"Đại tỷ, ngươi làm sao vậy?" Cố Tiểu Phù vừa vào tới nội viện thì thấy Chúc tiểu thư đang ôm Chúc Đại nương khóc nên không khỏi nghi hoặc mà hỏi.
"Ai, chỉ trách Nhuận nương mệnh không tốt." Chúc Đại nương nhìn Chúc Nhuận nương bất đắc dĩ nói.
Cố Tiểu Phù thấy Chúc Nhuận nương luôn luôn là người thận trọng vậy mà giờ đây lại khóc thành lệ rơi như mưa như vậy thì không biết làm sao an ủi, chỉ có thể yên tĩnh bồi tiếp, để mặc cho Chúc Nhuận nương phát tiết vậy.
Chúc Nhuận nương không biết khóc đến bao lâu mới dừng rơi lệ. Nàng quay đầu lại nắm lấy tay Cố Tiểu Phù, khổ sở nói: "Phù nương, ngươi tuy tuổi thơ số khổ, vậy nhưng hiện nay lại là hạnh phúc, thành hôn không lâu liền có bầu. Ngươi cần phải bảo vệ hài tử cho thật tốt, nếu không thì tình cảnh của đại tỷ hôm nay, chính là của ngươi ngày mai."
"Đại tỷ..." Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì không biết nên làm phản ứng như thế nào cho phải. Hài tử trong bụng sẽ là như thế nào còn chưa biết, Lục Nguyên Sướng trở về có nhận hay không, hay là xem đứa nhr này như món nợ nàng cũng còn chưa biết. Nàng chỉ biết là mình hoàn toàn trong sạch, lại chỉ đơn phương nhận định đây là hài tử của Lục Nguyên Sướng.
"Phù nương, anh rể ngươi đã cưới vợ bé rồi, sau đó ta ở Ngu gia chỉ còn là một vật trang trí mà thôi." Chúc Nhuận nương nói tới đây thì hai hàng nước mắt lại nhỏ xuống.
Phu quân của Chúc Nhuận nương là cháu trưởng của Ngu gia. Ngu Đại lang lại còn là thiếu niên đắc chí, mười lăm tuổi đã thi đỗ tú tài, trên dưới của Ngu gia đối với đích tôn luôn luôn nhìn với con mắt khác hẳn với đám con cháu còn lại. Tuy nói Ngu Đại lang hai lần khoa cử cũng không được như ý nhưng hắn cũng chỉ mới có hai mươi tuổi, bằng tài học ấy, với hắn, thi đỗ cũng không phải là việc quá khó khăn.
Đích tôn chi này, quả thực là rất phong quang. Năm đó, sau khi Ngu Đại lang đỗ tú tài, Ngu gia liền vì Ngu Đại lang định ra hôn sự với người cùng môn đăng hộ đối là Chúc Nhuận nương của Chúc gia. Từ nhỏ Chúc Nhuận nương đã tỏ ra thông tuệ, giỏi về thu xếp, xử lý gia nghiệp, lại là xuất thân từ thư hương môn đệ. Chuyện hôn sự này, năm đó trong mười dặm tám thôn được xem là đỉnh đỉnh nhân duyên tốt đẹp.
Ngu Đại lang có tướng mạo nhã nhặn thanh tú, Chúc Nhuận nương lại đoan trang đại khí, kể từ đêm tân hôn lúc hai người thấy mặt nhau, liền đối với đối phương vừa gặp đã thương, sau hôn lễ thì đúng là cầm sắt hợp minh, khiến cho người bên ngoài phải than thở. Nhưng là phúc họa tương y, Chúc Nhuận nương chậm chạp chưa mang bầu làm cho Ngu gia trên dưới đối với nàng rất là bất mãn.
Sau khi Ngu Đại nương đối với Chúc Nhuận nương chờ đợi đã lâu mà không có kết quả thì không còn mong đợi ở nàng nữa. Từ đó bắt đầu thay Ngu Đại lang chủ trương tìm thiếp. Ban đầu Ngu Đại lang vẫn còn ghi nhớ tình nghĩa phu thê, nên nghiến chặt răng chưa chịu nhả ra. Nhưng rồi tháng ngày dài ra, tuổi tác dài ra, dưới gối không con nên Ngu Đại lang cũng chầm chậm thay đổi. Hắn nhìn các huynh đệ của hắn từng người từng người cưới vợ sinh con, hài tử lớn dần bên cha mẹ thì cảm thấy không thể tiếp tục kiên trì thêm được nữa.
