60.
“Mệt quá đi.” Ta miễn cưỡng mở miệng.
Lúc này ta đã quay trở về phủ cốc chủ, bên cạnh đều là người của mình, liền không cần phải gồng nữa. Trân Châu nhanh chân tới rót trà cho ta, mỉm cười vô cùng sán lạn khen: “Hôm nay cốc chủ thật là oai phong.”
Nhũ mẫu cũng yên tâm mà mở miệng: “Đúng vậy, giờ đây cốc chủ đã trưởng thành rồi.”
Ta lặng lẽ nhìn hai người họ, không nói gì. Trân Châu lập tức hiểu ý, mỉm cười hỏi: “Cốc chủ muốn ăn gì? Ta đi chuẩn bị.”
“Hiểu chuyện.” lúc này ta mới cười toe toét, ôm chầm lấy cánh tay của Trân Châu làm nũng: “Muội muốn ăn ngỗng quay, và bánh cuộn.”
Trân Châu sủng nịch đồng ý, liền đi vào nhà bếp chuẩn bị, còn ta thì vui vẻ ngồi đợi.
Chẳng bao lâu, Mạnh Tề và Nhan Trường Phong cùng bước vào. Nhan Trường Phong tìm một chiếc ghế sau đó trực tiếp ngồi xuống, giống như là nhà của mình vậy, vô cùng tự nhiên.
Da mặt người này thật dày, từ trước tới giờ chẳng chịu nhìn trước ngó sau.
Mạnh Tề liếc nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía ta, nói: “Lời nói của Nguyệt nhi hôm qua hơi thất lễ, muội ấy còn nhỏ, lại bị người ta hiểu lầm, vì vậy không biết giữ mồm giữ miệng, muội đừng để ở trong lòng.”
Ta khịt mũi, không hài lòng nhìn Mạnh Tề hỏi: “Ngươi đang thay cô ta xin lỗi à?”
“Đúng vậy.” Mạnh Tề thống khoái thừa nhận, “Ta đã giáo huấn muội ấy rồi.”
“Ồ.” Ta chậm rãi gật đầu, lại cảm thấy nực cười liền mở miệng: “Nhỏ hơn ta một tuổi, cũng khá nhỏ đấy.”
“Con người muội ấy vốn dĩ vẫn còn là một đứa trẻ, có rất nhiều việc còn không hiểu.” Mạnh Tề nghiêm túc giải thích: “Ai nói gì muội ấy đều tin cái đó.”
“Xem ra là ta dày kinh nghiệm rồi.” cuối cùng ta cũng bật cười, cảm thấy tự giễu nói: “Trước đây đều là ngươi thay ta xin lỗi người khác, giờ đây lại biến thành ngươi thay người khác xin lỗi ta.”
“Mạnh Tề, giữa chúng ta đã phân biệt rạch ròi đến mức này rồi sao?”
“Không phải ý này. Tống Việt Việt, ý của ta là Nguyệt nhi vô tâm, muội đừng vì vậy là tức giận.”
“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, gọi cũng thân thiết nhỉ.” Đột nhiên ta đứng dậy, hỏi: “Ngươi và cô ta không gặp mười mấy năm, thế mà quan hệ vẫn tốt nhỉ?”
Thực sự có chút khó khăn.
“Hồi nhỏ Nguyệt nhi có cứu ta một lần, hơn nữa ngay từ đầu muội ấy là biểu muội của ta, vì vậy ta không hi vọng giữa hai người có khúc mắc.” Mạnh Tề nhìn chằm chằm ta nói: “Muội là người như thế nào, ta sẽ nói rõ với muội ấy, sẽ không để muội ấy làm tổn thương tới muội, muội phải tin ta.”
“Thì ra là thế, ơn cứu mạng.” thì ra bất luận cô ta làm gì hắn đều khoan dung với cô ta, thì ra nguyên nhân là ở đây.
Lòng ta chua xót, âm thầm nhéo chặt ngón tay, tiếp tục nói: “Tin, Làm sao mà tin. Ta tin ngươi, bởi vì ta hiểu ngươi. Con người ngươi gì cũng tốt, thứ gì cũng muốn chu toàn. Nhưng mà ngươi có hiểu không, một số việc chính là như vậy, không có cách nào ổn thỏa được cả hai bên.”
“Ở trước mặt ngươi, thì là ta tính toán so đo với cô ta, nhưng mà trên thực tế, ta cũng chưa từng so đo với cô ta, nếu không thì sáng nay thứ rơi trên đất không phải chỉ có kiếm của cô ta đâu.” Ta cau mày, mệt mỏi nói: “Ngươi tới đây chỉ là để nói điều này với ta?”
