Buổi sáng ngày tiếp theo bầu trời vừa mới hửng sáng thì Lâm Nhạc đã đi vào trong núi cùng với mấy người Trần thúc nhà cách vách hái lá chè, những việc như giặt giũ quần áo, vệ sinh nhà cửa trong nhà cũng có Trịnh Tú hoàn thành, Dư Chu ăn sáng xong liền mang đống dụng cụ dùng để sao trà ra tẩy rửa sạch sẽ.
Những thứ này hàng năm sau khi dùng xong thì đều được bọn họ rửa sạch phơi khô ráo rồi mới cất kĩ cho nên cũng không mất bao nhiêu thời gian là có thể xử lý xong hết rồi.
Dư Chu đem những tấm mẹt đã được tẩy rửa sạch sẽ ra ngoài sân phơi nắng, gió xuân thổi qua làm vài cánh hoa trên cây đào ngay giữa sân nhà nhấp nhô bay theo làn gió, trong đó có một cánh hoa vừa vặn rơi vào bên trong chiếc mẹt Dư Chu vừa mới rửa sạch xong.
Hắn cúi đầu nhìn cánh hoa trong chốc lát, không biết trong đầu đang suy nghĩ tới chuyện gì mà biểu cảm trên mặt thoáng hiện ra nét vui mừng, hắn quay đầu qua nói với Cẩm Xuyên đang ngồi trước cửa sảnh chính:
"Chút nữa chúng ta mang theo Thần Thần đi ra bên ngoài chơi đi!"
"Đi đâu bây giờ?" Cẩm Xuyên không rõ tại sao phu quân nhà đột nhiên có suy nghĩ như vậy, cậu còn cố ý nhắc nhở hắn một chút, "Mọi người đi lên núi nhiều nhất cũng chỉ tầm hai canh giờ là đã quay trở về rồi đó.
"
Ánh mắt Dư Chu nhìn Cẩm Xuyên và Thần Thần mang theo tinh thần hào hứng phấn khởi, "Tới sân phơi thóc thả diều, hai canh giờ đã đủ cho chúng ta chơi rồi!"
Xác thực là Cẩm Xuyên cũng đã lâu không đi lại xung quanh khu vực gần nhà rồi, cậu chỉ hơi do dự một chút liền thoải mái đồng ý với ý kiến của Dư Chu, "Được đó, có điều con diều kia chúng ta mua về đã lâu, còn có thể dùng được sao?"
"Chắc vẫn dùng được đi?" Dư Chu không xác định đáp, diều là bọn họ mua vào năm ngoái, lúc đó hắn vừa nhìn thấy liền nghĩ tới thứ này chơi vui, thầm nghĩ mua về đợi Thần Thần lớn thêm một chút liền có thể mang theo Thần Thần đi chơi thả diều, hoàn toàn không cân nhắc tới chuyện đồ vật này liệu có để lâu được tới vậy hay không, kết quả vừa mua về nhà đã bị Cẩm Xuyên càm ràm một lần, sau đó cũng đều được cất gọn bên trong thư phòng chưa từng được mang ra sử dụng.
Vậy nên hắn chạy nhanh về phía thư phòng tìm kiếm, "Ta đi lấy qua đây kiểm tra xem thế nào.
"
Thần Thần thấy phụ thân chạy về phía thư phòng thì cũng giãy giụa trượt xuống từ trên đùi của Cẩm Xuyên, đôi chân nhỏ bước từng bước cũng đi theo về phía đó.
Lúc Dư Chu cầm con diều ra khỏi thư phòng liền thấy được phía sau mình còn có thêm một cái đuôi nhỏ đi theo, hắn liền một tay cầm lấy con diều một tay ẵm Thần Thần lên quay qua nói với Cẩm Xuyên:
"Ta xem qua thấy không có bị hỏng hóc gì, chúng ta đi thôi.
"
"Hai phụ tử các ngươi đi trước đi.
" Cẩm Xuyên nói xong liền đi qua dặn dò Trịnh Tú vài câu rồi mới rời nhà theo sau hai phụ tử nhà kia.
Vị trí nhà họ ở khu vực khá hẻo lánh, mà vị trí sân phơi thóc cũng khá là hẻo lánh nên một nhà ba người ngoại trừ lúc đi qua cổng nhà Trần gia bị Trần đại nương đang ngồi phơi nắng bên ngoài sân nhà nhìn thấy liền trêu chọc vài câu ra thì trên đường đi cũng không gặp thêm người nào khác nữa.
Ánh mắt của Thần Thần đã bị con diều hình cánh bướm lớn trên tay Dư Chu thu hút từ lâu, lúc đi đường nhóc con không ngừng vươn tay qua đòi với lấy, sau khi tới được sân phơi thóc bị Dư Chu đặt xuống đất thì nhóc con liền nhất quyết ôm chặt lấy cẳng chân Dư Chu không chịu buông ra.
