Đúng lúc Cố Tiểu Phù nghĩ rằng Lục Nguyên Sướng đã tiến vào mộng đẹp ngọt ngào thì Lục Nguyên Sướng lại mang theo tứ đại Kim Cương, nghênh ngang tiến vào Văn Hương lâu.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy người đông như mắc cửi, trên đài có người đang hát tiểu khúc, dưới đài nam nam nữ nữ tìm mua vui. Những cô gái ở đây, mặc dù đang là giữa mùa đông, vậy nhưng lại chỉ mặc lụa mỏng trong suốt, da thịt ẩn hiện, tay nhỏ bưng chén rượu cho nam tử. Người phóng đãng hơn một ít, thì lại cùng khách quan trực tiếp cùng nâng chén. Đám nam tử cũng không cần kiêng kỵ cái gì, khi thì sờ sờ tay nhỏ, khi thì rờ mó eo thon, cảm thấy nghiện lên thì lại đem nữ tử ngồi lên đùi. Thậm chí, nếu bị nữ tử khiêu khích bên dưới thì trực tiếp đi tới hậu viện mở phòng nhỏ.
Một cảnh hoạt sắc sinh hương như vậy đã làm cho cái người vốn rất đơn thuần là Lục Nguyên Sướng cực kỳ khiếp sợ. Thói đời đã không biết liêm sỉ đến mức như vậy rồi sao?
Văn Hương lâu, dưới danh nghĩa là sản nghiệp của Mộc Vương gia, được mở khắp các nơi của Đại Chu, chuyên hướng về phục vụ xã hội thượng lưu. Ban đêm ở Đại Chu thực hiện lệnh giới nghiêm, chỉ có những kẻ quan to hiển quý được hưởng đặc quyền mới có thể buổi tối tùy ý đi lại ở trong thành. Các cô nương bên trong Văn Hương lâu đều không phải nữ tử bình thường. Các nàng là những người được Mộc Vương gia phái người đi khắp nơi tìm thấy từ khi còn là ấu nữ có sắc đẹp. Trải qua vài năm điều động, dạy dỗ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều rất tinh thông, mà công phu trên giường dĩ nhiên là cực kỳ không tầm thường.
Những ấu nữ này, từ nhỏ đã phải đắm chìm với kỹ xảo khiêu khích phía bên dưới nam tử. Một cái ánh mắt, một động tác, một câu nói đều phải trải qua muôn vàn thử thách, vì vậy mà có cực cường sức hấp dẫn đối với nam tử. Hơn nữa trong Văn Hương lâu còn đặc chế ra Văn Hương tán*, bảo đảm có thể làm cho những vị ngụy quân tử phong nhã kia bị lệ thuộc mà lưu luyến đến quên đường về.
"Ôi, mấy vị quân gia tới rồi, tiểu nhân xin mời các vị quân gia, trên lầu có một phòng trang nhã sẽ hầu hạ các vị ~" Quy công thấy Lục Nguyên Sướng cùng những người cùng đi đều mặc quân phục thân quân của phủ tướng quân liền chân chó cúi đầu khom lưng, đem đoàn người mang tới lầu hai phía đông.
* Tán: Tán dương, ca khúc
Lầu một là phòng khách, ngoại trừ sân khấu, còn có vô số bàn tròn đếm không hết, nhưng lầu hai lầu ba lại đều là các phòng trang nhã, ban công mở rộng vì thế có thể nhìn thấy sân khấu, tầm nhìn vô cùng tốt.
Lục Nguyên Sướng vừa mới ngồi xuống liền cảm nhận được một cỗ mùi hương thanh nhẹ. Nàng trường kỳ sinh tồn ở trong rừng rậm, đặc biệt mẫn cảm đối với mùi, cỗ mùi hương thanh nhẹ này không dung tục giống như nàng tưởng tượng. Mùi vị không nồng đậm, chỉ ngửi qua đã có cảm giác làm cho tinh thần toả sáng. Còn chưa phân biệt được rõ ràng thì một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi từ ngoài cửa đi vào. Nét mặt của nàng cực kỳ êm dịu, còn làn da của nàng lại đỉnh đỉnh tốt, trên mặt mang theo nụ cười hàm súc. Tất cả đều khiến cho người tiếp xúc không thể chán ghét.
"Ta là mama của Văn Hương lâu này, mấy vị quân gia này nhìn đã quen mặt, có điều vị tiểu quân gia này hình như là lần đầu tiên đến đây." Mama Thôi vừa nói vừa sai người dâng trà.
