Edit-Beta: team may
Những người khác sau khi nhìn thấy, ánh mắt không khỏi kinh hãi, trong lúc nhất thời lại sợ uy thế của Tiết Tẫn, không khỏi nhìn lại phía Tiết Tẫn, lại rất nhanh chóng cúi đầu.
Cũng không phải là bọn họ tự dưng hoài nghi, chỉ là Trương Trung dắt tới đứa bé này cùng với mặt mày của Đại Tướng Quân ngày thường cũng quá có chút giống nhau.
Tiểu hài nhi nhìn qua bộ dáng chẳng qua chỉ mới ba bốn tuổi, trẻ con dung mạo đã hình thành, trong đồng tử trông rất đơn thuần, vậy mà lại thẳng tắp thẳng tắp nhìn về phía Tiết Tẫn như thế này, giống như muốn tất cả nhận ra được trong điện nhiều người như vậy ai là người bé muốn gặp.
Trương Trung nhìn thấy tiểu hài nhi có phản ứng thế này, đối với đứa bé rất là hài lòng.
Người bên ngoài còn không biết được hắn ta mang theo một hài tử cùng Đại Tướng Quân ngày thường giống nhau là ý gì, liền nghe Trương Trung cất cao giọng nói: " Chắc hẳn chư vị đều nhìn ra, đứa bé này cùng Đại Tướng Quân cực kì giống nhau.
Đứa trẻ này này xác thực là có quan hệ với Đại Tướng Quân, đứa trẻ này—— là hài tử mà Lâm Trạch Vương đã chết lưu lại ở dân gian."
Lời này vừa nói ra, cả điện xôn xao.
Trương Trung giống như là không có chú ý tới những người khác có phản ứng gì, chỉ nhìn thẳng Tiết Tẫn ở phía trên cao tọa, đem hài tử kéo đến trước người mình, chân thành nói: "Trước đó Đại Tướng Quân lấy Hoàng gia vô hậu làm lý do, nắm giữ triều chính, đến nay chưa hoàn chính, ta cũng là cảm động và nhớ nhung Đại Tướng Quân đại nghĩa, bây giờ huyết mạch Triệu thị đã trở về, Đại Tướng Quân có phải là nên thoái vị hay không."
Nếu như đứa nhỏ này là hài tử của Tiết Tẫn lưu lạc ở bên ngoài, Trương Trung có ý đồ dùng hài tử này để làm bại hoại thanh danh của Tiết Tẫn, đó chính là một nước cờ thua.
Không nói đến chuyện này đối với Tiết Tẫn không tạo được ảnh hưởng bao lớn, Tiết Tẫn lúc trước thanh danh cũng không có tốt, bây giờ nhắc lại, cũng không thể dùng quá khứ để làm chỉ trích.
Nhưng đứa nhỏ này là hài tử của Lâm Trạch Vương, vậy thì liền khác biệt.
Lúc trước Tiết Tẫn giết Triệu Dịch Tuần, những người khác cho dù có bất mãn rất lớn, nhưng bởi vì Nhung Địch quấy nhiễu, nói nhẫn nhất thời cũng là có thể.
Chờ lại quay đầu bình phán, Triệu gia không hậu, Đại Tướng Quân lại cầm trọng binh cùng người của Thái Phi lưu lại duy trì ở trong triều, đành phải thỏa hiệp.
Bây giờ có đứa nhỏ này vậy sẽ khác biệt.
Huyết mạch Triệu thị còn tồn tại, ai sẽ nhận một người lòng lang dạ thú mưu phản làm quân chủ?
Lúc trước Tiết Tẫn lấy ra di chỉ của tiên đế, bằng chứng Lâm Trạch Vương mới nên là thiên tử danh chính ngôn thuận, bây giờ Lâm Trạch Vương lại có lưu lại huyết mạch, so với những người kế vị khác thì tốt hơn rất nhiều.
Trì đại nhân dẫn đầu cười: "Trương đại nhân, bây giờ Lâm Trạch Vương đã không còn tại thế, ngươi tùy tiện dắt tới một tiểu hài nhi liền nói là huyết mạch của Lâm Trạch Vương, vậy đến một ngày, người bên ngoài có phải là cũng có thể lại mang đến một đứa trẻ mồ côi, nói là hài tử của Tiên Hoàng hay không? Trên đại điện, Trương đại nhân nói chuyện cũng phải thận trọng!"
