Vừa mới sang sáng sớm ngày hôm sau Lục Nguyên Sướng đã được Cố Tiểu Phù tu chỉnh đến cực kỳ chu đáo. Sau khi dùng qua điểm tâm, nàng liền mang theo lễ vật đi tới phủ tướng quân.
Vương Siêu đối xử với nàng quả nhiên không tệ. Hắn không chỉ có cho phòng ở, mà ngay trước đại hôn của Lục Nguyên Sướng hắn cũng đã chu đáo phái người đưa quà tặng. Dường như Lục Nguyên Sướng cũng đã quên đi chuyện bị Vương Mẫn câu dẫn mà cảm thấy Vương Siêu làm người vẫn còn chấp nhận được.
Khi Lục Nguyên Sướng đến phủ tướng quân, sư gia lưu ở trong phủ nhận được thông báo liền tự mình đi ra tiếp đón nàng.
"Lục Ngũ trưởng, ngươi tới chậm mất rồi, hiện tại tướng quân đã đi tới thao trường." Sư gia cười híp mắt nói với nàng.
"Vậy tại hạ liền ở lại trong phủ chờ đợi tướng quân trở về vậy, đành phải làm phiền sư gia." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói.
"Trước khi tướng quân đi có để lại lời nhắn, nếu như Lục Ngũ trưởng đến rồi thì lập tức cho ngươi đi thao trường gặp hắn." Sư gia chậm rãi nói, có điều trong con mắt kia của hắn lại ánh lên một tia cười trên sự đau khổ của người khác.
Lục Nguyên Sướng chỉ biết đứng ngây ngốc ở đó mà không nhìn ra, sau đó thì đi theo một tiểu binh sĩ của phủ tướng quân cưỡi ngựa đi tới thao trường.
Thao trường ở vào Bắc thành, trực diện cửa bắc, nếu như bị Nhung Địch đột kích thì cửa bắc sẽ là nơi phòng thủ chính. Phần Thành không chỉ có tường thành cao, hơn nữa thành rất lớn, nếu là Nhung Địch buông tha cửa bắc mà vòng sang hai bên tấn công thì sẽ phải phí không ít thời gian. Còn cửa nam thì lại không cần phải nói, hai bên Phần Thành cũng có núi cao bao bọc, muốn đi vòng qua để đến được cửa nam thì đường xá gian nan thôi không nói, mà muốn đến cho được nơi đó cũng đã là chuyện của hai ngày sau. Có cái bước đệm này, trong thành sẽ lại có thêm thời gian mà thong dong bố trí. Vì vậy, cửa bắc là nơi tập kết hơn nửa binh mã trong thành, ngày đêm ra sức thao luyện.
Vương Siêu thân là tướng thủ thành, đương nhiên sẽ không cần phải ngày ngày đi thao trường. Có điều tân niên vừa mới bắt đầu, các tướng lĩnh cũng mới về nhà hưởng thụ kỳ nghỉ trong ngày tết đến, tinh thần vẫn đang còn hết sức mơ mơ màng màng, bởi vậy quân tâm có chút tan rã. Đám binh sĩ ở tầng dưới chót thì lại không có kỳ nghỉ. Bọn họ nhìn các tướng lĩnh cùng lão bà, hài tử hâm nóng giường mà đỏ hai con mắt, vậy nên cũng mỗi người cũng sẽ ăn không ngồi rồi, kỷ luật phân tán. Đó còn chẳng phải là trên sao dưới vậy hay sao? Còn chẳng phải là được chăng hay chớ đó sao?
Vương Siêu nhận được thư do đích thân Tống Đại tướng quân viết, yêu cầu hắn chỉnh quân chờ ngày ra trận. Phía trước thám báo báo tin cho biết, những ngày gần đây hành động của Nhung Địch hết sức dị thường, sợ là lại không lâu nữa sẽ có khai chiến. Tống Đại tướng quân không chỉ là cậu ruột của Vương Siêu mà còn là ân sư khai sáng, vì thế mà đối với người cậu này Vương Siêu vẫn là cực kỳ coi trọng.
