Từ xa nhìn tới, Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù thấy ở trước cửa viện Lục gia một bóng người đang ngồi xổm, khi người đó ngẩng đầu nhìn lên thì mới nhận ra là Trịnh Đại nương!
Trịnh Đại nương bây giờ, so với dĩ vãng, đã già nua thêm mấy phần. Nàng mặc một cái áo bông đã tàn tạ, mái tóc màu trắng đen xen kẽ vào nhau bị luồng gió lạnh thổi bay phất phơ, nếp nhăn trên mặt càng ngày càng sâu. Còn cái lưng còng xuống lại càng làm cho cả người nàng có vẻ cực kỳ già nua.
"Phù nương, rốt cục ngươi cũng tới rồi, ta chờ đợi ngươi đã nguyên cả một buổi trưa." Trịnh Đại nương thấy là Cố Tiểu Phù trở về liền kích động chạy tới vừa kéo tay Cố Tiểu Phù vừa nói. Nàng nhận ra sắc mặt Cố Tiểu Phù đã trở nên hồng hào, quần áo lại sang trọng, nghĩ đến hoàn cảnh của mình hiện tại, trong lòng không khỏi chua xót.
"Đại nương, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Cố Tiểu Phù cảm giác được Lục Nguyên Sướng bất mãn thì làm như không có chuyện gì mà rút tay của mình về.
Trịnh Đại nương nghe hỏi như vậy thì đột nhiên nước mắt tuôn rơi, nàng nghẹn ngào nói: "Phù nương a, Đại lang hắn sắp không xong rồi!"
Cố Tiểu Phù nhìn Trịnh Đại nương khóc đến chết đi sống lại, lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Tuy nàng biết Trịnh Đại sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, chỉ là không nghĩ tới nó lại đến nhanh như vậy. Nhưng Lục Nguyên Sướng lại trầm mặt xuống, khinh thường nhìn Trịnh Đại nương biểu diễn tình huống bi thảm. Nàng đã biết người nhà họ Trịnh vô liêm sỉ, ai lại có da mặt dày như vậy chứ. Đằng nào thì cũng sắp chết rồi, vậy mà lại còn dám tìm đến cửa nhà mình.
"Phù nương là người nhà họ Lục ta, người chết là của Trịnh gia ngươi, cùng bọn ta có quan hệ gì đâu!" Lục Nguyên Sướng đem Cố Tiểu Phù kéo một cái ra phía sau, lạnh mặt nói. Vốn là khi còn ở Cố gia nàng đã phải nhịn đủ cơn tức giận rồi, bây giờ vừa đúng lúc Trịnh Đại nương lại đụng vào vết thương này.
"Lục đại quan nhân, thân già này không phải không có suy nghĩ, chỉ là Đại lang hắn sắp chết mà vẫn còn nhớ tới Phù nương. Ta muốn xin nhờ Phù nương đi gặp hắn một lần cuối, để hắn được ra đi cho thanh thản." Trịnh Đại nương cầu khẩn.
"Hừ, làm như thế còn dám nói là vẫn luôn an phận, mặt mũi Trịnh gia ngươi thực sự rất lớn! Lục gia ta nuốt không nổi, Đại nương mời trở về đi." Lục Nguyên Sướng nói xong, liền lôi kéo Cố Tiểu Phù tiến vào cửa viện, tàn nhẫn mà đóng sầm cánh cửa lại.
Cố Tiểu Phù nghe tiếng Trịnh Đại nương ở ngoài cửa không ngừng vỗ vào cánh cửa khổ sở cầu xin mà nghi hoặc nhìn Lục Nguyên Sướng, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Cho tới nay, Cố Tiểu Phù đối với Trịnh gia vẫn rất căm hận, đặc biệt là đối với Trịnh Nhị cùng Trịnh Đại nương. Nguyên nhân dẫn đến việc phải cứu nàng, là chính bởi hai người này luôn âm mưu đem nàng bán đi. Thế nhưng đối với Trịnh Đại, Cố Tiểu Phù lại không có quá nhiều trách móc. Cố Tiểu Phù biết, mặc kệ Trịnh gia có bị ra làm sao thì việc Trịnh Đại quyết định viết giấy bán thân là do chính bản thân Trịnh Đại đã tự nguyện thả Cố Tiểu Phù đi.
