Cố Tiểu Phù đã chọn được ngày tốt nên cho khai trương Phù Duyên trai. Tuy nói ở Phần Thành các nàng không có nhiều người quen biết, nhưng việc nên đến thì cũng đến rồi, Chúc gia là người nhà của Cố Tiểu Phù, họ phái Chúc Đại lang tới chúc mừng. Bề ngoài, Phù Duyên trai là do Dương Vinh mở, Chúc gia làm nhân thân, cũng đưa đại lễ đến chúc mừng.
Quản Trọng tự mình dẫn người mang lễ vật đến tặng. Quà tặng là thần tài gia được đúc bằng vàng khối. Khi vừa mới nhìn thấy vật này, Dương Vinh đã bị dọa sợ. Có điều Quản Trọng không cho Dương Vinh chối từ. Hắn đặt lễ vật xuống, nói thêm một câu rồi lập tức dẫn những người đi cùng trở về ngay.
"Sòng bạc Ngân Kỵ của chúng ta có rất nhiều người. Sau này bánh ngọt đều đặt ở Phù Duyên trai, mỗi ngày sau giờ ngọ, giờ mùi thì đưa tới. Nếu như đưa chậm thì sẽ không nhận nữa."
Sau khi Cố Tiểu Phù nghe thuật lại xong thì cảm thấy thật xấu hổ. Chỉ cần một đơn đặt hàng này của sòng bạc Ngân Kỵ đã là làm ăn đủ lớn. Đây là Quản Trọng muốn cho nàng một cái mở đầu tốt đẹp đây mà. Xem đi, dĩ nhiên là cũng vì mặt mũi của Lục Nguyên Sướng rồi.
Đốt hương xin mời thần toán, treo bảng hiệu, đốt pháo. Một cái cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ, gánh theo giấc mơ của Cố Tiểu Phù cứ như thế nhiệt nhiệt nháo nháo khai trương.
Là ngày khai trương đầu tiên, cũng giống như những chuyện làm ăn khác, vì chưa có tiếng tăm gì, người đến mua bánh ngọt đều là khách quen từ thân quân doanh. Sau này bọn họ không cần phải tiếp tục đến Lục gia để cầu cạnh nữa, chỉ cần đến trong cửa hàng mua là được rồi.
Bánh ngọt do Cố Tiểu Phù làm ra khá là tinh xảo, giá cả lại không rẻ. Những người có thể mua được đều xem như là người có tiền. Cũng may là cửa hàng mở ở tây phố lớn, ít cái gì chứ rất ít người không có tiền. Có một số người qua đường thấy bánh ngọt làm rất bắt mắt, vì thế liền mua một chút nếm thử.
Buổi chiều kiểm kê, tính cả phí vật liệu cùng tiền thuê thì thấy bị lỗ không ít. Điều này làm cho Trân nương không khỏi cau mày. Đừng nhìn thấy đây chỉ là cái cửa hàng nhỏ mà nghĩ không đáng bao nhiêu, thực tế thì bọn họ đã bỏ vào đây không ít bạc. Bọn họ không sánh được với Lục Nguyên Sướng. Nàng cùng Dương Vinh hoàn toàn chỉ dựa vào cái cửa hàng này, nếu như vẫn tiếp tục hao tổn thì họ biết làm như thế nào cho phải đây.
Nhưng Cố Tiểu Phù lại không quá lo lắng. Mở cửa hàng là quyết tâm của nàng, bánh ngọt của nàng lại rất ngon. Nàng tin chắc chắn, sau này chuyện làm ăn nhất định sẽ tốt dần lên.
Sau khi đóng cửa hàng, Cố Tiểu Phù gói lại một chút bánh ngọt đưa đi Chúc gia. Từ trên xuống dưới nhà họ Chúc đều cùng tán thưởng, Chúc Đại nương suy nghĩ một hồi rồi kéo Cố Tiểu Phù đi vào trong nhà mà hỏi nhỏ: "Phù nương, cửa hàng này đến cùng là ngươi mở hay là Dương Đại lang mở?"