"Mama thật tinh tường, vị tiểu quân gia này của chúng ta, đúng là lần đầu tiên đến đây. Mama có thể đem rượu ngon, thức ăn ngon của ngươi lấy ra đây có được không? Không nên giấu làm của riêng làm gì." Phùng Hoài thấy Lục Nguyên Sướng nghiêm mặt, liền nhận vai trò làm người xã giao.
"Ừ, nếu là lần đầu tiên đến thì ta cũng sẽ không để cho quân gia thất vọng." Mama Thôi cười híp mắt đi tới trước mặt Lục Nguyên Sướng, tự mình dâng trà cho nàng. Nàng vừa cười vừa nói: "Vị này trông đến thật là tuấn tú, nếu để cho cô nương bên trong lâu của ta nhìn thấy chỉ sợ là liền tiền dạ phí cũng tự bớt đi."
"Ha ha, mama thật tinh tường. Hôm kia chúng ta đi tuần thành, vậy mà đã có nữ tử bên đường quấn quít lấy vị tiểu gia này của chúng ta không buông tha đấy." Phùng Hoài vừa nghĩ tới chuyện xảy ra hôm trước liền cảm thấy rất hăng hái.
Lục Nguyên Sướng chỉ biết sầm mặt xuống. Nghe Phùng Hoài cùng mama Thôi trêu đùa, nàng cũng thấy là không đến mức phải tức giận mà chỉ cảm thấy những nơi như thế này không thích hợp với bản thân. Vì vậy nàng trầm giọng nói: "Mama, tốt hơn hết là hãy đưa rượu cùng thức ăn ngon lên đây, chúng ta không cần cô nương bồi tiếp."
"Ồ! Được rồi, xin quân nhân chờ một lát." Mama Thôi thấy Lục Nguyên Sướng rõ ràng là chim non mới ra ràng nên rất thức thời mà lui xuống, trước khi đi ra cửa còn cố ý liếc mắt nhìn Lục Nguyên Sướng một cái nữa. Không phải là vì nàng lưu luyến Lục Nguyên Sướng tuấn tú, mà vì cảm thấy, ở trên con người này luôn có chút gì đó không nói nên lời.
Nếu nói là vì vóc người ư? Con người này cũng tạm gọi là cao ráo, nhưng so với ba người tráng hán kia ở bên cạnh thì hắn lại thấp bé hơn không ít. Tuy nhiên nếu xét về khí chất thì có thể nhận ra bên trong con người này còn ẩn giấu một nội lực không nhỏ. Hơn nữa người có thể vào được phủ tướng quân, làm đến Ngũ trưởng thân quân của tướng quân Vương Siêu thì hẳn là phải có chút bản lĩnh. Nhưng vấn đề là mama Thôi luôn cảm thấy, gương mặt đó của Lục Nguyên Sướng lại quá mịn màng, non nớt. Nàng xem ra người này chưa đến hai mươi mà chỉ khoảng mười mấy tuổi mà thôi, làm sao một chút phấn cũng không có vậy mà lại non mịn sạch sẽ đến như vậy được, là rễ chùm thì cũng phải có chút đất bám chứ.
Lại nói về Lục Nguyên Sướng người này, nam tử bình thường một khi tiến vào Văn Hương lâu thì con mắt đều như sắp dính lên trên người của các cô nương, nhưng mà Lục Nguyên Sướng thì lại không hề nhìn tới, thậm chí còn có chút né tránh, cũng không gọi cô nương tiếp rượu. Chẳng lẽ, hắn bị bất lực? Hay là thái giám? Nếu là thái giám trong cung, thì rõ ràng là có chuyện lớn rồi. Chẳng lẽ là Hoàng Đế đối với Mộc Vương gia có cảnh giác cho nên mới phái chuyên gia xuống tuần tra?
Có thể làm đến chức mama của Văn Hương lâu thì đều là một người được luyện ra từ trong biển người, vậy nên nàng xem ra người này có một phần giống hành động của nữ tử, nhưng phần nhiều lại là nam tử. Mama Thôi tuy không làm rõ được chuyện gì đã xảy ra với Lục Nguyên Sướng, nhưng trực giác nói cho nàng biết chính là người này có vấn đề.
Lục Nguyên Sướng vừa uống rượu vừa lắng nghe tiểu khúc cũng tỏ ra rất thích thú, vì vậy mà uống đến cao hứng. Chính lúc đó thì nghe thấy phía dưới có tiếng ồn ào không nhỏ. Con mắt của Phùng Hoài rất sắc sảo, vừa nhìn đã lập tức nhận ra nữ tử vừa mới lên đài, hắn kích động nói: "Lão đại, mau nhìn, cái kia chính là hoa khôi nổi danh nhất của Phần Thành. Cô nương Vân Yên!"
