Đến giữa tháng chạp thư viện bắt đầu cho nghỉ phép, năm nay gia đình Dư Chu không về quê ăn tết nên chỉ đành gửi gắm Dư Ôn Lương cho Hạ Vân Kỳ và Đào Khương đưa cậu nhóc về, có hai người họ đi cùng ngược lại Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không cần lo lắng thêm gì nhiều.
Cùng mang về còn có quà tết cho Văn tiên sinh cùng với vài vị trưởng bối trong thôn nữa, đều không phải thứ quý giá gì nhưng ít nhất có thể khiến các vị trưởng bối trong thôn, đặc biệt là những người từng giúp đỡ nhà họ hiểu rẳng dù cho hiện tại gia đình hắn đang sinh sống tại phủ thành thì cũng sẽ không bao giờ lãng quên phần tình cảm với mọi người tại quê nhà.
Dư Ôn Lương đã trở về cùng với mấy người Đào Khương, nhất thời trong nhà trở nên yên tĩnh hơn hẳn không nói, hiện giờ Dư Chu và Cẩm Xuyên có muốn dẫn Thần Thần đi dạo qua nhà người khác chơi thì cũng chỉ còn lại mỗi nhà di mẫu nữa thôi.
May là hai người đều có rất nhiều chuyện cần phải làm nên không cảm thấy nhàm chán một chút nào cả.
Đầu tiên là chuẩn bị quà tết cho bên nhà ngoại, hàng năm bên Lý gia đều sắp xếp người tặng quà qua đó nên hai người có thể gửi theo cùng luôn, năm nay cả Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không thể tới nhà ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu được, nhưng quà tết cùng đồ vật này nọ nhất định không thể thiếu.
Hai người đều không có nhiều kinh nghiệm trong vấn đề chọn quà tết tặng đi cho nên sau khi cùng nhau thảo luận hồi lâu liền quyết định chuẩn bị theo lễ lớn gửi đi, dù gì đây cũng là năm đầu tiên hai người họ nhận lại người thân trong nhà, quà tết nhất đinh phải được chuẩn bị theo lễ lớn chứ không thể quá nhỏ.
Y phục; giày tất cho ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, thậm chí là cả khăn tay cùng với túi thơm Cẩm Xuyên cũng đều chuẩn bị đầy đủ cả, cũng thêm phần quà gửi cho hai vị cữu cữu trong nhà nữa, ngoại trừ một số đồ vật do nhà cậu tự mình chế tác làm ra không nói, chỉ riêng đồ đi mua về cũng đã tiêu tốn hết nguyên thời gian một ngày của hai người họ rồi.
Sau khi chỉnh lý sắp xếp đồ đạc xong thì vừa vặn Chương Uyển Như cùng với người hầu đã qua lấy đi, vừa thấy đống đồ sắp chất đầy hết nửa chiếc xe ngựa nàng liền không nhịn được hỏi:
"Hai đứa các ngươi đây là chuẩn bị bao nhiêu đồ thế hả?"
Cẩm Xuyên vẫn không xác định lắm nói: "Trước đó chúng ta vẫn còn đang nghĩ không biết như vậy có ít quá không nữa.
"
"Đống đồ này chia tặng hai lần quà tết cũng đủ rồi.
" Chương Uyển Như nói, " Có điều ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu thấy quà các ngươi tặng nhất định sẽ rất vui vẻ.
"
Lúc này nàng cũng cảm thấy thực vui mừng, Dư Chu và Cẩm Xuyên chuyên tâm tỉ mỉ chuẩn bị nhiều đồ như vậy liền có thể chứng minh hai đứa nhỏ thật tâm đặt hai vị lão nhân gia ở trong lòng, điều này cũng chứng tỏ hai vị lão nhân gia dốc hết lòng thành đối xử tốt với hai người họ cũng không phải là có đi mà không được nhận lại.
