Edit - beta: team May
Giang Sương Hàn chân trước vừa bước vào trong phủ Đại tướng quân, vừa nghiêng đầu liền trông thấy binh lính vừa rồi cung kính nghênh đón nàng không chút lưu tình đóng cửa lại.
Tiết Tẫn nhốt nàng để nơi này, chỉ cấp cho nàng rõ ràng khu vực phạm vi tự do ở bên trong, nghĩ đến hắn hiện tại cũng biết, chỉ cần có cơ hội, Giang Sương Hàn tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn thành thân cùng hắn.
Sau khi đi vào, Giang Sương Hàn nghĩ đến Trì Sơn vừa rồi lúc rời đi ánh mắt thăm dò, bước chân dừng một chút, hướng về một một phương hướng khác đi tới.
Hồng Ngọc chưa từng đến phủ Đại tướng quân, cho nên tất nhiên liền đi theo, Xuân Nga lại biết Giang Sương Hàn đi không đúng hướng, nàng ấy tưởng rằng Giang Sương Hàn lâu rồi không có trở về, nên nhớ nhầm phương hướng, vội vàng nhắc nhở Giang Sương Hàn: "Cô nương đi nhầm hướng rồi, là bên này." Nàng ấy chỉ vào nơi có hướng ngược lại với hướng nàng muốn đi.
"Không sai, chính là bên này." Giang Sương Hàn nhớ lại đoạn thời gian kia hướng mà mình nhìn thấy người thợ lạ lẫm, xác định là nơi này.
Xuân Nga cho dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng thấy thần sắc của Giang Sương Hàn, không cần phải nhiều lời nữa.
Giang Sương Hàn ít di chuyển ở phủ Đại tướng quân, quen thuộc nhất chính là Tây viện nơi này, đúng lúc, nàng nhớ lại phương hướng chính là nơi này, xuyên qua hành lang, đi qua vườn hoa, nơi này không thể sai được, khoảng cách với nơi ở của Giang Sương Hàn có chút xa, không ở trong phạm vi ngày thường sẽ đi lại, cũng khó trách Giang Sương Hàn trước đó không có chú ý tới nơi này.
"Đây là..." Hồng Ngọc ở một bên kinh ngạc.
Nàng ấy dù không đến phủ Đại tướng quân, nhưng cũng biết đại khái có loại triều thần hiển quý lựa chọn kết cấu xây phủ, dựa theo bày biện của phủ Đại tướng quân, một màn hí lâu này có thể được xưng là bồng lai có khác.
Đó cũng không phải là nguyên nhân Hồng Ngọc phát ra tiếng than sợ hãi, nàng ấy thất lễ như thế, là bởi vì nơi này bị thiêu hủy.
Giang Sương Hàn giờ mới hiểu được chuyện mà Trì Sơn nói tới, nhìn một chút nơi này là có ý gì.
Hồng Ngọc nhìn Giang Sương Hàn đi đến trước mặt, tự giác dừng lại bước chân, lại nhìn về phía Xuân Nga bên cạnh không có chút ngạc nhiên nào.
Giang Sương Hàn có lẽ không có chú ý tới, nhưng bọn họ là những hạ nhân ở trong phủ này căn bản không thể không rõ ràng.
Nhất là sau khi xét nhà.
Lúc trước, Tiết Tẫn đem nơi này xem như thế ngoại đào nguyên mà bảo vệ, không để người trong phủ tới gần, Xuân Nga bọn nàng ở phía dưới có suy đoán, nhưng cũng không xác định được rõ.
Nhưng là từ sau khi xét nhà, trong phủ đã sớm loạn, nơi này cũng mất đi thủ vệ lúc đầu, người trong phủ rốt cục cũng biết được Tiết Tẫn ở đây vụng trộm tạo ra cái gì.
Chỉ là lúc kia, nơi này đã không còn dáng vẻ vừa xây xong, gỗ lim bị đốt thành màu đen, y phục bên trong rương gỗ bị đốt một nửa, tản mát tro tàn bên trong châu báu, càng nhìn thấy đồ hóa trang nơi đó lúc trước được thiết kế tỉ mỉ như thế nào.