Lục Nguyên Sướng nhìn tới thì thấy một nữ tử tướng mạo thanh lệ, thướt tha đang ở trên đài điều chỉnh tiếng đàn. Nàng ngồi ở giữa đài, không nói một lời nào cả, nhưng là vô hình trung đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ khối lầu. Trong đại sảnh đám nam tử tìm mua vui quay lại ngồi nghiêm chỉnh, bày ra cái vẻ quân tử phong lưu. Còn trên lầu hai lầu ba có các phòng trang nhã thì không ai bảo ai đều mở ra các cửa sổ, tầm mắt của những người ngồi bên trong đều cũng tập trung ở trên người cô nương Vân Yên.
Một khi có hoa khôi biểu diễn tài nghệ trên phố có thể sẽ làm cho muôn người đều đổ xô ra đường, ngay đến cả quan to hiển quý trong thành cũng kéo nhau ra xem. Nếu như xem người này là bậc tài ba trong các hoa khôi, thì tài đánh đàn cùng giọng hát của Vân Yên, theo như con mắt của Lục Nguyên Sướng, quả thật không tệ, nhưng cũng chưa đến mức đạt được đăng phong cực cảnh giới. Nếu nói một cách nghiêm túc thì nàng phải cảm thấy Vương Mẫn còn cao hơn một bậc.
"Chỉ là một cô gái lầu xanh hiến xướng, vì sao những người kia lại phải truy đuổi cùng tôn thờ đến mức như vậy?" Lục Nguyên Sướng không hiểu nổi mà hỏi.
"Tiểu gia của ta, ngài cũng thật là kiến thức nông cạn." Phùng Hoài thấy Lục Nguyên Sướng không khai khiếu, chỉ được bất đắc dĩ giải thích: "Hát xướng mới chỉ là món ăn khai vị, sau đó tranh nhau đấu giá để được ôm mỹ nhân vào lòng mới là bữa ăn chính." . truyện tiên hiệp hay
"Hả, lại còn có việc như vậy nữa sao?" Rất hiếm khi Lục Nguyên Sướng cảm thấy hào hứng như vậy, từ khi sinh ra và lớn lên ở thôn dã nàng chưa từng thấy qua chuyện như thế bao giờ.
Những người còn lại nghe xong, cũng không nhịn được cười. Vị tiểu gia này của bọn họ, thật chân chính là một đồ nhà quê. Tướng mạo rạng ngời mà não lại ngắn, nhìn qua thì một bộ phong lưu, vậy mà trong xương lại cực kỳ khờ khạo.
Quả nhiên, chỉ qua một khúc xướng thôi, một người đàn ông bước lên đài chủ trì cuộc đấu giá. Đầu tiên là một ít khách quan trong đại sảnh ở dưới lầu liên tục tranh chấp, sau đó thì lại đã biến thành ở trong các phòng trang nhã của lầu hai lầu ba, nơi những người thực sự có tiền bắt đầu xuất trận.
Lục Nguyên Sướng phát hiện, bên trên lầu ba phía chính diện, có hai người tranh giá đặc biệt kịch liệt. Một người là một thanh niên trẻ tướng mạo thanh tú, người còn lại vậy nhưng lại là một hán tử thô ráp đã hơn ba mươi tuổi.
"Hai người kia là ai?" Lục Nguyên Sướng hỏi.
"Người trẻ hơn một chút, là Thế tử Văn Đình Hậu, đệ nhất công tử ở Phần Thành, còn hán tử thô ráp kia ta chưa từng chưa từng thấy qua. Các ngươi đã gặp chưa?" Phùng Hoài hỏi mấy người còn lại.
Ba người kia nghe hỏi đến mình thì đều lắc lắc đầu.
Lục Nguyên Sướng cảm thấy việc này có chút kỳ quái. Những người có máu mặt ở Phần Thành đều đã bị phủ tướng quân lén lút điều tra. Đối với thân quân thì những người này lại càng là quen thuộc. Đội của nàng đều là những người được Từ Văn Võ cố ý sắp xếp cho nàng. Đừng thấy tứ đại Kim Cương không nổi bật mà coi nhẹ, mỗi người ở đây đều có tài năng riêng biệt. Phùng Hoài giỏi thám báo, Trương Thành giỏi mưu lược, Lương Bảo Đảm võ nghệ hơn người, còn về Phí Chiến giỏi cái gì thì Lục Nguyên Sướng nghiên cứu chưa được rõ ràng. Nhưng bốn người này đều đã đi theo Vương Siêu hơn một năm, đã trải qua những lần mấp mé giữa bờ vực sinh tử ở trên chiến trường, vì vậy họ đều là những kẻ rất kiên cường. Nếu như còn có người có tiền trong Phần Thành mà bọn họ lại không biết đến thì thật đúng là chuyện đáng ngạc nhiên.