Bất hiếu có ba loại, mà không sinh con là tội lớn nhất. Ngu Đại lang đối với Chúc Nhuận nương khẳng định là chân tâm, nhưng chân tâm cũng phải có con nối dõi tông đường. Thế nên khi Ngu Đại nương đứng ra thương lượng, Ngu gia quyết định cho Ngu Đại lang lập thiếp thất.
Ban đầu Chúc Nhuận nương cũng nghĩ mình đã không thể sinh con thì cũng không nên để cho Ngu Đại lang chịu oan ức đứt đoạn mất hương hỏa, cho nên nuốt giận vào bụng mà đồng ý. Nhưng Ngu gia đã quá vội vàng khi lập tức lên đường đến Phần Thành đem cái thiếp thất kia mang về, nói là đến Phần Thành liền cưới vợ bé dắt vào phòng.
Thiếp thất đã được dặn dò từ trước, lại thấy Ngu Đại lang tài mạo song toàn, cho nên ra sức câu dẫn hắn. Mà Ngu Đại lang lại cũng vui lòng đón nhận. Theo lý giải của hắn, thiếp thất đã là người của mình, việc gì còn phải giả vờ đứng đắn. Một đường như vậy, Chúc Nhuận nương thấy chịu đủ lắm rồi cái cảnh thiếp thất dụ dỗ cùng với Ngu Đại lang bạc tình. Sau nhiều lần Ngu Đại lang bị Chúc Nhuận nương canh giữ không cho hắn chung đụng với thiếp thất chưa vào cửa, hai vợ chồng cùng sảo một trận kịch liệt.
Kết quả sau khi cãi nhau chính là, Chúc Nhuận nương vào Phần Thành, trực tiếp trở về nhà cha mẹ đẻ.
"Phù nương, anh rể ngươi chỉ mới là một tú tài thôi mà đã có tâm ôm ấp đề huề. Nam tử trong thiên hạ này kỳ thực đều là giống nhau. Cái gì mà toàn tâm toàn ý, cái gì mà đầu bạc cùng lão chứ! Đó đều là những lời lừa dối đối với những nữ tử ngu xuẩn như chúng ta mà thôi. Sau này chắc chắn A Nguyên sẽ có thành tựu lớn, một bước lên mây là ngay trong tầm tay, ngươi phải đem hắn xem trọng đã đành, mà còn phải phải đem hài tử xem trọng nữa. Dung nhan rồi cũng sẽ già lão, hài tử mới phải là sinh mạng của chúng ta. Đừng như đại tỷ, không dựa dẫm được vào phu quân đã đành mà ngay cả đứa con dưỡng lão cũng còn không có." Chúc Nhuận nương vừa gạt lệ vừa nói.
"Đại tỷ, ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều. Ngươi cùng tỷ phu nhiều năm cảm tình như vậy, làm sao lại không sánh bằng một thiếp thất vừa mới tới cửa được đây?" Cố Tiểu Phù vô lực an ủi.
Lời của Chúc Nhuận nương kỳ thực rất có đạo lý. Trong thiên hạ, nam tử bình thường vốn đã bạc tình, những người như vậy lại còn chiếm đa số. Nhưng Lục Nguyên Sướng lại là nữ tử, nên sẽ không như vậy đâu.
Vì chuyện của Chúc Nhuận nương, Cố Tiểu Phù bắt đầu suy nghĩ sâu sắc hơn. Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Lục Nguyên Sướng còn có thể có nữ nhân khác.
Nhưng mà cái thế đạo này là cái thế đạo dơ bẩn, nam tử tam thê tứ thiếp lại là chuyện bình thường. Ngay đến quận chúa công chúa cũng còn nạp trai lơ. Xã hội thượng lưu này, xem ra thì có vẻ cao quý trang nghiêm, nhưng chuyện nam nữ phong lưu này từ lúc bắt đầu cho đến khi thịnh hành còn không phải phát sinh chính là từ nơi bọn họ hay sao? Nếu như Lục Nguyên Sướng được thăng chức rồi lại đi nhiễm tác phong phóng đãng của đám quý tộc, bảo đảm là dù không cho phép thì vẫn sẽ cứ cưới vợ bé, cưới thiếp thất thôi. Không phải Cố Tiểu Phù đối với Lục Nguyên Sướng không tự tin, mà là người ta ai rồi cũng sẽ thay đổi. Chí ít, sau khi đến Phần Thành, Lục Nguyên Sướng cũng đã không còn là người thiếu nữ đơn thuần của thôn Lạc Khê trước kia nữa. Thân làm gối đầu cho người kia, tất nhiên là Cố Tiểu Phù quá mức rõ ràng.