Nơi này xây dựng là một đại công trình, muốn thiêu hủy cũng không hề đơn giản như vậy, phần lớn bố trí ban đầu vẫn còn, chỉ là bị hủy một nửa, còn lại bị lửa cháy thành phế tích màu đen tàn tạ.
Giang Sương Hàn đưa tay đặt ở trên một cái ghế sân khấu kịch không xa, nơi này không chỉ có chuẩn bị giống như sân khấu kịch ở Quảng Ngọc Lâu, cũng có một loại ghế ngồi xem như vậy, chỉ là lưu lại một chỗ ngồi ở ngay chính giữa.
Có lẽ là chỗ ngồi này so với những chỗ khác cao hơn một chút, cho nên không có đốt thành tro bụi, còn giữ lại.
Không thể nào nhận ra chiếc ghế lộng lẫy khi trước với những "Vết thương chồng chất", trên ghế dựa hãm sâu đi xuống một vết đao, một đạo một đạo, hiện ra rõ ràng đã từng có người ở đây phát tiết nổi nóng cùng hận ý.
Cùng với người lần trước tới nơi này có phần tương phản, cảm xúc Giang Sương Hàn từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh, bình tĩnh nhìn xem hết thảy nơi này.
Năm ngoái, vào cuối năm ở phủ Đại tướng quân có hoả hoạn lưu truyền rất rộng ở bên ngoài, lúc đó không ít người đều đang nói đám lửa này là Đại Tướng Quân tự mình phóng, nói hắn nổi điên.
Đại Tướng Quân vì thế mà nhận chỉ trích rất nặng nề từ Hoàng Thượng, bị quan văn vạch tội càng không cần phải nói.
Giang Sương Hàn vành môi khẽ nhúc nhích, bây giờ xem ra, lời đồn không phải là giả.
Hồng Ngọc cùng Xuân Nga ở phía xa chờ đợi đều nghĩ là Giang Sương Hàn phải thật lâu mới đi ra, không nghĩ tới Giang Sương Hàn đi không đến nửa khắc đồng hồ đã trở về, ngay cả lông mày cũng đều không nhíu một cái, vẫn giống như thời điểm đi vào, biểu hiện đạm mạc.
Hồng Ngọc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn Xuân Nga bên cạnh một bộ dáng thấp thỏm, cũng không dám hỏi nhiều.
Giang Sương Hàn lúc tiến vào không chút chú ý, đến khi ở trên đường quay về, mới phát giác xác thực như thế.
Lúc trước vào phủ Đại tướng quân có thể nhìn thấy các loại thảm thực vật trân quý, mùa đông cũng không ngoại lệ.
Nhưng hôm nay đang vào ngày xuân, nhưng không thấy cảnh sắc trăm hoa đua nở, ngược lại là ít đi rất nhiều cây.
Chỉ có chỗ ở của Giang Sương Hàn là biến hóa không lớn.
Giang Sương Hàn tiến vào gian phòng, cùng lúc Xuân Nga ở sau lưng nàng liền quỳ xuống, Hồng Ngọc cũng bất an cúi đầu.
"Ngươi đã sớm biết." Giang Sương Hàn nói, nàng đối với phản ứng của Xuân Nga không có bao nhiêu ngoài ý muốn.
"Vâng." Xuân Nga chỉ nói một câu.
"Là hắn không để ngươi nói, ta hiểu rồi." Giang Sương Hàn đột nhiên khéo hiểu lòng người nói.
Xuân Nga cũng không dám để nàng vì mình giải thích: "Là nô tỳ lừa gạt cô nương, nô tỳ là người của cô nương, chuyện này không có nói với cô nương, là nô tỳ bất trung, xin cô nương trách phạt."
Chuyện này ở chỗ bất kỳ một chủ tử nào, cũng đều là không thể tuỳ tiện tha thứ sai lầm.
