30.
Cứ như vậy, ta cùng với Tống Chi Chi bước ra khỏi cửa Tống phủ.
Còn về Nhan Trường Phong, bởi vì hắn là nam nhân ngoài phủ nên đã bị Tống Chi Chi đuổi về Nhan phủ, không cùng đi với bọn ta.
Trương thị đang chờ bọn ta ở ngoài cổng.
“Phu nhân.” Ta khách khí hành lễ với Trương Thị, bà cũng bình tĩnh mà bảo ta miễn lễ.
Hai bên đều khách khí xa cách, giống như mỗi lần gặp mặt trước đây.
Ta không thể thốt ra một tiếng mẫu thân được, có lẽ bà cũng không muốn nghe ta gọi như vậy.
Sau đó bọn ta liền ngồi cùng một chiếc xe ngựa.
Suốt đoạn đường không hề nói một lời nào, ta cầm lấy bát canh mà nha hoàn của Trương thị đưa cho mà phát ngốc.
Nói thực, nếu như không tính cái thân phận mẹ kế này thì Trương Thị quả thực là một thê tử tốt, xuất thân trong một gia tộc thi lễ trâm anh, bia miệng ngoài kia cũng rất tốt, dịu dàng, chu đáo, tỉ mỉ, là một khuê tú danh gia điển hình, tình cảm với cha ta cũng rất tốt.
Điều duy nhất bị người ta nói ra nói vào chính là sau khi mẫu thân ta qua đời chưa tròn một tháng đã bước chân vào Tống phủ, quá thiếu kiên nhẫn, rõ ràng không được dễ nhìn cho lắm.
Thân phận này, có thể nói chính là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời bà.
Lại thêm việc Tống Chi Chi sớm ra đời, bên ngoài có rất nhiều lời đồn đoán, khiến cho thân phận của đích nữ phủ lên một tầng mờ ám.
31.
Xe ngựa dừng bên ngoài cửa cung, đoạn đường tiếp theo chỉ có thể đi bộ.
Ta nhảy xuống xe ngựa, liền nhìn thấy một vị thái giám sớm đã đứng chờ bọn ta ở bên cạnh, nhìn thấy ta dường như ngây người một lúc, sau đó mỉm cười hành lễ với Tống Chi Chi và Trương thị ở phía sau, nói: “Tống nhị tiểu thư, Tống phu nhân, điện hạ đặc biệt cho thần tới tiếp đón hai vị.”
Nói rồi, lại chỉ về phía ta hỏi: “Không biết vị tiểu thư này là?”
“Là đại cô nương trong phủ.” Trương thị nói.
“Thì ra là Tống đại tiểu thư, vừa rồi nô tài thất lễ rồi.” Lão thái giám mỉm cười tạ lỗi.
Trương thị lấy từ trong ống tay áo ra một tờ ngân phiếu đưa cho hắn, mỉm cười đoan trang: “Nhờ Dương công công chiếu cố.”
Dương công công bất động thanh sắc mà nhận lấy ngân phiếu, nụ cười không biến tiếp tục nói: “Vốn dĩ Tống phu nhân là khách thường lui tới cung, không cần phải khách khí như vậy.”
Trong lúc nói đã đứng đến bên cạnh Trương Thị, một đường đi về phía trước, như thể vô tình thấp giọng mà nói: “Thân thể điện hạ không khỏe, thái y viện đã xem qua mấy lần rồi, hoàng thái tôn đang ở bên cạnh điện hạ, một bước cũng không rời.” Vừa dứt lời, liền không còn âm thanh nào nữa.
Nhất thời, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Cứ như vậy một đường tới Càn Thanh Cung.
Ta yên lặng cho tới khi ngồi xuống khai tiệc, tuân thủ nguyên tắc không nhiều lời, không nhìn ngó xung quanh, việc không tìm ta, ta cũng không tìm việc.
Cho tới khi nhìn thấy điện hạ.
Đồng tử của ta liền co lại.
32.
Ta đã từng gặp qua điện hạ.
Ở Tống Phủ, trong viện của ta.