Ở trong lòng Cố Tiểu Phù, đối với Trịnh Đại, nàng có cảm kích, có tiếc nuối mà không biết phải làm sao. Nếu là thân thể Trịnh Đại cường tráng, thì Trịnh gia cũng sẽ không bao giờ cưới nàng vào cửa. Bước vào cửa Trịnh gia, ngay cả thời gian để Cố Tiểu Phù xót thương cho vận mệnh của mình cũng không có, vì nàng đã phải lập tức gánh vác mọi việc đang rối tung lên trong Trịnh gia.
Nàng đối với Trịnh Đại chăm sóc cực kì chu đáo, là bởi vì danh phận phu thê mà không có tình yêu nam nữ. Nếu không thì những khi thân thể Trịnh Đại khá hơn một chút muốn cùng nàng viên phòng, nàng cũng đã không chọn cách uyển chuyển từ chối như thế được. Nhưng dù sao khi nàng còn ở Trịnh gia cũng chỉ có Trịnh Đại là người duy nhất còn quan tâm đến nàng. Cố Tiểu Phù cảm thấy, Trịnh Đại sắp chết, đi gặp hắn một lần cuối cũng không đến nỗi là không thể. Nhưng Lục Nguyên Sướng tức giận như vậy, sợ là còn ẩn chứa việc gì khác nữa.
"A Nguyên, có phải là ngươi đã sớm biết Trịnh Đại lang sắp không xong?" Cố Tiểu Phù hỏi, trong lòng hồi tưởng lại chuyện hai ngày trước Lục Nguyên Sướng đột nhiên phát tác, thật khó để Cố Tiểu Phù không nghĩ như thế.
"Đúng thì sẽ thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi gặp hắn? Chẳng lẽ trong lòng ngươi lại có hắn?" Lục Nguyên Sướng bị Cố Tiểu Phù vạch trần, vì thẹn quá mà hóa thành giận, nàng gân cổ lên mà nói.
"Ngươi lại nói cái gì vô nghĩa như vậy chứ, sao ngươi phải để ý một chuyện không đâu như vậy?" Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng lại hiểu nhầm, nàng bất đắc dĩ mà nói: "Ta là phụ nhân của Lục gia, ngươi là phu quân của ta, ngươi cho ta đi ta sẽ đi. Nhưng nếu ngươi không cho ta đi, chẳng lẽ ta còn cõng lấy ngươi mà đi cho bằng được hay sao?"
"Vậy thì không cho phép đi!" Lục Nguyên Sướng nói xong thì nổi giận đùng đùng trở về thư phòng đóng sầm cửa lại một mình hờn dỗi.
Cố Tiểu Phù nhìn vào cánh cửa thư phòng đang run lẩy bẩy mà dở khóc dở cười. Người này sao cứ phải lòng dạ hẹp hòi đến cùng như vậy đây? Việc này mà cũng ăn dấm chua được thì cũng quá không đạo lý đi!
Cố Tiểu Phù nghe được từ cửa viện vẫn không ngừng vọng lại tiếng đập cửa, vì vậy mà đành phải đi ra mở cửa. Nàng đuổi Tiểu Cửu đi vào rồi quay về nhìn gương mặt đầy nước mắt của Trịnh Đại nương nói: "Đại nương, ngươi trở về đi thôi, ta không thể cùng ngươi đi gặp Đại lang được."
"Phù nương, ta biết việc này là làm khó dễ cho ngươi, nhưng xin ngươi hãy theo ta đi nhìn hắn một lần cuối có được không? Đại lang sợ là lần này thật sự không qua nổi nữa." Trịnh Đại nương nâng tay lên lau lệ, vẫn không chịu đáp ứng.
"Đại nương, xin lỗi, ta không thể cùng ngươi đi. Xin nhờ Đại nương tiện thể nhắn cho Đại lang, ta ở Lục gia sống rất tốt, cảm tạ hắn về đại ân ngày đó." Cố Tiểu Phù nói xong liền rút về cánh tay đang bị Trịnh Đại nương nắm chặt, sau đó đóng cửa viện lại.