Mặc kệ ban đầu chủ tử của nàng ấy là ai, bây giờ đã ở bên cạnh chiếu cố Giang Sương Hàn, nếu còn có chỗ lừa gạt, dạng hạ nhân này ai cũng không dám dùng.
Giang Sương Hàn đối với chuyện này không để ý lắm, chỉ là bởi vì, từ lúc vừa mới bắt đầu cũng không phải là chủ tử trong phủ Đại tướng quân.
Xuân Nga cùng Thu Cơ hai người này cũng là Tiết Tẫn sai đến, tiền tháng của các nàng không phải Giang Sương Hàn chi ra, tự nhiên không làm được người một nhà.
Giang Sương Hàn lúc này nhìn Xuân Nga đang cúi đầu nhận tội, nghĩ tới ngược lại là một chuyện khác.
Nàng vẫn cho là, Tiết Tẫn sẽ đối với mình là kiểu chấp niệm như ngày hôm nay, chẳng qua là bởi vì ngày ấy thời điểm Triệu Dịch Tuần phái thích khách tới ám sát hắn, nàng vô thức ngăn ở trước mặt của hắn.
Từ ngày đó về sau Tiết Tẫn đối với nàng xác thực là bảo vệ đủ kiểu, Giang Sương Hàn nhớ rõ, trước đó, Tiết Tẫn còn loay hoay không thể đi gặp nàng, từ sau ngày ấy, Tiết Tẫn liền một mực chiếu cố ở bên người nàng.
Cho nên về sau Giang Sương Hàn một mực ở trước mặt Tiết Tẫn cường điệu, hắn chẳng qua là thế thân của Triệu Huyên Ngọc, vì chính là làm cho hắn buông xuống đoạn chấp niệm này, nói cho hắn không cần thiết không phải giữ lại một người trong lòng không có hắn.
Thế nhưng, thời điểm Giang Sương Hàn phát hiện trong phủ có kẻ ngoại lai đang lặng lẽ hành động, chính vì cái này.
Lúc ấy Tiết Tẫn còn đi sớm về trễ, Giang Sương Hàn tưởng rằng liên quan trên chuyện triều chính, hiện tại xem ra, chính là vì cái sân khấu kịch này.
Đây là đã từng là ước hẹn của nàng cùng Triệu Huyên Ngọc lúc ở Nghi Thủy là việc cần phải làm sau khi về Yến Đô, Triệu Huyên Ngọc vĩnh viễn ở lại Nghi Thủy, không nghĩ tới, lúc ấy đã nói, lại thực hiện ở chỗ của Tiết Tẫn.
Giang Sương Hàn trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp.
Bọn hạ nhân thấy thế còn tưởng rằng là Giang Sương Hàn hôm nay về trên đường cũ trở về thấy quá nhiều người, cũng không dám quấy rầy, lúc này liền lui ra.
Xuân Nga cũng không bị Giang Sương Hàn phạt, cùng nhau lui ra.
Giang Sương Hàn bây giờ bất luận người ở nơi này, đều rất thanh nhàn.
Tiết Tẫn sắp xếp người chuẩn bị chuyện thành thân của hai người, biết nàng không tình nguyện, cho nên mỗi ngày gần như không có chuyện gì đến phiền nhiễu nàng.
Chẳng qua những chuyện khác đều có thể miễn, chọn lựa hỉ phục lại không thể miễn.
Tiết Tẫn mấy ngày trước đây vừa để cho người tới đo số đo của Giang Sương Hàn, hai người này sai người đưa tới nhiều y phục cho Giang Sương Hàn chọn lựa, hình vẽ hỉ phục được đưa tới chỉ có tám loại, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng mỗi một cái đều là suy nghĩ khác người, xinh đẹp vô cùng.
Giang Sương Hàn cùng Lâm Trạch Vương ở Nghi Thủy đợi bốn năm, ở bên người Tiết Tẫn cùng Triệu Dịch Tuần vừa đi vừa về mấy lần, cho tới bây giờ không nghĩ tới có một ngày mình mặc vào chính là hồng sắc hỉ phục, cho nên khi thời điểm nhìn đến hình vẽ, chỉ chốc lát liền xuất thần.