Sau khi quà tết tặng cho bên nhà ngoại được vận chuyển rời đi thì Dư Chu và Cẩm Xuyên lại dành ra chút thời gian rảnh đem số quà đã chuẩn bị xong từ lâu cho một nhà di mẫu cùng với thầy Thẩm tặng qua, trước tết thì số quà tết cần tặng cũng đều được tặng xong, bây giờ bọn họ chỉ cần chuẩn bị vật phẩm đồ dùng ăn tết trong nhà nữa là đủ.
Thứ không thể thiếu trong số đồ cần chuẩn bị đó chính là đủ các loại thịt hun khói, lại mua thêm một chậu cá lớn, thịt thì càng không thể thiếu được.
Thời tiết ngày một lạnh, trong nhà có thêm hai hạ nhân làm việc cùng với vào khoảng thời gian này Dư Chu cũng không cần tới thư viện học tập nên hắn nhất quyết không để cho Cẩm Xuyên động tay vào mấy công việc hiện tại.
Hắn vén ống tay áo tự mình hướng dẫn hai phu thê Lâm Nhạc cùng với Trịnh Tú làm thế nào để dùng ruột non làm thành ruột sấy, hai người này đúng như những gì Chương Uyển Như từng nói, đều là kiểu người nhanh nhẹn biết làm việc cả, nhìn hắn làm mẫu một lần xong Trịnh Tú liền nói: "Ngài cứ việc đi nghỉ ngơi trước đi ạ, hai người chúng ta ở đây làm là được rồi.
"
"Được, vậy ta đứng bên cạnh xem các ngươi làm.
" Dư Chu nói xong liền đứng dậy đi rửa tay, lúc quay trở lại liền ở bên cạnh vừa chơi đùa với Thần Thần vừa chú ý xem hai người có chỗ nào chưa biết cách làm hay không.
Ngày hôm nay Cẩm Xuyên mặc cho Thần Thần một kiện y phục màu trắng thuần, trên cổ áo cùng với ống tay áo còn được may thêm một vòng lông thỏ màu trắng mềm mại, khiến cho Thần Thần càng thêm giống với bé tuyết trắng đáng yêu.
Dư Chu ủ ấm lòng bàn tay mình rồi mới đưa qua sờ nắn khuôn mặt bầu bĩnh của nhi tử nhà mình, hỏi Cẩm Xuyên: "Sao không để bộ y phục này của bé con lại đợi qua vài ngày nữa có tuyết rơi rồi hẵng mặc sau.
"
"Vẫn còn một bộ màu đỏ nữa," Cẩm Xuyên nói, "Tuyết rơi mặc màu đỏ sẽ càng đẹp hơn một chút.
"
Nghe cậu nói vậy thì Dư Chu cũng không nói hay hỏi thêm gì nữa, dù cho điều kiện trong nhà có khó khăn gian khổ như trước đây thì hai người cũng chưa từng để Thần Thần thiếu ăn thiếu mặc qua nên hiện tại càng không cần phải nhắc tới, thu nhập nhờ việc bán thoại bản hàng tháng của hắn càng ngày càng nhiều, mấy gian hàng ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đưa cho Cẩm Xuyên cũng có thu nhập khá ổn định.
Ngoài những thứ này ra thì bên di mẫu có nhận được đồ tốt gì cũng đều không quên chia một phần mang qua cho Thần Thần sử dụng.
Lúc Dư Chu đón lấy Thần Thần cũng không quên dạy nhi tử nhà mình:
"Bé ngoan gọi một tiếng phụ thân đi nào.
"
Đây là một trong những sở thích gần đây của Dư Chu, cứ rảnh rỗi ra một cái là hắn lại đi qua bế lấy Thần Thần dạy nhóc con gọi mình phụ thân, bởi vì hắn cảm thấy đã qua thời gian lâu như vậy Thần Thần cũng nên học được cách gọi phụ thân rồi mới phải.
Thần Thần vẫn dính lấy hai người phụ thân cùng cha thân nhà mình như cũ, đang từ trong lòng cha thân đột ngột bị chuyển qua trên người phụ thân thì cậu nhóc cũng không có phản ứng gì nhiều, còn vô cùng ngoan ngoãn thuận theo phụ thân nhà mình gọi một tiếng: " Ụ.
