Trong Thôn Có Một Cô Nương

"Vương tướng quân, vậy là ngài đã tới. Nếu vẫn không có ai trợ giúp binh lực, mạt tướng sợ là không thủ được nữa." Tần Nghiêm Lai là tướng thủ thành của Tuy Xa, thấy Vương Siêu mang theo đại quân chạy tới, hắn không thèm để ý đến trên người còn vương đầy vết máu mà kích động nói.

Vương Siêu liếc nhìn đội quân giữ thành vừa bước ra khỏi trận chiến. Hơn một nửa trong số đó mang vết thương trên người, chỉ có hơn năm ngàn người vẫn còn đủ sức chiến đấu, qua đó có thể thấy được chiến sự cực kỳ ác liệt. Có điều hắn nhìn cảnh này đã quá quen rồi, nên chỉ là lạnh nhạt nói: "Tần Đô úy, việc thủ thành vẫn còn phải làm phiền ngươi, mong thứ lỗi."

"Vương tướng quân, ngài nói vậy là có ý gì?" Tần Nghiêm Lai nghe nói như vậy thì lập tức cuống lên. Bên ngoài còn có mười vạn đại quân Nhung Địch, để mặc hắn với đội quân toàn những thương binh và tàn tướng này thì thủ thế nào đây?

"Ngươi phải làm ra vẻ liều chết để bảo vệ thành, dù thế nào cũng không được để cho Harl Bố Lặc phát hiện ra được là chúng ta đã đến đây. Những chuyện còn lại hãy để lại cho Bổn tướng quân giải quyết." Vương Siêu nhìn Lục Nguyên Sướng rồi hỏi: "Ba ngày có đủ không?"

"Thuộc hạ không biết. Phải sau khi lên núi quan sát địa hình rồi mới có thể xác định được." Lục Nguyên Sướng cẩn thận trả lời.

"Tần Đô úy, ngươi hãy nhanh chóng đem dân chúng trong thành dời đến ngọn núi cao ở phía sau thành đi." Vương Siêu ra lệnh.

"Vương tướng quân, mấy ngày trước đây mạt tướng sợ là sẽ không thủ được Tuy Xa nữa, nên đã đem toàn bộ bách tính cùng binh sĩ bị trọng thương rút đi rồi." Tần Nghiêm Lai phát hiện Vương Siêu dẫn người đến đây không phải vì thủ thành, mà là có đại kế khác, trong lòng hắn mới thấy an tâm hơn một chút. Có điều Vương Siêu chỉ dẫn theo mười ngàn binh mã, như vậy thì dù có là thiên binh thiên tướng cũng không thể nào đánh lại được mười vạn đại quân Nhung Địch.

Tần Nghiêm Lai cũng chỉ ngóng trông Vương Siêu nhận được diệu kế từ Tống Đại tướng quân giúp Tuy Xa chuyển nguy thành an mà thôi.

"Như vậy rất tốt. Trước tiên Tần tướng quân hãy đi lo liệu việc xử lý, cứu giúp thương binh, sau đó hãy chờ lệnh tiếp theo. Riêng Bổn tướng quân sẽ tự bố trí."

Đêm đó, Lục Nguyên Sướng mang theo hai ngàn tinh binh lên núi thăm dò.

Thành Tuy Xa có ba mặt núi vây quanh, ở mặt đông bắc có một mảnh đất bằng phẳng, như hình túi áo, phần mở rộng hướng về Nhung Địch. Harl Bố Lặc bắt đầu từ nơi đó để tiến công thành Tuy Xa. Buổi tối khi trận đánh tạm dừng, Harl Bố Lặc đem binh lui ra túi áo, ở ngay miệng túi mà đóng trại, để từ đó phong tỏa Tuy Xa, người không phận sự chớ vào.

Sau khi Lục Nguyên Sướng nghe được từ Phùng Hoài báo lại tin tức do hắn thu thập được, trong lòng liền có quyết định. Nàng mang binh lên hai bên hai ngọn núi, hai ngọn núi này một ngọn mang hình sừng hươu, một ngọn mang hình đầu trâu. Núi sừng hươu ở phía đông, thế núi bằng phẳng thấp bé, rừng cây rậm rạp. Núi đầu trâu ở phía tây, thế núi cao và dốc rất hiểm yếu, trên đỉnh núi này băng tuyết đang tan ra, hội tụ lại thành những dòng suối nhỏ chảy xuống bên dưới chân núi.