"Nhuận nương, ngươi cùng Phù nương nói chuyện này để làm gì, ta xem A Nguyên vẫn là người rất được. Hiện tại ngươi cứ ở nhà cho tốt, chuyện với Ngu gia đã có cha cùng đại ca ngươi vì ngươi ra mặt. Ngu gia khinh người quá đáng, Chúc gia ta cũng không phải quả hồng mềm, oan ức này chúng ta không thể nhận không được!" Khi Chúc Đại nương nói tới Ngu gia thì cả người đều trở nên dữ tợn. Nhà người ta đã bạc tình, thân làm người mẹ, nàng làm sao dễ dàng bỏ qua cho được đây?
Cứ như vậy, Cố Tiểu Phù cùng Chúc Nhuận nương liền ở lại Chúc gia. Tính tình hai người vốn đã hợp nhau, hiện tại phu quân của Cố Tiểu Phù lại phải viễn chinh, phu quân của Chúc Nhuận nương thì cưới vợ bé, cho nên hai người rất ăn nhịp với nhau, cùng nhau làm bạn để cùng xua đuổi nỗi cô quạnh.
Mỗi ngày sau khi ngày mới đến, hai người lại cùng nhau thêu thùa may vá, cùng nhau học viết chữ, cùng đón gió xuân, xem liễu uốn lượn, hít thở không khí trong lành, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người. Cố Tiểu Phù cùng Chúc Nhuận nương cứ như vậy mà sắc xuân long lanh, tự vui tự cười thật là hài hòa, thích ý. Có đôi khi hai người sẽ lại cùng nhau tâm tình, hoặc cùng nhau dự tiệc, hoặc là cùng tụ tập bạn hữu ngắm hoa, luận thơ, trà đạo. Có khi lại cùng tài nữ quý tộc tổ chức luận bàn về sách, thậm chí còn mời một đám nữ quý tộc nói chuyện về tình hình chính trị đang xảy ra.
Nữ tử quý tộc Đại Chu cũng có tham dự ở mức độ nhất định về chính trị, cũng có dã tâm tham dự triều chính. Các đời nối tiếp nhau đã sinh ra không ít công chúa có quyền thế, những người này đều là thần tượng trong lòng những nữ quý tộc này.
Ngắm hoa luận thơ, Cố Tiểu Phù không giỏi, nhưng trong lúc trà đạo cùng luận bàn về tình hình chính trị đương thời thì nàng có chút tâm đắc. Đôi khi nàng sẽ có một câu nói làm cho một đám nữ tử phải suy nghĩ sâu sắc. Từ từ, Cố Tiểu Phù đã kết giao được với mấy tài nữ quý tộc, qua đó danh tiếng giỏi mưu giỏi sử của nàng cũng dần dần lan truyền trong giới quý tộc.
Trong khi Phần Thành ca múa mừng cảnh thái bình thì ở Lâm Biên lại mây đen không tiêu tan.
Lục Nguyên Sướng đang làm hộ vệ cho Vương Siêu. Nàng đứng trên tường thành nhìn binh sĩ Nhung Địch ở phía dưới đang không ngừng tấn công lên thành mà khẽ nhíu mày. Nàng đến Lâm Biên đã được một tháng, trong một tháng này, hầu như ngày nào Nhung Địch cũng đến công thành. Ngoài thành, thi thể binh sĩ Nhung Địch đã xếp thành gò hoặc trải đầy trên mặt đất, mặc kệ là Đại Chu hay là Nhung Địch, không bên nào có hứng thú thu dọn chiến trường, chôn lấp thi thể.
Từ chỗ không thể nào tiếp thu được đến thờ ơ lạnh nhạt như hiện nay, Lục Nguyên Sướng tỏ ra thích ứng đến cực nhanh, nhưng nghi ngờ trong lòng nàng thì càng ngày càng trở nên sâu sắc hơn. Đối với tất cả những chuyện đang xảy ra này, tựa hồ là với Tống Đại tướng quân cũng thầm cảm thấy không ổn. Bởi vì từ việc hắn vẫn chưa hề ra khỏi thành phản kích, mà chỉ cố thủ phòng ngự trong thành liền có thể nhìn ra.