.
"
Kết quả chỉ phát ra được một từ đơn mơ hồ không rõ nghĩa, nước miếng trong miệng lại chảy thẳng xuống dưới cằm.
Dư Chu vội vàng rút chiếc khăn tay trong túi áo nhỏ của Thần Thần ra lau sạch nước miếng giúp bé con, lắc đầu nói:
"Thôi vậy, vẫn là để ngày mai rồi lại học sau, ta sợ con mà còn gọi tiếp thì không chỉ biến thành bé con nước miếng mà bộ y phục cha thân mới làm cho con cũng không thoát nạn được mất.
"
Cẩm Xuyên vươn tay chỉnh lại phần lông nhung mềm mượt trên cổ áo của Thần Thần, mỉm cười nói:
"Di mẫu nói Thần Thần đang trong thời kì mọc răng nên bị chảy nước miếng cũng là chuyện rất bình thường, đợi qua thêm một thời gian nữa là tốt rồi.
"
Nói xong cậu lại chậm rãi dạy bé con nói từng chữ một: "Phụ.
.
thân.
.
"
Thần Thần học hai chữ này đã có một khoảng thời gian dài, vừa nghe thấy cha thân đọc liền phản ứng có điều kiện cùng lúc nói theo: " Phụ thân.
.
"
Mặc dù giọng nói non nớt mềm mại vẫn còn chưa nói sõi hẳn nhưng có thể nghe ra được là hai chữ phụ thân không sai, nghe thấy Thần Thần gọi phụ thân Dư Chu không khỏi ngỡ ngàng ngẩn người một lát, đến khi phản ứng lại thì hắn liền vui vẻ bế bổng Thần Thần lên phi ra ngoài chạy vòng quanh sân hai vòng, ngay cả phu thê nhà Lâm Nhạc thấy vậy cũng không khỏi dừng lại công việc trên tay nhìn cảnh tượng hắn chạy vòng quanh sân hồi lâu.
Cẩm Xuyên cũng đang ngạc nhiên tới trợn mắt há hốc mồm tại chỗ, cậu biết phu quân nhà mình trông mong chờ đợi nhi tử gọi một tiếng phụ thân đã lâu, nhưng không thể nào nghĩ tới sau khi nhi tử gọi ra thành lời thì phu quân nhà mình sẽ có phản ứng như thế này.
Dư Chu chạy xong hai vòng liền quay trở về bên cạnh Cẩm Xuyên, sau đó lại thơm chùn chụt lên mặt nhi tử nhà mình vài cái rồi mới thực phấn khích nói: "Thần Thần vừa mới gọi ta phụ thân đó nhé!"
"Ừm!" Cẩm Xuyên ít nhiều cũng bị cảm xúc của Dư Chu cảm nhiễm, đặc biệt là dáng vẻ vô cùng thoả mãn của Dư Chu lúc này, cảm giác như mới được ngâm mình trong nước nóng vậy, trái tim ấm áp vững vàng, niềm hạnh phúc làn tràn tới toàn thân.
Dư Chu cũng giống với những vị phụ thân ngốc nghếch khác, phấn khích hồi lâu lại nhìn về phía nhi tử nhà mình dụ dỗ tiếp: "Bé con gọi thêm tiếng nữa cho phụ thân nghe đi nào.
"
Thần Thần còn chưa kịp tỉnh táo lại sau hai vòng chạy quanh sân với phụ thân vừa rồi nên tất nhiên là sẽ không gọi tiếp nữa.
Tâm trạng phấn khích của Dư Chu lại chỉ tăng không giảm, đợi hồi lâu vẫn không thấy nhi tử nhà mình gọi ra hai chữ phụ thân thêm một lần nữa liền bắt đầu lên kế hoạch cho những chuyện khác,
"Chút nữa ta phải đi viết một bài văn thật dài đem tâm trạng cùng cảm xúc lúc này của mình ghi chép lại, đợi Thần Thần lớn rồi hai phụ tử nhà chúng ta có thể mang ra cùng nhau hổi tưởng lại qua khứ.