Lục Nguyên Sướng chăm chú quan sát kỹ hán tử thô ráp kia. Hắn mặc trang phục Đại Chu, khi được mặc ở trên người hắn lại có vẻ như không thật thích ứng, đầy mặt là râu quai nón, nhìn qua có vẻ cực kỳ lôi thôi lếch thếch. Đại Chu trọng văn khinh võ, bình thường những nam tử có chút địa vị thì đều sẽ cực kỳ trau chuốt bề ngoài, thậm chí, nếu có trang điểm cả phấn thơm thì cũng là chuyện hết sức bình thường.
Chẳng hạn như Thế tử Văn Đình Hậu kia, hắn chính là một người như vậy, ở trên đầu hắn còn cài lên một đóa hoa đây!
Lục Nguyên Sướng không nhịn được mà đánh giá lại hán tử thô ráp một lần nữa. Đột nhiên, mắt của nàng híp lại rồi trầm giọng hỏi: "Trương Thành, ta nghe nói trên tai phải của nam tử Nhung Địch đều mang hai cái khuyên tai, không biết là thật sự có việc đúng như vậy hay không?"
"Không sai. Lão đại, ngươi hỏi cái này làm gì?" Trương Thành nhìn theo tầm mắt của Lục Nguyên Sướng cũng nhìn sang bên kia, hắn cảm thấy nhất định là Lục Nguyên Sướng đã phát hiện ra được cái gì rồi.
"Ta hoài nghi, hán tử thô ráp kia là người Nhung Địch, các ngươi nhìn kỹ xem, tai phải hắn tuy đã không còn vòng tai, nhưng hai cái nhĩ động* còn thấy rất rõ ràng." Lục Nguyên Sướng trầm giọng nói.
Hiện nay đang là thời kì cần được đề phòng cao độ, mà công tác chủ yếu của thân quân các nàng, ngoại trừ hộ vệ Vương Siêu, chính là tuần tra phát hiện gian tế. Một khi trong thành phàm là có người Nhung Địch xuất hiện thì đều cần phải thật cẩn thận tra xét.
* Nhĩ động: Lỗ dùng để cài hoa tai.
Bốn người còn lại nghe thấy Lục Nguyên Sướng nói như vậy thì đều cùng cẩn thận đánh giá cho thật kỹ càng. Có điều, vì thị lực có vấn đề, chỉ có Phùng Hoài ngờ ngợ nhìn thấy cái hai nhĩ động kia, một khi Phùng Hoài đã xác nhận, mấy người còn lại đều trở nên trầm mặc.
Lúc này, cuộc đấu giá đã đến hồi kết thúc, hán tử thô ráp đã đánh bại Thế tử gia, bỏ ra 5000 lạng bạc trở thành khách quý của cô nương Vân Yên. Thế tử gia tức giận đến đánh cho cái bàn bị nhấc bổng lên rồi mang theo người của hắn căm giận bỏ đi.
"Phùng Hoài, trước tiên ngươi hãy đi theo hắn. Cẩn thận một chút." Lục Nguyên Sướng thấy hán tử thô ráp đi theo một người hầu đi tới hậu viện liền nói.
"Tuân lệnh!" Phùng Hoài thay đổi vẻ cợt nhả ngày xưa, hắn trầm giọng đáp, trước khi đi còn tự giác đóng cửa giúp mấy người còn lại.
"Trương Thành, có ý kiến gì, nói đi." Lục Nguyên Sướng nhấp một ngụm rượu rồi mới nói.
"Lão đại, ngươi nói đi, chúng ta nghe ngươi." Trương Thành tuy nói là có tư cách của người nhiều tuổi nhất, bình thường Lục Nguyên Sướng cũng không hướng về bọn họ câu nệ gì cho lắm. Có điều đây là lúc bàn chuyện chính sự, hắn vẫn rất đúng mực mà cho Lục Nguyên Sướng mặt mũi.
"Ngươi cứ nói đi, không cần giữ ý. Nói ra xem thử cái nhìn của chúng ta có giống nhau hay không." Lục Nguyên Sướng xua tay nói. Trước hết nàng cảm thấy tuổi của mình còn quá trẻ, lại chưa từng trải qua những chuyện như vậy, sợ rằng quyết định không đúng, thứ hai, là muốn nhìn một chút thực lực chân chính của Trương Thành.