"Đại tướng quân, hiện nay Nhung Địch đã tỏ ra mỏi mệt, mạt tướng khẩn cầu Đại tướng quân hãy cho năm ngàn binh mã cùng mạt tướng xuất trận. Mạt tướng nhất định sẽ đem thủ cấp Harl Cáp Đạo dâng lên cho ngài!" Vương Siêu thực đã quá nóng lòng muốn được thực chiến.
"Không được vội vàng!"
Một giọng nói uy nghiêm, thận trọng vang lên, giọng nói này, là đến từ Chiến thần trong lòng Lục Nguyên Sướng - trụ cột của Đại Chu quốc, Đại Tư Mã Đại tướng quân, Trấn quốc công, Trấn Bắc quân Đại nguyên soái - Tống Định Thiên!
Lục Nguyên Sướng là thân quân của Vương Siêu, lại là người tâm phúc, vì vậy mà nàng được Vương Siêu chỉ định làm tuỳ tùng thiếp thân. Đây là do Vương Siêu có ý định bồi dưỡng nàng, làm cho nàng có thể nghe, xem được nhiều hơn từ đó có thêm nhiều thứ mà học hỏi, để mà mau mau trưởng thành.
Trong một tháng này, Lục Nguyên Sướng vẫn luôn tuỳ tùng bên cạnh Vương Siêu, ít nói xem nhiều. Nếu Vương Siêu không hỏi tới thì tuyệt đối không mở miệng. Một tháng trước nàng còn nóng lòng chờ mong Tống Định Thiên hành động, thì đến hiện tại nàng đã trở nên bình tĩnh hẳn. Đúng, đối mặt với một vị thống suất như vậy, Lục Nguyên Sướng cảm thấy thật sự bình tĩnh. Tuy rằng chiến cuộc vẫn đang bất lợi cho Đại Chu, nhưng sự bình tĩnh của Tống Định Thiên đã làm cho Lục Nguyên Sướng cảm thấy an toàn.
Đây là người cực kỳ khí phách, người đã từng đẩy lùi Nhung Địch khiến cho bọn họ mười mấy năm không thể quay đầu trở lại. Đây là người cực kỳ vũ dũng, thương thuật ở trên chiến trường tựa nước chảy mây trôi khiến người ta nhìn mà ngưỡng mộ. Đây là người cực kỳ có tầm nhìn, cho dù lúc này tình thế có bất lợi như vậy, con người này lại vẫn có thể bày mưu nghĩ kế bảo đảm cho biên phòng Đại Chu không bị mất đi. Người này giờ đây trông như một vị thần vậy. Khuôn mặt tang thương, chòm râu ngắn nhuốm bạc hiện ra trước luồng gió lạnh, tất cả nói lên rằng hắn đã già yếu.
"Đại tướng quân!" Vương Siêu thấy mong muốn được khiêu chiến của mình lại một lần nữa bị cự tuyệt, hắn không khỏi nóng nảy. Tình thế hiện tại rõ ràng là rất tốt đẹp, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha được đây?
"Đây là quân lệnh!" Tống Định Thiên lạnh lùng nhìn Vương Siêu một cái, tỏ ý cảnh cáo không cho hắn manh động.
Vương Siêu không cách nào khác chỉ đành vung tay phát tiết. Hắn cảm thấy cậu hắn quả thực đã già, không còn ý chí tiến thủ. Sao chỉ biết một mực phòng thủ mà không nghĩ đến, phòng thủ tốt nhất cũng chính là tiến công?
Hoàng hôn dần xuống, hai bên cùng thu binh. Thương binh lại được khiêng xuống trị liệu, binh lính còn khỏe mạnh hơn thì ở lại quét dọn tường thành, vận chuyển khí giới lên để ngày mai tiếp tục thủ thành. Trên mặt của mỗi người tất cả đều là vẻ hờ hững, xem chuyện sinh tử như vậy đã thành thói quen. Hôm nay trận chiến tạm ngừng, ngày mai lại trở lại, sống thêm một ngày, chính là đã kiếm lời được một ngày.
Tống Định Thiên dục ngựa trở về phủ Đại tướng quân, còn đám tướng quân quay về doanh động viên thương binh, khích lệ sĩ khí. Vương Siêu suy nghĩ một chút liền dẫn mấy cái thân quân cũng tuỳ tùng Tống Định Thiên mà đi. Hắn muốn cùng Tống Định Thiên nói chuyện nghiêm túc, có như vậy thì Lâm Biên mới có thể thủ được!