Nhưng khi đó nhũ mẫu chỉ nói với ta rằng ông ấy là cố nhân của mẫu thân ta, họ Nhạc, bảo ta gọi là Nhạc gia gia.
Ông ấy đã từng vuốt ve đầu ta, khen cây roi của ta, còn khen ta xinh đẹp, nói đôi mắt của ta đặc biệt giống như nương thân vậy.
Nhạc gia gia.
Điện hạ.
Nương thân tên là Việt Dịch Chi.
Trong phút chốc đầu ta biến thành một mảng trắng xóa.
“A Tỷ.” Tống Chi Chi giật giật tay áo ta, thấp giọng nhắc nhở: “A Tỷ, điện hạ hỏi tỷ có phải có tài nghệ gì muốn biểu diễn không.”
Ta hồi phục lại thần trí.
“Bẩm điện hạ, thần nữ tài sơ học thiển, liền không thể hiện nữa.” Ta thấp giọng hồi bẩm.
Cũng không hẳn là như vậy, chẳng qua là tâm tình bất định, không muốn làm bất cứ việc gì.
“Không sao, không sao.” Điện hạ lại rất dễ nói chuyện, cười haha liền bỏ qua chuyện này.
Đến tận khi yến tiệc kết thúc cũng không có việc gì đặc biệt phát sinh.
Duy nhất có một chuyện, cuối cùng thì điện hạ cũng tứ hôn cho hoàng thái tôn và Tống Chi Chi.
Tống Chi Chi làm chính thất của hoàng thái tôn, đây chính là chuyện mà trong lòng mọi người đều rõ.
Vốn đã là cận thần bên cạnh thiên tử, giờ đây thân lại càng thêm thân.
33.
Sau khi kết thúc yến tiệc, ta và Tống Chi Chi bị giữ lại trong cung, trên danh nghĩa là hoàng hậu có điều muốn nói với vị thái tôn phi tương lai.
Nhưng mà thực tế thì, ta nhìn người đang ngồi trong chính điện, trái tim trong phút chốc gia tăng tốc dộ.
Trên thực tế điện hạ triệu hồi ta và hoàng thái tôn, Tống Chi Chi không biết đã được đưa đi nơi nào.
“Việt Việt, Kiền nhi, hai con lại đây.”
Hai người bọn ta tiến về phía trước.
Quả thực điện hạ bị bệnh rồi, bệnh rất nghiêm trọng, cả người gầy xọp, sắc mặt nhợt nhạt.
“Việt Việt, con còn nhớ trẫm không?”
Lời vừa nói ra, ta liền biết bản thân không nhận nhầm.
Điện hạ trước mắt quả thực là Nhạc gia gia mà trước đây ta từng gặp qua vài lần.
“Nhạc gia gia.”
Ta chớp chớp mắt, có chút lúng túng.
“Con và Kiền nhi, là biểu huynh muội.”
Trong nhất thời khắp điện liền yên tĩnh, yên lặng tới nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Hô hấp của ta tạm dừng.
“Kiền nhi, con có còn nhớ mình có một cô cô không?” điện hạ chuyển sang hỏi hoàng thái tôn.
“Dạ bẩm có một chút ấn tượng.” Hoàng thái tôn cung kính hồi đáp: “Thỉnh thoảng có nghe phụ vương nhắc tới, nói rằng cô cô tính tình hoạt bát, ở trong cung rất được sủng ái, nhưng mà đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, đã sớm từ giã cõi trần.”
“Đúng vậy, lúc nó đi con còn quá nhỏ.” Điện hạ cảm khái nói: “Nó là đứa thông minh nhất trong những hài tử của trẫm, thậm chí còn hơn cả phụ thân con.”
“Chính bởi vì như vậy, trẫm mới đem chuyện đại sự ấy giao cho nó.”
34.
Từ trước tới giờ chưa từng nghĩ qua, nương thân của ta, nữ hiệp Việt Dịch Chi vang danh trong giang hồ, còn có một thân phận khác.
Điện hạ kể cho ta và hoàng thái tôn một câu chuyện rất dài.