"Là hai nhà chúng ta hợp tác mở." Cố Tiểu Phù cũng hiểu được là Chúc Đại nương muốn biết cái gì, vì thế mà cũng không nói dối, rất thành thực trả lời.
"Hôm nay đại ca ngươi đi đến cửa hàng, khi trở về nói với ta chủ nhân là ngươi, ta liền cảm thấy có chút không phù hợp." Chúc Đại nương nói.
"Lão nương, tại sao lại không phù hợp chứ? Ta chỉ ở bên trong làm bánh ngọt, chứ đâu có xuất đầu lộ diện." Cố Tiểu Phù trả lời mà có chút lo lắng. Chẳng lẽ việc mình không nghe lời Lục Nguyên Sướng là đã làm sai rồi sao? Nữ tử chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con mà không thể được làm chút việc nào khác hay sao?
"Ta không nói ngươi mở cửa hàng thì không phù hợp, hiện nay nhiều nhà đều có dự định làm một cái nghề nghiệp gì đó. Chính như nhà ta cũng đang dự tính mở một trường tư thục, may mắn ra thì sẽ có chút tiền thu vào. Ngươi có bản lãnh như thế, lão nương chỉ có vui mừng mà thôi. Chỉ có điều, vì sao hôm nay A Nguyên lại không có mặt mà đi hỗ trợ chào hỏi khách khứa?" Chúc Đại nương nghi hoặc hỏi.
Sau khi Chúc Đại lang trở về thì đã cùng Chúc Đại nương nói chuyện khai trương, lúc đó Chúc Đại nương liền cảm thấy kỳ quái. Cái ngày bọn họ đến Phần Thành, dù Lục Nguyên Sướng đang phải làm nhiệm vụ vậy mà cũng có thể rút ra nửa ngày để hỗ trợ thu xếp, làm sao một việc chính nhà mình mở cửa hàng lớn như vậy nàng lại không có mặt đây.
"Lão nương, ta... ta..." Cố Tiểu Phù nghe hỏi như vậy thì cảm thấy thực xấu hổ. Chuyện này, nàng biết làm sao mà nói với Chúc Đại nương bây giờ.
"Phù nương, có lão nương ở đây, đừng sợ! Ngươi cứ nói với ta lời nói thật." Chúc Đại nương nhìn thấy sắc mặt của Cố Tiểu Phù liền cảm thấy không ổn, chẳng lẽ hai đứa trẻ này có chuyện bất hòa?
"Lão nương, ta muốn mở cửa hàng nhưng Đại lang không đồng ý. Đây là ta gạt Đại lang tự ý mở." Cố Tiểu Phù càng nói giọng càng nhỏ, đến câu cuối cùng vì mắc cỡ mà đầu cúi gằm xuống. Ở trong ánh mắt của thế tục, việc nàng làm như vậy đối với phu quân là cực đại bất kính.
"Phù nương, vì sao không cùng A Nguyên thương lượng thật kỹ càng đã? Ngươi làm như vậy thì thật là không thoả đáng." Chúc Đại nương cũng không đành lòng mắng Cố Tiểu Phù, mà chỉ kéo nàng lại mà cẩn thận hỏi cho rõ ràng.
"Ta đã cùng Đại lang nói rồi, vậy nhưng Đại lang vẫn là không cho. Vì thế ta cũng không cách nào nữa. Tính tình của Đại lang một khi đã quyết định thì rất khó sửa đổi." Cố Tiểu Phù nghĩ tới đây liền cảm thấy thật bất đắc dĩ. Nàng xích lại gần bên Chúc Đại nương tỏ vẻ oan ức mà nói: "Lão nương, ta biết Đại lang vì lo lắng cho ta, sợ ta ở bên ngoài sẽ bị người ta bắt nạt. Nhưng ở cái nơi Phần Thành này cái gì cũng đắt đỏ, ăn cái gì cũng phải dùng đến tiền. Ta thấy Đại lang ở bên ngoài cũng phải chịu nhiều khổ cực nên rất là đau lòng. Ta cùng nàng là phu thê, không lẽ để mình ta hưởng phúc còn để một mình Đại lang bị cực khổ hay sao."