Hắn ta vừa nói vừa khoát tay, lập tức liền có thị vệ bên cạnh tiến lên đem Trương Trung áp xuống mặt đất.
Những người khác ở một bên thấy cảnh này cho dù vừa rồi nổi lên chút tâm tư, lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ có thể ở trong lòng cười nhạo một câu Trương Trung này thực sự vụng về, chuyện lớn như vậy không biết trước thời gian tìm núi dựa bảo vệ cho hắn ta, tự mình tùy tiện mang theo người lên điện như thế này, có thể để cho xong chuyện cũng đã là Tiết Tẫn lười nhác không muốn cùng hắn ta so đo.
Lại nhìn Tiết Tẫn ở phía trên cao vị, thần sắc đều không thay đổi, một dáng vẻ không muốn cùng Trương Trung tốn nhiều nước bọt.
Trương Trung lúc này kỳ thật đã sớm nghĩ tới trước sau, những người này ở trong triều đều nhìn có vẻ đạo mạo, trên thực tế ai cũng có tư tâm riêng, nếu là chuyện huyết mạch Hoàng gia được hé lộ, hắn ta còn có thể có mạng sống hay không cũng là chuyện khó nói.
Duy nhất có thể tin tưởng chỉ có Tể tướng Chương Trọng Phác đại nhân, đây cũng là người duy nhất Trương Trung nghĩ tới muốn đầu nhập,nhiều ngày trước, hắn ta cũng đã từng đi tới tể tướng phủ.
Chẳng qua căn bản không gặp được Tể tướng, cho dù là hắn ta phí hết tâm tư sai người truyền lời đem chuyện huyết mạch hoàng thất nói cho Tể tướng, Tể tướng cũng không để ý đến hắn ta.
Trương Trung không có cách nào, mới lựa chọn một đường hiểm như hôm nay.
Lo lắng sợ hãi, hắn ta vội vàng cao giọng hô: "Vi thần có tín vật! Nhanh! Đưa ngọc bội trên người ngươi lấy ra!"
Nữ tử kia thấy thế cũng liền vội vàng từ trong tay áo móc ra một khối được bọc chỉnh tề trong khăn, tay run run đem khăn tay mở ra, lấy ra từ bên trong khối ngọc bội có khắc chữ "Huyên".
Trì đại nhân thấy thế liền đem ngọc bội từ trong tay nữ tử nhanh chóng cầm tới, đặt ở tia sáng dưới đáy nhìn kỹ mấy lần, lúc này mới buông lỏng tay, để người cho trình lên cho Tiết Tẫn.
Cùng lúc đó, Giang Sương Hàn ở bên trong Vị Ương Cung, Giang Sương Hàn ở ngay phía trước cửa sổ đọc sách, liền thấy Xuân Nga vội vàng hấp tấp chạy vào.
"Lại có chuyện gì rồi? Bối rối như vậy." Giang Sương Hàn con mắt cũng không nhấc lên dù chỉ một chút, nhàn nhạt hỏi.
"Phu, phu nhân xảy ra chuyện!" Xuân Nga sốt ruột nói, " Trong triều xảy ra chuyện.",
"Trong triều có thể xảy ra chuyện gì? Bây giờ Đại Tướng Quân mắt thấy đã nắm đại quyền trong tay, ít ngày nữa sẽ leo lên đại điển, còn có thể có người uy hiếp đạt được hắn hay sao?" Thế cục đã định, trừ phi lúc này Triệu Dịch Tuần hồi sinh, nếu không thì không có cái gì có thể rung chuyển được địa vị của Tiết Tẫn.
"Trong triều có người dẫn một vị phụ nhân cùng hài tử lên điện, nói là hài tử thất lạc của hoàng thất, người kia còn mang theo tín vật, đã xác nhận là, là phối ngọc tùy thân của Lâm Trạch Vương." Xuân Nga nói, thanh âm dần dần thu nhỏ, cũng không dám nhìn tới biểu cảm của Giang Sương Hàn.
Sách trên tay Giang Sương Hàn rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, thanh âm khiến nàng cũng phát run theo: "Ngươi nói cái gì?"
So với chấn kinh, Giang Sương Hàn lúc này càng nhiều hơn chính là không thể tin được.