"Vậy tại hạ liền lời nói thật nói thẳng." Trương Thành suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có ba vấn đề, thứ nhất, bây giờ hai nước đang ở vào thời khắc sắp khai chiến, người Nhung Địch này đến Phần Thành vào đúng lúc này để làm cái gì? Thứ hai, một đêm bỏ ra đến năm ngàn bạc độ dạ phí, nếu là chân chính hâm mộ cô nương Vân Yên thì cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu không phải vậy, vậy thì mục tiêu của hắn có đúng là cô nương Vân Yên hay không hay là hướng về phía Văn Hương lâu? Thứ ba, nếu là hướng về phía Văn Hương lâu mà đến, như vậy..."
Lục Nguyên Sướng thấy Trương Thành không dám nói ra thành lời liền gật đầu nói tiếp: "Vấn đề thứ ba mới thật sự là chỗ trí mạng. Trong ngoài giáp công, Đại Chu nguy rồi."
"Việc này khá là vướng tay chân. Lão đại, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tuy rằng hai người đang như đánh đố, nhưng Phí Chiến nghe mà hiểu rất rõ ràng, hắn đồng ý với suy nghĩ của hai người nên cau mày hỏi.
"Không bằng trước hết mời mẹ Thôi đến đây. Trước tiên phải hỏi cho biết cái đã." Lục Nguyên Sướng nói.
"Đúng là nên như vậy. Nếu như chúng ta đầu mối gì đều chưa có trong tay đã vội đi báo tướng quân thì cực kỳ không thích hợp." Trương Thành gật đầu phụ họa.
"Lương Bảo Đảm, ngươi đi mời mama Thôi đến. Không được lôi kéo sự chú ý của những người khác." Lục Nguyên Sướng nói.
"Tuân lệnh!" Lúc này Lương Bảo Đảm, cũng khác hẳn vẻ kín đáo ngày thường, cả người toả ra khí chất ác liệt. Lục Nguyên Sướng cảm thấy thật không thích hợp, liền yêu cầu hắn phải giả dạng làm như sắc quỷ gọi cô nương cho phù hợp.
"Phí Chiến, ngươi đi theo dõi thật kỹ những người còn lại trong phòng khách, đừng để mất hành tung của bọn họ." Lục Nguyên Sướng sau khi suy nghĩ một chút, lần thứ hai phát ra mệnh lệnh.
"Tuân lệnh!"
Lục Nguyên Sướng rất hài lòng về tố chất của bốn người thủ hạ của mình, tuy nói thường ngày có bặm trợn một chút, nhưng gặp chuyện nghiêm túc thì vẫn luôn sẵn sàng phát huy công dụng.
Lục Nguyên Sướng cùng Trương Thành ở lại trong căn phòng bên trong được bài trí tinh tế trang nhã để mưu tính. Chỉ một chốc lát sau, Lương Bảo Đảm mang theo mama Thôi đi vào. Lục Nguyên Sướng đưa mắt ra hiệu, Lương Bảo Đảm cấp tốc đóng cửa phòng, một tay giữ chặt tay mama Thôi phía sau lưng, còn tay kia thì lại gắt gao bụm miệng nàng lại.
"Mama Thôi, ta có một số việc muốn thỉnh giáo ngươi. Nếu ngươi có thể nói thẳng những điều ta cần biết, chúng ta sẽ không làm hại ngươi." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói, lúc này Trương Thành đã đứng dậy đứng ở bên cạnh Lục Nguyên Sướng.
Mama Thôi đột nhiên bị bắt giữ thì rất là sợ hãi, thấy Lục Nguyên Sướng nói như thế liền vội vã gật đầu. Lục Nguyên Sướng ra hiệu, Lương Bảo Đảm lỏng ra đang bịt miệng mama Thôi ra, có điều hai tay của nàng vẫn bị kiềm trụ.
"Người hôm nay đến chỗ cô nương Vân Yên, mama có thể nhận ra chứ?" Lục Nguyên Sướng chậm rãi hỏi.
"Ta không biết." Mama Thôi nghe vậy, vội vàng lắc đầu trả lời.
"Thật là không biết hay là giả vờ không biết? Lương Bảo Đảm!"
Lục Nguyên Sướng vừa dứt lời, Lương Bảo Đảm đưa tay tóm chặt lấy tóc mama Thôi, dùng sức đẩy kéo ngược lại, trong khi đối với đôi tay kia thì lại đẩy ngược lên trên. Trong nháy mắt, bộ ngực đẫy đà kia của mama Thôi liền vểnh lên càng cao, có điều, đau đớn trên người nàng lại làm cho cả khuôn mặt nàng đều trở nên vặn vẹo.