"Ôi, ngươi là con ngoan, mà A Nguyên cũng vậy. Ngươi cũng đừng vì việc này cùng hắn giận hờn. Chờ đến khi cửa hàng của ngươi thịnh vượng lên, hắn sẽ hiểu được tấm lòng thành của ngươi đối với hắn." Chúc Đại nương nghe nói như vậy thì rất là đau lòng cho hai đứa bé. Không cha không nương, mọi kế sinh nhai đều đặt ở trên người hai đứa trẻ này, còn không phải là bị chịu tội hay sao. Chúc Đại nương suy nghĩ một chút rồi nói: "Để mấy ngày nữa, ta sẽ mở yến mời đến nhà một ít khách. Đến lúc đó phần bánh ngọt sẽ do ngươi cung cấp, cố gắng mà làm cho thật chu đáo, còn trước mắt ta sẽ để cho người quen biết đi đến cửa hàng giúp đỡ ngươi cái đã."
"Lão nương, làm như vậy sao được." Cố Tiểu Phù nghe vậy liền vội vàng can ngăn. Nàng cũng không muốn Chúc Đại nương vì mình mà mất đi thể diện.
"Ngươi làm sao cho thật ngon chính là đã cho ta mặt mũi rồi. Không có chuyện gì đâu. Ngươi đừng quên ta là lão nương của ngươi." Chúc Đại nương nhẹ nhàng vỗ tay Cố Tiểu Phù để an ủi.
Sau khi hai mẹ con chuyện trò đủ rồi thì Chúc Đại nương để cho Chúc Đại lang đưa Cố Tiểu Phù trở lại. Vì Chúc Đại tẩu tỏ ý không thích nên Chúc Nhị lang liền rất cao hứng đảm nhận cái việc này.
"Phù nương, ngươi làm bánh ngọt ăn ngon thật đấy." Hai người đều là nam nữ trẻ tuổi, Chúc Nhị lang còn chưa cưới vợ. Bây giờ cùng nhau đi chung một đoạn đường, bỗng dưng lại có chút lúng túng, vậy nên Chúc Nhị lang đành nhắm mắt tìm đề tài.
"Nếu như Nhị lang thấy thích thì ngày mai ta sẽ để cho Dương Đại ca đưa một chút đến là được." Cố Tiểu Phù cũng cảm thấy cùng Chúc Nhị lang đơn độc ở chung quả thật cũng có chút xấu hổ. Tuy nói danh phận đây là ca ca của mình thế nhưng vẫn có cảm giác thật không tự nhiên cho lắm.
Chúc Nhị lang nhìn Cố Tiểu Phù nhàn tĩnh thanh lệ thì trong lòng có chút hoảng hốt. Hắn nghĩ thê tử tương lai mình nếu như có thể được như Cố Tiểu Phù thì chính là đỉnh đỉnh tốt đẹp.
Hôm nay Lục Nguyên Sướng ở lại phủ tướng quân trực ban. Nàng mang theo tứ đại Kim Cương đi vòng quanh trong phủ tuần tra, gần đây lời đồn ở bên ngoài càng ngày càng nhiễu loạn. Tính khí dễ nổi giận của Vương Siêu cũng triệt để biểu hiện ra. Chỉ cần một chút không được như ý, hắn liền lập tức phạt quân côn. Người người trong phủ đều cảm thấy bất an, ai nấy đều tận lực cố không để xảy ra sai sót.
Đội của Lục Nguyên Sướng đã đi đến tiểu viện cô nương Vân Yên. Nàng thầm nghĩ có nên đi vào xem trộm một chút hay không. Hôm nay nàng phải đi tuần liên tục, đến bữa cơm tối cũng không vào xem người kia được. Nhưng bây giờ cũng đã khuya lắm rồi, nếu cứ như thế đi vào thì sợ là sẽ có ảnh hưởng không tốt. Lục Nguyên Sướng nhìn về phía tiểu viện mờ nhạt ánh đèn mà không khỏi có chút do dự.
