Mấy ngày tiếp theo đó, trong Tống phủ tiếng cười không mấy khi ngừng, đặc biệt cái dáng vẻ tiểu đại nhân của Trứng Gà đã làm cho cả nhà bị chọc cười đến không nhịn được.
Ở trong núi Trứng Gà được tự do quen rồi, bây giờ bỗng dưng bị câu giữ liên tục mấy ngày thì cả người không dễ chịu chút nào.
Tống phu nhân không còn cách nào khác, đành phải lệnh cho Tống Thì dẫn theo một đám nô bộc mang theo Trứng Gà đi dạo chợ.
Cho dù chu đáo đến như vậy rồi mà Cố Tiểu Phù vẫn ngàn dò vạn dặn, chỉ sợ người ta sẽ lỡ tay chạm vào búp bê sứ nhà mình.
Bây giờ đã là những ngày quốc thái dân an, lại đang là những ngày cuối năm, kinh sư vốn là chốn phồn hoa, nên chợ búa ngày Tết cực kỳ náo nhiệt.
Trứng Gà dẫn theo Tiểu Cửu cùng Tiểu Bạch, phía sau còn có một đống lớn nô bộc tháp tùng.
Mênh mông cuồn cuộn làm cho cả một khúc phố xá cũng trở nên chen chúc.
Chỉ là Trứng Gà người nhỏ mà lại rất ma mãnh, không chịu đựng nổi với việc có cả một đám người đi theo như vậy.
Nàng đảo con ngươi một vòng, đông loan tây nhiễu, rồi nhanh như chớp đem thân mình lủi mất tăm.
Tiếp theo đó là, người đi đường nhìn thấy một cảnh như sau, có một tiểu thư quý tộc đáng yêu như một vì sao một mình dạo chơi trên đường phố, đi theo hai phía sau là hai con lang cường tráng.
Cả ba cùng lạc lối ở trên đường cái của Trường An.
"Tiểu Cửu, ngươi có biết được đây là cái gì không?"
"Tiểu Bạch, ngươi cảm thấy cái này đẹp mắt không?"
Ở phía nam vật thập vốn có rất nhiều, đã vậy còn được làm cực kỳ tinh xảo, Trứng Gà lại chỉ có một đôi mắt thôi nên đúng là nhìn không đủ.
Nàng đột nhiên nhìn thấy trên sạp hàng có một vật trông giống cái mặt người vằn vện trông rất ngộ nghĩnh trong lòng hết sức mừng rỡ.
"Tiểu thư, có phải là cái này hay không?" Vị hán tử đã ở tuổi trung niên chủ của sạp hàng cẩn thận hỏi.
"Ừm!" Trứng Gà ngượng ngùng gật đầu.
Hán tử trung niên đem cái thứ đã làm Trứng Gà vừa ý kia cho nàng.
Trứng Gà cầm lấy liền chụp vào trước mặt rồi cầm lên một chiếc gương mà ngắm nghía.
Nàng lắc lắc cái đầu nhỏ, rồi liên tục cười khanh khách.
"Tiểu Cửu, đây đúng là thứ chúng ta muốn nha!" Trứng Gà đem cái mặt nạ cột lên trên đầu Tiểu Cửu rồi ngoảy cái bím tóc một cái mà rời đi.
"Này khoan đã, tiểu thư, ngài còn chưa trả tiền đây mà!" Hán tử trung niên vội vã kêu lên.
Có điều hắn cũng không dám tùy tiện lôi kéo một tiểu thư quý tộc ăn diện quý phái như vậy, đành chỉ biết giang hai tay ra ngăn trở đường đi của Trứng Gà.
"Tiền?" Trứng Gà nghi hoặc hỏi lại.
"Cái mặt nạ này có giá là mười đồng tiền.
Tiểu nhân cũng chỉ là một người làm ăn nhỏ, xin tiểu thư đừng bắt nạt những tiện dân như chúng ta." Hán tử trung niên chắp tay nói.
"Mười đồng tiền?" Trứng Gà vẫn không rõ.
Chân thực là có trời mới biết, Đại tiểu thư của Thái Bình Hầu phủ chúng ta vì lớn lên trên sơn dã làm sao biết được vật thập trên phố xá đều phải dùng tiền mua mới có được đây.
Ngay đến cả Lục Nguyên Sướng khi dẫn Trứng Gà đi dạo chợ cũng đã có người hầu cận phía sau trả tiền thay, mà khi việc này xảy ra thì Trứng Gà đã đi trước đó rồi, làm sao biết được chuyện mua bán này.