Vương Siêu vừa mới về Phần Thành liền đem mấy tướng lĩnh có hành vi không có kiểm soát kia kêu đến, tàn nhẫn răn dạy một phen, mỗi người chịu một trăm quân côn. Các tướng lĩnh đã bị đánh rồi lại còn không được về nhà dưỡng thương, cả một đám phải gắng gượng về doanh trại chỉnh quân. Bởi vì Vương Siêu đã hạ lệnh, đem đầu tháng sau sẽ tiến hành đại khảo, hôm nay chính là ngày đó. Bởi vậy mà hôm nay các tướng sĩ toàn thành, ngoại trừ số phải thủ thành, đều phải đi tới bắc thành chờ Vương Siêu kiểm duyệt.
Lục Nguyên Sướng vừa tới thao trường liền nghe được khí thế hùng dũng bởi tiếng la giết, nàng không khỏi quay đầu hỏi tiểu binh sĩ cùng đi bên người: "Hôm nay là ngày gì vậy?"
"Thưa Lục Ngũ trưởng, hôm nay Vương tướng quân đại khảo thao trường." Tiểu binh sĩ chào theo lối nhà binh rồi mới trả lời.
Lục Nguyên Sướng gật gật đầu, nàng lập tức đi theo tiểu binh sĩ thay đổi quân phục Ngũ trưởng. Vì chỉ là Ngũ trưởng, quân phục cũng chỉ có một lớp mỏng manh sát da, thế nhưng trước ngực lại được treo hai mảnh kim loại. Nếu là binh lính bình thường thì ngay cả hai mảnh kim loại này cũng không có. Như vậy nói về trang bị ra trận giết địch có thể tưởng tượng ra được là nghèo nàn cỡ nào. Có điều khi Lục Nguyên Sướng mặc vào thân bộ quân phục này thì trong dòng máu của nàng cái gien hiếu chiến được Lục gia di truyền lại liền bắt đầu phát tác, tự nhiên xông lên đầu một niềm khát khao mong muốn được hộ gia vệ quốc.
Trước đây cha của nàng, tổ phụ của nàng, đời đời kiếp kiếp nhà nàng đều là mặc quân phục, rong ruổi nơi sa trường. Trong bọn họ, tuyệt đại đa số người đều đã quăng đầu lâu tát máu nóng, chịu cảnh da ngựa bọc thây, tuy rằng tất cả yên lặng vô danh nhưng cũng là mình đồng da sắt. Thân là người nhà họ Lục, đây vừa là số mệnh, cũng là sứ mệnh.
Lục Nguyên Sướng không thể phủ nhận, mặc kệ lúc trước nàng có bài xích việc tòng quân như thế nào, có oán giận thế đạo ra sao, nhưng một khi nàng mặc vào thân bộ quân phục này, nàng thật sự có cảm giác trong người có một cỗ nhiệt huyết sôi trào. Nàng cảm giác mình như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ kiếm, hàn quang tuy giấu ở bên trong vỏ, nhưng đã thủ thế chờ đợi.
Đợi đến khi nàng đến được thao trường, nhìn thấy hơn vạn người cùng lên tiếng, cái cảm giác này trong nàng lại càng trở nên mãnh liệt hơn. Một vạn người này là đội quân tinh nhuệ của Vương Siêu, được hắn ra công tích cóp đã hơn mười năm kể từ năm hắn mười sáu tuổi tòng quân tới nay.
Binh của triều đình là do quân hộ tạo thành, mà tư binh của các tướng quân thì lại không phải vậy. Có một số người có được là do chọn trúng người tài ba từ trong quân hộ. Có chút người lại là từ nông hộ phổ thông, công hộ các loại, vì vậy mà thành phần cực kỳ phức tạp. Có điều, tư binh bình thường võ nghệ vốn đã cao cường, so với quân hộ càng hơn một bậc. Lương thưởng của tư binh đều do các tướng quân tự mình phân phát, nếu là tư binh mà lại xuất thân từ trong quân hộ thì còn được lĩnh lương thưởng của triều đình. Có điều lương thưởng của triều đình thực sự thật là quá ít ỏi, mà trang bị quân giới cũng không bằng tư binh được, vì vậy những người là quân hộ tuyệt đại đa số đều lấy việc được tiến vào đội ngũ tư binh của tướng quân làm điều kiêu ngạo. Không chỉ có đãi ngộ tốt, mà còn chứng minh được năng lực của chính mình.