"Ngươi cũng biết Văn Hương lâu ta là sản nghiệp của ai rồi đi. Ngươi chỉ là một Ngũ trưởng nho nhỏ mà lại dám đến trên địa bàn Mộc Vương gia ngang ngược! Chính là Vương tướng quân nhà ngươi, ở trước mặt Mộc Vương gia còn phải khúm núm đây!" Mama Thôi đã trải qua hơn mười năm "không màng mưa gió", không biết tri ngộ qua bao nhiêu sóng gió, Lục Nguyên Sướng chỉ là một Ngũ trưởng nho nhỏ, nàng mới không thèm để vào mắt.
"Mama Thôi, ta nghĩ ngươi đã quên một việc, Văn Hương lâu cố nhiên là sản nghiệp của Mộc Vương gia, nhưng hiện nay chúng ta đang ở Phần Thành, không phải kinh sư! Trời cao Hoàng Đế xa, ngươi cảm thấy nếu như giết chết một tú bà nho nhỏ, liệu Mộc Vương gia sẽ có vì ngươi mà quở trách Vương tướng quân? Mà phía sau Vương tướng quân còn có Võ Uy hậu, còn có Tống Đại tướng quân đây!" Lục Nguyên Sướng đứng dậy, miệng thì nói còn bàn tay lại bấm trụ cái cổ của mama Thôi, từ từ siết lại.
Mama Thôi cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, mà cái tên tiểu quân quan trẻ tuổi trước mặt này, cái gương mặt mà trước đó mới thấy là một trang tuấn tú, lúc này lại chẳng khác gì Diêm vương vậy, chỉ nhìn mà thấy đáng ghét đến cực điểm. Lục Nguyên Sướng cũng mặc kệ ánh mắt phẫn hận của mama Thôi, mặt nàng không hề cảm xúc khi vẫn từ từ gia tăng khí lực, làm cho mặt mama Thôi đỏ bầm lên.
Mặc dù mama Thôi ở trong tình cảnh nguy cấp như vậy nhưng cũng không có quá phát hoảng đến thất thố. Nàng vừa cố gắng duy trì hô hấp yếu ớt lại vừa tính toán ở trong đầu. Nàng không hiểu suy nghĩ của Lục Nguyên, càng không cách nào xác định cho được thân phận của Lục Nguyên Sướng. Còn nhỏ tuổi như vậy mà lòng dạ độc ác, có thể thấy được đây cũng không phải cái người hiền lành gì. Lúc này nàng là thịt ở trên thớt gỗ, mặc người hiếp đáp, không bằng tùy ý nói chút lời nói đối phó cho xong, sau đó lại cẩn thận điều tra lại là được.
"Ta nói, xin mời quân gia buông tha ta." Từ trong hàm răng của mama Thôi rặn ra câu nói này. Hừ, nữ nhân khôn ngoan sẽ biết lúc nào nên chấp nhận thiệt thòi.
Lục Nguyên Sướng nghe vậy, buông lỏng tay, không một chút đắc ý khi hỏi: "Nói đi, người kia là người phương nào? Mama Thôi, ta khuyên ngươi một câu, thật lòng nói cho hết, nếu không, để ngươi biến mất ở Phần Thành, phủ tướng quân chúng ta có thể làm được mà thần không biết quỷ không hay."
Mama Thôi nghe vậy, có chút hoảng sợ, sau một lúc suy nghĩ nàng quyết định trả lời: "Người kia là người Nhung Địch, đến đây buôn bán."
"Đến bao lâu rồi? Buôn bán những gì?"
"Đến một tháng có thừa. Nghe nói là mua bán sắt và muối." Điều mama Thôi phát hiện ra là, Lục Nguyên Sướng chỉ là cảm thấy hứng thú đối với người Nhung Địch, cũng không phải là nhằm vào Văn Hương lâu của nàng, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
"Mua bán sắt và muối ăn? Hừ hừ! Thực sự là cùng một giuộc! Đại Chu ta cùng Nhung Địch cấm giao thương chính là vì muốn giữ lại sắt và muối ăn, nếu như mama Thôi đã biết vật tại sao không lên báo quan?" Lục Nguyên Sướng có chút không vui khi nói như vậy. Tuy nói nàng là người không có dã tâm, nhưng thân là người Đại Chu, dĩ nhiên là hướng về Đại Chu.
Mama Thôi nghe vậy thì trợn to hai mắt nhìn Lục Nguyên Sướng. Hiện nay nàng lại càng không hiểu nổi lai lịch người này. Khi thì tỏ ra suy nghĩ thật cẩn thận, khi thì lại như là một người không có hiểu biết gì. Có điều nàng đã xác định chắc chắn, Lục Nguyên Sướng cũng không phải là thái giám ở trong cung đến. Trương Thành không nhịn nổi, ghé vào bên tai Lục Nguyên Sướng nói nhỏ, chỉ trong nháy mắt mặt Lục Nguyên Sướng liền đỏ lên.
