Edit- beta: team May
Giang Sương Hàn cũng chỉ kinh ngạc một chút
Thu Cơ nhắc đến chuyện này cũng cảm thấy kinh hãi, lúc trước Sài nương tử bởi vì là người của Hoàng Thượng đưa đến phủ Đại tướng quân nên khi vừa đến so với các nương tử khác đã cao hơn một bậc, nhưng về sau lại không có động tĩnh gì.
Chuyện khó hiểu này, người bình thường cũng sẽ không tiếp nhận được.
Có thể nói, Sài nương tử lúc trước cho dù là đứng thứ nhất đi, thuộc hạ cũng sẽ không có gì vênh váo.
Lúc trước cả nhà loạn, chỉ có Tây viện bên này vẫn yên tĩnh giống như thường ngày, một người là Giang Sương Hàn đã không còn ở trong phủ, một người khác chính là Sài Thanh Y, từ đầu tới cuối cũng không có động tĩnh gì.
"Sài nương tử bây giờ còn ở đây, ít ngày nữa có lẽ sẽ cùng phu nhân tiến cung tiếp chỉ." Thu Cơ giương mắt nhắc nhở Giang Sương Hàn nói, Giang Sương Hàn cũng không thèm để ý, những người này cũng không thể làm Giang Sương Hàn nhọc lòng.
"Ừm." Giang Sương Hàn chỉ là gật đầu, ra hiệu mình đã biết.
Thu Cơ không biết rõ tình hình, nhưng Giang Sương Hàn cũng hiểu được, Sài Thanh Y từ khi vừa mới bắt đầu là được phái tới giám thị Tiết Tẫn, về sau có lẽ không thành công, hoặc có lẽ là Triệu Dịch Tuần thay đổi ý nghĩ, nên mới để cho Sài Thanh Y đi nước cờ này.
Bây giờ Triệu Dịch Tuần băng hà, Du Thái Phi cũng rời khỏi kinh thành, Sài Thanh Y còn cố chấp lưu lại ở Đại Tướng Quân, chuyện này khiến Giang Sương Hàn không thể không suy nghĩ rằng nàng ta còn có mục đích khác.
Chẳng qua đây là sự tình mà Tiết Tẫn phải quan tâm, đối với Giang Sương Hàn không quá liên quan.
Ngày đại hôn, Đại Tướng Quân không ngủ lại bên trong tân phòng, chuyện này được bí mật truyền khắp trong phủ.
Chẳng qua bọn hạ nhân phần lớn chỉ dám bí mật lặng lẽ truyền ngôn, chỉ sợ lộ ra ra ngoài, bị quản gia bắt được sẽ trách phạt.
Bọn hạ nhân suy đoán trước đó lễ thành thân chẳng qua là Đại Tướng Quân chuẩn bị để làm nhục Giang Sương Hàn, bây giờ đưa nàng trèo lên càng cao, đến lúc Đại Tướng Quân lên ngôi, liền sẽ làm nàng rơi xuống thảm hại hơn.
Cái suy đoán này không ít người đều tán đồng, chỉ có kiểu khả năng này mới giải thích Đại Tướng Quân đến nay đều không so đo việc Giang Sương Hàn giẫm ở trên đầu Đại Tướng Quân, chuyện mượn hắn làm bậc thang vào cung làm phi.
Chẳng qua cái suy đoán này cũng không có kéo dài bao lâu liền bị đánh vỡ.
Trong hoàng cung xử lý xong chính vụ, Tiết Tẫn liền trở về bồi phu nhân cùng dùng cơm trưa.
Trước đó vài ngày Đại Tướng Quân bề bộn nhiều việc chính sự trong triều cùng chiến sự bên ngoài, gần như ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, dù có rảnh rỗi cũng trực tiếp nghỉ trong hoàng cung.
Hôm nay Đại Tướng Quân lại đặc biệt gấp gáp trở về, là vì cái gì nghĩ qua liền sẽ hiểu ngay.
Thời điểm Giang Sương Hàn đang dùng cơm trưa nghe được tin Tiết Tẫn muốn trở về, nàng dừng đũa, lặng im trong chốc lát, theo những người khác ra đợi Tiết Tẫn trở về.
Nếu là nàng lúc ban đầu khi còn ở Tây viện, tin tức Tiết Tẫn trở về còn không có nhanh như vậy, Giang Sương Hàn cũng không cần ra chờ đón hắn, nhưng nàng bây giờ ở chính phòng, một đống hạ nhân đều nhìn vào, chỉ có thể đến chờ.