"Là Vương Công Công vừa rồi mới chạy đi tìm hiểu, nô tỳ nghĩ đến phu nhân đối với chuyện này cũng sẽ tương đối để ý, liền lập tức đến nói cho phu nhân." Xuân Nga thấy Giang Sương Hàn xác thực là đang nghiêm túc nghe mình nói chuyện, còn nói một chút tin tức mình mới vừa nghe được, "Vị đại thần kia lúc trước kết thù cùng Đại Tướng Quân, lần này kẻ đến không có thiện ý, mang theo hài tử kia còn là nam hài nhi, đã bốn tuổi, nói là thời gian cũng phù hợp."
"Không có khả năng." Giang Sương Hàn từng có chút thất thần ngắn ngủi, rất nhanh liền phản ứng kịp.
"Cái này..." Xuân Nga thấy Giang Sương Hàn trên mặt là vẻ ráng chống đỡ, cũng không dám phản bác, chỉ thuận theo nàng nói, " Đại thần trong triều cũng nói nhiều như thế, xem chừng thời gian, lúc này nghị sự chắc hẳn cũng đã kết thúc."
"Đi Cần Chính Điện." Giang Sương Hàn câu nói vừa dứt liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng vừa rồi quả quyết phủ định như vậy, chẳng qua là phản ứng vô thức, nàng chắc chắn Lâm Trạch Vương nhất định không có người bên ngoài, nàng chắc chắn điều đó không thể sai được.
Xuân Nga vội vàng đi theo sau lưng Giang Sương Hàn, khác với Giang Sương Hàn lúc này sốt ruột, mạch suy nghĩ nàng ấy coi như là rõ ràng, một mặt đi theo Giang Sương Hàn về phía bên kia, một mặt còn cầm theo một hộp bánh ngọt do phòng bếp làm ý đồ khuyên Giang Sương Hàn một chút: "Phu nhân tùy tiện đi qua như thế này, Đại Tướng Quân sợ rằng sẽ không vui."
Cho dù những ngày này tính cách của Tiết Tẫn giống như là đại biến, ở trước mặt Giang Sương Hàn là vô cùng có kiên nhẫn, nhưng lúc này liên quan đến Lâm Trạch Vương, là ngăn cách giữa hai người, lỡ như Đại Tướng Quân nổi giận, đối với hai người đều không tốt.
Giang Sương Hàn chỉ cảm thấy trong đầu loạn thành một đoàn,nào còn suy nghĩ được nhiều như vậy.
Nàng một hồi nhớ kỹ lại lúc ở Nghi Thủy đã thử thăm dò hỏi Lâm Trạch Vương chuyện thê thất, chàng khi đó cười đến bất đắc dĩ, nói: "Tự thân còn không thể yên ổn, làm sao lại liên lụy thêm một người chịu khổ." Hiển quý cùng tuổi với Lâm Trạch Vương ở Yến Đô đều sớm có nhi có nữ, chỉ có chàng là độc thân.
Từ sau lúc đó Giang Sương Hàn mới không có chút khúc mắc nào bắt đầu thích Triệu Huyên Ngọc, chàng cũng giống như là thấy được bí ẩn gì đó, thỉnh thoảng lại đề cập đến chuyện tương lai trở lại Yến Đô.
Tầng tầng suy nghĩ bao phủ Giang Sương Hàn, đợi đến thời điểm nàng nghe vào lời nói của Xuân Nga, trong đầu đang nghĩ đến người kia thật sự chọn đưa người tới lúc này, chính là sợ khi binh mã Tiết Tẫn phái đi trở về liền không chỗ trống xoay người, thừa dịp tình huống vào lúc này binh mã của Tiết Tẫn ở trong thành không nhiều, dùng huyết mạch Hoàng gia để uy hiếp.
Một chiêu này dùng rất tốt, nếu là có một đội binh mã, trực tiếp liền có thể đem Tiết Tẫn bức lui, tốt nhất là —— cắt cỏ không lưu rễ.
Lúc nghĩ tới đây, Giang Sương Hàn sắc mặt run lên, hỗn độn vừa rồi lập tức xua tan mây mù tiêu tán.
Cách đó không xa chính là Cần Chính Điện, Lý công công xa xa liền nhìn thấy Giang Sương Hàn: "Phu nhân đến gặp Đại Tướng Quân sao? Mau vào đi thôi, Đại Tướng Quân đang phiền lòng đó."
Hắn ta một bên nghênh đón Giang Sương Hàn đi đến, vừa nghĩ đến Đại Tướng Quân quả thật liệu sự như thần, sớm đã dự đoán được phu nhân sẽ đến gặp hắn, vậy mà lại đến nhanh như vậy, xem ra quan hệ của hai người này quả thật không kém như lời đồn.