Đêm đó, Cố Tiểu Phù còn chưa kịp đi dỗ dành Lục Nguyên Sướng cao hứng trở lại thì Dương Vinh đến truyền tin tức, Trịnh Đại đã mất. Lục gia lại theo qui củ có từ trước, để Dương Vinh mang theo tiền đến nhà có tang, còn Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù cũng không có mặt tại tang lễ của Trịnh gia.
Mùa đông vốn đã khắc nghiệt, vậy mà tai họa lại còn sắp kéo tới, lễ tang Trịnh Đại được làm so với Trịnh Nhị còn thê lương hơn. Trịnh Đại nương mới đưa Trịnh Đại táng xuống đất xong, liền đổ ụp xuống chết tại linh đường.
Trong cùng một lúc, thôn dân không khỏi thổn thức, người một nhà đang yên đang lành, vậy mà chỉ trong chưa đầy nửa năm đã lần lượt chết hết. Nhớ lại ngày trước, Trịnh gia cũng coi như phong quang vô hạn, Trịnh gia có tiền có ruộng, đường công danh của Trịnh Đại ngay trong tầm tay. Khi đó có ai không ước ao được phồn vinh như Trịnh gia, vậy mà chỉ trong ba, bốn năm, người mất nhà trống.
Có kẻ tò mò, lại bắt đầu lấy chuyện về Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù nói đến, đều nói Lục Nguyên Sướng mặt lạnh, lòng dạ ác độc, Cố Tiểu Phù xử tệ với tình cũ. Lại còn có người đem câu chuyện về mệnh cách ra soi xét, họ cho rằng nếu không phải vì Cố Tiểu Phù đi tới Lục gia, Trịnh gia chưa hẳn đã bị suy yếu nhanh đến như vậy.
Tuyết lớn không ngừng rơi xuống, không chỉ làm cho Trịnh gia hạ màn ở trong trận tuyết lớn này, mà còn không ít gia đình nghèo khó cũng bắt đầu có người bị chết đói, chết rét. Trong thôn không có đến nửa điểm không khí vui sướng của ngày tết sắp đến. Dương Minh mỗi ngày bận bịu đến chân không chạm đất, nhưng từ khi thiên tai từ từ lan rộng, hắn dù có ba đầu sáu tay cũng không biết làm thế nào để thu xếp cho nhiều nạn dân như thế được.
Dù rất là bất đắc dĩ, Dương Minh cũng chỉ biết liên hệ với các phú hộ trong thôn, hi vọng họ giúp đỡ mọi người cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Sau giờ ngọ ngày hôm đó, ánh mặt trời rất hiếm khi thấy bỗng nhiên xuất hiện, chiếu luồng không khí ấm áp lên thân thể mỗi người. Có điều trong đại sảnh của Dương gia, nét mặt của tất cả mọi người lại tỏ ra cực kỳ căng thẳng.
Có mặt hôm nay, có Chúc Bảo trường, Dương gia, Hoa gia, Tôn gia gia chủ, còn có một số người tốt bụng trong thôn, dĩ nhiên là cũng có mặt Lục gia nữa. Trước đây, bởi vì Lục Nguyên Sướng mang hung danh, cho nên những trường hợp như thế này người ta nhất định không yêu cầu đến nàng. Ai cũng không muốn nói chuyện cùng nàng dù chỉ là một câu, nói gì đến chuyện mong cùng nàng có quan hệ. Có điều, hiện nay hung danh của nàng đã biến mất dần, lại được cho là nhà có vai trò quan trọng bậc nhất của thôn Lạc Khê, trong thời khắc nguy nan này, lại còn là Dương Minh chủ trì quyên tiền, làm sao có khả năng không có mặt của nàng được đây.
"Các vị, Dương mỗ ta là người ở thôn Lạc Khê làm trưởng thôn đã nhiều năm, là nhờ toàn thể thôn dân chống đỡ cùng ủng hộ. Nhưng làm trưởng thôn ta thực cảm thấy hổ thẹn trong lòng, những năm gần đây trong thôn đại tai tiểu tai không ngừng xảy ra, các thôn dân đã phải trải qua những ngày không thật tốt, là do ta làm cái chức trưởng thôn này không đắc lực a." Thấy mọi người đã đến đông đủ, Dương Minh đứng lên chắp tay nói.