Tiết Tẫn lúc đi vội vàng, Giang Sương Hàn thời điểm nhìn thấy hắn có sửng sốt một chút, Tiết Tẫn ngược lại là thần sắc bình thường, hướng về phía bàn nhìn một chút liền chọn chỗ sát bên Giang Sương Hàn như trước kia rồi ngồi xuống.
Hắn ngồi xuống chưa đủ, còn muốn lôi kéo Giang Sương Hàn ngồi xuống cùng một chỗ.
Cũng khó trách hắn lúc này dáng vẻ tiều tụy, tối hôm qua uống không ít rượu, sáng sớm liền vào hoàng cung, lúc này trong mắt còn che kín tơ máu.
Bộ dáng Tiết Tẫn chăm chỉ như vậy rơi vào trong mắt đám ngôn quan đang nhìn chằm chằm vào hành vi cử chỉ của hắn ngược lại không có chút nào là trấn kinh, bọn họ trước kia lo lắng nhất chính là Đại Tướng Quân sau khi đăng vị còn tùy ý làm bậy hơn so với lúc trước, khi đó không ai có thể quản thúc được hắn, chẳng phải là làm hại Đại Yến Giang Sơn sao.
"Đại Tướng Quân làm sao lúc này trở về rồi?"
"Hôm qua vừa thành thân, hôm nay liền không để ta trở về, chẳng phải là quá mức bạc tình bạc nghĩa sao?" Tiết Tẫn nghe điều này rõ ràng là ngữ khí không chào đón hắn nhưng hắn cũng không giận chỉ là tùy ý trêu chọc nói.
Giang Sương Hàn bị hắn làm cho nghẹn lời không nói lên lời.
Tiết Tẫn cũng không phải cố ý chọc Giang Sương Hàn, chỉ là hôm qua thành thân, hắn không ở cạnh, hôm nay làm xong việc tranh thủ thời gian trở về, nhìn thấy người vẫn là mặt lạnh, không khỏi liền muốn đùa nàng một chút.
Lúc này thấy Giang Sương Hàn không lên tiếng tiếp lời, Tiết Tẫn liền cầm đôi đũa gắp thức ăn cho nàng, một bên gắp thức ăn một bên cùng nàng nói những chuyện xảy ra trong hoàng cung hôm nay.
Nhung Địch Đại Yến trăm năm qua đại họa trong đầu, lúc trước thời điểm Trấn Bắc Vương đóng giữ, cũng chỉ là trấn trụ Nhung Địch không dám xâm phạm, nếu muốn đem bọn chúng triệt để đuổi lui cũng không phải việc có thể xong trong một ngày.
Lúc trước chiến sự chỉ cần không bại lui chính là chuyện tốt, bây giờ dù còn tại chiến, kỳ thật đã thắng liên tiếp mấy trận chiến.
Không tới nửa tháng, tướng sĩ phái đi liền có thể khải hoàn trở về.
Giang Sương Hàn nghe hắn phân tích chiến cuộc, còn nói cụ thể vấn đề tác chiến.
Từ khi hai người bọn họ bắt đầu dùng cơm, hạ nhân trong phòng liền lui ra ngoài.
Tiết Tẫn thái độ tự nhiên giống như bọn họ bây giờ đã là một đôi vợ chồng, không có chút tị huý nào, Giang Sương Hàn chỉ cảm thấy hắn trở nên kỳ quái.
Nàng không thể ứng phó được với chuyện này, chỉ đem ánh mắt rơi vào trên chiếc đũa của hắn một mực gắp thức ăn cho nàng.
Mới chỉ ngồi xuống một hồi vậy mà trong bát của nàng đã chất đầy, Giang Sương Hàn không biết hắn ghi lại những chuyện này lúc nào, hắn gắp đồ ăn đều là thứ Giang Sương Hàn thích ăn.
Ở thời điểm Tiết Tẫn lại muốn giúp nàng gắp thức ăn, mặt nàng không biểu cảm ngăn hắn lại: "Đại Tướng Quân tự mình ăn trước đi."
Tiết Tẫn nghe vậy thì dừng đũa, quả nhiên không có gắp thức ăn cho Giang Sương Hàn nữa
Sau khi dùng qua bữa ăn, Tiết Tẫn liền rời đi.
Từ hoàng cung đến phủ Đại tướng quân cũng không gần, Tiết Tẫn đặc biệt gấp gáp trở về dùng cơm như thế này không biết là đã chậm trễ bao nhiêu thời gian xử lý chính vụ để đổi lấy, cho nên thời điểm hắn rời đi cũng rất vội vàng.
Thu Cơ trước đó vài ngày vừa biết chuyện Xuân Nga, lúc này cũng không dám tùy tiện giúp Tiết Tẫn nói tốt, nhưng các nàng vẫn trông mong nhìn xem, Giang Sương Hàn cũng thấy rõ ràng.
Giang Sương Hàn cho dù nhìn ra, nhưng trên mặt cũng không nhiều lắm phản ứng, mặc kệ Tiết Tẫn là vì mặt mũi của nàng, hay là vì cái khác, một lần như thế là đủ.
Kết quả là ngày thứ hai Tiết Tẫn lại tới, vẫn là giống như một ngày trước, cùng nàng nói chuyện, giúp nàng gắp thức ăn, có khi sẽ còn nhắc đến một chút việc nhỏ trong phủ.
Cho đến hôm nay, Giang Sương Hàn cũng xác thực tin rằng, Tiết Tẫn là đang dùng tình cảm để tu bổ quan hệ giữa hai người bọn họ.
Cũng may ngày thứ ba Giang Sương Hàn liền phải vào hoàng cung, không cần lại tiếp nhận ánh mắt lo lắng của mấy nha hoàn.
Hồng Ngọc không có bận tâm hai người bọn họ nhiều như vậy, nhịn không được lại ở bên tai Giang Sương Hàn nói: "Nô tỳ trước đó cũng giống như người bên ngoài, đối với Đại Tướng Quân luôn ôm thành kiến." Nàng ấy thấp giọng nói.
"Thực sự là lúc trước đối với Đại Tướng Quân lời đồn hơi quá nhiều, lại nhiều lần thấy Đại Tướng Quân tùy ý, thực sự không thể tin được, Đại Tướng Quân đối với cô nương vậy mà quan tâm đầy đủ như thế, cũng chỉ có ở trước mặt phu nhân, Đại Tướng Quân mới ôn nhu như vậy."
Ôn nhu?
Sau khi nghe được từ này, Giang Sương Hàn vậy mà vô thức hoài nghi một chút người Hồng Ngọc nói cùng người mình biết chính là không phải cùng một người.
Cũng chính nàng cũng có chút bất ngờ, Giang Sương Hàn ban đầu cũng không thích ứng kịp quả thực Tiết Tẫn chuyển biến quá đột ngột.
Tiết Tẫn là dùng tâm, điểm này Giang Sương Hàn lại không nguyện mở mắt để thấy rõ, chỉ là hắn bây giờ hoàn toàn giống như là biến thành người khác.
Có lẽ là tính tình lúc trước của hắn vào thời điểm hai người ở chung đã lưu lại cho Giang Sương Hàn hồi ức không tốt, hoặc là cảm thấy chỉ có kiểu ôn nhu như này mới dễ dàng đổi được sự mềm lòng của Giang Sương Hàn.
"Ta biết rồi." Giang Sương Hàn lên tiếng, cảm thấy chỉ trong vài ngày, hạ nhân bên cạnh mình toàn bộ sẽ thay lòng nói chuyện thay cho Tiết Tẫn.
Hồng Ngọc thấy nàng phản ứng thường thường liền không dám nhiều lời.
Nàng ấy không phải nha hoàn bên trong phủ Đại tướng quân, không thấy qua Đại Tướng Quân lúc trước ở chung cùng Giang Sương Hàn.
Nàng ấy chỉ gặp qua bộ dáng Tiên Hoàng lúc đầu khi chung đụng cùng Tân Quý Phi, người bên ngoài thích đem Giang Sương Hàn so sánh với Tân Quý Phi lúc trước, hạ nhân dùng cái này để làm lời nhàn rỗi sau bữa cơm, ngay cả những ngôn quan ấy cũng dám nói trên người Tiết Tẫn..
Nhưng Hồng Ngọc lại cảm thấy không giống.
Triệu Dịch Tuần mặc dù đối với Tân Quý Phi vinh sủng quá phận, nhưng không có dụng tâm như vậy, trong mắt có bao nhiêu chân tình, chính đương sự có lẽ cũng thấy không rõ ràng, nhưng người bên ngoài cũng hiểu được.
Giang Sương Hàn không giống Tân Quý Phi, cho dù các nàng đều từng có một đoạn tình, Tân Quý Phi là mang theo hận ý, Giang Sương Hàn lại tựa như đã sớm buông xuống.
Giang Sương Hàn đối với Tiết Tẫn lãnh đạm, đối với những chuyện khác một mực lạnh lùng nhìn tới, chỉ là bởi vì nàng sớm đã không còn đem chuyện này để ở trong lòng.
Lúc trước thời điểm ở Như Sương điện hầu hạ Giang Sương Hàn, Hồng Ngọc sợ nhất không phải nàng đắc tội người nào, mà là sợ nàng có một ngày cứ như vậy mà rời đi.