“Còn có Thanh Nghiễn, bởi vì danh tiếng bên ngoài của muội không tốt, vì vậy đệ ấy mới có thành kiến với muội. Tuy rằng ta đã khuyên đệ ấy, nhưng mà tính cách đệ ấy vô cùng bướng bỉnh, nhất thời không thể thay đổi được.”
Ta thở dài một hơi, nhẫn nại nói: “Cũng là thông cảm vì tuổi nhỏ ư?”
“Ừ, dù sao nó cũng là đệ đệ ta.”
“Mạnh Tề, ta cũng mới 17 tuổi.”
61.
“Ta cũng 17 tuổi.” Nhan Trường Phong ở bên cạnh tiếp lời.
“Nếu như chỉ vì hai chuyện này, thì ngươi không nhất thiết phải qua đây, dù sao thì ta cũng không để tâm…”
“Ta muốn gặp muội.” Mạnh Tề ngắt lời ta: “Là bởi vì ta muốn gặp muội, vì vậy mới tời đây.”
“Mạnh thiếu chủ cẩn trọng lời nói.” Nhũ mẫu yên lặng hồi lâu ở bên cạnh đột nhiên trở nên nghiêm túc mà nói: “Giờ đây người cùng Tiểu thư Tề gia có hôn ước, không nên nói những điều phù phiếm như vậy với chủ nhân của ta, thiếu chủ làm như vậy, đặt cốc chủ ta ở đâu?”
Lời này vừa nói ra, như một cú đánh, làm cho trái tim ta mới vừa đập liên hồi trong phút chốc liền lập tức đóng băng.
Đúng vậy, như vậy được coi là gì chứ?
Nhưng mà dù là thế nào thì cũng không thể nói rõ được, làm sao có thể coi như không biết gì mà sống được chứ.
“Ngươi thích ta đúng không?” ta hỏi Mạnh Tề.
Cho dù là ngày hôm qua ôm lấy eo ta mà xem quầng thâm mắt, hay là hôm nay nói muốn gặp ta, đều là bởi vì hắn có chút thích ta nhỉ?
Ta nhìn chằm chằm đợi câu trả lời của hắn.
“Đúng vậy.” hắn vô cùng khẳng định.
“Ta cũng thích ngươi, nhưng không phải là kiểu thích thân thể của ngươi.”
“Cốc chủ…” nhũ mẫu ở bên cạnh cố gắng ngăn cản ta.
Ta lại quyết định hôm nay nhất định phải nói rõ, vì vậy liền tiếp tục nói: “Không biết được bắt đầu từ bao giờ, ta đã có cảm giác với ngươi, có thể là vào lúc ta cãi vã với tiên sinh mà bị tiên sinh trách phạt ngươi đã ở bên cạnh ta, có thể là lúc ta bị đứa trẻ khác chê cười không có mẹ ngươi liền đi xả giận giúp ta, có thể là rất lâu trước đây, ta hỏi ngươi “Ngươi có phải người của ta hay không?” ngươi không hề do dự mà trả lời “Phải”. Nhũ mẫu, Trân Châu, những vị tiên sinh dạy ta, hay các nha hoàn tiểu tư trong phủ, người ở trong tiểu viện đều đối xử với ta rất tốt, nhưng mà ta không biết là bọn họ đối tốt với ta có phải là do ta không có mẫu thân hay không. Chỉ có ngươi là của ta, ta vẫn luôn tưởng rằng, ngươi chỉ thuộc về ta.”
“Nhưng mà giờ đây không phải nữa rồi. bắt đầu từ lúc ngươi rời khỏi Tống phủ, thì đã không còn là Mạnh Tề chỉ thuộc về ta nữa. Ngươi là Mạnh gia thiếu chủ, ngươi có người thân có bằng hữu của riêng mình, lại có nhiều người ngươi muốn bảo vệ hơn, thậm chí còn có thể cưới cô nương nhà khác, một đời một kiếp ở bên cạnh một người khác.”
“Người ta muốn cưới là muội, chỉ có muội.” Mạnh Tề mở miệng nói, dường như hắn ý thức được điều gì đó, từ lúc ta bắt đầu bộc bạch vẻ mặt liền trở nên hoảng loạn.