Đại Chu đối với bên ngoài chinh chiến đã phải trải qua mấy chục năm. Mặt phía bắc phải đối phó với Nhung Địch, mặt nam phải đối phó với Đại Sở, phía tây lại là cùng Đại Hạ thỉnh thoảng giao chiến, vì thế mà hầu như mỗi tướng quân đều có tư binh, các nơi lại có quân phiệt* cát cứ, trong khi lực của triều đình non yếu, vì vậy mà đành phải mặc kệ. Như quân của Tống Đại tướng, tự thân đã có 3 vạn tư binh, còn có ba vạn nhân mã, họ chỉ nghe hiệu lệnh của Tống Đại tướng quân, cho dù là Hoàng Đế cũng không làm gì được.
Vương Siêu thân là Thế tử của Võ Uy hậu, cũng có mười ngàn tư binh, trong một vạn người này, lại lấy ra ba trăm thân quân là những người dũng mãnh nhất. Đây đều là những người võ nghệ cao cường, nhiều người trong số họ đã từng quen với chuyện chinh chiến. Ở trên chiến trường, bọn họ không chỉ một lần cứu được tính mạng Vương Siêu, đó đều là là những người được Vương Siêu tối tin cậy.
* Quân phiệt: Người ỷ thế binh đội mà cai trị.
Lục Nguyên Sướng đứng một bên cẩn thận quan sát những binh sĩ này thao diễn. Lúc này mới thấy, khi nàng còn ở trong thôn Lạc Khê thì đúng là nhắm mắt làm liều, tuy nói nàng hơi biết về binh pháp, nhưng chân chính chỉ huy thao diễn lại là một chuyện khác. Long hổ trận, nhất hình trận, hai cánh trận, vây kín trận, tiễn thương phương trận... từng cái từng cái trận pháp quen thuộc ở trên binh thư giờ đây được bày ra trên thao trường hết sức trôi chảy, Lục Nguyên Sướng nhìn thấy mà mắt trừng trừng không chớp.
Nàng không thể phủ nhận, năng lực điều quân của Vương Siêu rất mạnh. Tuy rằng hắn thân là thế gia tử, nhưng so với hán tử bình thường tính khí còn thô bạo hơn rất nhiều.
Hiệu lệnh báo hết giờ tập vang lên, tiếp theo là hiệu lệnh thu binh. Các binh sĩ nhanh chóng chỉnh tề lùi lại xếp thành hàng, chờ đợi chỉ thị của Vương Siêu.
"Báo ~ Lục Nguyên Sướng Lục Ngũ trưởng báo danh." Tiểu binh sĩ thấy thế, vội vàng chọn cơ hội chen vào báo cáo.
"Lục Nguyên Sướng?" Vương Siêu dùng vẻ mặt đăm chiêu mà nhìn Lục Nguyên Sướng lúc này đã mặc quân trang, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt thong dong. Lúc trước, ngay khi Lục Nguyên Sướng vừa đến hắn đã nhìn ra. Hắn nhận thấy dáng vẻ Lục Nguyên Sướng khi xem trận pháp thao diễn đã tỏ ra đặc biệt chăm chú, quả nhiên là một hạt giống tốt.
"Vâng, ty chức hôm nay đến đây vào đội!" Lục Nguyên Sướng làm quân lễ cao giọng trả lời.
"Hừ! Lục Nguyên Sướng, ngươi thật là to gan!" Vương Siêu đột nhiên biến sắc mặt, cao giọng khiển trách: "Quân đội thao diễn vào ngày đầu tháng, ngươi vì sao bây giờ mới đến?"
Lục Nguyên Sướng không thể tin nổi mà nhìn Vương Siêu. Nàng dĩ nhiên biết được ngày nào được thao luyện, nhưng hôm nay nàng đến là để bái kiến, chứ đâu phải đến để nhập ngũ, làm sao đã có thời gian để chuẩn bị.
"Ngươi có biết, quân tình khẩn cấp, quân lệnh như sơn, việc ngươi đến muộn có thể sẽ làm chôn vùi tính mạng toàn quân hay không? Ngươi có xứng đáng để mọi người trông đợi vào không?" Vương Siêu nói một cách lạnh lùng.