Hồng Ngọc luôn cảm thấy Đại Tướng Quân đối với Giang Sương Hàn không đến mức nhỏ mọn như vậy, cho nên ở một bên nhìn Giang Sương Hàn trầm mặc, một bên hỏi đưa cung nhân hình vẽ tới: "Làm sao cũng chỉ có mấy loại này?"
Cung nhân cười nói: "Ti chế đưa tới hình vẽ có trên trăm loại, tất cả đều là trước đó vài ngày mới vẽ, Đại Tướng Quân biết Giang cô nương không có kiên trì chọn những cái này, cho nên là tự mình nhìn qua từng cái từng cái một, cuối cùng chọn được tám bức này, cho nên mới để nô tỳ đưa tới cho cô nương chọn."
Hồng Ngọc nhìn thoáng qua Giang Sương Hàn đang trầm mặc, hiểu được.
Cung nhân đến đưa hình vẽ hiển nhiên đối với "Họa thủy" Giang Sương Hàn này cũng hết sức tò mò, từ lúc tiến vào đến bây giờ, đã không biết là đã liếc trộm Giang Sương Hàn bao nhiêu lần.
Cuối cùng Giang Sương Hàn chọn hình vẽ, cung nhân mới lĩnh mệnh rời đi.
Giang Sương Hàn để người đưa cung nhân ra ngoài, thái độ lãnh đạm.
Thuộc hạ sớm đã thành thói quen, nhưng là cung nhân đưa hình vẽ này lại khác biệt, thời điểm nàng ta ở ti chế phường thời gian dài, thường cùng các vị Nương Nương trong cung có quan hệ.
Những vị Nương Nương kia không nói thái độ đối với nàng ta tốt bao nhiêu, nhưng ít ra cũng là khách khách khí khí, chưa bao giờ thấy kiểu lạnh nhạt như vậy.
Loại thái độ này, không hiểu sao làm cho nàng ta nhớ tới Tân Quý Phi lúc trước, cũng khó trách, đều là chủ tử được cưng chiều, khó trách người trong cung nghị luận, nói vị này là họa thủy, đây cũng không phải sao? Cũng khó trách đám đại thần đều muốn ngăn cản.
Hồng Ngọc cùng Xuân Nga làm sao không biết người bên ngoài đang suy nghĩ gì, chẳng qua chính Tiết Tẫn cũng không thèm để ý, các nàng liền càng không biện pháp để ý thay bọn họ.
Các nàng ra ngoài không lâu, Giang Sương Hàn liền nghe thấy một tiếng kinh hô bên ngoài, nàng nghe tiếng mở cửa, vừa vặn trông thấy hai nha hoàn bị con mắt hiện ra vẻ u quang của Dạ Nguyệt ngăn lại.
Hồng Ngọc thấy Giang Sương Hàn đến, lúc này mới phản ứng được: "Cô nương, tranh thủ thời gian vào bên trong nhà đi, súc sinh không có nhân tính, chỉ sợ sẽ làm tổn thương cô nương."
Nàng rõ ràng cũng sợ muốn rơi nước mắt rồi, còn cẩn thận truyền lời nói về phía Giang Sương Hàn.
Một bên Xuân Nga mặc dù biết con sói này là ai nuôi, nhưng cũng biết đây đúng là thứ hung hãn, trong lúc nhất thời cũng không dám lên tiếng.
Giang Sương Hàn không đóng cửa vào phòng, ngược lại là đi về phía trước mặt hai bước.
Chú sói Dạ Nguyệt giống như tìm được chính chủ, vòng qua hai người đang run lẩy bẩy, chậm rãi đi qua phía Giang Sương Hàn, ở cách chỗ Giang Sương Hàn không xa liền ngừng lại, hướng về phía Giang Sương Hàn nhe răng trợn mắt, một bộ dáng không hoan nghênh nàng.