"Trưởng thôn đã quá lời rồi, nếu không phải là nhờ có trưởng thôn tận lực ra sức thì trong thôn còn không có được như hiện tại. Trưởng thôn không nên xem nhẹ công lao của mình như vậy." Hoa lão cha nghe vậy thì liền vội vàng đứng lên nói lời đạo lý. Trong tình cảnh hiện tại, đã làm trưởng thôn thì đó là trách nhiệm nặng nề mà được lợi rất ít. Nếu như không phải Dương Minh làm trưởng thôn thì sợ là trong thôn còn không biết sẽ chết thêm bao nhiêu người nữa.
"Đúng đấy, trưởng thôn, ngài có thể nào đem chuyện thiên tai ôm lên người được. Việc này tất cả đều là do ông trời làm chủ, những việc này cùng người cơ khổ cùng chúng ta có quan hệ gì đâu!" Tôn lão cha cũng phụ họa nói theo.
Lục Nguyên Sướng nghe vậy, không khỏi cười lạnh. Hiện nay những người này nói được như thế, là bởi vì nếu không phải là Dương Minh làm chức trưởng thôn, thì chuyện khó nhằn này chẳng phải sẽ bổ lên trên đầu bọn họ đó sao. Lại nói chuyện nạn châu chấu năm đó, cũng là do thiên tai, vì sao phải đem một đứa trẻ như nàng phải đứng ra chịu tội? Mà lời đồn đại này, đến bây giờ vẫn còn sống sờ sờ ra đấy.
Dương Minh làm sao lại không đoán ra được suy nghĩ của mọi người, có điều hắn cũng chỉ là khiêm tốn nói chuyện, cũng không phải là muốn đem chuyện này làm loạn lên. Mục đích của hắn hôm nay không phải là để xin nghỉ, mà là quyên tiền.
"Được các vị tín nhiệm thực là để ta phải hổ thẹn. Chỉ là thiên tai hiện tại cũng giống như đại nạn trước đây. Mọi người đối với nạn châu chấu mấy năm trước sợ là ký ức chưa phai đi. Năm đó một tai nạn hạ xuống, thôn chúng ta mất đi một trăm bảy mươi sáu người. Trong thôn một lúc bị chết nhiều như vậy, ai nhìn mà trong lòng không chua xót. Các vị đang ngồi ở đây, hẳn là cũng không có thiếu người thân hoặc bằng hữu mất mạng trong đó, Dương mỗ ta mỗi khi nhớ tới, đều là đau lòng không chịu nổi." Dương Minh vừa nói vừa lộ ra ánh mắt bi thống.
Quả nhiên, lời vừa nói ra, những người đang có mặt đều không dấu được vẻ bi thương, thậm chí có mấy người còn dùng ánh mắt cừu hận mà nhìn Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng bị kỳ thị nhiều năm như vậy đã sớm luyện được mình đồng da sắt. Nàng làm mặt lạnh, cũng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng mà uống trà, nghĩ thầm ngày mai từ Lục gia đem tới cho cha nuôi lão nương ít trà tốt hơn mới được. Hiện nay chỗ trà này uống không đúng vị cho lắm.
Chúc Bảo trường thấy Dương Minh làm nền cũng đủ rồi, bây giờ cũng đứng lên nói: "Dương trưởng thôn, đừng nên quá độ bi thương như vậy, việc trong thôn vẫn đang còn chờ ngươi chủ trì đây."
"Chúc Bảo trường nói quá lời, ta chỉ một người không đáng nhắc tới." Dương Minh khiêm tốn mà trả lời.
"Các vị, trong chu vi mười dặm tám thôn thì thôn Lạc Khê chúng ta vẫn được xem là thôn giàu có nhất. Được như vậy là có công lao của Dương trưởng thôn, đồng thời cũng có công lao thôn dân. Nếu không phải là nhờ mọi người đồng tâm hiệp lực thì làm sao có thể vượt qua được hết đại nạn này sang đại nạn khác như vậy được. Nhân đây cũng xin nhắc tới Lục hiền chất, từ rất sớm hắn đã mở kho cứu tế. Tá điền của hắn không một người chết đói, không một người bị rét mà đổ bệnh, đây chính là thiên đại công lao." Chúc Bảo trường không tiếc lời mà khen ngợi. Hắn đã biết danh tiếng trước đây của Lục Nguyên Sướng, bây giờ hắn làm như vậy cũng là đang vì danh tiếng của chính người này.