"Ty chức biết sai, ty chức nguyện lĩnh quân pháp." Lục Nguyên Sướng nghiến răng nghiến lợi nói, đây sợ là hạ mã uy* trong truyền thuyết đó thôi.
"Trước mặt mọi người một trăm quân côn, tàn nhẫn mà đánh cho ta!" Vương Siêu thấy được sự ương ngạnh của Lục Nguyên Sướng nhưng trên mặt hắn lại không lộ ra, chỉ là trong lòng lại khai hoa. Hắn đây vừa là vì Vương Mẫn, vừa phải dạy dỗ cho Lục Nguyên Sướng vào khuôn khổ.
* Hạ mã uy: Uy hiếp phủ đầu.
"Tướng quân, thân thể kia của hắn nhỏ bé như vậy, một trăm côn còn không phải kéo đi bãi tha ma luôn hay sao?" Bên người Vương Siêu là bách hộ thân quân Từ Văn Võ lập tức khuyên nhủ. Lục Nguyên Sướng được phân ở trong doanh trại của hắn, nhân tài như vậy, hắn làm sao lại cam lòng để cho Lục Nguyên Sướng vô tội nhận vào một trăm quân côn đây, dù không chết thì cũng thành tàn phế a.
"Hừ, đánh chết cũng là đáng đời!" Vương Siêu mũi vểnh lên trời mà nói, muốn bao nhiêu vênh váo có bấy nhiêu vênh váo.
"Tướng quân, hôm nay Lục Nguyên Sướng mới đến, còn chưa biết quy củ, không bằng đánh mấy côn giáo huấn cho hắn là được rồi. Trở về ta sẽ dạy dỗ hắn cho thật kỹ càng." Từ Văn Võ bày ra vẻ mặt đau khổ mà khuyên nhủ. Vốn từ trước đến nay tính khí Vương Siêu đã rất nóng nảy, hiện tại mình dám nói những lời khuyên này cũng là tự đẩy mình vào nguy hiểm, vạn nhất làm cho Vương Siêu nổi giận, thì ngay cả bản thân cũng phải chịu phạt.
Vương Siêu liếc nhìn Từ Văn Võ, không khỏi cười lạnh thành tiếng. Có được vóc người tốt thật đúng là chiếm tiện nghi, hôm nay mới vừa vào quân thì liền đã có người che chở. Có điều khi Vương Siêu nhìn ra được cái thân hình mảnh mai của Lục Nguyên Sướng thì cũng có chút hối hận. Vừa nãy chính mình lại giở công phu sư tử ngoạm rồi. Gần đây hắn đánh người hơi nhiều, động một chút là ra ngay một trăm quân côn. Nhưng lời nói cũng đã ra rồi, không đổi lại được. Hắn trầm tư một lúc rồi lạnh nhạt nói: "Tạm tha cho ngươi hôm nay vừa tới, lại có Từ bách hộ cầu xin, liền cho đánh mười côn thôi."
Mười côn cũng là đánh a, lại còn là quân côn a. Lục Nguyên Sướng đứng trước quân, bị hơn vạn người nhìn mình chịu đòn, trong lòng làm sao không tức giận đây. Nhưng là người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu? Nàng dạng hai chân, làm động tác trung bình tấn, vận khí chuyển tới cái lưng, sau đó, một cái quân côn nặng nề giáng xuống trên lưng.
Mười côn đánh xong rất nhanh, Lục Nguyên Sướng cảm thấy trên lưng bỏng rát, còn có chút dính dấp, sợ là đã bị rách da. Đương nhiên, nàng đã bướng bỉnh nghiến răng, một tiếng kêu đều không thoát ra. Sau khi điều chỉnh khí tức, nàng chắp tay nói: "Tạ tướng quân mở cho một con đường."
"Dễ bàn, ngươi vào đội của mình đi." Vương Siêu tùy ý xua tay.
Lục Nguyên Sướng đi theo người chỉ dẫn đi vào quân doanh thứ nhất thuộc đội thân quân, đội thứ nhất, ngũ thứ ba, đây chính là ngũ do nàng làm Ngũ trưởng. Khi nàng vừa bước tới, bốn người ở đó liền dùng đủ loại ánh mắt nhìn nàng.
