"Tiền thưởng được phát bao nhiêu a."
"Tạm thời ước định một lượng bạc đi, đương nhiên về sau tùy tình huống cũng có thể tăng thêm."
Một lượng bạc trắng đó! Cũng tính là rất nhiều rồi!
Vừa nghe có nhiều tiền thưởng như vậy, biểu tình trên mặt mỗi người đều treo lên nét hưng phấn.
So với tự mình trồng trọt còn có lợi hơn gấp bội, đây là nguồn kiếm tiền ổn định cho một nhà bọn họ.
"Vậy khi nào chúng ta có thể bắt đầu làm việc a?"
"Ngày mai có thể bắt đầu, bất quá ta còn muốn đem mọi chuyện nói rành mạch hơn.
Mỗi tổ ta sẽ phân cho các ngươi một ngàn mẫu đất, tuy không ít nhưng cả một tổ hơn mười người cũng không đến mức làm không xong.
Nếu có tổ nào ác ý cố tình phá hư kỳ hạn thu hoạch, lúc đó mỗi người sẽ bị khấu trừ một nửa tiền công, đồng thời còn phải bồi thường tổn thất của ta."
Người đều giống nhau, xu lợi tị hại*(thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác) là bản năng, vừa nghe đến chuyện phải bồi tiền liền cẩn thận do dự.
"Nếu chúng ta cực cực khổ khổ làm một tháng, ngươi chỉ cần nói một câu chúng ta làm không được, chẳng phải chúng ta làm không công cho ngươi một tháng sao?"
"Đúng vậy, nhiều người như vậy, chúng ta giúp ngươi trồng xong rồi, ngươi không phát tiền công ngược lại còn bắt chúng ta bồi thường tiền, chúng ta chẳng phải sẽ ăn mệt lớn à."
"Đúng vậy, chúng ta làm sao tin tưởng lời ngươi nói là sự thật?"
Khấu Nam Trúc cũng không gấp đáp trả, chờ mọi người nói xong chậm rãi an tĩnh lại, mới lên tiếng.
"Phàm là những ai được tuyển chọn, ta sẽ viết chứng từ cam kết cùng các ngươi." Nói xong ý bảo Lí chính đem xấp giấy chứng từ phát xuống cho mọi người.
Lí chính tựa như người làm công, chỉ có thể chịu thương chịu khó làm việc.
"Trên chứng từ viết rành mạch, phải thông qua các tổ trưởng mỗi tổ cùng Lí chính bỏ phiếu, nếu số phiếu vượt qua hơn phân nửa.
Ta mới có thể quyết định hành vi ác ý phá hư để khấu trừ tiền công hoặc bồi thường tiền.
Cho nên các ngươi cũng yên tâm đi, cũng không phải một mình ta nói khấu trừ liền khấu trừ đâu."
Đại đa số thôn dân cũng xem không hiểu chứng từ, nhưng cũng có số ít thôn dân biết chữ, xác nhận chữ viết trên chứng từ đúng như lời Khấu Nam Trúc nói.
Hơn nữa còn có Lí chính bảo đảm, mọi người lúc này mới yên tâm, sôi nổi tỏ vẻ nguyện ý ký chứng từ.
"Nếu đã như vậy, mọi người liền đi tìm Lí chính ký tên đi.
Buổi sáng ngày mai vẫn tập hợp ở chỗ này."
Lưu lại một mình Lí chính bận rộn, Khấu Nam Trúc liền đi lên trấn trên, nàng cần tìm thêm người nhanh chóng xây lên một phòng bếp và một cái sân thật lớn.
Diện tích phòng bếp phải có sức chứa hơn một trăm người, còn phải tìm người làm ra nồi lớn cùng với mấy cái thùng to dùng để chứa cơm, nấu cơm.
Kết cấu sân cùng phòng bếp đơn giản, nên chỉ cần nửa tháng là hoàn công.
Trong lúc đó Khấu Nam Trúc đem công cụ ép dầu tách ra thành mấy bộ phận, chia ra từ nhiều nơi, tìm đến những thợ thủ công khác nhau chế tạo.
Sau khi sắp xếp ổn định, nàng đi đến chỗ người môi giới, mua thêm một nhóm hạ nhân an bài vào ở.
Trong đó có mấy người được nàng phân đến phòng bếp chung nấu cơm cho thôn dân, số người còn dư lại tạm thời an bài giúp đỡ bưng bê dọn dẹp bàn ăn.
Sang năm sau là tới ngày thu hoạch, lúc đó nhà xưởng của nàng sẽ chính thức bắt đầu hoạt động, lựa chọn công nhân càng thêm đặc biệt quan trọng, nàng cần tìm những người có phẩm hạnh tốt, nghiêm túc trong công việc.
Cho nên những hạ nhân này nàng dùng để quan sát tuyển chọn công nhân cho nhà xưởng.
Ngày tháng bận rộn trôi qua, trong nháy mắt, rừng cây rậm rạp sau núi đều bắt đầu úa vàng, gió thu thổi qua lá cây rơi xuống đầy đất, tựa như từng đàn bướm bay múa trong không trung.
Trong ruộng, cây mè cùng khoai lang đỏ cũng đã gieo xuống toàn bộ, hiện tại ngoại trừ đúng giờ tưới nước thì chỉ cần làm cỏ xung quanh là được.
Nhà xưởng cơ bản cũng đã hoàn công, Khấu Nam Trúc rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Vừa mới về đến nhà, đã thấy trong viện vô cùng náo nhiệt, năm phu lang nàng còn có Trương Phong đang ở trong đình hóng gió nói nói cười cười, trên tay còn bận rộn thứ gì đó.
Ngay cả khi nàng đến gần mấy người kia cũng đều không phát hiện ra.
Vẫn là Triệu y phủ từ phòng bếp đi ra thấy nàng mới lên tiếng hấp dẫn lực chú ý mấy người kia.
"Nam Trúc, ngươi trở về rồi à."
Khấu Nam Trúc gật đầu với Triệu y phủ, quay đầu nhìn đến thứ trên tay nhóm nam tử.
"Các ngươi đang làm gì a?"
"Thê chủ! Chúng ta đang làm sủi cảo a." Mấy người Bối Bác Văn nhanh chóng đứng dậy, đem sủi cảo trong tay giơ lên cho Khấu Nam Trúc xem.
"Tại sao lại làm sủi cảo? Nhìn bộ dáng các ngươi, còn làm không ít đi?"
"Hôm nay là đông chí* a, thê chủ ngài sẽ không quên rồi chứ?" Giang Hưng Nghiêu tuy dùng câu nghi vấn, nhưng hắn dám khẳng định, Khấu Nam Trúc tuyệt đối đã quên việc này.
*(Trong phong tục hai miền nam bắc Trung Quốc, thực phẩm ăn vào ngày Đông chí có khác nhau, miền bắc có tập tục ăn sủi cảo (giảo tử), còn miền nam có tập tục ăn chè trôi nước (thang viên), mì sợi.)
Không ngoài dự liệu, Khấu Nam Trúc lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
Tháng ngày trôi qua thật nhanh a, nháy mắt đã tới đông chí.
"Các ngươi ở chỗ này làm sủi cảo không lạnh à?" Đông chí tới rồi, cũng chứng minh mùa thu đã hoàn toàn trôi qua, thời điểm lạnh nhất năm cũng đã tới, gió mùa đông càng mang đến cơn lạnh thấu xương.
"Không lạnh đâu thê chủ.
Chúng ta có đốt than."
"Đúng vậy.
Thê chủ, cả ngày ở phòng trong cũng buồn chán, hôm nay chúng ta dứt khoát đem than vào trong đình đốt."
Khấu Nam Trúc nhìn nhìn, quanh đình đều treo màn chắn gió dày dặn, chỉ chừa một bên thông gió, nhìn ra cũng không rét lạnh.
Chỉ là Minh Mộc thân là người có thai vẫn phải cẩn thận hơn một chút mới thỏa đáng.
"Minh Mộc, ngươi cùng ta về trong phòng trước đi.
Nếu bị phong hàn sẽ không tốt."
Minh Mộc vừa nghe, có chút luyến tiếc.
Nhưng cũng biết tình huống đặc thù của bản thân, không thể không cẩn thận, cho nên không dám ham chơi, thuận theo đứng dậy.
"Xem ra vẫn là lời thê chủ nói hữu dụng hơn, gần đây Minh Mộc bị ép ở trong phòng buồn muốn hỏng luôn rồi, một hai muốn theo chúng ta ra ngoài." Nhìn gương mặt Minh Mộc phiếm hồng, Linh Thánh vui vẻ trêu chọc.
"Ta..
Ta mặc rất dày.
Hơn nữa vừa vặn phải về phòng." Minh Mộc lộn xộn giải thích.
Lời giải thích này còn không bằng không giải thích, nói xong hắn lập tức hối hận, ngược lại chọc mọi người càng cười lớn hơn, lần này gương mặt Minh Mộc cũng đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu.
Vốn định gọi Khấu Nam Trúc tới giúp hắn nói một câu, kết quả vừa quay đầu đã thấy Khấu Nam Trúc dựa vào cột đình, nhàn nhã nhìn bọn họ trêu ghẹo hắn.
Tức khắc nổi lên tính tình dậm chân một cái xoay người đi về hướng phòng hắn, tiểu Trúc thấy thế nhanh chân đuổi theo đỡ hắn, sợ Minh Mộc không cẩn thận trượt ngã.
Thấy thế Khấu Nam Trúc nhịn cười ý, bày ra biểu tình nghiêm túc.
"Tốt lắm, Minh Mộc đã bị các ngươi chọc cho tức giận rời đi rồi, các ngươi không cần trêu ghẹo hắn nữa."
"Được được đươc, chúng ta không nói." Mấy người che miệng.
"Nhưng mà thê chủ a, vừa rồi không phải ngài cũng đứng cùng phe chúng ta sao?"
Khấu Nam Trúc nhìn về phía Giang Hưng Nghiêu: "Lá gan lớn a, ngay cả ta cũng dám cười cợt?"
Tuy là nói như vậy, nhưng ngữ khí Khấu Nam Trúc không có một tia tức giận: "Ta là sợ hắn ngại ngùng, buổi tối cũng không muốn ra ăn sủi cảo a."
"Ha ha, chúng ta đều biết, thê chủ mau đi dỗ dành Ngũ đệ đi.
Phu lang mang thai ấy à, tức giận tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh a, thê chủ dỗ dành một chút là dịu ngoan liền, cũng không thể để tiểu bảo bảo trong bụng bị đói."
Khấu Nam Trúc cười đi đến phòng Minh Mộc dỗ dành.
Lúc nàng xoay người, trong mắt các phu lang không khỏi lộ ra tia hâm mộ, không khí cũng không còn náo nhiệt như vừa rồi nữa.
Phản ứng bọn họ quá rõ ràng, Trương Phong thần kinh đơn giản cũng có thể cảm nhận được.
"Các ngươi làm sao vậy?"
Vốn là người một nhà, tuy đều là nam tử, nhưng vẫn có chút xấu hổ không nói ra khỏi miệng được.
Nhưng rốt cuộc thì tuổi tác Trương Phong so với bọn hắn lớn hơn không ít, nhìn biểu tình mấy người bọn họ lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, cơ bản cũng đoán được bảy tám phần trong đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...