Lục Nguyên Sướng bị điểm đến tên nên quay về Chúc Bảo trường khách khí nói: "Chúc Bảo trường nói quá lời rồi, đây cũng chỉ là chuyện riêng của tiểu tử, cũng không có gì đáng khích lệ cả."
"Trước mắt đại nạn tuyết rơi lại tới, thôn Lạc Khê của chúng ta lại đến thời khắc sống còn. Có câu nói họ hàng xa không bằng láng giềng gần, hiện nay trong thôn đã có không ít thôn dân giãy dụa với thời khắc sinh tử, Dương mỗ ta bây giờ đã là vô lực đọ sức. Vì thế mà hôm nay ta đành phải mặt dày, xin mời các vị đang ngồi ở đây có thể ra tay quyên tặng làm cứu trợ, chớ để thảm trạng của nhiều năm trước lại lần thứ hai phát sinh."
Dương Minh lời nói này quả thật có làm cho đám phú hộ ngồi đây có chút xúc động. Nhưng mà đại nạn đang ở trước mắt, ngay đến bọn họ cũng không thể chắc chắn là sẽ may mắn thoát khỏi, nhà ai mà lại không bảo vệ chỗ lương còn lại để cầu thoát được kiếp nạn này kia chứ, sao có thể dễ dàng mà quyên ra như vậy đây. Nếu mà tuyết tai cứ kéo dài cho đến tận xuân tới, thì đến trong nhà bọn họ cũng sẽ đói meo, đến lúc đó liệu còn có ai sẽ tiếp tế cho bọn họ?
Lục Nguyên Sướng nhìn mọi người đang ngồi với con mắt lạnh, trong lòng không khỏi lo lắng thay cho Dương Minh. Chuyện hôm nay sợ là không được như mong muốn.
Trong lúc nhất thời, phòng khách của Dương gia yên lặng như tờ, mọi người ai cũng bưng trà suy nghĩ đăm chiêu.
Chúc Bảo trường cùng Dương Minh thấy thế thì bất đắc dĩ mà lắc đầu. Việc này vốn là tự nguyện quyên tặng, nếu là thôn dân đã không muốn thì bọn họ cũng cưỡng bức không được. So với Dương Minh, Chúc Bảo trường lại càng lo lắng, hiện nay toàn bộ huyện Lâm Xuyên đều đang gặp đại nạn. Hạt do hắn quản lý bên dưới, trong mấy cái thôn cũng chỉ có thôn Lạc Khê là còn đỡ hơn một chút, nếu như thôn Lạc Khê có thể quyên tiền thành công thì những thôn còn lại cũng có thể theo đó mà làm. Nếu như thôn Lạc Khê thất bại, vậy thì không có gì để mà nói nữa. Mọi người chỉ còn việc cùng nhau chờ chết đói, chết rét mà thôi. Bởi trên thực tế, tính mạng bình dân bách tính ở trong mắt quan phủ căn bản không đáng để được nhắc tới.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một vài phú hộ đã có ý định bỏ đi, Dương Minh thấy thế thì trong lòng như có lửa đốt, quyên tặng là chuyện chỉ xảy ra khi đột nhiên khí có một kẻ có phách xuất hiện. Nếu mà lúc này không thu hoạch được gì thì về sau việc này cũng không cần phải nhắc tới làm gì nữa.
Chúc Bảo trường nhận được ánh mắt cầu trợ của Dương Minh. Bất đắc dĩ thở dài, hắn đứng lên nói: "Vì một chuyện cứu tế này, ta đã lên tới huyện nha để hỏi thì được đáp lại là huyện nha không có lương, vì thế sẽ không có cứu tế."
Đối với tin tức này mọi người đều không có phản ứng gì nhiều, huyện nha có cứu hay không, đó không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Qua nhiều năm như thế rồi, chỉ thấy những người làm quan nhận lấy tiền, đã bao giờ thấy được bọn họ phun ra.