Tuy rằng Đại Chu không hướng về Nhung Địch thông thương, nhưng dân gian mua bán lại cực thông thường, ngay một số nhà quyền quý cũng có liên quan đến. Đây là chuyện làm ăn thu về lợi nhuận rất lớn. Các nhà buôn muối và sắt dựa vào đặc quyền của tầng lớp quyền quý, hướng về Nhung Địch thông thương, những việc này triều đình dù biết cũng cấm chỉ không được. Cứ như vậy, chuyện cấm thương dường như đã trở thành trò đùa. Mà Nhung Địch có được sắt từ Đại Chu, chế tạo ra lượng lớn quân giới, lại có ưu thế về kỵ quân từ lúc sinh ra đã mang theo, còn quân đội Đại Chu lại đang phải chạy đua với thời gian, rất là chịu thiệt.
Đây là hiểu biết sơ đẳng nhất, vậy mà Lục Nguyên Sướng lại không biết, cũng khó trách nàng xấu hổ đến đỏ mặt. Nàng ra hiệu Trương Thành tra hỏi tiếp, chính mình thì lại không hỏi thêm nữa, nàng sợ là sẽ lại lộ ra sự kém cỏi của mình nhiều hơn.
Sau khi bị Trương Thành một phen khảo sát, mama Thôi đã xác định Lục Nguyên Sướng cũng không phải là người trong cung đến đây để tra gốc gác Mộc Vương gia, nên mama Thôi nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều. Rất nhanh nàng đã cho Lục Nguyên Sướng tất cả những gì nàng muốn biết.
Hán tử thô ráp kia tên là Ô Lộ Ba Da, người Nhung Địch, hơn ba mươi tuổi, rất có tiền, đến Phần Thành để buôn bán, làm việc khiêm tốn. Nhưng mỗi khi đến ngày cô nương Vân Yên đấu giá thì hắn tất sẽ lại bỏ ra số tiền lớn để trở thành khách quý. Nếu nói là hắn ngưỡng mộ cô nương Vân Yên lại có chút không thích hợp, bởi vì Ô Lộ Ba Da cũng không ở lại cả đêm trong phòng cô nương Vân Yên. Mà mỗi lần như vậy hắn cũng chỉ ở đến khoảng trước sau giờ sửu một chút là sẽ rời đi.
Điều này càng làm tăng thêm nỗi hồ nghi của Lục Nguyên Sướng, đặc biệt là về cô nương Vân Yên kia, dường như cũng không phải hoa khôi bình thường. Theo lời của mama Thôi thì cô nương Vân Yên được người ta đưa tới Phần Thành từ một năm trước, vừa đến tên tuổi đã nổi như cồn. Nàng được giới quyền quý trong thành cực kỳ săn đón.
Đã có được điều mình muốn, mà mama Thôi dường như cũng không biết thêm chuyện nào nữa, Lục Nguyên Sướng ra hiệu Lương Bảo Đảm buông lỏng tay. Nàng cười cười nói: "Mama Thôi, tiểu đệ đã vô lễ rồi. Ngươi cũng biết, chúng ta chỉ là thực hiện chức trách."
"Hừ! Tiểu quân gia quan uy thật lớn!" Mama Thôi vừa xoa tay của mình vừa tức giận nói. Nếu như những năm trước đây khi còn phải làm cô nương thì nàng sẽ còn cố nhịn lại cơn tức giận trước người khác. Nhưng từ lúc nàng được lên làm mama, lại ỷ có Mộc Vương Phủ làm chỗ dựa thì rất là uy phong, không nghĩ tới hôm nay lại bị một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, chưa dứt sữa bắt nạt mình như vậy.
Lục Nguyên Sướng thấy thế liền xả ra nụ cười lấy lòng, một bên ôn nhu giúp đỡ mama Thôi sửa sang lại quần áo, một bên nhẹ giọng nói rằng: "Tiểu đệ trẻ người non dạ, vì ham lạ mà làm cho người sợ hãi, kính xin mama thứ lỗi. Sau này, bất cứ lúc nào ổn thỏa ta cũng sẽ đến Văn Hương lâu, cũng không tìm cô nương nơi khác, chỉ cần mama Thôi tiếp đón là được rồi, như vậy có được không?"