"Là ai!" Phùng Hoài đột nhiên lớn tiếng quát, con mắt trực nhìn chòng chọc vào góc sân nào đó.
"Có chuyện gì vậy?" Thân thể Lục Nguyên Sướng lập tức trở nên căng thẳng, nàng nhìn theo về phía ánh mắt Phùng Hoài nhìn tới.
"Lão đại, vừa nãy ta thật giống như nhìn thấy một bóng đen né qua!" Trong bốn người, Phùng Hoài là người có thị lực tốt nhất, cho dù bây giờ đang là trong đêm tối hắn cũng vẫn có thể thấy rõ. Có điều cái bóng đen vừa mới xuất hiện kia vụt qua quá nhanh, khiến cho Phùng Hoài bị mất đi tung tích.
"Lão đại, chúng ta đi vào nhìn một cái, sợ là sắp có chuyện rồi." Trương Thành trầm giọng nói. Nơi này là tiểu viện của Vân Yên, một nơi dễ xảy ra chuyện nhất.
"Được, các ngươi hãy cùng theo ta đi vào, hãy cẩn thận một chút." Lục Nguyên Sướng thận trọng nói.
Năm người cùng tiến vào trong tiểu viện. Lục Nguyên Sướng lập tức đi vào xem xét phòng Vân Yên. Sau khi nhận thấy Vân Yên vẫn như thường lệ thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng đứng lại dặn dò Tiểu Thúy vẫn đang ở bên ngoài cửa phòng: "Ngươi hãy xem trọng cô nương Vân Yên. Không được để cho nàng rời khỏi tầm mắt của ngươi."
"Vâng, Lục Ngũ trưởng." Tiểu Thúy bị hành vi Lục Nguyên Sướng làm cho có chút sợ sệt, tuy vậy vẫn nghe lời đi vào bồi tiếp Vân Yên.
Vân Yên nhìn thấy nét mặt của Tiểu Thúy có sự dị thường thì cũng không lên tiếng, mắt vẫn nhìn vào cuốn sách nhạc trên tay. Có điều cái ngón út khẽ run bán đứng ý nghĩ của nàng. Đợi nhiều tháng ngày như vậy, hôm nay, rốt cục nàng cũng được quan tâm đến rồi sao?
Lục Nguyên Sướng đứng bất động trước cửa phòng để bảo vệ, để cho tứ đại Kim Cương đi các nơi quanh tiểu viện tuần tra.
Đêm khuya quá mức yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu của côn trùng vang lên không ngừng trong viện. Trên trời, mặt trăng bị mây đen che chắn, làm cho mặt đất đen kịt một màu. Thời gian từ từ trôi qua, cảm giác bất an trong lòng Lục Nguyên Sướng càng lúc càng mãnh liệt, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía nào đó la lớn: "Ai đó? Đi ra cho ta!"
Vừa dứt lời thì từ trên một mặt tường của tiểu viện có không ít bóng đen bay vào. Phùng Hoài nhìn thấy liền vội vã hô to: "Lão đại, có thích khách. Không dưới mười người!"
Lục Nguyên Sướng định thần nhìn lại, phát hiện bọn thích khách đang lấy tốc độ cực nhanh hướng về gian phòng Vân Yên vọt tới, với tốc độ kia cho thấy năng lực võ công là tuyệt đối không tầm thường. Lục Nguyên Sướng nhanh chóng móc từ trong lồng ngực ra quả đạn làm tín hiệu. "Ầm" một tiếng, bầu trời phủ tướng quân mở ra pháo hoa rực rỡ. Trong nháy mắt toàn bộ phủ tướng quân vụt trở nên huyên náo.
Lục Nguyên Sướng nghe được âm thanh của các ngũ khác cũng đang gần tới rồi thì trong lòng vô cùng quyết tâm. Nàng mang theo tứ đại Kim Cương hướng về đám thích khách đánh tới.