"Mười cái miếng đồng." Hán tử trung niên móc ra một miếng đồng chỉ giáo.
"Ta không có vật này." Trứng Gà thấy rất nhiều người cùng xúm lại đây vây xem như vậy thì đã có chút ngại ngùng.
"Nếu như tiểu thư đã không có tiền, vậy thì có thể đem cái mặt nạ kia trả lại cho tiểu nhân có được hay không?" Hán tử trung niên bất đắc dĩ hỏi.
Hắn chỉ là một tiểu dân gắng sức làm lụng mà thôi.
Hôm nay hắn cũng chỉ biết dựa vào mấy cái mặt nạ này để kiếm chút tiền chi tiêu cho mấy ngày Tết tới đây.
Trứng Gà vuốt cái mặt nạ nằm trên đỉnh đầu của Tiểu Cửu, trong lòng thực không muốn trả lại.
Đột nhiên nàng linh cơ hơi động, nàng hỏi: "Ta có thể đem cái vật thập khác trao đổi hay không?"
Hán tử trung niên nhìn thấy Trứng Gà nhanh nhẹn lấy từ trên người xuống một miếng ngọc bội nhỏ thì trong lòng lập tức kích động không thôi.
Bởi vì một miếng ngọc bội hảo hạng như vậy thì thừa đủ để mua lại toàn bộ sạp hàng của hắn.
Có điều hán tử trung niên cũng là một người rất trung thực.
Hắn vội vàng vừa xua tay vừa nói: "Tiểu thư, ngọc này quá mức quý trọng, nên chúng ta không thể làm như vậy được."
"Thế này là được rồi, ngươi hãy cầm lấy đi." Trứng Gà đem miếng ngọc bội nhét vào trong tay hán tử trung niên, cúi chào một cái rồi rời đi.
Cái vẻ mặt không thèm nhìn đến vàng ngọc kia trông cực kỳ giống cái thời niên thiếu của Lục Nguyên Sướng.
"Tiểu nhân tạ ơn tiểu thư ban thưởng, đa tạ tiểu thư!" Hán tử trung niên nâng miếng ngọc bội lên, liên tục chắp tay lạy, còn đám dân chúng vây xem bên cạnh từ nãy đến giờ thì không ngừng hâm mộ.
Cứ như vậy, Trứng Gà liền sung sướng bắt đầu chuyến dạo chơi của mình.
Nàng hào phóng đến mức các chủ sạp hàng đều không ngừng hoan nghênh, ai nấy đều cực lực mời mọc nàng nhìn đến các mặt hàng của mình.
Còn Trứng Gà, hễ thấy tiểu vật thập nào hợp mắt liền móc ngay một vật trang sức ở trên người mình đem ra đổi ngay.
Cũng may là dù rất hào hứng với cái trò trao đổi này, nàng vẫn còn nhớ được riêng cái vòng tay do sư phụ đeo vào cho nàng là không thể đưa cho người ta được.
Tống Thì làm lạc mất Trứng Gà thì gấp đến độ sắp điên lên rồi, hắn lệnh cho nô bộc phải tìm kiếm khắp nơi.
Có điều Trường An phố lớn người đông, Trứng Gà lại cố tình trốn đi cho bằng được, thế nên hắn làm sao có thể tìm được đây.
Hai mươi năm trước, vì thất lạc Cố Tiểu Phù mà Tống gia đã cực kỳ bi thống, nếu như lần này Trứng Gà cũng lạc mất thì Tống Thì hắn còn không phải là sẽ bị đánh chết hay sao.
Từ trên xuống dưới, nhà họ Tống còn không phải là sẽ bị làm lộn tung lên hay sao, lại còn có cái tiểu dượng tuổi trẻ kia của hắn nữa.
Tống Thì vừa nghĩ đến Lục Nguyên Sướng liền không rét mà run.
Bởi vì đã khổ cực tìm kiếm mãi mà vẫn không được, Tống Thì cũng không dám kéo dài thêm nữa, đành tự mình hồi phủ báo cho Tống phu nhân cùng Cố Tiểu Phù biết.
Tống phu nhân vừa nghe nói như vậy thì liền té xỉu tại chỗ, còn Cố Tiểu Phù mặt cũng trở nên trắng xám rồi lảo đà lảo đảo.
Tống Văn Quý không nói hai lời, chỉ một cái tát làm cho cái miệng của Tống Thì túa máu.
Hắn không thèm để ý đến thảm trạng của đứa con trai mà vội vã sai người đi báo cho Lục Nguyên Sướng biết, còn mình thì lại tự dẫn người đi tìm.