Thiếu niên hé ra nụ cười tươi tắn, ôn nhu tiểu ý, mang theo vẻ áy náy cùng khẩu khí lấy lòng, làm cho mama Thôi có trong nháy mắt ngây người. Lúc nàng còn làm cô nương thì hàng đêm sênh ca, nam tử bên cạnh như mây, từ khi làm mẹ, bên ngoài nhìn như phong quang, thế nhưng bên trong lại cô tịch nào có ai người biết cho. Người già đi, nha sắc suy tàn, dù có bảo dưỡng như thế nào đi nữa thì cũng làm sao hơn được thiếu nữ nộn nộn thanh xuân ở trong lâu, khuê phòng trống vắng, lại ngày ngày thấy tình yêu nam nữ việc, có thể không khó chịu sao.
Vị thiếu niên trước mặt này, lúc này lại tỏ ra săn sóc như vậy, giọng điệu lúc nói chuyện lại nhẹ nhàng, chậm rãi, trong cái vẻ ngang tàng kia, lại còn có một phần kính trọng. Mama Thôi nghe thấy vị thiếu niên này nói như vậy thì sao không động lòng cho được. Có điều, nàng đến cùng cũng là người đã từng trải, chỉ mấy câu nói như vậy thôi thì cũng không thể làm cho nàng tin vào hoàn toàn ngay được.
"Phi! Nam tử các ngươi, mỗi người đều chẳng phải nay Tần mai Sở. Nếu như nói mà tin được thì lợn cái cũng leo lên cây được." Mama Thôi tuy nói không tin, thế nhưng được một người thanh niên trẻ nói lời ngọt ngào như vậy thì vẫn cảm thấy thỏa mãn lòng hư vinh của nàng. Nàng đưa đầu ngón tay đâm đâm ngực Lục Nguyên Sướng, tỏ ra cáu giận nói.
"Đường xa mới biết ngựa hay, lâu ngày mới rõ lòng người. Sau này mama cứ chờ xem liền biết. Hôm nay giữa chúng ta đã biết nhau rồi, vì còn phải đi tuần thành, nếu không phải vậy ta nhất định phải để mama tiếp khách." Lục Nguyên Sướng cợt nhả.
"Nhìn một cái cũng biết, ngươi chỉ là gieo rắc tai họa thôi!" Mama Thôi vuốt Lục Nguyên Sướng khuôn mặt nhỏ, cười trêu nói.
"Mama, đây là tiền thưởng đêm nay, đến một ngày rảnh rỗi, chắc chắn ta sẽ trở lại tìm ngươi." Lục Nguyên Sướng làm bộ ôn nhu mà kéo tay mama Thôi xuống, đem hai mươi lượng bạc nhét vào trong tay nàng, sau đó lập tức dẫn hai người nhanh chóng rời đi.
"Phi, liền biết cái này không lương tâm, nói đi là đi." Mama Thôi thu bạc vào, ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại cảm thấy Lục Nguyên Sướng rất hào phóng. Lấy thân phận tiểu Ngũ trưởng như hắn, vậy mà mắt không thèm chớp liền cho đi hai mươi lạng bạc, được như vậy thật không dễ dàng, cũng coi như có thành ý. Nếu như đêm mai hắn lại đến, cùng hắn uống vài chén rượu cũng không phải không thể.
Ba người Lục Nguyên Sướng vùa rời đi khỏi Văn Hương lâu liền trốn vào trong một cái ngõ tối tăm. Khi cả ba vừa đứng lại, Lương Bảo Đảm không khỏi tỏ ý khâm phục: "Mỹ nhân kế này của lão đại thật tuyệt! Nhìn mama Thôi kia xem, đều bị lão đại mê hoặc. Nếu là thay bằng Phí Chiến, chắc mama Thôi còn bị hù đến chết, ha ha."
"Ngươi còn cười được hay sao? Lúc nãy ta đã bị một bà lão sỗ sàng rồi đó. Nếu về nhà mà bị Phù nương biết được thì còn không phải đi ngủ thư phòng hay sao!" Lục Nguyên Sướng tức giận nói cho dù đó là do nàng nguyện ý a. Chỉ trong một khoảng thời gian quá ngắn, nàng cùng Trương Thành muốn dùng mọi biện pháp để hạ thấp cảnh giác của mama Thôi. Cũng vì chuyện xảy ra quá nhanh, vậy nên hiện nay thời gian còn lại của bọn họ cũng không còn nhiều nữa.
"Được rồi, chúng ta nói vào việc chính thôi." Trương Thành trầm mặt nói. Mặc dù bọn họ đã hỏi thăm được tin tức từ mama Thôi, nhưng đó lại là những tin không tốt lắm.
Edit: Đã đổi từ "mẹ Thôi" thành "mamam Thôi" theo đề xuất của bạn đọc. Sẽ có bạn ko vừa ý nhưng xin hãy 9 bỏ làm 10 nha các bạn đọc yêu quý. Cảm ơn nhiều nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...