"Cậu, vì sao lại chỉ một mực đóng cửa thành mà không xuất chiến? Ngài gọi ta đến chẳng lẽ chỉ là để xem trò vui?" Vừa mới tiến vào phòng khách, Vương Siêu liền bất mãn nói.
"Các ngươi đều ra ngoài cho ta." Tống Định Thiên lạnh nhạt đem tất cả mọi người trong sảnh vẫy lui, chỉ chừa lại một mình Vương Siêu.
"Cậu, ngài nói chuyện thử xem a. Nếu cứ như vậy thì không còn một chút nào tác phong như ngài ngày xưa." Vương Siêu đem mũ giáp vứt trên bàn trà rồi tức giận nói.
Cũng khó trách được tại sao Vương Siêu lại phẫn uất. Hắn một lòng nhiệt tình chạy đến Lâm Biên, đang định ra tay làm một vố lớn, ngăn cơn sóng dữ đây. Ai ngờ đã tròn một tháng rồi, Tống Định Thiên vẫn cứ không cho hắn ra khỏi thành nghênh chiến. Bản thân hắn vốn tự phụ võ nghệ hơn người, lại thấy Harl Cáp Đạo tỏ ra ngông cuồng tự đại như vậy, cơn giận này hắn làm sao có thể nuốt trôi được đây?
"Ta không biết phải nói với ngươi bao nhiêu lần nữa mới chịu hiểu ra. Đối địch đối chiến, ngoại trừ phải có quyết tâm tất thắng thì vẫn cần sự bình tĩnh. Ngươi cứ liều lĩnh như vậy, thử hỏi đã bao giờ nghĩ tới kẻ địch để lại cạm bẫy chờ ngươi hay không?" Tống Định Thiên thật chỉ hận rèn sắt không thành kim. Đã bao nhiêu năm rồi mà Vương Siêu vẫn cứ tính tình nóng nảy dù hắn uốn nắn mãi mà vẫn không được. Như vậy thì hắn làm sao có thể yên tâm đem Trấn Bắc quân giao vào trong tay hắn đây.
Tống Định Thiên có ba người con trai, lão Đại cùng Vương Siêu làm tuỳ tùng cho mình ở trong quân rèn luyện, đáng tiếc tư chất của hắn không tốt. Lão Nhị lại theo văn, còn lão Tam là cái tên hỗn xược. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có Vương Siêu là người có thể kế thừa y bát của mình. Năm nay hắn cũng đã năm mươi, còn có thể chống đỡ được đến bao lâu nữa đây? Vậy nên hắn chỉ ngóng trông Vương Siêu có thể thành thục hơn một chút. Đáng tiếc là cái tính tình lỗ mãng này của Vương Siêu quả thực là cải không được.
"Cậu, ngài nói có lý. Nhưng hôm nay rõ ràng là có cơ hội, vì sao ngài vẫn không cho ta xuất chiến?" Tính khí của Vương Siêu quá cứng rồi, một khi đã chui đi vào ngõ cụt thì nhất thời không ra được.
"Ngươi nhìn cái này rồi hãy lại nói với ta." Tống Định Thiên đem một phong mật hàm đưa tới trong tay Vương Siêu mà bất đắc dĩ nói.
Vương Siêu tỏ ý nghi ngờ khi nhìn đến lá thư trên tay. Nhưng vừa đọc lướt qua thì mới rõ ràng chính mình bất cẩn. Cái trán của Vương Siêu toát ra mồ hôi lạnh, hắn cố gắng trấn định hỏi: "Trong thư có nói, Nhung Địch lần này điều động ba mươi vạn đại quân, nhưng là theo chúng ta bên này nhìn thấy thì chỉ có hai mươi lăm vạn ở Bắc cảnh mà làm loạn các nơi. Lâm Biên ngăn cản mười lăm vạn, các nơi khác của Bắc cảnh báo đến có mười vạn, vậy còn lại năm vạn đại quân còn lại thì ở nơi nào?"
"Rốt cuộc ngươi cũng đã biết được tính chất nghiêm trọng của cuộc chiến rồi đấy. Tổn thất hơn một trăm thám báo mới thu được tin tức động trời này. Với 50 ngàn kỵ binh tinh nhuệ này của Nhung Địch cũng đã đủ để trở thành sát chiêu to lớn nhất. Ngươi cũng đừng quên, trong tay Harl Cáp Đạo còn có bản đồ quân phòng của chúng ta. Tuy nói rằng ta đã điều binh bày trận đúng lúc, thế nhưng đến cùng thì có thể chống đỡ được đến bao lâu chúng ta còn chưa biết được." Tống Định Thiên mỏi mệt nói. Đến cùng thì cũng đã là người có tuổi rồi, bắt đầu từ mùa đông năm trước, hắn đã không còn có được một giấc ngủ ngon.