Vóc người của Lục Nguyên Sướng bình thường cũng là cao gầy thon dài, nhưng vào trong quân doanh thì thực sự là có vẻ thấp bé đơn bạc. Phía sau nàng còn có một người vóc dáng cũng tương tự như nàng vậy, con mắt của hắn đặc biệt cơ linh*. Một người khác có vóc người đặc biệt khôi ngô, có điều có vẻ quá mức to lớn, một tên tráng hán khác thì lại trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt cực kỳ kiên định. Còn một người còn lại, nói như thế nào đây, tướng mạo của hắn trông thực sự là quá khó coi.
Đây là một thời đại trông mặt mà bắt hình dong. Nếu như người có tướng mạo tuấn tú, con đường thăng tiến sẽ rất thuận lợi, còn như cái người kia, cho dù có lập công lớn, phỏng chừng đời này cũng không có ngày nổi danh.
* Linh cơ: Lanh lợi, thông minh.
"Cuộc thao diễn hôm nay có thể chấp nhận được. Nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, Nhung Địch không khác gì loài hổ lang, nếu bọn chúng mà đến đây, các ngươi liệu có năng lực chống đỡ được chúng hay không?"
"Có thể! Có thể! Có thể!" Vương Siêu vừa dứt lời, hơn vạn binh lính liền nhất tề thét lên điên cuồng.
"Ừm, như vậy vẫn tính là có chút dáng vẻ, thưởng cho mỗi người năm trăm tiền."
"Tạ tướng quân." Nghe nói được thưởng, bọn quân sĩ gào lên càng hăng hái.
Tư binh chính là như vậy, thỉnh thoảng sẽ có thả thưởng, so với những người quân hộ phổ thông kia, rõ ràng là đãi ngộ cao hơn rất nhiều. Lục Nguyên Sướng làm cái tính nhẩm, chỉ một lần thưởng này vậy nhưng là tận 5000 lạng bạc, Vương Siêu này thực sự là quá có tiền mà.
Vương Siêu tựa hồ đối với thưởng tiền này đã tập mãi thành quen, lông mày đều không nhíu một cái. Hắn hướng về Từ Văn Võ liếc mắt ra hiệu, Từ Văn Võ liền đứng ở trước quân nói chuyện: "Toàn quân lùi ra ở vòng ngoài, thân quân của phủ tướng quân tiến vào giữa trường. Quy tắc như cũ."
Lời này vừa nói ra, tất cả đám thân quân như vừa được uống tiết gà bừng bừng hưng phấn, mà các binh sĩ phải thối lui thì ánh mắt đầy vẻ hâm mộ. Lục Nguyên Sướng quay về phía cái người có vẻ linh cơ, hỏi: "Phùng Hoài, quy tắc cũ là cái gì?"
"Thưa Ngũ trưởng, mỗi tháng một lần trên thao trường thân quân sẽ có hỗn chiến luận võ, lấy một ngũ làm đơn vị. Toàn doanh hỗn chiến, không được dùng binh khí, chỉ có thể dùng tay chân. Mặc kệ phương thức, mặc kệ thời gian, mười ngũ cuối cùng trụ lại được thì được coi là xuất sắc nhất, sẽ được nhận mười lượng bạc tiền thưởng." Phùng Hoài kích động nói. Trước đây ngũ bọn họ đều dừng ở tốp hai mươi đến ba mươi, như vậy cũng tính là không tồi rồi, nhưng mà không lấy được tiền thưởng, thật sự là không cam tâm a.
Lục Nguyên Sướng nghe vậy liền cảm thấy phía sau lưng càng ngày càng đau. Vừa mới vào quân liền đã bị đánh mười côn quân, bây giờ lại còn phải kéo bè kéo lũ đánh nhau, có cần phải dã man như thế hay không?
Lục Nguyên Sướng nhìn vào những người thân quân. Từng người từng người lưng hùm vai gấu, hét lớn một tiếng đều có thể chấn động đến đau cả màng tai, bây giờ tụ tập lại một chỗ mà đánh nhau như thế nào a. 300 người, một ngũ làm một đội, vậy cũng là ròng rã sáu mươi đội cùng nhau hỗn chiến a.
Không chỉ có nàng lo lắng, bốn người phía sau cũng nhìn nàng lo lắng. Ngũ trưởng lúc trước của bọn họ vậy nhưng là một kẻ kiên cường, có như thế thì mới có thể dẫn dắt bọn họ đánh giết mà tiến vào vị trí ba mươi. Hiện tại lại là cái người Ngũ trưởng gầy yếu này, sợ là vừa tiến vào liền đã bị người ta đạp ở dưới chân rồi.
Lục Nguyên Sướng hiển nhiên nhìn thấy sự không tín nhiệm trong mắt bọn họ, nhưng nàng không tức giận. Thứ tín nhiệm này, không phải chỉ một ngày hai ngày liền có thể nuôi dưỡng được. Có điều, nếu như lần này dẫn dắt được bọn họ đánh giết mà tiến vào mười vị trí đầu thì có thể thuyết phục được bọn họ.
Lục Nguyên Sướng cẩn thận quan sát đội hình của những người khác. Nàng phát hiện đại đa số bọn họ đều có dự định dựa vào vũ lực tự thân mà ứng đối, những người kia đều có vóc người cao to cường tráng. Trái lại một ít đội ngũ có vóc người yếu kém lại có dự định kết trận. Lục Nguyên Sướng nhìn lại đội ngũ của mình, ba cái tráng hán, một nhỏ yếu, bản thân mình cũng chỉ là thuộc đám nhỏ yếu, trong tình huống như vậy, bọn họ cũng nhất định phải kết trận.
Trong đầu cấp tốc chuyển động, lập tức ánh mắt Lục Nguyên Sướng sáng lên, nàng nói với mấy người kia: "Ta thân là Ngũ trưởng, tất nhiên là muốn dẫn mọi người cùng giết tiến vào mười vị trí đầu, xin mọi người hãy tin ta trước đã."
"Ngươi là Ngũ trưởng, ta nghe lời ngươi là được rồi." Lương Bảo Đảm nói. Võ nghệ của người này không tệ, tâm tư lại đơn giản, nếu ở quân doanh thì rất nghe lời quan trên.
"Ngũ trưởng, ta cũng nghe lời ngươi." Phùng Hoài phụ họa nói, bởi vì hắn nhìn thấy tinh quang trong mắt Lục Nguyên Sướng.
Nếu hai người kia đều đồng ý, hai người còn lại cũng không đáng kể nữa. Ngược lại bọn họ cũng chưa từng vào mười vị trí đầu, lần này tiến vào không được thì cũng không sao.
"Các anh em, hăng hái lên!" Lục Nguyên Sướng cổ vũ mọi người. Nàng nói: "Chờ chút nữa khai chiến, mới đầu chắc chắn sẽ cực kỳ khốc liệt. Phùng Hoài thân hình gầy yếu, sợ là ứng địch sẽ gian nan, không bằng bọn ta bốn người ở phía bên ngoài kết trận, bảo vệ bốn phía, Phùng Hoài ở giữa giấu mình. Ban đầu ở vòng ngoài thường đánh rất dữ dội, vì thế nên Phùng Hoài ở đó dành dụm sức lực. Sau đó cứ như vậy tuần hoàn, trong năm người, một nghỉ ngơi, bốn người ứng địch. Trong đám 300 người hỗn chiến như vậy, thì về sau, quan trọng nhất chính là thể lực."
"Ngũ trưởng quả là có diệu kế!" Sau khi Phùng Hoài nghe xong, hai con mắt của hắn lấp lánh toả sáng hơi kinh ngạc mà nhìn Lục Nguyên Sướng.
Còn cái người tên là Trương Thành vốn trầm mặc không nói cũng âm thầm gật đầu, trong lòng lại tán thưởng. Tuy đây là Lục Nguyên Sướng lần thứ nhất tham gia hỗn chiến, thế nhưng lại có thể lập tức nhìn ra điểm trọng yếu, ánh mắt độc a. Hắn chỉ lo lắng cho thân thể Lục Nguyên Sướng hơi nhỏ bé, liệu có thể vượt qua được vòng đánh kịch liệt nhất hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...