Câu chuyện bắt đầu, nương thân của ta vốn tên là Nhạc Diệc, là công chúa út của điện hạ, là vị công chúa thứ 14 trong cung.
Thiên tính thông minh, dũng cảm, lương thiện.
Hai mươi mấy năm trước, võ lâm khắp nơi nổi dậy, các thế lực khắp chốn hỗn loạn, lòng dân khó thấu trời, mà các chính sách của triều đình thì lại khó thi hành.
Điện hạ có lòng muốn thay đổi, nhưng mà vô năng vô lực, chỉ vì người trong giang hồ bài xích quan triều đình.
Sau đó mẫu thân ta liền xuất cung tự thâm nhập vào võ lâm, muốn thay phụ thân phân ưu.
Năm ấy bà mới 15 tuổi, vừa mới cập kê.
Từ đó thập tứ công chúa Nhạc Diệc “Bệnh c.hết”, mà giang hồ hiệp nữ Việt Dịch Chi trở nên nổi danh.
Lại qua vài năm nữa, bà lập nên Tinh Nguyệt cốc, liên kết với những người có cùng lý tưởng lập nên võ lâm minh, từng bước ổn định tình hình hỗn loạn trong giang hồ.
Tình trạng khó khăn trong phút chốc liền được giải quyết.
“Việt Việt mẫu thân của con là một người rất khó hiểu.” Điện hạ xoa xoa chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, nhớ lại: “Nó chính là điều Trẫm tự hào nhất.”
“Sau đó xảy ra chuyện gì? Tại sao mẫu thân con lại quay lại kinh thành?’
Trong cung sớm đã không có vị thập tứ công chúa này rồi.
Tại sao bà ấy còn quay lại?
“Lúc đó ở trong Võ Lâm Minh có gián điệp cấu kết với nước địch, cha con bị g.iết c.hết, gián điệp ẩn nhẫn quá sâu, nhất thời không thể tra ra được là ai, nương con liền quay trở về kinh thành, giả vờ như tâm tàn ý lạnh mà rút khỏi võ lâm, sau đó truyền đi tin tức gả vào Tống phủ, để làm gián điệp lơi là cảnh giác, nghĩ rằng nương con từ bỏ việc báo thù. Sau đó mới biết mang thai con, chỉ có thể thay đổi kế hoạch, đợi khi con ra đời mới quay trở về.”
Điện hạ cứ nói cứ nói đột nhiên ho kịch liệt, bên trong điện bao trùm bởi những tiếng ho không dứt. Hoàng thái tôn muốn đỡ điện hạ, nhưng lại bị ông gạt tay ra.
“Không ai ngờ rằng mẫu thân con sẽ ra đi vì khó sinh.”
“Cha con mất rồi?” ta siết chặt góc y phục, trong lòng mù mịt.
Cha ta mất rồi, vậy người mà ta gọi là cha suốt mười mấy năm nay là ai chứ?
“Thực ra Tống thị lang là đại bá của con, cha con tên là Tống Tây Võ, là đệ đệ ruột của Tống thị lang.”
35.
“Việt Việt, những năm này tuy rằng ta rất ít khi gặp con, nhưng quá trình trưởng thành của con đều có người báo cáo cho ta, nên trẫm biết con giống như mẫu thân của con thâm minh đại nghĩa, cũng là người rất thông minh. Hiện giờ chúng ta vẫn cần có người duy trì ảnh hưởng trong Võ Lâm Minh, không thể để cho giang hồ vượt ra khỏi sự khống chế của triều đình, còn con, là một người trong hoàng thất mà không ai biết, thì con chính là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Kinh nghiệm của con không đủ, lại có người đang nấp trong bóng tối, vì vậy những năm này luôn không cho con rời khỏi kinh thành, dù sao thì kinh thành vẫn là kinh thành. Hiện giờ ngoài kia có thể coi như là tương đối an toàn, cũng chính là thời cơ tốt cho con ra ngoài rèn luyện.”
“Việt Việt, con có nguyện thay thế mẫu thân con không, hoàn thành ước nguyện mà mẫu thân con chưa kịp hoàn thành?”