"Nếu như chúng ta ra khỏi thành nghênh chiến trong khi lại có năm mươi ngàn binh mã kia núp trong bóng tối chờ sẵn, đến lúc đó chẳng phải là bọn họ sẽ đem quân ta vây đánh, chọn lúc hỗn loạn mà đột nhập vào thành này. Một khi Lâm Biên bị chiếm đóng, thì Phụng Quan sẽ không bao lâu nữa cũng rơi vào tay Nhung Địch!" Vương Siêu sợ hãi nói. Hắn không sợ chuyện sống chết, nhưng tòng quân nhiều năm như vậy rồi, sứ mệnh hộ gia vệ quốc vẫn là ý thức rất mạnh.
Lâm Biên mới có năm mươi ngàn binh mã mà có thể ngăn cản được mười lăm vạn đại quân Nhung Địch đã là chuyện không dễ dàng. Nếu không phải là nhờ vào Lâm Biên có được thành cao tường vững thì làm sao chịu được Nhung Địch công thành liên miên như vậy đây? Một tháng trôi qua, thương vong của Lâm Biên ước khoảng năm ngàn, nhưng là Nhung Địch tổn thất đến ba vạn có thừa. Mùa đông đã hết, mùa xuân đang bắt đầu. Lúc này nếu như Nhung Địch không có sự chuẩn bị kỹ càng, thì tất nhiên lương thảo không thể cung cấp trường kỳ. Đến lúc đó lương hết, coi như là Đại Chu không đánh, Nhung Địch cũng sẽ tự mình thối lui.
"Rõ ràng là tốt rồi, nếu không thăm dò ra được ở đây đến tột cùng Nhung Địch có bao nhiêu binh sĩ, thì chúng ta chỉ có thể đề phòng như vậy mà thôi. Chỉ tiếc là, thám báo tinh nhuệ đã thương vong hầu như không còn người nữa, thế nên hiện tại đã không tìm ra được người có thể đảm nhiệm được việc này." Tống Định Thiên tiếc hận nói. Trong hai tháng, hắn đã tỉ mỉ bồi dưỡng thám báo cơ bản nhưng họ đều biến mất ở trên đất Nhung Địch, ngay cả thi thể ở nơi nào cũng không biết. Trong tay có được tin tức tình báo trọng yếu này cũng là nhờ có một thám báo liều chết đưa tới, có điều sau khi đưa được đến nơi thì hắn liền tắt thở bỏ mình.
Tống Định Thiên không phải là người bảo thủ, hắn đã đem những binh sĩ tâm đắc nhất cùng đến Lâm Biên đi dò tìm Nhung Địch. Để cho bọn họ có đi mà không có về để rồi rơi vào tình huống như vậy, thực không cho phép hắn mạnh mẽ võ đoán.
Vương Siêu chăm chú nắm chặt bức mật thư, đang trầm tư thì đột nhiên ánh mắt của hắn sáng lên. Hắn quay về Tống Định Thiên nói: "Cậu, trong thân quân của ta có một người khinh công giỏi, thiện mưu lược. Không bằng để cho hắn đi thu thập tin tức, tiện thể sờ sờ Harl Cáp Đạo xem sao."
"Là ai mà có thể cho ngươi nhìn nhận với con mắt khác như vậy được?" Tống Định Thiên nghi hoặc hỏi.
Vì đã tổn thất quá nhiều thám báo, trong lòng của Tống Định Thiên vẫn còn có chút sợ hãi. Chuyến đi này sẽ cực kỳ gian nguy, người thường khó mà có thể tưởng tượng ra được. Nếu một khi bị phát hiện thì chỉ có ba cái kết cục: hoặc là tự mình ra tay tự vẫn, hoặc là đầu hàng Nhung Địch bán đi Đại Chu, chờ đến khi không có giá trị lợi dụng nữa thì bị giết, hoặc là bị bắt làm tù binh, chịu nghiêm hình tra tấn để bức ra tin tình báo rồi bị giết. Dù sao thì lần đi này cũng cơ bản là một đi không trở lại.
Vương Siêu nhìn Tống Đại tướng quân, cực có lòng tin khi xướng lên một cái tên: "Lục Nguyên Sướng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...