Nguồn: Facebook @maycuat5
Editor - Beta: Team May
Nguyệt Cầm ở Tây viện vẫn liên tục hát không ngừng từ trưa đến đêm, chuyện này đã truyền đi khắp phủ tướng quân.
Toàn bộ phủ tướng quân chỉ có hai người ở Tây viện cái gì cũng không biết, giọng hát của Giang Sương Hàn cho dù tốt cũng chịu không nổi kiểu hát liên tục như này, nhưng mà sau đó Tiết Tẫn cho người đi vào hầm lấy ra vài hũ rượu, hai người đều uống đến say không còn biết gì, cũng không ai nhớ đến chuyện dừng lại.
Tiết Tẫn xách theo một vò rượu nằm nghiêng trên giường, nhìn chăm chú vào thân hình Giang Sương Hàn, Giang Sương Hàn cũng không tốt hơn là bao, trên người mặc phục trang diễn, chân trần đứng trước mặt Tiết Tẫn, ngón chân trắng nuột như ngọc giẫm trên vạt áo màu đen của Tiết Tẫn, đen trắng tôn lên nhau, Tiết Tẫn bị chân ngọc làm cho dao động, đưa tay ngả ngớn đè lại chân nàng, chậm chạp nhìn xem phản ứng trì độn trên khuôn mặt hơi say rượu của Giang Sương Hàn.
Động tác của nàng chậm lại, cúi người chui đầu vào bên cạnh người hắn, thanh âm như muỗi lẩm bẩm: "Tướng quân, ta rất nhớ người."
Tiết Tẫn nâng nàng dậy, lông mày nhướng lên, chỉ cảm thấy nàng lại nghĩ tới chuyện ở Quảng Ngọc Lâu.
Dù nàng lợi hại như thế nào, đến cuối cùng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, gặp phải tên đầu heo khiến người khác chán ghét như vậy, trong lòng tất nhiên không khỏi sinh ra sợ hãi, Tiết Tẫn quay đầu gọi người: "Người đâu!"
Đi vào là quản gia nhưng Tiết Tẫn không thèm nhìn nên không chú ý tới, chỉ thuận miệng nói: "Kêu người đi tới chỗ Thái Phó, làm cho cái tên hôm nay bị ta vạch mặt không được phép đi ra ngoài nửa năm."
"Đại nhân..." Quản gia lo lắng nhìn thoáng qua Giang Sương Hàn ngồi ở bên cạnh Tiết Tẫn, do dự một lát.
Hôm nay bên ngoài phủ đã tăng thêm lời đồn, trong phủ lời đồn cũng truyền đi nhanh chóng, lúc đầu quản gia không tin, lúc này thấy cảnh tượng trong phòng xem như đã tin rồi
Tiết Tẫn nghe thấy âm thanh mới giương mắt nhìn về phía người tới: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Đại nhân, lão nô đến bẩm báo Trì công tử đến." Quản gia do dự trong chốc lát, mới bổ sung thêm, " Có lẽ là biết được hôm nay tướng quân vì chuyện ở bên ngoài mà đại nhân truyền lệnh này xuống, nhưng lại là quan viên trong triều, cái này nếu để cho Ngự Sử đại nhân biết, lại vạch tội đại nhân lên sổ."
Tiết Tẫn nghe xong hừ cười một tiếng: " Sổ gấp vạch tội ta còn thiếu sao? Ta chỉ sợ bọn họ vạch không đủ nhiều thôi!"
Quản gia bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng đành phải lui ra ngoài.
Sau khi ông ta rời đi, Tiết Tẫn mới nhìn về phía Giang Sương Hàn: "Vừa rồi nàng muốn nói cái gì?" Hắn chú ý tới dao động vừa rồi trong mắt Giang Sương Hàn.
Giang Sương Hàn không đề phòng hắn vậy mà hắn lại chú ý tới cử chỉ muốn nói lại thôi của mình, lúc này bị hắn đặc biệt hỏi đến, nàng lại do dự trong chốc lát, mới mở miệng: "Khanh Khanh muốn nói, tướng quân không cần thiết phải làm thành như vậy, sau khi lệnh này truyền đi, Mã gia tất nhiên sẽ nảy sinh oán hận với tướng quân."
