muốn làm gì cả.
Thương Nhân Trấn bắt đầu không tự chủ được mà nhớ tới lúc Hắc Tiểu Bàn vẫn còn ở bên này, khắp nơi đều gọn gàng, trật tự.
Ông cũng chỉ nói Hắc Tiểu Bàn vài câu, ai biết được hắn lại dám quay người rời đi.
Bởi vì hắn rời đi khiến cho người mới có chỗ thế vào nên lúc đầu ông cũng không để ý lắm.
Ai biết hắn vừa đi, toàn bộ đằng sau bếp giống như chết hết.
Mười tên học trò này gộp lại còn không hữu hiệu bằng một mình hắn.
Thương Nhân Trấn nhìn lại cảnh trong bếp, gọi Bạch Mãnh đến sai: “Trò đi nói với hắn, đừng có ở ngoài chơi nữa.
Nhanh về đi.” Ông căn bản không nghĩ tới Hắc Tiểu Bàn có thể tìm được việc làm, năng lực gọt thái của hắn quả thực không tệ, nhưng cả huyện này cũng chỉ có mấy quán cơm, lại còn đều là người quen của ông.
Ông đã lên tiếng thì ai dám thuê hắn chứ.
Tuy nói Thương Nhân Trấn không thể rời bỏ Hắc Tiểu Bàn nhưng trong lời nói vẫn mang theo một sự cao cao tại thượng.
Bạch Mãnh hàm hồ vâng một tiếng.
Hắn bỏ đồ trong tay xuống rồi đi ra ngoài tìm Hắc Tiểu Bàn.
Hai người bọn họ là bạn thân, lớn lên cùng nhau rồi lại cùng nhau học nghệ.
Hắc Tiểu Bàn nói cho hắn biết đã tìm được việc làm.
Hắn còn không để ý đến.
Lúc tìm đến mới phát hiện lại có liên quan đến nấu nướng.
Mũi của Bạch Mãnh rất tốt.
Hắn hơi ngửi một chút liền cảm giác được đồ ăn này nhất định không kém.
Hắn gõ cửa nói mình muốn Hắc Tiểu Bàn, nhóm chị gái bên trong liền mời dẫn hắn vào: “Em chờ một lát nhé, cậu ấy vẫn còn đang xào rau.”
Bạch Mãnh nghe được câu nói này con mắt thiếu chút nữa là lòi ra ngoài.
Hắc Tiểu Bàn biết xào rau từ khi nào chứ? Hơn nữa nhìn trong sân bày từng chậu từng chậu rau.
Lại còn muốn xào nhiều rau như vậy sao? Trong lúc nhất thời đầu óc hắn trống rỗng.
Hắn cũng không vội vã tìm người nữa mà từ từ quan sát xung quanh.
Điền Thụy ở bên trong nghe được liền nhận lấy xẻng cơm từ Hắc Tiểu Bàn để cho hắn ra ngoài gặp bạn.
Hắc Tiểu Bàn lúc này mới lưu luyến rời khỏi căn bếp, nhà bếp chính là thần điện của hắn, công việc xào rau thần thánh khiến hắn vô cùng mong đợi, lúc đi ra ngoài tay áo còn chưa kịp bỏ xuống đã nhìn thấy bạn thân Bạch Mãnh của mình.
Hắc Tiểu Bàn nhìn thấy hắn liền hiểu được chuyện gì xảy ra, hắn liền đem người gọi vào một góc.
Bạch Mãnh còn đang chờ hắn giải đáp nghi vấn đây, vội hỏi: “Rốt cuộc đây là chỗ nào chứ.” Vừa ra tay liền làm nhiều cơm nước như vậy.
Hắc Tiểu Bàn nói: “Ông chủ của tớ trước kia bán miến chua cay ở cổng xưởng quốc doanh, bây giờ đã đổi sang bán cơm rồi.”
Trước kia Bạch Mãnh cũng đã nghe nói đến, từ khi bên kia bán miến chua cay, nhà ăn quốc doanh của bọn họ bị mất không ít khách hàng đến ăn trưa.
Mọi người đều buồn bực không biết miến chua cay gì mà có thể ăn ngon như vậy, sư phụ hắn còn vô cùng tức giận, nói nhất định phải gặp mặt người đấy một lần.
Bạch Mãnh nói: “Sư phụ gọi cậu trở lại!”
Hắc Tiểu Bàn từ chối: “Tớ không về.” Sau đó nói: “Vốn có mấy lời cũng không đến lượt tớ nói, nhưng mà bởi vì chúng ta quan hệ tốt, tớ liền nói vài câu! Tớ đối với sư phụ, sư nương cùng mấy người con của bọn họ coi như tận tâm hết mức, vậy mà sư phụ vẫn đề phòng tớ, tớ không thể gọt thái rau củ cho bọn họ cả đời được.
Tớ tới bên này, chưa được một ngày mà người ta đã dạy tớ xào rau.
Tớ muốn làm đầu bếp.
Lúc trước tớ ở bên ngoài xin việc, có mấy quán cơm nói với tớ, nếu như không có sư phụ lên tiếng thì họ không dám thuê, đây chính là ‘sư phụ tốt’ của chúng ta đấy.
Tớ nói thật, ông ta đã khiến tớ tuyệt vọng rồi, dù cho lên tỉnh tìm việc thì tớ cũng không trở về đâu.
Vạn hạnh mới gặp được ông chủ bây giờ của tớ.”
Hắc Tiểu Bàn là một người thành thật, có thể khiến cho người thành thật nói đến mức này, có thể thấy được hắn thực sự rất tức giận.
Bạch Mãnh nghe nói vậy liền động lòng, tuy rằng hắn vẫn còn làm việc ở nhà ăn quốc doanh nhưng tình cảnh lại giống Hắc Tiểu Bàn trước đó, “Vậy tớ có thể đi cũng không? Tớ cũng không cần học xào rau luôn đâu, cắt thái rau củ cho cậu cũng được! Cậu không biết đâu.
Trong nhà ăn quốc doanh kia, trừ cậu ra, tay nghề thái gọt không ai bằng tớ được.” Nói xong liền thúc giục Hắc Tiểu Bàn đi nói chuyện với Điền Thụy, cùng lắm thì hắn nhận lương ít hơn một chút.
Điền Thụy vừa nghe liền đồng ý, mấy người bọn họ đều là người làm việc trong nhà ăn quốc doanh mấy năm, đều là bảo bối, chỉ có bếp trưởng chỗ họ không hiếm lạ thôi.”
Thương Nhân Trấn vẫn còn đang chờ Hắc Tiểu Bàn trở về, kết quả không chỉ hắn không về mà Bạch Mãnh cũng đi luôn, còn nhờ người khác truyền lời nói hắn cũng không làm nữa.
Thương Nhân Trấn cắm mạnh dao phay lên thớt, cả người tức giận đến phát run: “Phản, mỗi một người đều phản hết rồi!”
~Hết chương 28~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...