“Trước đây ta không biết ngươi thích ta, bây giờ đã biết rồi. Nhưng mà chỉ có thích thôi thì chưa đủ.” Ta nhìn hắn, nói: “Danh tiếng của ta không tốt, khiến ngươi đứng ở giữa rất khó xử nhỉ? Ta còn nhớ ngươi từng nói qua, người tử tế sẽ không cưới một nữ tử như vậy.”
“Tề nguyệt là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi là một người tốt, tuy rằng trông ngươi có vẻ lạnh lùng, nhưng mà trong số những người chúng ta ngươi lại là người dễ mềm lòng nhất.”
“Ban đầu khi ngươi vừa vào Tống phủ, cuộc sống đột nhiên xảy ra biến hóa, chẳng bao lâu thì bị hại suýt nữa thì chết đuối, ngay cả dưới tình huống này, ngươi vẫn không nhẫn tâm mà nhìn thấy ta buồn, vẫn ra mặt giúp ta khi ta bị bắt nạt.”
“Ai đáng thương ngươi liền giúp người ấy, cho dù làm tổn thương tới bản thân mình.”
“Một người lương thiện như ngươi, làm sao có thể bỏ ngoài tai những lời bên ngoài mà cưới ta được chứ?”
“Ngươi không làm được.”
Ta nói liền một mạch, nhìn Mạnh Tề, chờ phản ứng của hắn.
Chỉ cần hắn phủ nhận một câu, chỉ cần hắn nói một câu “Ta có thể”. Thì ta nhất định sẽ cùng hắn đối diện với tất cả. Bất kể có bao nhiêu dị nghị, bất kể là lên núi đao hay xuống biển lửa ta cũng cùng hắn vượt qua.
Chỉ cần nói một câu.
Ta âm thầm nghĩ.
…
Mạnh Tề không hề nói một lời.
Hắn chỉ yên lặng mà đứng ở đó, như thể một cái cây cắm chặt rễ xuống đất, ngỡ ngàng mà nhìn ta.
62.
Trái tim ta dần dần chùng xuống.
Thôi vậy.
Ban đầu ta thích hắn chính là thích sự lương thiện của hắn. giờ đây cũng bị hủy hoại bằng chính sự lương thiện này.
“Mạnh Tề, trước đây ngươi tới Tống phủ là bởi vì một cuộc giao dịch. Giờ đây tất cả mọi thứ đã quay về đúng với vị trí của nó, ai đi đường nấy, sống cuộc đời của riêng mình.”
“Nhũ mẫu tiễn khách.” Nói xong, ta không nhìn hắn nữa, đi ra ngoài trước.
Vốn dĩ định về phòng nghỉ ngơi một chút, nhưng mà nghĩ lại, sợ người lo lắng, liền đi tới nhà bếp tìm Trân Châu.
“Đây là mèo tham lam nhà ai vậy, đồ ăn còn chưa làm xong, đừng có vội.” Trân Châu nhìn thấy ta tới, cười hihi trêu chọc ta.
Mũi ta chua chua, suýt nữa thì rơi nước mắt, liền ngồi thụp xuống bên bếp.
“Cốc chủ?” Trân Châu nghi hoặc nói.
“Củi sắp hết rồi, ta giúp tỷ cho thêm củi vào.” Ta cúi đầu nói: “Tỷ làm nhanh lên chút, ta đói lắm rồi.”
Trân Châu không nghi ngờ gì cả, không đi về phía này nữa, tiếp tục chuẩn bị đồ ăn.
Ta lại cứ nhìn chằm chằm ngọn lửa, nhìn tới nỗi xuất thần.
Mùa hạ năm 6 tuổi ấy, ta không muốn học võ liền bị tiên sinh mắng.
Ta vô cùng ấm ức.
“Bọn họ đều cười ta, nói ta suốt ngày khùng khùng điên điên, không hề có dáng vẻ của một danh môn khuê nữ.” ta vừa khóc vừa nói, có c.hết cũng không chịu đi luyện võ, “Vì sao ta nhất định phải học võ chứ, ta không học, ta không học, ta không học.”
“Cứ nói chuyện là bọn họ hỏi ta biết gì, ta nói ta đứng tấn rất giỏi, bọn họ liền cười ta, nói ta khiến cha mất mặt, nên cha mới không thèm để ý tới ta.”
Ta cứ khóc, khóc đến cuối cùng, nghẹn ngào mà ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy Mạnh Tề, hắn đanh mặt đưa cho ta một xâu kẹo hồ lô, nói: “Cho tiểu thư, ăn xong rồi sẽ không còn buồn nữa.”