Cái miệng nhỏ còn nũng nịu yêu cầu, "Muốn, Thần Thần muốn!"
Cẩm Xuyên cười khổ bế Thần Thần ra an ủi nói: "Phụ thân thả cho bươm bướm bay lên thật là cao có được không nè?"
Thần Thần chớp chớp mắt, giống như đang cố gắng giải nghĩa những lời cha thân vừa nói nên tạm thời vẫn chưa đưa ra câu trả lời.
Dư Chu lại vội vàng thả lỏng dây diều ra, chạy vòng quanh sân phơi thóc mượn sức gió thả cho diều bay lên.
Gió trời hôm nay khá tốt, không yếu mà cũng chẳng mạnh, thổi lên người tạo cảm giác mát mẻ thoải mái, đúng là thời tiết thích hợp để đi thả diều.
Dư Chu chỉ cần dùng một lần đã có thể thả cho diều bay lên, bởi vì dây diều được làm bằng dây cước nên hắn không dám thả cho diều bay quá cao, đợi con diều bay vững vàng trên không Dư Chu mới kéo dây diều trở về bên cạnh Thần Thần.
Quả nhiên Thần Thần thấy được cảnh này liền cực kì phấn khích, chạy vòng quanh bên chân Dư Chu, cái đầu nho nhỏ ngẩng thật cao, hai mắt mở tới tròn vo nhìn chằm chằm về phía con diều trên bầu trời không nỡ rời đi.
Dư Chu ngồi xổm xuống để bản thân có được tầm nhìn ngang bằng với Thần Thần, sau đó mới chỉ vào con diều đang bay lơ lửng trên bầu trời nói: "Diều bay cao rồi.
"
"Bay cao cao~" Thần Thần nói theo, lại vui mừng nhảy nhót hai cái tại chỗ.
Dư Chu nhìn bộ dáng vui vẻ thích thú của nhi tử nhà mình trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ không thôi, dứt khoát đưa cuộn dây diều qua cho Cẩm Xuyên cầm, bản thân thì nhấc bổng Thần Thần lên cho nhóc con ngồi ngay ngắn trên cổ của mình, sau đó liền chạy một vòng xung quanh sân phơi thóc.
Thần Thần cũng khá là gan dạ, lại được Dư Chu mang theo chơi đùa nhiều lần nên lúc này cậu nhóc ngồi bên trên cổ phụ thân nhà mình căn bản là không biết sợ là gì, còn vô cùng thích thú hét to: "Thần Thần cũng bay cao cao~"
Cẩm Xuyên nở nụ cười vui vẻ nhìn hai phụ từ nhà này chơi đùa, cuộn dây diều trong tay được cậu nắm thật chặt và thỉnh thoảng lại kéo nhẹ vài cái để cho con diều không bị rơi xuống đất.
Chờ Thần Thần chơi mệt thì Dư Chu liền đi tới bụi cỏ bên cạnh bứt lấy một nắm lớn cỏ khô mang qua đây rải xuống nền đất, lại dùng áo khoác ngoài của mình trải lên trên rồi mới dẫn theo Thần Thần nằm dài trên lớp y phục mới trải xuống.
Cẩm Xuyên kéo dây diều đi qua đó, còn chưa kịp nói lời nào thì Thần Thần đã nhích sát về phía Dư Chu để thừa ra một khoảng trống, ánh mắt trông mong nhìn Cẩm Xuyên nói: "Cha thân, nằm cùng!"
"Con nằm với phụ thân đi, cha thân không nằm đâu.
" Đối với yêu cầu của nhi tử mặc dù Cẩm Xuyên thực khó mở lời từ chối, nhưng dù sao cậu cũng là một ca nhi, giữa ban ngày ban mặt như thế này sao có thể cứ vậy nằm dài ra đất cùng với phu quân và nhi tử nhà mình như vậy được chứ, nói sao cũng không được hợp lễ nghĩa cho lắm.
Thế nhưng đối mặt với ánh mắt buồn bã của Thần Thần cậu lại vội vàng bổ sung thêm một câu, "Cha thân ngồi cạnh là được rồi.
" Nói xong liền ngồi tới bên cạnh chỗ Thần Thần nằm.
Mặc dù Thần Thần vẫn có chút không vừa lòng những cũng chỉ bẹp miệng chứ không nói thêm gì.
Sau đó liền đưa mắt hết nhìn phụ thân một lại quay qua nhìn cha thân, một lúc sau nhóc con mới ngẩng cao đầu nhìn con diều cánh bướm trên đỉnh đầu, không lâu sau thì hai mắt liền díp lại đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Cẩm Xuyên vừa chỉnh lại y phục cho Thần Thần vừa quay qua hỏi Dư Chu: "Bây giờ chúng ta quay về à?"