Mới giao thủ một cái, bọn họ liền phát hiện đám thích khách này võ nghệ cực cao. Lấy một chọi một thì còn có thể ứng phó, nhưng phải lấy một chọi hai thì rõ ràng khá là vất vả.
Một bóng đen đột nhiên từ phía sau Lục Nguyên Sướng vung đao chém tới, đằng trước lại là một thích khách khác vẫn đang dây dưa. Khi liếc thấy ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi đao kia bay tới tóc gáy Lục Nguyên Sướng nhất thời dựng đứng cả lên. Nàng vận khí dùng cây đao nhanh chóng đẩy lui thích khách trước mặt, sau đó cực nhanh xoay người né tránh. "Xoạt" một tiếng, cả người Lục Nguyên Sướng như bị đông cứng lại trong chốc lát, nàng chỉ kịp thời lăn một vòng rơi xuống đất. Lúc này nàng phát hiện ra sau lưng của mình có chút cảm giác mát mẻ, nhưng không thấy đau đớn gì.
Lục Nguyên Sướng chật vật tránh thoát được một đao trí mạng. Nàng phát hiện, không chỉ có chính mình tình hình không tốt lắm, bốn người còn lại kia cũng đang khổ sở chống đỡ. Lương Bảo Đảm vẫn còn đỡ hơn một chút, còn ba người kia thì đều đã bị thương. Mà mười tên thích khách kia lại phi thường giảo hoạt, thấy bọn họ đã là cung giương hết đà liền phân ra hai người hướng về căn phòng của Vân Yên chạy tới.
Lục Nguyên Sướng vươn mình vọt dậy. Nàng tránh thoát tên thích khách đang ngăn cản mình, dùng khinh công bay tới miễn cưỡng ở cửa trước ngăn cản tên thích khách đang tiến vào. Mặc dù chưa sẵn sàng nàng vẫn vung cây đao bổ ngang, hai tên thích khách vẫn theo quán tính không có né tránh nên bị chém vào bụng, nhất thời máu tươi chảy ròng. Có điều thích khách phi thường ngoan cường, cũng không để ý bản thân bị thương, vẫn cứng rắn chống đỡ mà cùng Lục Nguyên Sướng đọ sức.
Bởi vì hai thích khách này đã bị trọng thương, Lục Nguyên Sướng ứng phó cũng không cần quá sức cật lực, nhưng mà lúc này Phùng Hoài đã bị chém ngất. Hai tên thích khách tập kích cũng không thèm để ý sự sống chết của hắn, nhanh chóng đi tới cửa phòng gia nhập chiến cuộc. Lục Nguyên Sướng lấy một địch bốn, dĩ nhiên là không đủ khả năng đánh lui địch, chỉ hai lượt đối mặt đã bị một tên thích khách trong đó một cước đá vào trên ngực. Cả người nàng bị đá bay lên trời, nặng nề đánh vào trên cánh cửa phòng, cánh cửa kia có vẻ cực kỳ mỏng manh khi nó cùng bay lên theo Lục Nguyên Sướng rồi cùng ngã xuống đất.
"Phốc ~ "
Lục Nguyên Sướng ngã lăn xuống đất rồi phun ra một ngụm máu tươi, trong ngực khí tức cực kỳ hỗn loạn, nàng mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Vân Yên nhìn thấy thích khách đánh vào thì lập tức đẩy Tiểu Thúy ra, hướng về phía thích khách chạy tới.
Lục Nguyên Sướng vươn mình đứng lên, mạnh mẽ vận công hướng về thích khách đánh tới, nhưng thích khách căn bản mặc kệ sự có mặt của Lục Nguyên Sướng, hắn giơ lên cây đao đầy sát khí hướng về Vân Yên không chút do dự mà chém tới.
"A ~" Vân Yên bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho khiếp sợ mà hô to một tiếng, rồi kinh ngạc đứng nguyên ở nơi đó không hề tránh né.
Lục Nguyên Sướng không ngờ rằng lại có một màn như vậy. Thì ra những thích khách này không phải tới cứu người, mà là đến để giết chết Vân Yên!