"
Phu quân nhà mình là người đọc sách nên Cẩm Xuyên không có ý kiến gì với đề nghị này của hắn.
Kết quả Dư Chu không chỉ muốn viết thành văn thơ mà sau khi ngừng một chút hắn còn nói tiếp:
"Buổi tối nhà chúng ta làm một nồi lẩu cùng nhau ăn đi, ta muốn chúc mừng cho sự kiện này một chút.
"
Chỉ là ăn lẩu mà thôi, cũng không tính là chuyện gì lớn lao, thời tiết hôm nay còn khá lạnh mà nguyên vật liệu trong nhà lại có sẵn nên Cẩm Xuyên không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu đồng ý,
"Có thể.
"
Dư Chu lại nói: "Ta muốn tự mình làm.
"
Lần này Cẩm Xuyên thực sự cảm thấy bất lực với phu quân nhà mình, "Được, đều nghe theo huynh cả.
"
Bắt đầu từ hôm Thần Thần học được cách gọi phụ thân thì tâm trạng của Dư Chu cũng ngày càng tốt hơn, bất kể là đọc sách hay xử lý công việc trong nhà cũng đều tràn đầy năng lượng, nguyên khoảng thời gian qua năm mới hắn đều ở trong tâm trạng vui mừng hớn hở không thôi.
Thời gian quay trở lại thư viện học tập được quyết định vào sau ngày mười bảy, xã hội này chính là như vậy, dù cho kì thi Hương đã gần ngay trước mắt thì vào những ngày như năm mới, thanh minh còn có tiết trung thu thư viện đều sẽ cho học sinh của mình số ngày nghỉ đủ dài để trải qua những ngày lễ tết lớn.
Mặc dù trong khoảng thời gian này Dư Chu không cần phải tới thư viện thì qua mấy ngày tết trừ thời gian đi tới nhà di mẫu cùng với thầy Thẩm chúc tết ra, phần lớn khoảng thời gian còn lại hắn đều đồn hết tinh thần vào việc học tập.
Điểm đáng tiếc duy nhất chính là mấy người Hạ Vân Kỳ và Đào Khương vẫn còn ở quê nhà chưa trở lại phủ thành, những lúc có vấn đề gì khó hiểu hắn chỉ còn cách chạy một quãng đường xa tới nhà Lý Hạo Lâm tìm người thảo luận.
Ngày mùng chín hắn lại qua bên Lý gia thêm một lần nữa, kết quả vừa trở về liền có vài chiếc xe ngựa quen thuộc đang đỗ trước cổng nhà.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, đợi xe ngựa đưa bọn họ trở về dừng hẳn lại, hắn liền vội vàng nhảy xuống xe hỏi: "Sao quay lại sớm thế?"
Hôm nay cả gia đình Dư Chu cùng nhau đi tới bên Lý gia nên lúc Dư Ôn Lương trở lại không có người mở cửa cho, lúc này cậu chàng còn đang giúp đỡ nhóm người Đào Khương dỡ đồ từ trên xe ngựa xuống, vừa nghe thấy Dư Chủ hỏi liền chạy nhanh qua bên cạnh hắn mỉm cười nói:
"Đào Khương ca có việc cần làm nên mấy người chúng ta liền xuất phát sớm một chút.
"
Dư Chu gật đầu, quay về phía xe đón Cẩm Xuyên cùng với Thần Thần xuống khỏi xe ngựa, sau khi mở cửa cổng nhà mình xong liền sắp xếp Lâm Nhạc và Trịnh Tú tới chuyển hành lý giúp Dư Ôn Lương, còn hắn thì dẫn theo Cẩm Xuyên và Thần Thần cùng nhau đi qua bên nhà Đào Khương.
Đúng như những gì hắn đã nghĩ, quả nhiên là phụ mẫu nhà Đào Khương cũng đang ở đây.