Lục Nguyên Sướng biết thế cuộc đã gấp gáp lắm rồi, thành Tuy Xa sẽ không thủ được thêm mấy ngày nữa. Nàng lệnh cho binh sĩ ngay trong đêm chặt cây lăn đá, chặn lại dòng nước. Có điều lượng nước không đủ, muốn tích được nước chảy thành sông thì vẫn cần thêm chút thời gian.

Vương Siêu ở trong thành cũng không rảnh rỗi. Hắn mang theo binh sĩ phá hủy phòng ốc, nhiều chỗ lại làm thành những cái bẫy. Hắn lại lệnh cho Tần Nghiêm Lai tuyển lựa những người bị trọng thương, để bọn họ hướng dẫn bách tính đang ở cách đó không xa, đi về hướng thành Lâm Biên.

Sáng sớm ngày hôm sau Harl Bố Lặc lại tới công thành như trước. Bên cạnh hắn còn có Tam công chúa. Tam công chúa ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn thấy quân giữ thành Tuy Xa thấy chết vẫn không sờn, trong lòng rất là phức tạp.

Những người đang chết kia chính là đồng bào của mình, nơi mình đánh vào chính là mẫu quốc, đội quân mình đang nắm giữ trong tay chính là kẻ địch. Đây còn không phải là chuyện cười lớn nhất hay sao? Có điều vì hoàng huynh, vì mình, chết thêm mấy người thì đã làm sao? Cái lão già ngồi trên ngai vàng kia lại ngu ngốc, vô năng như vậy, thiên hạ này cũng đã đến lúc thay người làm chủ được rồi.


Tam công chúa cười nhạt, nụ cười rất đẹp cũng lại rất dữ tợn, trong khi đó con mắt đẹp như hoa đào kia vẫn không quên quan sát quân giữ thành ở trên đầu tường. Nàng nhận thấy vẫn là những người kia. Đến lúc này rồi mà Tống Định Thiên vẫn không điều binh tiếp viện, điều này không khỏi làm cho nàng cực kỳ thất vọng. Chẳng lẽ, Tống Định Thiên muốn bỏ qua Tuy Xa thật hay sao?

Lại thêm một trận đánh. Quân thủ thành Tuy Xa bị tử thương vô số, đại quân Nhung Địch cũng bị tổn thất không ít. Vì vậy nên, con sông đào bảo vệ bên ngoài thành đã bị thi thể lấp kín, toả ra từng trận tanh tưởi. Có rất nhiều thi thể binh lính bị ngâm mình ở giữa sông mấy ngày liền, giờ đây đã là hoàn toàn biến dạng.

"A Nguyên, trên núi làm sao rồi?" Hôm nay Vương Siêu hơi bị kích động. Thêm một ngày hôm nay nữa, quân coi giữ thành Tuy Xa gần như đã hết, nếu ngày mai Nhung Địch trở lại công thành mà vẫn không cho binh lính của hắn lên nghênh chiến, sợ là thành Tuy Xa không thủ được nữa.

"Vẫn cần phải thêm một ngày nữa." Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ nói. Ở phương bắc tiết xuân dần ấm, nhưng lượng nước tích lại vẫn chưa được như mong muốn.

"Còn cần thêm một ngày nữa sao?" Vương Siêu nhíu lông mày lại, làm sao thủ được thành đến ngày hôm đó đây?

"Vương tướng quân chớ nóng ruột. Thuộc hạ đã có thượng sách." Lục Nguyên Sướng tiến lên ghé vào bên tai Vương Siêu dùng giọng nói thật nhỏ đem mưu tính của mình nói cho hắn nghe.

Ngày hôm sau, quả nhiên Harl Bố Lặc lại trở lại. Vương Siêu làm đúng như kế của Lục Nguyên Sướng, dùng người của mình mặc vào chiến phục của quân giữ thành Tuy Xa, cùng gia nhập vào trận đại chiến. Tướng sĩ Tuy Xa thấy vậy thì nhất thời đại chấn, làm cho thành Tuy Xa đáng lý đã bị phá thì lại trở nên kiên cường, vững chãi như đúc bằng đồng. Mặc kệ cho đại quân Nhung Địch làm sao công chiến, thành vẫn vững vàng bất động.