Ta rất muốn nhận lấy, nhưng mà cuối cùng vẫn lắc đầu, nói với hắn nhũ mẫu không cho phép ta ăn nhiều kẹo hồ lô, bà bảo ăn nhiều sẽ bị sâu răng.”
Mạnh Tề nghe xong như là một ông cụ non, đứng ở bên cạnh đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Ta ra ngoài canh giúp tiểu thư, người ăn nhanh nhanh một chút, đừng để bị phát hiện.”
Lúc ấy ta nghĩ, rõ ràng mấy ngày trước hắn vẫn còn giận ta vì ta làm hắn suýt c.hết đuối, hôm nay lại tới đây dỗ ta, thật là một người kì lạ.
…
…
“Tống Việt Việt, muội đừng khóc nữa.” giọng nói của Nhan Trường Phong truyền tới, ta phục hồi lại thần trí.
không biết hắn tới từ lúc nào, liền ngồi xổm xuống ôm lấy ta, hoang mang nhìn ta.
Ta đưa tay ra vuốt mặt, mới phát hiện cả mặt mình toàn là nước mắt.
“Ta không khóc, ta bị khói làm cay mắt thôi.” Ta cố gắng thanh minh.
Nhan Trường Phong không nói lời nào.
Thấy hắn không nói gì, ta lại tiếp tục nói: “Thật sự bị khói làm cay mắt thôi.”
“Ừ, đều tại khói này khiến người ta cay mắt. chúng ta đi trước, để nó hun Trân Châu.” Nhan Trường Phong hiếm khi nhẫn nại nói.
Ta nghe thấy lời này mũi càng chua xót, không thể nói tiếp được nữa.
“Muội mau đứng lên, đừng dọa Trân Châu, lát nữa tỷ ấy cầm dao tới nhìn thấy muội, lại cho rằng ta bắt nạt muội.” nhìn thấy ta không nhúc nhích, Nhan Trường Phong ấm ức mà nhắc nhở ta, dáng vẻ như là bị oan.
Ta ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện Trân Châu thực sự đang cầm dao đứng bên cạnh nhìn ta, ta liền vội vàng đứng lên, nói: “Không liên quan tới hắn, là do lâu rồi ta chưa nhóm lửa.”
Nói xong, ta vụng về cười hai tiếng, lại ợ một cái.
Nhan Trường Phong ôm đầu đứng dậy, ban nãy hắn không ngờ tới ta đột nhiên đứng lên, không đề phòng mà bị đẩy sang một bên.
Ta nhìn hắn đầy tội lỗi, đang định nói xin lỗi.
Hắn lại nói trước: “Xấu thật.”
?
Nhìn thấy ta không hiểu, hắn lại lặp lại lần nữa: “Dáng vẻ hiện giờ của muội, trông thật xấu.”
??
63.
Ta sẽ không nói về hiệu quả của phương pháp an ủi muốn ăn đòn này của Nhan Trường Phong.
Chẳng qua là một lần nữa minh chứng rằng hắn đánh không lại ta mà thôi.
Nhưng mà cũng may có hắn nói chêm chọc cười, vào lúc ta đi quanh xem các trận tỉ thí của các phái tâm cảm xúc mới ổn định trở lại, dù sao cũng được tổ chức ở địa bàn Tinh Nguyệt cốc, không tới xem thì cũng không được phù hợp cho lắm. Dung trưởng lão có thể giúp ta được nhất thời chứ không thể cứ mãi thay ta được.
Dựa theo tuổi tác mà trận đấu được chia ra thành hai nhóm, một nhóm là nhóm tân tú, giới hạn từ 15 tới 25 tuổi, một nhóm khác là nhóm cao thủ, giới hạ từ 26 tới 40 tuổi. trận tỉ thí của hai nhóm đồng thời được bắt đầu.
Quy tắc vô cùng đơn giản, mỗi nhóm gồm có 11 lôi đài, được đánh số từ 1 tới 11, mỗi phái tự cử người để phòng thủ và tấn công, mỗi gia trong mỗi tổ hạn định 5 người tham gia, người phòng thủ và tấn công thất bại không được thách đấu lại.
Trong vòng một nén hương, nếu còn trụ lại ở trên lôi đài tương ứng thì sẽ giành được vị trí thứ nhất của lôi đài ấy.
Nếu như một gia phái chiếm được nhiều lôi đài thì sẽ giành được ngôi vị cao nhất.
Sau đó tổng kết vị trí của hai nhóm, cuối cùng quyết định tới xếp hạng cuối cùng của lần tỉ thí võ lâm đại hội này.