Giang Sương Hàn đối với Lý công công tha thiết không quá hiểu rõ, chỉ là lúc này cũng không có tâm tư chú ý tới cái khác, thấy hắn ta không cần thông truyền liền để cho mình đi vào, liền đi vào trong.
Lý công công lại ở lúc này ngăn lại Xuân Nga ở sau lưng: "Cái này...!Đại Tướng Quân có lệnh, lúc này không gặp bất luận kẻ nào, Xuân Nga cô nương nếu không thì chờ ở chỗ này nhé?" Hắn ta nói, lại cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Giang Sương Hàn.
Giang Sương Hàn thấy thế tiếp nhận hộp cơm từ trong tay Xuân Nga, một mình đi vào.
Tiết Tẫn chống đầu ở trước bàn nhìn xem cái gì đó, lông mày của hắn nhíu chặt, sắc mặt không được tốt, nhìn chuyện này xác thực không có dễ giải quyết như vậy.
Giang Sương Hàn nhớ lại mấy lần trước ở Cần Chính Điện thấy Tiết Tẫn đều là huyên náo không thoải mái, lần này đi vào không có nói chuyện trước, mà là đem hộp cơm để ở một bên trên mặt bàn rồi mở ra, lấy ra bánh ngọt ở bên trong, bưng đĩa đưa đến bên bàn đọc sách của Tiết Tẫn.
Tiết Tẫn giống như là lúc này mới phát hiện Giang Sương Hàn đến, trên mặt không có bao nhiêu kinh ngạc, cũng không có mấy phần vui sướng.
Hắn ngửa đầu nói: "Nàng đến rồi." Tùy ý Giang Sương Hàn đem bánh ngọt thả ở trên bàn sách, lại không đưa tay ra nhận lấy.
"Đây là phòng bếp nhỏ vừa làm, ngươi vào triều sớm như vậy, chắc hẳn đã đói." Giang Sương Hàn nói, liền lấy từ bên trong một khối bánh đưa tới cho Tiết Tẫn.
Tiết Tẫn đè tay nàng lại: "Nàng không phải vì đưa cái này mà đến, muốn làm cái gì, nói thẳng đi."
Tay Tiết Tẫn thực sự là rất nóng, lúc này chỉ là khoác lên trên mu bàn tay của nàng liền làm cho nàng như bị thiêu đốt, càng làm cho nàng không được tự nhiên, chính là hắn trực tiếp làm rõ.
Giang Sương Hàn thấy thế trực tiếp mở miệng nói: "Ta nghe nói hôm nay trên triều có một vị của cố nhân Lâm Trạch Vương."
"Đúng vậy." Tiết Tẫn nhìn vào mắt Giang Sương Hàn nói.
"Vậy..." Giang Sương Hàn vốn là muốn hỏi là sự thật sao, lời đến khóe miệng lại đổi thành, "Vậy nàng kia bây giờ đang ở chỗ nào?"
Tiết Tẫn ánh mắt dời xuống, rơi vào trên bờ môi của nàng, lại chậm rãi nhìn về phía con mắt của nàng, quả quyết nói: "Giết."
"Cái gì!?" Giang Sương Hàn kinh ngạc nói, đột nhiên thu hồi tay suýt nữa đánh đổ cái dĩa, môi nàng run run, "Hài tử nàng ta mang tới có thể là huyết mạch Hoàng gia, ngươi giết đi dễ dàng như vậy, như thế nào có thể chặn được miệng thiên hạ?"
Giang Sương Hàn sau khi kinh ngạc, lại cảm thấy đây quả thật là giống tác phong của Tiết Tẫn, đây cũng là biện pháp đơn giản nhất.
"Trước kia có người nói ta không hiểu ngươi, ta lúc ấy cảm thấy người kia nói bậy, hiện tại ta phát hiện, ta đúng là nhìn không hiểu ngươi." Tiết Tẫn không có quan tâm tới kinh ngạc của nàng, ngược lại là tìm tòi nghiên cứu mà nhìn nàng, "Một nữ tử mang theo hài tử của biểu huynh ta, nàng muốn nàng ta lưu lại, là quá tín nhiệm biểu huynh ta, hay là, nàng đối với hắn có thể khoan dung đến loại trình độ này?"
Tiết Tẫn vừa mới bắt đầu ngữ khí coi như bình tĩnh, đến đằng sau đã gần như trở nên hung dữ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...