"Harl Bố Lặc, Tống Định Thiên đã tăng viện binh cho Tuy Xa rồi." Buổi chiều Tam công chúa tiến vào lều trại của Harl Bố Lặc, đem những điều mình phát hiện ra được nói cho hắn biết.

"Khả Đôn, ngài làm sao biết được?" Harl Bố Lặc kinh ngạc hỏi.

"Ngày hôm nay lực tác chiến của binh sĩ thủ thành ở trên thành cực kỳ kinh người, sao có thể vẫn là những người tướng sỹ thủ thành đã mệt mỏi vì ứng phó của Tuy Xa mấy ngày trước đó được?" Tam công chúa khinh thường nói. Harl Cáp Đạo xác thực thông minh tuyệt vời, nhưng cái thân đệ đệ này của Harl Cáp Đạo thì đầu óc lại quá mức đơn giản.

"Nhưng mà ta lại không thấy thành trên có khuôn mặt xa lạ nào xuất hiện." Harl Bố Lặc ngụy biện nói.

"Nếu như ngươi có thể nhìn ra thì một trận chiến ở Lâm Biên cũng không bị thua thảm đến như vậy." Tam công chúa khẽ cười rồi nói.

"Ngươi!" Harl Bố Lặc bị phong thái nhẹ như mây khói này của nữ tử trước mặt làm cho tức giận, hắn vỗ bàn đứng dậy.

"Dù ngươi có tin hay không thì tùy ngươi, nhưng nếu như lại bại trận thì Nhung Địch các ngươi trong vòng hai mươi năm, đều sẽ không đủ sức đánh một trận." Tam công chúa cũng không sợ Harl Bố Lặc. Nàng chỉ nhẹ nhàng mà ném ra một câu nói, rồi thướt tha rời đi.

Trở lại trong lều, Tam công chúa dỡ xuống cái mặt nạ vẫn làm ra vẻ bình tĩnh của mình, trong lòng nỗi bất an cấp tốc lan tràn. Nàng nhìn thấy Tiểu Phồn đang giúp nàng chuẩn bị nước tắm cùng y phục để thay, liền đem quần áo Tiểu Phồn lột sạch, đặt nàng lên trên giường nhỏ mà phát tiết.

Tiểu Phồn bị doạ đến kinh sợ, muốn giãy dụa thoát ra, nhưng là Tam công chúa không buông tha. Nàng nhanh chóng kéo đế khố của Tiểu Phồn ra, khi nơi đó vẫn là một mảnh khô khốc nàng cứ mạnh mẽ tiến vào, động tác nhanh chóng, lấy tàn bạo để áp chế hoảng sợ trong lòng.


Lục Nguyên Sướng lại không hề biết đến tất cả những chuyện này. Nàng ở trên núi kiểm tra lượng nước. Lại sai người tăng nhanh tốc độ chặt cây đắp đập cao hơn nữa, còn mình thì ngồi ở đỉnh núi, đối mặt với vầng trăng mà nhìn.

Trong trận chiến ngày mai, thề phải lập cho được đại công! Phù nương, chỉ sau ngày mai nữa thôi là chúng ta đã có thể gặp lại nhau rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, mây đen che kín bầu trời, trong gió mang theo hơi lạnh, toàn bộ thành Tuy Xa đều tràn ngập trong hiu quạnh cùng ngột ngạt.

Harl Bố Lặc không tin vào lời của Tam công chúa, lại mang theo binh sĩ đến đây công thành. Chỉ là hôm nay quân coi giữ đầu tường tựa hồ tác chiến cực kỳ bạc nhược. Bọn họ mới trải qua ba lần công thành liền đã hiện ra vẻ mỏi mệt, khả năng thành bị phá đã xuất hiện.

Harl Bố Lặc làm sao lại dễ dàng bỏ qua cơ hội thật tốt này. Thấy quân số giữ đầu tường chợt giảm, hắn liền sai người lôi lên trống trận, cho toàn quân tiến lên. Mũi tên, hòn đá, dầu đun sôi, thi thể từ trên đầu tường không ngừng lao xuống. Tiếng la hét, tiếng khóc, âm thanh phẫn nộ, tiếng gầm gừ... tất cả hòa trộn vào nhau ầm ĩ.