Lúc này Lục Nguyên Sướng còn đang ở trong quân cùng thuộc hạ thương nghị về việc xuất chinh.
Khi người hầu cận vào bẩm báo về việc quản gia của Tống phủ có chuyện quan trọng cần cầu kiến, nàng còn cho là thân thể Cố Tiểu Phù không được khỏe, liền lệnh cho quản gia tiến vào bên trong bẩm báo.
"Cô gia, đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Tứ thiếu gia thay mặt tiểu thư đem biểu tiểu thư đi chơi chợ, vậy mà chỉ đảo mắt một cái biểu tiểu thư đã biến mất!" Quản gia vừa nói vừa nơm nớp lo sợ.
"Ngươi vừa nói cái gì!" Lục Nguyên Sướng làm sao dám tin vào tai mình lúc này.
Cả một đám đông người đi theo để trông coi, vậy mà còn có thể để cho một đứa bé chạy mất được hay sao?
"Tứ thiếu gia nói, khi đến phố lớn Trường An thì thấy biểu tiểu thư chỉ có quay qua quay lại mấy lần đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Tứ thiếu gia tìm một lúc lâu cũng không thấy người đâu.
Tam gia đã dẫn người đi tìm, có thể...!có thể ở trên phố lớn Trường An..." Quản gia thấy sắc mặt Lục Nguyên Sướng càng ngày càng không được thì sợ đến nỗi không dám nói tiếp nữa.
Đừng nói việc Lục Nguyên Sướng cuống lên, mà mấy cái tướng lĩnh trọng yếu của Trấn Bắc quân cũng đã sợ đến mặt trắng bệch.
Phố lớn Trường An đó là nơi phồn hoa nhất của chốn kinh sư, tam giáo cửu lưu không có cái gì là không có.
Cửa hàng nhiều, thương lữ nhiều, kẻ xấu cũng rất nhiều.
Một mình tiểu thư quý tộc như Trứng Gà lại đeo vàng đeo ngọc trên người nhiều như vậy, thật khó mà không xảy ra việc có người bắt đi.
Ai chẳng biết bấy lâu nay việc cấp dưỡng cho Trấn Bắc quân là do một tay Cố Tiểu Phù xử lý, ai lại chẳng biết người gần gũi Cố Tiểu Phù nhất chính là Đại tiểu thư, ai lại còn chẳng biết Lục gia bây giờ là một cái dòng độc đinh? Đây là tình huống cực kỳ nghiêm trọng, nếu như Thái Bình Hầu phủ mà không còn Đại tiểu thư thì toàn bộ Đại Chu cũng đừng mong có an bình.
Bây giờ quyền thế của Lục Nguyên Sướng, so với Tống Định Thiên thì chỉ có hơn chứ không kém.
Lục Nguyên Sướng cũng đã biết được trong người Trứng Gà có võ công, lại còn có Tiểu Cửu cùng Tiểu Bạch đi theo nữa.
Nhìn qua thì có vẻ như là thỏa đáng, thực tế thì không phải như vậy.
Những kẻ xấu kia là những kẻ có thủ đoạn rất thâm độc, nếu dùng sức mà không được, thì lẽ nào thủ đoạn lại không được? Lại còn có những tên phản đảng núp trong bóng tối kia nữa, rất không dám chắc là chúng sẽ không ra độc thủ.
Kinh sư không thể so sánh được với chốn biên thành xa xôi kia được, làm mất đi một đứa bé thì làm sao có thể dễ dàng tìm ra được đây.
"Ta muốn điều binh vào thành, ra lệnh giới nghiêm để tìm người, chư vị thấy có được hay không?" Lục Nguyên Sướng nghiêm mặt nói.
Động tác này thật là không thích hợp, thế nhưng nàng đã không còn thời gian.
Để việc này kéo dài càng lâu, Trứng Gà sẽ càng dễ dàng gặp nguy hiểm.
Một khi Trứng Gà bị bắt đi rồi, muốn tìm ra được thì sợ là khó như lên trời.
"Trị an trong kinh thành đều do Kinh Triệu quản lý, việc phòng vệ trong cung cũng có Cấm quân phụ trách.
Trấn Bắc quân ta chỉ được trú ở ngoại thành, không có lệnh hoàng thượng thì không thể vào thành.
Hầu gia, xin hãy cân nhắc!" Trương Thành khuyên nhủ.
"Hầu gia, nếu chúng ta vào thành, cũng đồng nghĩa với mưu đồ phản nghịch.