Nàng lập tức biến hóa thân hình, đem khinh công vận dụng đến cực hạn, ngay ở trước mặt thích khách ôm chặt lấy Vân Yên. Bởi vì bảo vệ cho được Vân Yên, Lục Nguyên Sướng không có né qua cái đao thích khách đang bổ tới kia. Cánh tay của nàng đột nhiên một trận đau đớn, làm cho thân hình của nàng mắt cân bằng, khí tức trong cơ thể lại trở nên hỗn loạn, cùng Vân Yên đồng thời lăn xuống trên mặt đất.
Hai tên thích khách thấy thế liền lần thứ hai nghiêng người mà lên, vung lên cây đại đao, quyết lấy cho bằng được mệnh của Vân Yên. Lục Nguyên Sướng không để ý đến cánh tay bị thương, nàng đem Vân Yên đẩy một cái lên trên giường, còn mình thì lại khổ sở đọ sức cùng thích khách.
Nhưng nàng đã bị thương, còn đâu là đối thủ của thích khách nữa, không mất bao nhiêu công phu, lần thứ hai nàng bị đá ngã lăn ra trên măt đất. Mà lần này, sau khi bị ngã trên mặt đất, nàng làm sao giãy dụa cũng không dậy nổi, đành trơ mắt mà nhìn thích khách bức tiến Vân Yên, trơ mắt mà nhìn cây đại đao phất lên.
Trên mặt Vân Yên là một mảnh tro nguội, nàng không thể nào tiếp thu được sự thực này. Rất rõ ràng là đám thích khách này mặc kệ sự chết sống của những người khác, cái họ cần chính là tính mạng của nàng. Khi thanh đại đao lại phất lên lần nữa, Vân Yên cũng không có né tránh, chỉ là nước mắt của nàng chợt giàn giụa. Dùng ánh mắt tuyệt vọng mà nhìn thích khách, nàng kêu lên: "Tại sao lại phải đối xử với ta như vậy? Tại sao hắn lại phải đối xử với ta như vậy?"
Mặt thích khách không hề cảm xúc mà nhìn Vân Yên, đại đao nhanh chóng hạ xuống, căn bản không có một chút nào do dự. Dường như việc giết người đối với bọn họ mà nói chỉ là một chuyện nhỏ, hay là, cũng không tính là một chuyện đi.
Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ trơ mắt mà nhìn Vân Yên. Cô gái này, thật chỉ khiến người ta thấy hận mà thôi, không cách nào để cho người ta thương tiếc được. Tuy sắc đẹp của nàng hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng hành động của nàng lạo làm ho người ta phải giận sôi. Cô gái này vốn nên chết đi từ rất sớm, bây giờ gặp phải chuyện như vậy cũng coi như là bị báo ứng đi!
Có điều, ngay ở lúc thích khách sắp đắc thủ thì đúng lúc Vương Siêu dẫn người chạy tới. Hắn dùng thương vọt tới đánh văng đại đao của thích khách, đem cả hai người bắt giữ. Nhưng hai tên thích khách này cũng hành động giống như những thích khác bên ngoài kia, sau khi thất thủ liền cấp tốc cắn nát túi thuốc độc có trong miệng, trong nháy mắt vì chất độc kịch phát mà chết.
"Nói, những người này là do ai phái tới? Có phải là chủ nhân phía sau lưng ngươi hay không?" Vương Siêu liếc mắt nhìn Lục Nguyên Sướng, thấy nàng còn chưa chết ngay được, liền nắm thương chỉ thẳng vào Vân Yên hỏi.
Dáng vẻ của Vân Yên trở nên có chút ngốc, ánh mắt của nàng rất là trống rỗng, đối mặt với Vương Siêu lớn tiếng ép hỏi như vậy mà vẫn không một chút phản ứng. Trong miệng nàng chỉ không ngừng lẩm bẩm: " Tại sao phải đối xử với ta như vậy? Tại sao phải đối xử với ta như vậy..."