Thành Tuy Xa bị phá!

"Phá đập!"

Lục Nguyên Sướng nắm lấy thời cơ, gầm lên ra lệnh. Cơn hồng thuỷ chen lẫn hòn đá cọc gỗ, hướng về thành Tuy Xa ầm ầm đổ xuống. Cái thế cực kỳ hiểm yếu của núi đầu trâu lúc này tận lộ hoàn toàn. Dòng nước cùng băng tuyết lạnh lẽo thấu xương cuồn cuộn từ trên núi đổ xuống, tạo nên một trận lũ kinh thiên động địa. Harl Bố Lặc mang theo đại quân vừa mới vào thành đã bị hồng thuỷ vọt tới trước mặt.

"Không được! Bị trúng kế rồi! Toàn quân mau ra khỏi thành!" Harl Bố Lặc còn chưa kịp thưởng thức thành Tuy Xa tàn tạ vừa thu được thì hắn đã phải lên gân cổ hét lớn lệnh lui quân.

Nhưng mà binh sĩ Nhung Địch trở tay không kịp nữa rồi, không phải là bọn họ bị hồng thuỷ dìm chết, mà chủ yếu là bị đá tảng, các khúc gỗ va đập mà ngất đi. Bọn họ đều là vịt lên cạn, làm sao còn có thể giữ được sự tỉnh táo khi đã ở giữa cơn hồng thuỷ. Trong chốc lát tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, nơi cửa thành không quá rộng kia đã bị lấp kín bằng thi thể của binh lính.

Chết bao nhiêu người rồi, Harl Bố Lặc không quan tâm nữa, lúc này hắn chỉ muốn mang theo Tam công chúa cùng chạy thoát. Nếu không, kết cục của hắn so với cái chết sẽ còn thảm hơn.

Cuối cùng chiến mã Nhung Địch cũng lập công, Harl Bố Lặc cùng Tam công chúa được kỵ quân bảo vệ, hết sức chật vật chạy thoát khỏi thành Tuy Xa. Hắn thoát được mà trong lòng vẫn cực kỳ hốt hoảng. Lúc này hắn hoàn toàn mặc kệ mấy vạn binh sĩ đã hay đang bị dìm trong làn nước lạnh lẽo ở trong thành.

Chỉ là khi bọn họ trốn được đến bên dưới ngọn núi hình sừng hươu thì mùi chết chóc lại càng nồng đậm.

Từ trên núi một quả cầu lửa cuồn cuộn lăn xuống, trong nháy mắt liền đem chiến y đang ướt đẫm của bọn họ hong khô, nhen lên thành ngọn lửa, tiếng kêu rên cực kỳ thê thảm vang vọng toàn bộ thung lũng.

"Tống Định Thiên, ta thề phải đem ngươi bắt sống, uống máu lột da!" Harl Bố Lặc nhìn xuống biển lửa mênh mông mà tức giận đến run cả người. Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Dưới sự bảo vệ của thân quân, hắn hướng về phía Đông Bắc bỏ chạy.


Trên mặt của Tam công chúa lúc này không còn nụ cười tự tin nữa. Năm năm tỉ mỉ chuẩn bị, vậy mà hôm nay lại thành dã tràng xe cát, đây là mệnh!

Lũ bất ngờ dâng trào, đại hỏa chồm xuống nuốt chửng mười vạn đại quân Nhung Địch, Harl Bố Lặc cùng Tam công chúa phải chạy trốn.

Chỉ là, tàn dư Nhung Địch đã cùng đường mạt lộ, ở nơi miệng núi lại gặp phải đoàn quân của Vương Siêu đã chờ sẵn ở đó từ lâu.

Trên mặt Vương Siêu có nụ cười giống như Tử Thần. Hắn quá khâm phục Lục Nguyên Sướng. Trong đầu người trẻ tuổi này luôn có nhiều "gian kế" đến không tưởng tượng nổi. "Gian" đến mức thật khiến cho người ta sảng khoái.

Một người lại có thể thắng thiên quân vạn mã!

"A Nguyên, ngươi nói chúng ta nên đối xử với những con chó mất chủ này như thế nào bây giờ?" Vương Siêu tỏ vẻ dễ dãi hỏi.

