Khấu Nam Trúc cũng không giải thích, đem ánh mắt thu trở về, chậm rãi nếm thử chén canh xương bò.
Hương vị không tồi, xương bò cùng pín bò được xử lý rất tốt, không có mùi tanh hôi chút nào.
Giờ Dậu*(17h đến 19h), Khấu Nam Trúc ngồi ở trên giường, trải rộng thần thức, cảm thụ được động tĩnh chung quanh.
Đây là chiêu thức sau khi tiến vào tầng thứ hai Quy Nguyên Quyết nàng đã học được.
Thần thức phóng ra ngoài giúp nàng có thể nhìn thấy được tất cả đồ vật trong phạm vi 100 mét.
Chỉ cần là thứ trong phạm vi thần thức nàng trải ra cho dù là một nhánh cây hay một ngọn cỏ đều nằm trong sự khống chế của nàng.
Bên cạnh phòng nàng ở là phòng của năm phu lang, năm người ngủ chung một cái giường lớn.
Đây cũng là lí do Khấu Nam Trúc quyết định khi xây nhà sẽ cho bọn hắn một người một gian phòng riêng.
Minh Mộc nằm xuống nửa ngày nhưng vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được, cuối cùng là ngồi bật dậy.
Khấu Nam Trúc trong lúc vô tình nhìn thấy nhướng mày, buổi tối hắn bị nàng trêu đùa một chút cũng không đến mức ngủ không được chứ?
Chỉ thấy Minh Mộc cẩn thận đứng lên, mang giày vào sau đó cầm lấy túi tiền nhỏ giấu dưới gối nằm đi ra ngoài, lại lặng lẽ đi tới trước cửa phòng nàng.
Biểu tình trên mặt Khấu Nam Trúc phút chốc lạnh xuống vài phần, nàng cũng muốn nhìn thử cái người phu lang ngày thường lá gan không lớn rốt cuộc muốn làm gì.
Nếu là có tâm tư khác, thì đừng trách nàng tàn nhẫn.
Minh Mộc đứng trước cửa do dự nửa ngày, hắn nhớ rất rõ thê chủ từng nói qua không được tự tiện đi vào phòng nàng, nhưng mà....!Rối rắm nửa ngày hắn nắm chặt túi nhỏ trong tay, lấy hết can đảm nhỏ giọng gõ gõ cửa.
"Thê chủ, ngài ngủ rồi sao?"
Thấy thê chủ không trả lời, dũng khí mới vừa rồi còn dâng lên cao phút chốc đã không còn, cúi thấp đầu chuẩn bị về phòng.
Nào biết vừa xoay người lại, cửa phòng phía sau đã bị người từ bên trong mở ra, theo đó là thanh âm lạnh nhạt của thê chủ truyền đến.
"Có việc?"
"Thê chủ, không quấy rầy ngài ngủ chứ? Này..
Cái này cho ngài!"
Khấu Nam Trúc ngửi được hương vị từ trong túi nhỏ truyền ra liền biết bên trong là cỏ cầm máu, lại nghĩ tới những lời buổi chiều hắn nói lúc này cũng hiểu ra tâm tư Minh Mộc, lạnh nhạt trên mặt cũng tiêu tán đi vài phần.
"Đây là cái gì?" Khấu Nam Trúc không nhận túi dược, ngược lại xoay người đi vào trong phòng.
Tay Minh Mộc vẫn giơ túi dược ra đứng đó do dự không biết tiếp theo phải làm gì, đầu tiên là thử bước một chân vào trong phòng, thấy Khấu Nam Trúc cũng không có ý tứ tức giận, mới đưa nốt chân còn lại vào trong, chạy chậm theo phía sau Khấu Nam Trúc giải thích.
Nhất cử nhất động của hắn, Khấu Nam Trúc xem ở trong mắt, trong lòng có chút buồn cười.
"Đây là thảo dược ta hái được, có thể cầm máu, thê chủ có thể mang ở bên người phòng thân."
Minh Mộc cúi đầu nói, lúc này hắn còn không biết bản thân hắn nhìn rất giống thỏ con bước vào ổ sói, lại chỉ một lòng một dạ lo lắng Khấu Nam Trúc đi lên núi thường xuyên, lỡ như bị thương thì phải làm sao.
"Ngẩng đầu lên, ta không thích nhìn người khác cúi đầu khi nói chuyện với ta."
Thân hình Minh Mộc cứng đờ, cho rằng thê chủ không nhận thảo dược là do hắn chọc nàng không vui.
Đáy mắt bắt đầu phiếm hồng, nhưng vẫn cố chấp giơ tay, nhìn như kiên quyết nếu Khấu Nam Trúc không nhận hắn sẽ không bỏ tay xuống.
Nhìn Minh Mộc một thân trung y trắng trong mỏng nhẹ, đáy mắt lại phiếm hồng.
Đáy lòng Khấu Nam Trúc dâng lên một trận xao động, buổi tối vừa ăn rau hẹ lại có pín bò, lúc này thân thể có chút nóng lên.
"Thê chủ, ta biết ngài không thích ta.
Nhưng ta chỉ hy vọng ngài có thể vì thân thể của mình mà suy nghĩ nhận chút thảo dược này."
Minh Mộc bị ánh mắt thê chủ nhìn đến càng ngày càng thâm thúy, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu vào bên trong lòng hắn.
Theo thói quen hắn lại muốn cúi đầu, thẳng đến khi đôi tay giơ lên run nhè nhẹ mới cảm nhận được túi dược bị cầm lấy.
Minh Mộc lúc này mới lặng lẽ thở ra, cẩn thận nói một câu: "Vậy thê chủ ngài đi ngủ sớm một chút."
Khấu Nam Trúc mở túi ra kiểm tra một chút, phát hiện xác thật không có vấn đề gì, đều là thảo dược cầm máu bình thường, nhìn thấy Minh Mộc giống như con thỏ chuẩn bị nhảy ra khỏi phòng mình, chậm rãi mở miệng: "Lấy thảo dược ở chỗ nào?"
Minh Mộc chuẩn bị rời đi nhưng nghe thanh âm Khấu Nam Trúc gọi lại, thân hình phút chốc cứng đờ.
Hắn tuy rằng lo lắng cho thê chủ, nhưng đáy lòng cũng sợ hãi thê chủ đánh hắn.
"Ta tự mình đi hái..." Minh Mộc xoay người đáp lời.
Khấu Nam Trúc khẽ nhíu mày: "Lại đây, ngẩng đầu."
Khấu Nam Trúc nhìn Minh Mộc bước từng bước nhỏ đi đến cũng mất kiên nhẫn, đứng lên cường thế nhéo cằm bắt hắn ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, con thỏ lại đỏ mắt, nước mắt muốn rớt cũng không dám rớt đảo quanh hốc mắt, bộ dáng nhìn thấy đã thương.
"Thích khóc như vậy sao." Thân thể Khấu Nam Trúc khô nóng kéo theo bạo ngược nơi đáy lòng trỗi dậy.
Nếu dưới tình huống 'nào đó' khóc như vậy chắc hẳn sẽ rất đẹp.
Bất quá Minh Mộc cũng không phải kẻ thù, lúc 'làm việc' phải kiềm chế chút mới được.*(biết làm việc gì rồi ha >..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...