"Ta biết." Tiết Tẫn tỏ ra không có vấn đề gì, hắn nhìn chằm chằm mặt Giang Sương Hàn, lại hỏi, "Đây chính là nguyên nhân mà lúc ở Quảng Ngọc Lâu nàng muốn ta tha cho hắn?"
Giang Sương Hàn không biết hắn tại sao lại kéo tới gây chuyện ở Quảng Ngọc Lâu, nhẹ gật đầu.
"Chuyện này không chỉ là vì nàng, nàng cứ thả lỏng." Tiết Tẫn thuận miệng an ủi, trong lòng của hắn không hiểu sao phiền muộn lại nhiều hơn mấy phần, chỉ là nghĩ không ra được loại uất ức kia là từ đâu đến, rõ ràng hiện tại hắn muốn cái gì có cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nghĩ mãi mà không rõ, Tiết Tẫn dứt khoát không nghĩ, nhìn khuôn mặt càng ngày càng khéo hiểu lòng người kia của Giang Sương Hàn, thấy thế nào cũng cảm giác không hài lòng bằng trước đó.
Thời điểm quản gia đi ra khỏi phòng còn nhìn thấy Trì Sơn còn đang chờ, ông nói với hắn Đại Tướng Quân một lát nữa sẽ tới, lại thở dài một hơi: "Trì công tử tạm chờ một lát, lão nô còn phải ra ngoài làm việc."
"Làm việc? Nhìn cái bộ dáng ưu sầu này của ngươi, sao rồi? Không phải là vì chuyện xảy ra bên trong Lê Viên chứ?" Dù lúc này Trì Sơn đã đến, lại không đem chuyện này để ở trong lòng, thực sự là lúc trước Tiết Tẫn làm chuyện khốn nạn quá nhiều, không ai có thể làm gì hắn, cũng không ai quản được hắn.
Quản gia lắc đầu: " Thật ra cũng không phải là tất cả, đại nhân ra lệnh cho lão nô đến Thái phủ truyền lệnh, lệnh cho cái tên không lâu trước đó chọc giận đại nhân nửa năm không được ra khỏi cửa.
"
Trì Sơn sau khi nghe xong liền sững sờ trong chốc lát, lập tức lại cười: "Vậy hắn đây quả là không có mắt, xui xẻo đụng vào Tiết Tẫn."
“Cũng không sai đâu."
Sau khi quản gia rời khỏi đây không bao lâu, Tiết Tẫn liền tới, trên người dính mùi rượu vì vừa rồi ở trong viện của Giang Sương Hàn.
Trì Sơn trên tay xách hai vò rượu, thời điểm nhìn thấy hắn liền cười một tiếng: "Xem ra là ta chuẩn bị mất công rồi."
"Sao lại thế." Tiết Tẫn cười một tiếng, ngồi bên cạnh hắn ta, tiếp nhận một vò rượu.
Trì Sơn giữ lại một vò khác ở trong tay mình: "Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Mới vừa rồi Phùng Quản Gia cẩn thận từng li từng tí ở trước mặt ta tiết lộ ra chuyện làm hồ đồ của ngươi hôm nay."
Đại khái Tiết Tẫn có thể nghĩ đến Phùng Quản Gia như thế nào là "lơ đãng" đem chuyện của mình nói ra, hắn cười một tiếng: "Giống như ông ta nói đấy.”
"Vì cái gì chứ? Tính tình Đại Tướng Quân của chúng ta không phải đã tốt lên rồi sao? Làm sao cố ý đi tìm người ở Quảng Ngọc Lâu rồi lại không thoải mái."
Lông mày Tiết Tẫn hơi nhăn: "Hắn đáng đời!"
Trước khi Trì Sơn đến đã nghe được chuyện ở Quảng Ngọc Lâu, biết đại khái vì người kia đụng vào Giang Sương Hàn, về phần đến cùng là đụng như thế nào, bên ngoài truyền nhiều phiên bản khác nhau, nhưng hắn ta chắp vá cũng biết chút chân tướng.
"Hắn hù dọa Sương Hàn." Tiết Tẫn nghe Giang Sương Hàn xướng khúc nhiều, vô thức liền gọi ra cái tên này, trông thấy biểu cảm ngu ngơ của Trì Sơn lại giải thích thêm một câu, "Chính là Khanh Khanh."
Trì Sơn rất yên lặng, không phải vì cái tên này, mà bởi chữ "Dọa" trong lời nói của Tiết Tẫn, theo tin tức hắn ta nghe được, người kia không đụng đến Giang Sương Hàn mà còn bị nàng cầm dao đâm một cái xuyên qua bàn tay, chỉ sợ về sau tay người kia cũng bị phế.
Đây là bị hù dọa sao?
Tiết Tẫn nghĩ lúc Giang Sương Hàn ở trong phòng, ánh mắt luống cuống bàng hoàng, vừa rồi uống rượu cũng nổi lên ý định, hắn chỉ làm cho tên kia nửa năm không được phép đi ra ngoài, đã coi như là tiện nghi cho hắn ta rồi.
Trì Sơn rất im lặng, hắn ta tưởng mình nghe được tin tức sai, lại lắm miệng hỏi một câu: "Hù dọa như thế nào?"
"Hắn muốn dùng móng heo kia của mình đụng vào Khanh Khanh." Tiết Tẫn lạnh mặt nói.
Được rồi, hắn ta thật sự là hận không thể đánh chết mình đã biết rồi còn lắm miệng.
Trì Sơn vốn dĩ tới đây một chuyến còn dự định kính Giang Sương Hàn một chén rượu, muốn khen nàng làm tốt lắm, hiện tại nhìn cái bộ dáng này của Tiết Tẫn, vẫn là thôi đi.
"Hôm nay ngươi bị giày vò như thế, chỉ sợ người bên ngoài trong lòng không phục." Trì Sơn vẫn chân thành nói, ngươi ở bên ngoài gây sự tổn thương người khác cũng còn tốt, nhưng đả thương người chỉ là đào hát không có danh phận ở phủ Đại tướng quân, Tiết Tẫn che chở cũng thôi đi, còn trực tiếp hạ lệnh đến quý phủ đại nhân, không phải chính là cưỡi trên đầu người ta không cho người ta mặt mũi sao?
"Vậy cứ mặc hắn đi tố cáo đi." Tiết Tẫn khẽ nghiêng người dựa vào trên ghế, một vẻ lười nhác, căn bản không coi chuyện này là vấn đề gì to tát.
Trì Sơn vốn có chút lo lắng, lúc này đã không còn, hắn ta uống một hớp rượu: "A! Thế nhưng ta lại hâm mộ ngươi, nếu ta có thể giống như ngươi giương oai cũng không ai dám quản thì thật thoải mái, đến lúc đó xem phụ thân ta còn dám nói ta cái gì?"
Tiết Tẫn giương mắt nhìn về phía Trì Sơn: "Ngươi ở chỗ này quanh co lòng vòng mắng ta sao?"
"Không phải, ta chỉ muốn ra ngoài nói chuyện cho thoải mái một chút, hôm nay đi ra ngoài phụ thân ta cũng không mắng ta, nếu là ngày xưa, ngay cả đại môn cũng không ra được, thật uất ức!" Trì Sơn nói, dựa lưng lên ghế, duỗi thân chặn ngang.
Tiết Tẫn nghe từ đầu tới đuôi lời nói của hắn, không coi đó là vấn đề, nâng vò rượu lên rót vào miệng, uống đủ mới nói: "Cái loại tự do này ngươi cũng đừng ao ước, không dễ chịu." Nói rồi, hạ thấp âm thanh một chút, "Uất ức."
Trì Sơn cười một tiếng: "Là uất ức, không ai dám động vào thì sống không có ý nghĩa."
Tai Tiết Tẫn nghe thấy lời trêu ghẹo của hắn ta, cũng cười, so với Trì Sơn càng vui vẻ hơn.
Quản gia được Tiết Tẫn ra lệnh, cũng không thật sự tự mình đến phủ Thái Phó, chỉ tìm hạ nhân truyền tin tức trong phủ mang theo lời nhắn của Đại Tướng Quân đến phủ Thái Phó.
Chỉ mong Thái Phó hiểu chuyện một chút, loại chuyện này nếu không truyền ra ngoài, cũng chính là Vương gia bí mật ra lệnh.
Chẳng qua vị Vương đại nhân này hiển nhiên không có ý tứ dàn xếp ổn thỏa.
Sau khi lời nhắn từ Phủ Đại tướng quân đưa tới, Thái Phó kia liền bóp nát chén ngọc trong tay ngay tại chỗ, nắm một tay đầy máu, dù đã giận tím mặt, cũng không dám nổi giận với nô bộc phủ Đại tướng quân, cuối cùng trên mặt cứng rắn bày ra nụ cười, kiềm chế phái người tiễn hạ nhân của phủ tướng quân.
Gã sai vặt đi truyền lệnh lanh lợi, truyền xong lời không trực tiếp rời đi, ở laị cửa ra vào trong chốc lát.
Nói là hắn vừa rời phủ Thái Phó liền nhấc bàn, không đầy một lát liền đổi y phục đi ra ngoài, xem ra tựa hồ là đi về phía hoàng cung.
Quản gia sau khi nghe, mặt buồn rười rượi gật gật đầu, để gã sai vặt đi xuống.
Cái chuyện này cũng chỉ mình ông ta quan tâm, Đại Tướng Quân căn bản không đem việc này là chuyện gì to tát.
Những năm này Tiết Tẫn làm rất nhiều chuyện khốn nạn, so ra quá phận hơn cái này cũng có, mỹ nhân cũng dám quản, nhưng quản gia thì không được, ông nhìn Tiết Tẫn từng bước một đi lệch hướng, ông không an tâm.
Tiết Tẫn lúc này còn ở đại sảnh cùng Trì Sơn uống rượu.
Phùng Quản Gia đem chuyện này nói với Tiết Tẫn.
Quả nhiên, Tiết Tẫn không phản ứng nhiều lắm, nói đã biết liền phất phất tay để ông ra ngoài.
Vốn dĩ Trì Sơn có chút bận tâm, lúc này Tiết Tẫn cũng không phản ứng nhiều lắm, hắn ta cũng không ở lại phủ Tiết Tẫn lâu, uống xong rượu liền cáo từ: "Được rồi, huynh đệ cùng ngươi một hồi này."
Tiết Tẫn nhìn hắn ta bật cười thành tiếng: "Là ngươi hao tâm nhiều nhất."
"Đây không phải lo cho ngươi sao?" Trì Sơn nói lắc lắc đầu, "Chẳng qua lo lắng cũng không có tác dụng gì, ngươi nên gây ra chuyện mà không nói một lời, để xem ngày mai bên kia nói thế nào."
Động tĩnh của Hoàng Thượng bên kia vẫn chưa rõ ràng, có phản ứng trước là hậu cung, Du Thái Phi truyền lệnh tới, muốn Tiết Tẫn mang theo đào hát ở trong phủ kia cùng tiến cung.
Tiết Tẫn được lệnh liền dự định đi, thời điểm nghe được Thái Phi muốn gặp thêm một người cũng sửng sốt một chút, chẳng qua không nghĩ nhiều, nên liền đồng ý.
Du Thái Phi từ mấy năm trước vẫn ở trong thái miếu cầu phúc, một năm trước mới hồi cung, không hỏi thế sự trong cung, nếu như muốn nói có cái gì quan tâm, cũng chỉ có chất tử Tiết Tẫn này.
Lúc trước Tiết Tẫn làm ra nhiều chuyện sai lầm, Du Thái Phi cũng thường gọi hắn vào trong cung giáo huấn, Tiết Tẫn đã sớm quen thuộc.
Hai năm này hắn bị gọi cũng ít đi, không phải bởi vì hai năm này hắn an phận hơn mà là Du Thái Phi càng ngày càng không để ý tới thế sự..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...