"Đợi thêm chút nữa đi.
" Dư Chu nói xong cũng ngồi thẳng dậy, dùng một bên còn lại của áo khoác ngoài đắp kín người cho Thần Thần, tránh cho nhóc con bị nhiễm lạnh.
Con diều vẫn đang bay cao trên bầu trời, Thần Thần nằm giữa hai người ngáy ngủ say sưa, gió xuân nhè nhẹ thổi khiến lòng người say mê, Cẩm Xuyên ngắm nhìn quang cảnh tốt đẹp này không khỏi cảm thán thành lời:
"Chớp mắt đã qua ba năm rồi.
"
Dư Chu không cần nghĩ cũng biết cậu đang nói tới thời gian gặp gỡ giữa hai người, có điều chủ đề này mà còn nói tiếp thì rất dễ gợi ra nhiều chuyện tình khiến người ta đau lòng khó chịu, vậy nên hắn nói:
"Đúng vậy, nhớ năm đó chúng ta suốt ngày không phải là rau dại này thì chính là rau dại kia.
"
Cẩm Xuyên 'hì hì' bật cười thành tiếng, "Cũng có phải ăn trong khoảng thời gian dài lắm đâu.
" Nói xong cậu như nhớ tới điều gì đó liền nói tiếp, "Nếu phu quân hoài niệm quãng thời gian đó thì hôm nay chúng ta có thể đi hái một ít về ăn đấy.
"
"Cũng không phải không được.
" Dư Chu mỉm cười nói, thực ra mấy thứ như rau dại dưới tình huống có đủ gia vị dầu muối thì ngẫu nhiên ăn một hai bữa cũng khá là ngon.
Phu quân nhà mình đều đã nói vậy thì trên đường trở về Cẩm Xuyên cũng liền thuận theo đi tới bờ ruộng hái một nắm chi hành lớn trở về, bữa trưa liền tự mình vào bếp làm một đĩa rau dại xào thịt hun khói cho Dư Chu hoài niệm những năm tháng đã qua.
Đến buổi chiều đám người Trần thúc mang lá chè đã được hái tốt trở về thì không chỉ Dư Chu, ngay cả Cẩm Xuyên cũng không có thời gian nhàn rỗi nữa, Thần Thần được giao lại cho Trịnh Tú mang qua bên Trần gia chơi.
May mắn Dư Chu chính là tay lão luyện, mấy năm nay phối hợp sao trà với Cẩm Xuyên cũng đặc biệt ăn ý nên tốc độ sao trà của hai người khá nhanh, một người khống chế mức lửa, một người sao, số lá trà làm ra đều thuộc trạng thái tốt nhất.
Bận rộn mười ngày liên tiếp cho đến tận tiết thanh minh mới dừng hẳn.
Qua tiết thanh minh là Dư Chu cần nhanh chóng quay trở lại phủ thành, mà chất lượng lá chè sau tiết thanh minh sẽ kém hơn nhiều so với trước tiết thanh minh nên ngay từ đầu Dư Chu đã có suy nghĩ từ bỏ lô lá trà cuối vụ này.
Tế tổ tiết thanh minh vào buổi sáng đã hoàn thành tất cả, đến tối Dư Chu sắp xếp Trịnh Tú làm mâm cơm mời một nhà Trần thúc cùng với Khánh thúc qua làm khách, thuận tiện cũng đem tiền công hái trà mấy ngày nay kết toán cho mấy người họ.
Mấy ngày trước Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng đã thương lượng với nhau, mặc dù lô trà này trừ một cân tới cân rưỡi là được đưa tới tiệm sách Thường Ninh ra thì số còn lại khẳng định đều là dùng cho bạn bè người thân cả, thế nhưng hai người vẫn quyết định tăng thêm giá cả cho mỗi nửa cân lá chè tươi mà mọi người hái về.
Đầu tiên là giá tăng này so với giá trị vốn có của thành phẩm trà thì họ vẫn có được nguồn lợi nhuận rất cao, không gây ảnh hưởng gì tới lần hợp tác lần sau.
Tiếp theo chính là Tiểu Ngọc đang mang thai, phương diện Trần gia cần sử dụng tới tiền khẳng định sẽ nhiều hơn.
Lần trở lại này bọn họ đã mua một vài lễ vật tặng qua cho Trần gia, bây giờ còn nhắc tới chuyện tiền nong nữa thì với tính cách của người Trần gia chắc chắn sẽ không chịu nhận, nhưng nếu nâng giá thu lá chè tươi thì lại khác, Trần gia sẽ không có lý do gì để từ chối cả.