"Harl Bố Lặc, chết! Công chúa, bắt sống!" Lục Nguyên Sướng bình tĩnh nói. Cái người thiếu niên đã từng hồn nhiên ngày trước lúc này đã trở nên thành thục. Giết người đã không còn có chút gì sợ hãi nữa, giết nhiều hơn, cũng đã trở nên quen thuộc.

"Tốt!" Vương Siêu hài lòng cực kỳ, bởi điều này rất hợp ý hắn. Hắn quay về binh lính đang chờ ở phía sau, hào khí ngất trời nói: "Các tướng sĩ, vì Đại Chu chúng ta, vì bảo vệ người nhà phía sau chúng ta, chiến!"

"Chiến! Chiến! Chiến!"

Không cần nổi trống trợ uy, từ lâu ý chí chiến đấu của binh sĩ Đại Chu đã sục sôi. Họ buông lỏng dây cương, kẹp chặt bụng ngựa, giơ cao trường thương lên, hướng về phía tàn binh của Harl Bố Lặc mà lao tới.

"Giết! Giết! Giết!"

Tư thế của Vương Siêu như bay lên, như tên rời cung vậy. Lục Nguyên Sướng theo sát tiến lên, rút ra thanh đoản đao gia truyền, mang theo ý chí chiến đấu kiên định, hướng về phía kẻ địch xông tới.

Thế nào gọi là như bẻ cành khô? Thế nào gọi là tàn khốc nghiền ép? Hôm nay Tam công chúa lại một lần nữa thấy được sức chiến đấu của người dân của quốc gia mình. Kỵ quân Nhung Địch vốn rất dũng mãnh, nhưng ở trước mặt tinh binh của Tống Định Thiên lại yếu đuối không khác gì những đứa trẻ vậy.

Chỉ sau hai lần xung phong qua lại, 20 ngàn kỵ quân không địch lại tám ngàn tinh binh của Vương Siêu, chịu thất bại thảm hại.

"Mau dẫn Khả Đôn rời đi!" Harl Bố Lặc tức đến nổ phổi hô lên, tự thân lĩnh tàn binh chặn hậu.

Vương Siêu quá mức cường bạo, cho dù là Harl Bố Lặc có được võ nghệ siêu quần lại là lớn lên trên lưng ngựa cũng không ngăn cản được thế công của hắn. Bọn họ vừa chiến đấu vừa chạy trốn, thấy Tam công chúa đã trốn đi xa, Harl Bố Lặc quay đầu ngựa lại, cùng Vương Siêu quyết chiến!

Vương Siêu cười to đón nhận. mỗi khi Phi Long Đoạt Hồn Thương ra oai là làm cho toàn chiến trường kinh sợ. Harl Bố Lặc còn muốn cho mình có thể cùng Vương Siêu đánh tới ba trăm hiệp mà không nghĩ tới chỉ sau ba chiêu liền bị đánh ngã xuống khỏi ngựa, chết không nhắm mắt.

"Vương tướng quân, công chúa chạy trốn." Người hầu cận của Vương Siêu báo lại.

"Sẽ không chạy thoát!" Vương Siêu bình tĩnh nói.


Quả nhiên, sau khi Vương Siêu đem hết thảy tù binh giết sạch xong, Lục Nguyên Sướng đã tóm được Tam công chúa đem trở về.

"Tướng quân, thuộc hạ may mắn đã không làm nhục mệnh lệnh!" Lục Nguyên Sướng sai người bắt Tam công chúa lại đây, còn mình thì quỳ một chân sau xuống đất nói.

"Ha ha ha! Ha ha ha ha ~ Ngươi thật đúng là quân tâm phúc của Bổn tướng quân ~" Vương Siêu nhìn Tam công chúa chật vật thì cười đến không thể tự kiềm chế nổi.

"Vương Siêu, sao ngươi lại dám đối xử Bổn công chúa như thế?" Tam công chúa bị người ép trên mặt đất thì tức giận nói.

"Ngươi là kẻ tư thông với địch bán nước, chết không hết tội!" Vương Siêu trả lời một cách lạnh lùng. Vì Đại Chu, vì Bắc cảnh, vì Mẫn nhi, hắn nhất định sẽ làm cho Tam công chúa sống không bằng chết!