“Con...”
Ta không biết.
Đây là điều ta chưa từng nghĩ tới.
Ta chưa từng nghĩ tới người mà ta gọi là cha mười mấy năm qua không phải cha ta, là đại bá, càng chưa từng nghĩ tới vị nữ hiệp giang hồ ta chưa từng gặp mặt kia là công chúa.
Ta chỉ cảm thấy mình rối như tơ vò.
Thế nào cũng không thể hiểu nổi.
Ta luôn cho rằng vị mẫu thân mà ta sùng bái kia, có một cuộc đời thoải mái tiêu sái.
Nhưng giờ đây biết được càng nhiều, mới biết rằng đằng sau đó là gian nan nghìn trùng.
Lần đầu tiên cảm thấy thế giới này thật xa lạ.
36.
Điện hạ nhìn ta đầy mong đợi, ta nhớ lại trước đây người ở trong viện của ta, bế ta, ánh mắt lúc khen ta thật giống như một người mẹ.
Ông luôn tự hào về mẫu thân, mẫu thân là nữ nhi ưu tú nhất trong lòng ông.
Còn ta?
Ta là nữ nhi duy nhất của mẫu thân.
Mẫu thân vì ta mới qua đời.
Nghĩ tới đây, cuối cùng ta cũng hạ quyết tâm.
“Con bằng lòng.”
Điện hạ nói liền ba tiếng tốt, khuôn mặt vì kích động mà đỏ lên.
“Tấm kim bài miễn tội này vốn dĩ là cho mẫu thân con. Sau khi nó đi liền thu lại, giờ đây giao cho con.”
Điện hạ lấy từ chiếc gối đầu giường ra một tấm kim bài đưa cho ta.
“Trẫm hi vọng tiểu bối các con tương lai sẽ vĩnh viễn đồng tâm hiệp lực, nhưng một khi xảy ra tranh giành quyền lực thì người trong hoàng thất sẽ không có tình thân mà trở nên nghi kị, bất luận có thân cận như thế nào, cũng chưa chắc được sự tín nhiệm giờ đây sẽ còn cho tới ngày sau.” Điện hạ chầm chậm mở miệng.
“Tấm kim bài miễn tội này giao cho con, mang ý bảo vệ. Nhưng trẫm hi vọng con sẽ không bao giờ phải dùng tới nó.”
Ta nhận lấy tấm kim bài nói tạ ân, lại nghe thấy điện hạ dặn dò hoàng thái tôn.
“Kiền nhi, Trẫm cũng mong rằng con sẽ nhớ kĩ, cô cô của con, còn có biểu muội Việt Việt, bọn họ từ bỏ cuộc sống thoải mái mà dấn thân vào giang hồ là vì để giúp cho triều đình, là hi sinh cho quyền lực của hoàng thất, vì vậy phải toàn lực mà ủng hộ.”
“Tôn nhi nhất định ghi tạc trong lòng.”
...
...
“Tuyết rơi rồi kìa.”
Ánh mắt ôn hòa của điện hạ hướng về phía ngoài cửa sổ, thì thầm.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bên ngoài tuyết đã rơi dày đặc, từ trên trời bao trùm xuống mặt đất, được đèn lồng trong cung nhuộm thành màu vàng ấm áp.
“Ngày Diệc nhi rời khỏi cung, tuyết cũng rơi như vậy.”
37.
Lúc rời khỏi cung, đã là nửa đêm rồi.
Vì tránh khỏi tai mắt, ta và hoàng thái tôn một trước một sau rời khỏi.
Vị thái giám mặt tròn đó đưa ta xuất cung.
Thái giám mặt tròn xách đèn thấp đầu đi về phía trước, cả đọan đường không hề nói một lời nào, chỉ nghe thấy tiếng hoa tuyết rơi.
Cuối cùng cũng tới được cửa cung, Châu quản gia trong phủ trước tiên liền chào hỏi.
“Đại tiểu thư, lão gia đã đợi rất lâu rồi.”
Nghe rồi ta liền nhìn về phía bên phải, nhìn thấy đại bá đang mở rèm vẫy tay với ta.
“Việt Việt, lại đây.”
Ta tiến tới gần phúc thân sau đó vào trong xe ngựa, gió và tuyết bị ngăn cản phía sau bức màn.
“Người đông nhiều tai mắt, về phủ rồi nói.” Đại bá ngăn ta mở miệng.
Lại là một đường trầm mặc.
...
Nói ra thì có lẽ đây chính là một ngày yên tĩnh nhất của ta trong 17 năm qua.
38.
Về đến phủ, liền đi thẳng tới thư phòng của đại bá. Trương Thị dẫn theo nha hoàn bưng lên hai tách trà gừng, tận mắt nhìn thấy ta và đại bá uống xong mới rời đi.
“Đại bá.” Ta mở miệng trước.
17 năm, đột nhiên đổi cách xưng hô, may là vẫn mang họ Tống.
Động tác đóng cửa sổ của đại bá ngừng lại, sau đó liền như không có chuyện gì mà đóng cánh cửa lại, quay đầu nói: “Con biết hết rồi.”
“Vâng.”
“Nói thực thì tính cách của con và cha con rất giống nhau, đều là người thích gây rắc rối, từ trước tới giờ không làm cho người khác an tâm được, vì vậy đều không thể hòa hợp với ta.”
“Quan hệ của ta và cha con không tốt, tuy rằng là huynh đệ ruột thịt, nhưng mà thực ra lại cãi nhau từ nhỏ tới lớn. Nó cho rằng ta quản nó quá nghiêm, nói ta là người quá đỗi cứng nhắc, dốc lòng muốn ra ngoài làm một lãng tử. ta cứ tưởng rằng nó chỉ nói miệng mà thôi, thật không ngờ rằng năm 15 tuổi ấy nó thật sự rời khỏi nhà.”
“Tưởng rằng nó ở bên ngoài chịu khổ rồi sẽ quay trở về, kết quả từ đó trở đi liền không có tin tức gì. Một lần nữa nghe thấy tin tức của nó thì đã là 10 năm sau rồi, do nương thân của con mang về, tin nó đã ra đi.”
Đại bá thấp giọng nói.
“Lúc đó ta mới biết, nó đã tạo dựng được danh tiếng trên giang hồ, lại còn nhận được danh hiệu bạc diện lang quân. Mẫu thân con nói với ta, đệ ấy từng nói là bởi vì ta luôn nói nó không nên cơm cháo gì nên nó mới nhất định phải chứng minh cho ta thấy.”
“Việt Việt, con nói xem người thì cũng đã đi rồi, còn chứng minh gì đây?”
Ta nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, sau đó mới trả lời: “C.hết rồi thì không thể chứng minh gì cả, nhưng mà điều quan trọng là đã từng sống như thế nào.”
Ta nhìn về phía đại bá, không biết vì sao, ở khoảnh khắc biết ông chỉ là đại bá của ta, những oán trách trong lòng với ông dường như đã tan biến hết, bây giờ có thể hòa hợp mà ở đây cùng ông nói chuyện.
“Đại bá, người ra sức cho triều, cha con xông pha giang hồ, thực ra thì hai người thực sự đã trải qua cuộc sống mà bản thân mình mong muốn.”
Đại bá rõ ràng lại không hề quen với giọng điệu bình tĩnh này của ta, nói: “Thật khó có thể nhìn thấy con nói năng không gai góc như vậy.”
“Con rất cảm kích đại bá ban đầu thu nhận mẫu thân con, phối hợp với kế hoạch của bà. Chỉ là nhiều năm như vậy vẫn chưa từng nói một tiếng cảm tạ với đại bá ngược lại lại nhiều lần đối đầu.”
“Ta vẫn tốt, không có gì phải cảm ơn cả, dù sao thì ta cũng là huynh trưởng, vì đệ đệ mà hi sinh một chút cũng đáng.” Đại bá lại không hề kể công, “Chỉ là vất vả cho phu nhân, bọn ta quen nhau trước, bà ấy lại trở thành vợ lẽ. cho tới hiện tại bà ấy cũng chưa biết nguyên nhân là vì sao, nhưng mà vì tin tưởng ta, chung quy vẫn cứ gả cho ta, vì những lời bàn tán sau lưng thân phận vợ lẽ này, mà ta lại vĩnh viễn không thể thay bà ấy chứng minh.”