Giang Sương Hàn tay vẫn cầm túi thơm từ chỗ Thái Phi, nàng cũng biết Dạ Nguyệt một mực không thể nào thích nàng, Tiết Tẫn không ở đây, kiểu này cũng rất bình thường.
Nàng hướng về phía hai người khác nói:”Đi Tìm Quản gia "
Xuân Nga đáp lại rồi rời đi.
Thường ngày nếu là Dạ Nguyệt tự mình chạy đến, quản gia rất nhanh liền tới, lúc này Xuân Nga đi hồi lâu, không tìm được người tới.
Hồng Ngọc thấy con sói này cho dù đối với Giang Sương Hàn có đủ kiểu địch ý, cũng không thật sự tiến lên công kích nàng, lúc này mới yên tâm một chút, đi theo Giang Sương Hàn vào phòng.
Trong lúc các nàng trở về phòng, con sói Dạ Nguyệt liền đàng hoàng rũ cụp đầu ở ngoài phòng trông coi, Hồng Ngọc vẫn là lần đầu nhìn thấy, cho nên không khỏi hoảng hốt, còn muốn đi xem một chuyến.
Hồi lâu qua đi, thời điểm nàng ấy phát hiện Dạ Nguyệt còn ở bên ngoài, đột nhiên mở miệng: "Cô nương, con sói này sẽ không phải người nuôi chứ?"
Giang Sương Hàn buồn cười, con sói kia đối với nàng đều một mực không thích, cũng không biết Hồng Ngọc từ đâu nhìn ra nó sẽ là do nàng nuôi.
Chờ khi Xuân Nga tìm quản gia tới, thời điểm ông ấy nhìn thấy sói Dạ Nguyệt luôn luôn uy phong lẫm liệt đang canh giữ ở cổng Tây viện, cũng sửng sốt một chút, hướng về phía Giang Sương Hàn cười khổ: "Cô nương, cái này...!Lão nô cũng không có cách nào."
Dạ Nguyệt ngày bình thường chỉ nghe lời một mình Tiết Tẫn, những người như bọn hắn xưa nay không dám tới gần.
Nói đến đây, cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng trước đó người trông coi Dạ Nguyệt đều nói Dạ Nguyệt gần đây rất an phận, không có nửa điểm di chuyển, ai nghĩ đến, hôm nay liền đột nhiên chạy đến đây.
Còn là thẳng tắp chạy đến Tây viện, cho nên quản gia mới không có phản ứng kịp.
Mấy người thấy Dạ Nguyệt xác thực chỉ là canh giữ ở ngoài cửa Tây viện, cũng đành phải thông báo cho bên phía Đại Tướng Quân, một mặt khác lại mặc nó ở bên ngoài trông coi.
Sau thời điểm đó, quản gia sai người dùng chiếc lồng tới bắt Dạ Nguyệt, nó cũng không nhúc nhích, chỉ là con mắt màu xanh u lục một mực nhìn về phía Giang Sương Hàn, ngoan ngoãn về chiếc lồng của mình.
Hồng Ngọc đập lấy lồng ngực của mình xả hơi: "Xem như đưa tiễn được rồi, một con vật hung ác như thế giữ ở cửa chính là quá dọa người."
Xuân Nga ở một bên cười nàng ấy, Giang Sương Hàn cũng khó được lộ ra ý cười, Tiết Tẫn bây giờ thân ở trong cung, phủ Đại tướng quân xem ra là còn chưa bắt đầu động đến bên kia.
"Con sói này là Đại Tướng Quân nuôi, lại là vừa chạy ra liền chạy tới Tây viện, ta nhìn rõ ràng là đến tìm cô nương, vừa bị bắt đi cũng là nhìn về phía cô nương, như thế giống..."
Giang Sương Hàn đột nhiên nghe nàng ấy nói kiểu này, cũng hiện ra cặp đồng tử đen nhánh kia của Tiết Tẫn, trong lòng giật mình.
Xuân Nga thấy Giang Sương Hàn sắc mặt không đúng, vội nói: "Nói cẩn thận!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...