Số lượng lá chè tươi mọi người hái được mấy ngày nay đều được ghi rõ trong sổ sách, Cẩm Xuyên mang sổ sách qua kết toán tổng tiền và trả tiền công, Trần thẩm nghe cậu nói ra số tiền liền trực tiếp nói:
"Ngươi tính nhiều hơn rồi.
"
"Không nhiều hơn đâu ạ," Cẩm Xuyên mỉm cười lắc đầu nói, "Chất lượng lá hái về năm nay tốt, huống hồ thời gian chúng ta trở về lần này lại ngắn, khiến mọi người phải vội vàng gấp gáp đi thu hoạch nên so ra vất vả hơn so với năm ngoái nhiều, giá này bỏ ra cũng xứng đáng với công sức của mọi người.
"
Trần đại nương thản nhiên liếc nhìn phu phu hai người một cái, lắc đầu nói:
"Thứ này mấy người thúc thúc của các người đã hái vài năm nay, cũng có thể phần nào nhìn ra được chất lượng tốt xấu, ta thấy là các ngươi cảm thấy năm nay số lượng thu mua quá ít nên cố ý tăng giá coi như thêm tiền cho mấy người thúc thúc của các ngươi đi.
"
Khánh thúc cũng là một người khá là chính trực, sau nhiều năm hái lá này cho nhà Dư Chu vì vấn đề lợi ích giữa đôi bên nên quan hệ giữa hai nhà cũng ngày càng thêm thân thiết, nghe Trần đại nương nói như vậy liền đẩy số tiền mình vừa mới nhận được trở lại trước mặt Cẩm Xuyên nói,
"Vẫn tính theo giá cả của năm ngoái đi, hai người các ngươi mang Thần Thần sinh sống trên phủ thành cũng chẳng dễ dàng gì, chưa nói tới phần tiền bút; mực; giấy; nghiên dùng cho việc học tập của Dư Chu, chỉ tính riêng chi phí sinh hoạt hàng ngày rồi dấm tương dầu muối, thêm củi lửa thịt rau thì có thứ nào là không cần phải dùng tới tiền đâu chứ.
Không giống với ở nông thôn chúng ta, không có củi có thể lên núi chặt, không có rau có thể ra vườn hái.
"
Quan hệ giữa người với người chính là như vậy, ý tốt bản thân đưa ra nhận được sự thấu hiểu cùng lòng cảm kích từ người khác, chỉ có như vậy thì người trong cuộc mới cảm thấy xứng đáng.
Tâm trạng của Dư Chu và Cẩm Xuyên lúc này chính là như vậy, dù cho quan hệ có tốt tới đâu thì họ cũng không cảm thấy thích thú khi đối phương nghĩ rằng ý tốt của mình giành cho họ chính là lẽ đương nhiên, cho nên sau khi nghe những lời này của Trần đại nương và Khánh thúc thì hai người đều cảm thấy lần tăng giá thu mua này thực là xứng đáng, vậy nên cậu vẫn chỉ mỉm cười nói:
"Mọi người yên tâm đi ạ, chúng ta sẽ không khiến mọi người khó xử đâu.
"
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Dư Chu và Cẩm Xuyên thì người bên Trần gia và Khánh thúc đều không chối từ được nữa, chỉ đành nhận lấy số tiền này.
Có điều lúc cả nhà Dư Chu quay trở lại phủ thành thì hai nhà đều tặng một đống đồ ăn tới, chỉ riêng trứng gà cho Thần Thần cũng đã được một thùng lớn, một tầng trứng gà lại lót một tầng gạo, tránh cho trứng bị va đập vỡ.
Ngoài trứng ra thì còn có măng khô và củ cải khô được phơi từ mùa đông năm ngoái, đây đều là những thứ mà mấy người Dư Chu không thể tích trữ với số lượng lớn trong phủ thành được.
Sau khi trở lại phủ thành thì Dư Chu đem số trà làm ra được năm nay chia hơn một nửa già ra, đem qua tặng cho bên nhà di mẫu cùng với nhờ di mẫu sai người mang về cho ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu.
Số còn lại tặng cho Hạ Vân Kỳ và Đào Khương mỗi người một phần thì cũng chỉ còn dư lai đủ cho hắn uống nữa thôi.
Vài ngày sau những thư sinh nhà có cách phủ thành bao xa thì cũng đều đã trở lại tới nơi, thư viện cũng bắt đầu mở lớp vào học.
Từ cuối tháng ba cho tới đầu tháng tám thì giữa chừng chỉ còn một cái tết đoan ngọ nữa thôi, đây cũng không phải ngày lễ cần thiết trở về quê nhà trải qua cho nên thư viện chỉ cho nghỉ một ngày.
Thời gian khác thì vẫn là mười ngày có một ngày nghỉ như cũ, cứ lên lớp học tập như vậy cho tới vài ngày trước kì thi Hương.
Người dịch: Hana_Nguyen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...