"Tướng quân, chúng ta mau chóng trở về thành càn quét tàn dư quân địch, để hoàn thành chiến công!" Lục Nguyên Sướng rất kinh ngạc khi thấy Vương Siêu đối với Tam công chúa tỏ ra cừu hận như vậy. Nàng thật không muốn đang giữa lúc khẩn cấp mà lại đem thời gian quan trọng lãng phí ở trên người cô gái này.

"Được! Các tướng sĩ, chúng ta trở về thành!"

Con đường trở về thành thật là đáng sợ. Bên trong khe núi, toả ra mùi cháy khét lẹt, mặt đất đầy thi thể, tất cả hoàn toàn thay đổi. Hai bên sườn núi lửa vẫn còn trà lan. Bởi vì rút quân về quá đúng lúc, nên họ vẫn kịp nhìn thấy có chút binh sĩ Nhung Địch còn ở trong biển lửa giãy dụa.

"Tướng quân, thuộc hạ ở chỗ này giữ nghiêm, những người còn lại đi trốn đều đã bị tiêu diệt." Tướng thủ thành được giao canh giữ núi sừng hươu báo cáo.

"Rất tốt, nơi đây đã kết thúc, chúng ta hãy nhanh chóng trở về thành." Vương Siêu dứt lời không thèm dừng lại, mang theo đại quân tiến thẳng vào thành Tuy Xa.

Tới bên dưới thành liền thấy quân coi giữ trong thành đang cùng tàn dư Nhung Địch chém giết. Vương Siêu trực tiếp mang binh diệt sạch, không để lại một người sống sót.

Mấy ngày tiếp theo, được sự trợ giúp của Lục Nguyên Sướng, Vương Siêu cho người tát nước khơi thông kênh mương, xây phòng sửa nhà. Bách tính lục tục trở về thành Tuy Xa, xây dựng lại quê hương.

Tam công chúa thì bị Vương Siêu nhốt vào địa lao, nghiêm hình tra tấn. Chỉ sau mấy ngày, Tam công chúa cao quý mỹ lệ đã bị thương tích khắp người, giờ chỉ còn thoi thóp.

Tống Định Thiên dâng biểu, thay Lục Nguyên Sướng khoe thành tích nên được thăng đến chức quân Trung Lang tướng quân, Vương Siêu thăng đến Phiêu Kỵ tướng quân. Kinh sư vì nhận được tin Tống Định Thiên báo tin đại thắng mà làm cho cả triều chính bị chấn động.

Mặc dù Hoàng Đế đang bệnh trọng, cho dù ngàn vạn lần không muốn, cũng đành phải thuận theo dân ý cùng đại thần trong triều, gia phong Tống Định Thiên làm Trấn quốc Hầu, Đại Tư Mã Đại tướng quân, Đô Đốc Bắc cảnh. Vì đã là thái tử Thái Phó, nên Trấn quốc Hầu sẽ được thế tập võng, ba con trai Tống gia đều được phong Hầu, toàn quân Trấn Bắc quân được khao thưởng, tất cả thượng biểu đều được tiếp nhận.

Diệt sạch hơn hai mươi vạn đại quân Nhung Địch, là chiến công trong vòng mười năm chưa từng có. Cả nước vui mừng, bách tính truyền cho nhau biết tin. Còn ở Bắc cảnh lại càng sôi trào. Cố Tiểu Phù ở trong Phần Thành nghe được tin Lục Nguyên Sướng đã thăng đến Trung Lang tướng thì mừng đến phát khóc. Lục gia bọn họ, cuối cùng cũng đã được thoát tịch, gông xiềng đời đời đến hôm nay cuối cùng cũng được cởi bỏ.

Nhưng đúng vào thời khắc khắp nơi đang ngập tràn niềm vui thì Tống Định Thiên nhận được tin dữ từ nơi cách xa tám trăm dặm báo về. Harl Cáp Đạo chợt xuất hiện trong nội địa của Bắc cảnh. Hắn điên cuồng tấn công Phụng Quan. Vì thành Phụng Quan sống chết quyết giữ thành khiến cho quân của Harl Cáp Đạo bị thiếu lương thực. Hắn liền lĩnh một đạo quân quay sang hướng đông, công chiếm Phần Thành!

Lục Nguyên Sướng thả mông ngồi phịch xuống đất. Cổng thành của Phần Thành đã bị phá, Phù nương của nàng nguy rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui