Edit & Beta: Ái Tuyết
Năm người kinh ngạc nhìn Khấu Nam Trúc, thê chủ trước kia sẽ không nói như vậy, nhưng bọn họ đều có cảm giác từ sau khi bị thương thê chủ tỉnh lại, tựa như đã không còn giống với trước kia.
Hôm nay còn mang về một đầu lợn rừng lớn như vậy, sợ rằng trong thôn không có ai đủ bản lĩnh như vậy.
Thấy năm người vẫn không nhúc nhích, Khấu Nam Trúc có chút không kiên nhẫn, nàng thích người nghe lời, khả năng chấp hành phải nhanh nhẹn, chứ không phải kiểu người hoài nghi lời nói của nàng.
“Không muốn ngồi xuống thì cứ nói thẳng ra, hoặc có thể rời khỏi nhà này, ta không cần những phu lang có lỗ tai nhưng không biết lắng nghe.”
Lời nói vừa dứt, năm người nhanh chóng ngồi xong, sợ bản thân sẽ bị đuổi đi.
Khấu Nam Trúc vừa lòng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nàng cũng biết nguyên chủ lưu lại ấn tượng quá sâu vào trong lòng mấy người bọn họ.
Nhưng nàng cũng hy vọng mấy người bọn họ cũng có thể nhanh chóng thích ứng quy củ của nàng mà làm việc.
Một bữa cơm Khấu Nam Trúc ăn rất vừa lòng, sau khi buông đũa cũng không giống như thường lệ trực tiếp trở về phòng.
Năm người thấy thế cũng ăn ý dừng đũa.
Khấu Nam Trúc thấy vậy trong lòng đối với bọn họ có một tia vừa lòng, tuy rằng bọn họ so với những nam tử đời trước mảnh mai hơn, nhưng xem ra ít nhất đều rất có nhãn lực.
“Hôm nay ta đến chỗ Lí Chính mua mười mẫu ruộng tốt cùng một chỗ làm đất nền nhà, sau khi nhận được chứng từ ta sẽ tìm người xây nhà, đến lúc đó sẽ cho các ngươi mỗi người một gian phòng.
Nhưng phòng của ta, nếu không có sự cho phép của ta, thì ai cũng không được phép tiến vào.”
Khấu Nam Trúc nhận ra thân thể Linh Thánh cứng đờ, đương nhiên những lời này cũng không phải chỉ nói cho hắn nghe, nàng đây là lập quy củ cho tất cả mọi người.
“Thê chủ, ngươi mua đất sao? Ngươi có bạc thật sao?!” Giang Hưng Nghiêu không nhịn được hỏi ra tiếng, Minh Mộc ngồi bên cạnh nhanh tay kéo hắn một cái, ý bảo đừng lắm miệng.
“Ta đã nói không cần nghi ngờ, làm theo là được.
Ta sẽ cho các ngươi cuộc sống ăn mặc không phải lo, nhưng điều kiện là các ngươi cũng phải nghe lời, không nên nói đừng nói, không nên hỏi đừng hỏi.”
Giang Hưng Nghiêu thần kinh thô cũng biết vừa rồi bản thân đã vượt rào.
“Thực xin lỗi, thê chủ.”
“Không có lần sau! Ngày mai ta muốn đi lên trấn trên, mấy người các ngươi có thứ gì cần mua về thì có thể nói với ta." Nói xong dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: "Không cần lo lắng chuyện tiền bạc.”
Khấu Nam Trúc nói xong lại thấy năm người cũng không lên tiếng, liền đưa cho Bối Bác Văn một túi tiền dùng để mua đồ ăn, sau đó đứng dậy trở về phòng luyện công.
Mấy người Bối Bác Văn thực sự bị thê chủ làm cho sững sờ ngây ngốc, không nghĩ đến thê chủ thế nhưng lại hỏi bọn hắn có cần thứ gì hay không.
Phải biết rằng chuyện này cho dù là trước kia bọn hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, năm người nhất thời cũng không hiểu rõ ý tứ của Khấu Nam Trúc, cho nên cũng không dám há mồm muốn Khấu Nam Trúc mua đồ gì đó.
Ngày thứ hai, Khấu Nam Trúc vội vàng đi lên trấn trên, Chỗ đầu tiên nàng đến là trại nuôi ngựa.
Nơi này quá lạc hậu, không có phương tiện giao thông thuận tiện nào cả.
Xe bò mỗi ngày chỉ có một chuyến, còn phải đi đến đường lớn mới có thể ngồi xe.
Đầu tiên phải giải quyết vấn đề đi lại, nơi này thích hợp nhất chính là ngựa.
Tới trại nuôi ngựa, đối với lời giới thiệu nhiệt tình của người bán ngựa, Khấu Nam Trúc cũng không vội vã mua ngay mà chỉ chậm rãi đi dạo một vòng.
Ngựa ở nơi này cũng không phải vật nuôi đại trà, gia đình bình thường chắc chắn mua không nổi, cho nên trại ngựa cũng không lớn bao nhiêu.
Không lâu sau Khấu Nam Trúc đã đi dạo hơn phân nửa trại ngựa, nhưng không tìm thấy con nào thích hợp.
Vào lúc nàng đang đứng đánh giá con ngựa xem như tạm hợp mắt nàng, đột nhiên phía trước truyền đến âm thanh ồn ào rối loạn, một tiếng gào lớn của nữ nhân truyền tới tai nàng.
“Mau tránh ra! Ngựa mất khống chế rồi!!”
Khấu Nam Trúc quay đầu, chỉ thấy một con ngựa màu đen đang nhấc cao chân sau lên, trực tiếp đem người muốn khống chế nó đá sang một bên, mũi còn phát ra một tiếng 'Phì' mạnh mẽ, tựa như đang cười nhạo nhóm người này không biết tự lượng sức mình muốn khống chế nó.
Thật sự là một con ngựa tốt thông minh linh tính, nhưng cũng quá kiêu ngạo khó thuần, phía sau còn có một nử tử hơn ba mươi tuổi mặt đầy nôn nóng đuổi theo.
Xem ra con ngựa này là của nàng ta bán, Khấu Nam Trúc nhấc chân đi về phía nử tử kia.
Ngày nay Trương Tức cảm giác bản thân thật xúi quẩy, nàng từ chỗ khác mua được một con ngựa tốt đang chuẩn bị bán ra với giá hời hơn, ngựa tốt thì tốt đó nhưng lại quá cao ngạo.
Không để ý một chút thế nhưng lại để nó thoát được dây cương, lúc này lại không có ai đem nó khống chế được, nếu cứ như vậy sẽ làm bị thương những người khác, lúc đó nàng phải ăn mệt lớn a.
Không chỉ không bán được ngựa, còn phải bồi thường tiền thuốc men cho người ta.
Nàng thật ra cũng muốn tự mình đi lên khống chế, nhưng rõ ràng là lực bất tòng tâm, con ngựa này căn bản không phục nàng, chỉ có thể chạy theo đằng sau lo lắng suông.
Đang lúc nàng nôn nóng, một tiếng nói truyền tới bên tai nàng.
“Ta giúp ngươi khống chế con ngựa này, ngươi bán cho ta hai lượng bạc! Như thế nào?”
Trương Tức quay đầu, chỉ thấy một nử tử trẻ tuổi thân áo vải thô đứng bên cạnh nàng, tuổi tác nhìn qua chỉ 18, 19, thế nhưng khí chất lại bất phàm.
Tuy nàng sốt ruột, nhưng hai lượng bạc đó cũng không đủ số vốn nàng đã bỏ ra trước đó, tức khắc có chút do dự.
Khấu Nam Trúc biết con ngựa đó khẳng định không có cái giá này, nhưng hiện tại nàng còn chưa tìm được con đường kiếm tiền thích hợp, bạc đương nhiên là có thể tiết kiệm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
“Chờ đến khi có người bị thương, lúc đó không phải chỉ hai lượng bạc là có thể giải quyết.” Khấu Nam Trúc không nhanh không chậm nói, ở đây trừ bỏ nàng ra, không có ai thuần phục được con ngựa này.
Nàng cũng không nóng nảy, dù sao ngựa cũng không phải của nàng, làm bị thương người khác cũng không cần nàng phụ trách.
Trương Tức đương nhiên cũng biết nếu cứ mặc kệ như vậy sớm muộn gì ngựa cũng đả thương người khác.
Liếc mắt nhìn chung quanh một vòng phát hiện không có người nào có thể giúp đỡ nàng ta, chỉ có thể cắn răng đáp ứng.
“Được, ngươi nhanh đi khống chế nó đi, cẩn thận không thể đả thương tánh mạng người khác.”
Khấu Nam Trúc bước nhanh mấy bước, túm lấy dây cương tung người một cái đã ngồi trên lưng ngựa, hai chân gắt gao kẹp lấy bụng ngựa, cúi thấp thân người xuống ghé vào trên lưng ngựa, toàn thân tản ra khí tức hung hăng áp chế khí thế của ngựa.
Bảo mã vừa rồi còn vênh váo tự đắc, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đầu ngựa chậm rãi rũ xuống đất, thân ngựa còn ẩn ẩn run rẩy.
Thấy tư thái thuần phục của nó, Khấu Nam Trúc thu lại khí tức, vỗ vỗ đầu ngựa tỏ vẻ trấn an.
“Về sau ngươi gọi là tiểu Hắc.”
Từ trên lưng ngựa trượt xuống, trong ánh mắt ngây dại của mọi người ném hai lượng bạc cho Trương Tức, Khấu Nam Trúc nắm dây cương dắt ngựa rời đi.
Không thể treo quá nhiều đồ đạc lên lưng ngựa, Khấu Nam Trúc còn thuận tiện mua thêm một cái thùng xe đặt lên lưng nó.
Tiểu Hắc không dám oán hận chút nào, chỉ có thể chịu thương chịu khó lôi kéo xe ngựa chạy, mục đích chủ yếu hôm nay của Khấu Nam Trúc là mua một ít vải vóc, bông cùng với các loại gia vị.
Chờ đến khi qua mùa hạ là đến thu đông, trong nhà ngay cả đệm giường cũng không có, càng đừng nói đến chăn bông gì gì đó.
Bởi vì tính toán xây nhà mới có đến năm gian phòng cho năm người ở, đệm giường cùng chăn bông tất nhiên cần phải có nhiều hơn, Khấu Nam Trúc trực tiếp mua mười thất vải thô, mười thất vải dệt cùng 50 cân bông.
Tiểu nhị vừa nghe liền biết đây là khách hành lớn, vội vàng mời Khấu Nam Trúc ngồi xuống, nàng ta tự mình đem những vải dệt đa dạng màu sắc đến trước mặt cho nàng chọn lựa.
Thật ra Khấu Nam Trúc không có hứng thú với những màu sắc này cho lắm, cũng không biết năm phu lang trong nhà thích màu sắc gì.
Rối rắm một hồi, dứt khoát kêu tiểu nhị đem những vải dệt tốt nhất cùng đủ loại màu sắc đóng gói lại.
“Có thể đưa đến nhà không?” Sau khi thanh toán, Khấu Nam Trúc hỏi thêm một câu.
“Đương nhiên có thể ạ.
Ngài nói địa chỉ cho ta biết, lát nữa ta sẽ an bài người đưa đến nhà cho ngài.”
Khấu Nam Trúc gật gật đầu, để lại địa chỉ.
Hết chương 6.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...