Kiểu thi đấu này, không chỉ thể hiện sức mạnh cá nhân, mà còn khảo nghiệm khả năng phán đoán và năng lực quyết định.
Trước tiên đi xem nhóm cao thủ, người đứng đầu Tề gia lần trước quả nhiên là có năng lực, thực lực của nhóm cao thủ Tề gia vô cùng đáng gờm, nó đã tạo thành áp lực đối với tất cả các phái khác.
Bởi vì không có ai dám tấn công lôi đài thứ nhất của nhóm cao thủ Tề gia, rõ ràng khiến các phái phải kiêng dè.
Ngược lại lôi đài thứ 3 đến lôi đài thứ 9 mới là nơi chủ chiến của toàn bộ nhóm cao thủ.
...
Nhóm tân tú thì có nhiều thứ để xem hơn.
Đáng xem nhất chính là lôi đài thứ nhất, rõ ràng thực lực của nhóm tân tú Tề gia không bằng thế hệ trước, người phòng thủ được một nam nhân trẻ tuổi của Lĩnh sơn Lỗ gia khiêu chiến, hơn nữa hiển nhiên là thất bại.
Chuyển tầm nhìn, phát hiện ra Tề Nguyệt cũng đang đứng trong đấu trường, lại càng chứng minh phán đoán của ta.
Buổi sáng khi ta dùng roi gạt cây kiếm của cô ta xuống thì đã phát hiện căn bản của cô ta vô cùng kém, đến cả cô ta cũng bị phái lên trên đài, thì cũng có thể biết được rằng thế hệ trẻ của Tề gia đúng thật là không có người nào có thể dùng được.
Ngược lại thế lực của Lỗ gia lại mạnh hơn, hạ thủ ổn định tàn nhẫn.
Ta lắc lắc đầu, hạ thủ quá tàn nhẫn cũng không phải việc gì tốt cả.
Tiếp theo chính là Mạnh gia.
Thân thủ của Mạnh Tề rất tốt, điểm này ta rất rõ. Khi ở Tống phủ hắn còn chăm chỉ hơn cả ta.
Ngược lại Tống Thanh Nghiễn vượt ngoài tầm dự đoán của ta, hắn cũng rất mạnh. Thảo nào trong Mạnh gia lại có người muốn đổi thiếu chủ.
Đi một vòng, phát hiện thực lực của bát đại phái đều vô cùng khả quan, cách biệt không hề lớn.
Trong tứ đại gia thì đáng chú ý nhất chính là Lỗ gia và Mạnh gia trong đó Mạnh gia dùng 20 năm để chứng minh với triều đình sự trung thành, tạm thời không cần phải lo lắng, vậy thì chỉ còn có Lỗ gia, và...
Vẫn còn Tề gia không thể coi thường.
64.
Kết quả cuối cùng của trận tỉ thí không khác gì so với dự đoán của ta là mấy. Trong tứ đại gia, Lĩnh sơn Lỗ gia xếp thứ nhất, Thiều Nam Tề gia rơi xuống vị trí thứ hai, mà Bình Dương Mạnh gia từ vị trí thứ 4 vượt lên vị trí thứ 3.
Ngược lại bát đại phái khiến người ta kinh ngạc, vị trí của trường Minh tông có thay đổi rất lớn, từ 11 lên vị trí thứ 7.
Trước đây ta có xem qua, thực lực của bát đại phái không có cách biệt quá lớn, vậy mà lần này Trường Minh tông lại có thể thăng hạng nhiều như vậy, chắc chắn đã tốn không ít tâm tư trong việc chọn người phòng thủ và tấn công.
Ngược lại sẽ có âm mưu.
Các phái còn lại có sự thay đổi nhỏ, không đáng nhắc tới.
Mà Tinh nguyệt cốc, không tham gia thi đấu, vẫn giữ vị trí cuối cùng.
Tiếp theo đó chính là phân chia phạm vi ảnh hưởng trên mặt dựa theo xếp hạng.
Còn về phạm vi thực tế, là dựa trên bản lĩnh của mỗi phái, ai mà biết được chứ.
Điều này thực sự chẳng có gì đáng để vui cả, giờ đây ta chỉ đợi nguyệt hắc phong cao.(*)
(*) ẩn dụ cho sự hiểm ác
...
Kế hoạch này đối với ta mà nói, là cách tốt nhất để dụ cá cắn câu, nếu như không có thì ta liền nghĩ đối sách khác. Dù sao cũng chẳng tổn thất gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...