“Bá mẫu của con là một người kiêu ngạo, những năm này vì những lời đồn đại ấy mà sống cũng không dễ dàng gì.”
Trong đầu ta xẹt qua hình ảnh Trương Thị vừa rồi bưng trà gừng vào, bà ấy vốn quan tâm đại bá nhưng mà cũng không quên ta, lại nhớ tới vừa nãy ở trong xe ngựa bà cho người đưa cho ta bát canh, trong lòng liền có gợn sóng, hỏi đại bá: “Không thể nói chân tướng cho bá mẫu sao?”
“Không thể được.” đột nhiên ngữ khí của đại bá nghiêm trọng hơn, giọng nói cũng cao hơn một chút, “Việt Việt, con phải nhớ kĩ, thân phận thực sự của con, không thể nói cho ai biết, thêm một người biết, thì con lại nguy hiểm thêm một phần, mà người biết được cũng sẽ cận kề với nguy hiểm.”
“Bất luận thế nào, hiện tại, quá khứ, tương lai, đối với người ngoài con chỉ có thể là Việt Dịch, nữ nhi của Tống Tây Văn.”
“Việc mẫu thân của con là công chúa không thể công khai, đồng thời cũng không thể để lộ thân phận của cha con, bởi vì Bạc diện lang quân không thể là đệ đệ của viên quan triều đình. Một khi bị bại lộ, việc mẫu thân con gả cho ta cũng sẽ thu hút người khác, vạn nhất vì chuyện này mà điều tra được thân phận của mẫu thân con, nhất định sẽ dẫn tới tình thế rối ren, như vậy cục diễn chúng ta bố trí những năm nay sẽ chịu ảnh hưởng. vì vậy bọn họ nhất định chỉ có thể là người trong giang hồ.”
“Bước ra khỏi thư phòng này, con vẫn giống như trước đây gọi ta một tiếng cha, không được gọi ta là đại bá, dù rằng lúc ở riêng với nhau cũng nhất định phải thận trọng lời nói, hiểu chưa?”
“Ta đã mất đi đệ đệ ruột, không muốn mất đi huyết mạch duy nhất của đệ ấy nữa.”
“Con đã hiểu chưa?”
Ta nhìn vào ánh mắt nghiêm trọng của đại bá, siết chặt tay, nói: “Con hiểu rồi.”
39.
Khi rời khỏi thư phòng về tới viện, trời đã dần hửng sáng rồi.
Tuyết đã ngừng rơi được một lúc, lớp tuyết trên đất không có ai quét dọn, khi đi tuyết liền ngập tới tận mặt giày.
Ta quay đầu lại nhìn dấu chân mình để lại trên đường đi, nhưng dường như lại nhìn thấy được tương lai mù mịt của bản thân.
Giang hồ sẽ như thế nào? Dường như khác xa so với tưởng tượng của ta.
Hình như nó không phải chỉ là nơi sảng khoái, ân oán.
Đao quang kiếm ảnh, huyết vũ tinh phong, đấu đá lẫn nhau, tranh giành quyền lực, và, lừa dối để che giấu, bán đứng phản bội.
Người xưa thường nói nơi nào có người ắt sẽ có giang hồ, lần đầu tiên ta hiểu được câu nói này.
“Đại tiểu thư, cuối cùng người cũng trở về.” Trân Châu mở cửa nhìn thấy ta, vô cùng vui vẻ mà nói.
“Đừng nói gì với muội cả, muội đang rất buồn ngủ, muốn đi ngủ một chút.” Ta gạt đi đôi tay của Trân Châu. Rảo bước vào phòng.
Một đêm này nghe được quá nhiều chuyện, ta cần một chút thời gian để tiêu hóa.
Dù trời có sập thì cũng phải đợi ta ngủ dậy rồi hẵng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...