Mọi người đều quen thuộc với nhau từ lâu nên sau khi hành lễ chào hỏi xong Dư Chu liền cất tiếng hỏi: "Lần này bá phụ với bá mẫu tới là vì chuyện của A Khương sao?"
"Đúng vậy," Mẫu thân Đào Khương cười tới vui vẻ thoả mãn, "Hai năm trước nghe biểu ca nó nhắc nhở ta cũng để ý không ít cô nương và ca nhi cho nó, kết quả nó không phải là người này không được thì cũng là người kia không thích hợp, không gật đầu vừa ý với bất cứ mai mối sắp đặt nào, ta với phụ thân nó sắp sầu lo tới bạc trắng đầu luôn rồi, bây giờ cũng coi như nó đã có ý trung nhân trong lòng, ta với phụ thân nhà nó liền nghĩ mau mau định xuống mối hôn sự này.
"
Đào phụ cũng nói: "Thằng nhóc thối này đã không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm người tới quản thúc nó mới được.
"
Trước đó Dư Chu chỉ biết Đào Khương vẫn luôn thiết lập dáng vẻ chó độc thân đáng thương khổ sở trước mặt mấy người họ chứ nào biết chuyện Đào mẫu từng chuẩn bị nhiều cọc mai mối cho cậu ta đến vậy, chỉ tại tên kia không vừa ý mà thôi, nghe tới đây hắn liền vô thức liếc Đào Khương một cái.
Đào Khương đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Dư Chu liền oan ức nhìn về phía mẫu thân nhà mình nói:
"Tất cả người trấn trên đều biết người mà vị công tử họ Nguyễn kia muốn gả là kiểu đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa giống như nhân vật bên trong thoại bản của tiên sinh Khách ngoại thế chứ nào phải kiểu người thư sinh đọc sách như ta đâu, rõ ràng chúng ta là đôi bên nhìn nhau không vừa mắt sao qua lời của người lại biến thành ta không gật đầu đồng ý rồi chứ.
"
Đào mẫu hừ nhẹ một tiếng nói, "Lúc chúng ta còn đang nói chuyện của hai người các ngươi thì người cậu ta có ý muốn gả đi là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, tới khi vị tiên sinh mà ngươi nói kia viết về một vị thần y thì cậu ta lại đổi qua muốn gả cho thần y rồi, thế nhưng người bên trong thoại bản sao có thể coi là thật được chứ!"
Dư Chu và Cẩm Xuyên nghe tới đây liền lặng lẽ trao đổi ánh mắt một cái, tiếp đó lại đồng nhất làm ra động tác trêu đùa với Thần Thần, vờ như không nghe thấy được mấy lời vừa nãy của đôi mẫu tử này.
Đào Khương nghe xong lại giật thót, không biết trong đầu đang mường tượng tới khung cảnh nào mà vội vàng quay về phía Dư Chu hỏi:
"Chuyện A Tô tới trị bệnh cho Trần đại nương ngoại trừ người trong hai nhà các ngươi ra thì chắc hẳn không có người nào khác biết đến đâu nhỉ?"
Dư Chu đại khái đã đoán được cậu ta đang suy nghĩ cái gì trong đầu rồi, hắn bật cười nói: "Ngươi nghĩ sao? Người trong thôn nhiều như vậy, sao có khả năng không có ai khác biết tới cơ chứ.
"
Ngừng một chút Dư Chu còn cố ý nói tiếp: "Nói không chừng vị Nguyễn công tử kia cũng đã biết tin rồi đó.
"
Đào phụ nhìn bộ dáng ngu ngốc của nhi tử nhà mình thật muốn bất lực, ông quay qua nói với Đào mẫu: "May mà chúng ta ăn tết xong là tới đây luôn đấy, chứ bà xem cái bộ dáng này của nó đi.
"
Đào mẫu thực cạn lời với bộ dáng hiện tại của Đào Khương, "Dù cho Nguyễn công tử biết tới Kỳ Tô thì đã làm sao, Kỳ Tô là ca nhi, lẽ nào còn có thể bị cậu ta cướp đi không bằng?"
Người dịch: Hana_Nguyen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...