"Có điều, lần này so với trước đây hơi có sự khác biệt. Huyện nha đã hứa chắc chắn là sẽ để bách tính tự mình cứu tế. Chỉ cần trong thôn có thể bảo đảm số người bị chết chỉ có mười người trở xuống thì thuế tính theo đầu người có thể giảm miễn ba phần mười cho vụ mùa tới đây."
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời như ong vỡ tổ, ai cũng châu đầu ghé tai mà bắt đầu nghị luận. Việc này quá mức không tầm thường, nha môn mà lại giảm miễn thu thuế, đây là việc chưa từng nghe thấy.
Chúc Bảo trường bất đắc dĩ nhìn mọi người. Hắn đã biết mọi người sẽ có phản ứng như vậy, có điều là hắn còn để lại nửa câu không nói hết. Huyện nha làm như thế, cũng không phải là bởi vì thương cảm bách tính khó khăn, mà là vì sang năm Huyện thái gia sẽ bị kiểm tra để chuẩn bị cho việc thăng quan, nếu để cho bách tính chết quá nhiều thì thành tích ấy thật không dễ nhìn.
"Bảo Đảm trường, lời ấy thật chứ?" Hoa lão cha hỏi. Nhà hắn nhân khẩu nhiều, nếu là thật có thể giảm miễn thu thuế, vậy cũng thì cũng sẽ đỡ được không ít. Chỉ sợ quan phủ giả dối lừa gạt đối với bách tính, chờ tai họa qua khỏi lại muốn thu thuế, như vậy thì chỉ có chết chứ làm sao mà qua nổi.
"Quan phủ mà đã nói như vậy thì ta có thể nào dám nói lung tung, mọi người không nên nghi ngờ." Chúc Bảo trường trịnh trọng nói. Kỳ thực ban đầu hắn cũng lo lắng đây là nha môn chối khéo, sau nhiều lần nghiệm chứng thì mới biết được ý định thật sự của Huyện thái gia.
Đám phú hộ nghe nói như vậy thì tâm đều có chút rục rà rục rịch. Vốn là muốn giữ lương lại mà không quyên cũng là để đề phòng tai họa, hiện nay nếu như được giảm miễn thu thuế theo đầu người thì đó cũng là việc nên làm. Dù sao, cùng sống với nhau trong thôn nhiều năm như vậy ai cũng không muốn thấy ai đó không tội tình gì mà cứ vậy bị chết đi.
Dương Minh thấy thế thì vội vàng lên tiếng nói: "Ta thân là trưởng thôn, xin tự lấy mình làm gương, gương mẫu làm trước, Dương gia ta quyên một thạch lương."
Lục Nguyên Sướng nghe vậy thì chân mày cau lại. Của cải Dương gia nàng quá rõ ràng, một thạch lương này thực tại là hơi nhiều. Nàng suy nghĩ một chút rồi đứng lên nói: "Nếu cha nuôi hùng hồn như vậy, vậy ta cũng không thể ngồi yên mà không để ý đến. Lục gia ta cũng quyên một thạch lương, ngoài ra còn cho thêm hai mươi cân thịt."
"Dương trưởng thôn, Lục hiền chất, thật là cao thượng!" Chúc Bảo trường thở dài nói.
Mọi người thấy Dương Minh cùng Lục Nguyên Sướng đều đã quyên, mình còn không quyên thì sau này cũng sẽ khó ăn khó nói. Vì vậy mà chỉ trong chốc lát, đã có người quyên lương, có người quyên vải bông, những người tồn lương không nhiều thì quyên tiền. Dương Minh ghi chép lại từng món. Sau khi những người đăng ký đều cùng có tên trong danh sách xác nhận rồi bọn họ đồng ý ngày mai đem tiền, lương đưa đến Dương gia, để cho Dương Minh thống nhất điều hành việc cứu tế thôn dân.
Đợi cho tất cả mọi người tản đi, Dương Minh giữ lại Chúc Bảo trường mời dùng cơm tối. Chúc Bảo trường từ chối không được nên đành phải đáp ứng.
Lục Nguyên Sướng thấy thế thì con mắt chợt lóe sáng. Nàng tìm cớ góp lương mà trở về Lục gia rồi dẫn theo Cố Tiểu Phù lại đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...