"Hắn phái người đến giết ngươi, ngươi còn muốn vì hắn che giấu cái gì?" Vương Siêu quát to.
"Hắn phái người đến giết ta, hắn lại phái người đến giết ta. Ha ha, giết đến nơi rồi!" Vân Yên dường như giống như bị điên, ở trên giường kêu lên đầy kích động.
Vương Siêu thấy thế, liền sai người đem khiêng Lục Nguyên Sướng xuống đem đi trị thương, còn mình thì lại ở lại trong phòng Vân Yên, hắn dự định lần thứ hai bức cung.
Lục Nguyên Sướng chỉ để quân y băng bó cánh tay bị thương cho mình, còn chỗ ngực bị nội thương thì lại ra hiệu để cho mình tự điều trị. Quân y không cách nào khác, đảnh chỉ chẩn mạch cho nàng, để lại cho nàng một chút thuốc trị thương.
Lục Nguyên Sướng nhìn lại bốn cái huynh đệ ở bên cạnh, trên thân thể của mỗi người đều có nhiều vết đao, máu tươi lưu đầy giường bệnh. Mặc dù vậy, tứ đại Kim Cương vẫn hết sức kiên cường không hề kêu lên một tiếng, để cho quân y tùy ý trị liệu, nhưng trong lòng LụcNguyên Sướng lại là cực kỳ khổ sở.
Nếu không chỉ vì sự mềm yếu của nàng, nếu không phải vì nàng ra sức cứu giúp Vân Yên, thì những huynh đệ này của nàng sẽ không cần phải chịu đến thương tổn như vậy. Tuy trước đó, nàng đã cùng Vương Siêu nói qua, việc giữ lại Vân Yên cũng có thể giúp lần ra được hung thủ dấu mặt. Thực tế cũng đúng như nàng dự liệu, quả nhiên người giật dây đã phái người đến đây, nhưng mà, bọn họ cũng không có tìm được trên người thích khách bất kỳ manh mối nào.
Những thích khách kia đều cùng quyết đoán cắn độc tự sát, vũ khí họ dùng cũng không có gì nổi bật, thứ được họ mặc trên người cũng chỉ là áo bông phổ thông, hơn nữa trên thân thể mỗi người đều không có dấu vết gì đặc biệt. Rất rõ ràng là đám thích khách này là do người kia nuôi dưỡng cùng huấn luyện chỉ là để làm quân cảm tử. Võ công cao cường như vậy, hành động cấp tốc như thế, thích khách như vậy thì không biết người kia còn có bao nhiêu người nữa.
Nếu là có đến hơn trăm người, như vậy thì người này chân thực là đáng sợ!
Một mặt Lục Nguyên Sướng quan tâm tới thương thế của tứ đại Kim Cương, một mặt khác lại chờ đợi tin tức truyền đến từ Vương Siêu. Hiện nay chỉ còn có Vân Yên là người duy nhất có thể giúp bọn họ mở ra cục diện rối rắm này. Nếu không, một khi có một tên gian tế tồn tại trong triều như vậy, bọn họ ở phía trước tác chiến thực sự là quá mức nguy hiểm.
Một đêm qua đi, tin tức truyền đến, Vương Siêu đã từ bỏ Vân Yên, bởi vì dường như Vân Yên thật sự đã bị điên. Hỏi nàng cái gì nàng đều không đáp lại, chỉ là nhiều lần lặp đi lặp lại câu " Tại sao phải đối xử với ta như vậy..." Lục Nguyên Sướng nhìn ánh mặt trời ló rạng mà tâm tình hết sức phức tạp.
Cứu Vân Yên, một là vì mềm lòng, hai là nguyên tắc, ba là âm mưu. Từ lúc nào, nàng lại biết được bản thân trở nên sắp không nhận ra như vậy?
Chỉ là Lục Nguyên Sướng còn chưa kịp từ bên trong bi ai mà quay trở lại, thì một cái tin làm cho nàng chấn kinh thật sự.
Vân Yên treo cổ tự sát!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...