Trong lòng không có người lo lắng, quanh thân nhẹ nhàng, dễ dàng rời đi nhất, bọn họ sẽ là Du Hồn phiêu đãng ở phàm trần.
Giang Sương Hàn lúc ấy trong lòng lo lắng cho một người, bây giờ cũng thế, nhưng người kia đã không còn ở trong nhân thế.
Nếu muốn tìm một người có thể tác động đến cảm xúc của Giang Sương Hàn, Hồng Ngọc chỉ có thể tìm tới một người là Đại Tướng Quân này.
Chỉ là những lời này nàng ấy không dám nhắc tới ở trước mặt Giang Sương Hàn, càng không thể đề cập ở trước mặt Đại Tướng Quân.
Giang Sương Hàn tiến cung, nơi ở vẫn là Vị Ương Cung trước đó Tiết Tẫn đã an bài.
Thời điểm vào cửa cung, nghênh đón các nàng tiến vào là Vương Công Công vui mừng hớn hở hành đại lễ, trên đường đi cùng Giang Sương Hàn giới thiệu Đại Tướng Quân cấp cho nàng cung bậc phi tần, sau khi bị Giang Sương Hàn lạnh đạm đối đãi, cũng nửa điểm không nhụt chí.
Trên đường Giang Sương Hàn vốn là muốn đem người đẩy ra, đường nơi này nàng cũng đã sớm nhớ kỹ, không cần người dẫn đường.
Chờ sau khi đi vào, Giang Sương Hàn mới hiểu được, Vương Công Công vừa rồi nói tới "Một lần nữa bố trí lại một phen" là có ý gì.
Vị Ương Cung vẫn là Vị Ương Cung, nhưng bên trong rõ ràng là dựa theo phong cách ở bên trong tân phòng của phủ Đại tướng quân, màu đỏ như thế này dùng ở bên trong thành cung kỳ thật cũng không đột ngột, ngược lại nhiều hơn mấy phần màu ấm.
Giang Sương Hàn đành phải tùy theo Vương Công Công dẫn đường.
Từ khi nàng tiến cung, Tiết Tẫn liền không chỉ là đến ăn trưa cùng nàng, đồ ăn sáng cùng bữa tối cũng phải ở Vị Ương Cung cùng nàng ở cùng một chỗ.
Nội thị vốn là muốn khuyên, lại nghĩ tới Tiết Tẫn mấy ngày trước đây đi ra ngoài cung như vậy giày vò bản thân, lại cảm thấy bây giờ như thế này cũng đã là tốt nhất, cũng kiệm rất nhiều khuyên can.
Mắt thấy thời gian đi qua, tướng sĩ được Tiết Tẫn phái đi ít ngày nữa liền sẽ trở về.
Tiết Tẫn lại một lần nữa ở Cần Chính Điện triệu tập chúng đại thần cùng nhau nghị sự, khác biệt cùng với lần trước đại đa số người không muốn chịu phục, lần này là đại cục phải quyết định tình thế, cho dù có người bất mãn trong lòng kết quả này, lại không ai dám ở trong miệng nói ra.
Trừ Tể tướng bên ngoài vẫn như cũ ôm bệnh không thể tới, những đại thần khác một người không thiếu.
Nghị sự còn chưa hơn được phân nửa, lại có một ngoại thần mang người tới.
Ngoại thần nếu muốn bàn luận, là có tư cách nghị sự, chỉ là quan chức thực sự thấp, ngay từ đầu không ai chú ý.
Có người thấy dáng vẻ hắn khí thế hung hăng, bỗng nhiên nhớ tới, người này kỳ thật cùng Thái Phó chết sớm rõ ràng có mấy phần giao tình, nghĩ đến quan hệ thực tế so với truyền ra ngoài tốt hơn rất nhiều, nếu không cũng không ẩn nhẫn đến hôm nay.
Hắn ta từ bên ngoài tiến đến, dẫn tới chư vị đại thần đang ở bên trong nghị sự đều có bất mãn.
"Trương đại nhân, hôm nay đến trễ." Có người mang theo bất mãn nhắc nhở.
"Không muộn không muộn, vi thần mang người quan trọng tới." Hắn ta cười nói, trong mắt không có mấy phần ý cười, càng nhiều hơn là âm lãnh.
Trương Trung nói lời này, lại hướng lên người phía trên đưa mắt nhìn sang người đứng phía sau hắn ta.
Đi theo sau lưng Trương Trung là một nữ tử mặc mộc mạc sạch sẽ, tướng mạo thường thường, là một hình tượng thường ném ở trên đường cái cũng không có người sẽ nhìn nhiều cũng không có gì lạ.
Nếu muốn nói điểm đặc thù, chính là trên tay nàng ta ôm một đứa trẻ kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...