Nếu làm như thế thì sợ là hoàng thượng sẽ ra tay trị tội! Không bằng thông báo cho Kinh Triệu để hắn phái nha dịch tìm kiếm thì hơn?" Phùng Hoài cũng khuyên nhủ.
Làm sao mà Lục Nguyên Sướng lại không biết điều mọi người đang nói đến.
Nếu như là ở Phần Thành, nàng đâu cần phải bận tâm đến những thứ này.
Nhưng mà vừa nghĩ tới việc Trứng Gà sẽ bị kẻ xấu bắt cóc nàng liền không còn cách nào tỉnh táo để xử lý nữa.
"Đây là việc riêng của Lục phủ ta, không thích hợp để Trấn Bắc quân bị liên lụy.
Ta sẽ chỉ đem thân quân của mình vào thành.
Nếu như hoàng thượng có trách phạt, thì cũng không can hệ gì đến các ngươi!" Lục Nguyên Sướng nói đầy vẻ khí phách.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, một ngàn thân quân của Lục gia đã được tập kết, Lục Nguyên Sướng tự mình lĩnh quân mở đường.
Trương Thành sợ là Lục Nguyên Sướng sẽ vì nóng ruột mà làm hỏng việc, nên cũng không để ý đến việc sẽ bị kết tội vì có liên luỵ liều mình đi theo.
Thân quân ra lệnh giới nghiêm toàn bộ phố lớn Trường An.
Lập tức, toàn bộ phố lớn Trường An vốn đang hết sức náo động bỗng nhiên trở nên yên lặng như tờ, hết thảy người có mặt đều phải quỳ ở hai bên phố lớn, lòng nơm nớp lo sợ.
"Phùng Hoài, ngươi dẫn người đi tìm Trứng Gà." Lục Nguyên Sướng xanh mặt nói.
"Vâng, Hầu gia!"
Quét qua đường phố đã được giới nghiêm cùng các giao lộ đã bị bịt kín, chỉ cần người còn ở lại trên phố lớn Trường An thì sẽ không khó để tìm ra.
Phùng Hoài chỉ mới đi được một lát thì đã có tin báo về, Trứng Gà đã được tìm thấy.
Lục Nguyên Sướng lên ngựa phi như bay, khi tới nơi thì thấy khuê nữ của mình đang ngồi ở một cái quán nhỏ bên hè phố ăn chao rất ngon lành.
Bên cạnh nàng còn có Tiểu Cửu cùng Tiểu Bạch cũng đang ăn cực kỳ vui vẻ.
Khác biệt chỉ là cả con đường đều đã bị binh sĩ vây quanh, vì vậy mà nàng có chút cẩn thận quan sát động tĩnh.
"Cha, ngài tới rồi ~" Trứng Gà nhìn thấy là Lục Nguyên Sướng chạy đến, lúc này mới nhoẻn miệng cười.
Nàng đâm một khối chao rồi đưa về phía Lục Nguyên Sướng, tỏ ra hiếu thuận mà nói với nàng: "Cha, đậu hũ này ăn ngon thật, ngài ăn đi!"
Lục Nguyên Sướng đang đầy một bụng tức giận, thấy như thế thì cũng không phát tiết được nữa.
Các tướng lĩnh đứng vây bên cạnh cũng khá là bất đắc dĩ.
Thân quân của Lục gia tập kết như vậy, đều sắp phải gánh trên lưng tội mưu phản, ai ngờ được Đại tiểu thư bọn họ lại còn hồn nhiên như vậy đây!
"Trương Thành, ngươi lập tức mang binh trở về quân doanh! Lương Bảo Đảm, ngươi tự mình đi Tống phủ báo cho phu nhân biết, tiểu thư đã được tìm thấy, một lát nữa ta sẽ dẫn theo tiểu thư hồi phủ." Lục Nguyên Sướng xuống khỏi lưng ngựa rồi ngồi xuống một bên Trứng Gà, ngoan ngoãn để cho Trứng Gà đem chao nhét vào trong miệng của mình.
"Hầu gia, Đại tiểu thư lâm nguy mà vẫn không loạn, khí định thần nhàn, tướng môn hổ nữ, đây thật đúng là phúc lớn của Hầu gia!" Phùng Hoài thấy sắc mặt Lục Nguyên Sướng rất kém cũng chỉ biết trấn an một cách vụng về như vậy, những câu nói này thật ra cũng chỉ là che giấu lương tâm thôi a.
Trứng Gà cơ linh như vậy, làm sao không phát hiện được sắc mặt của Lục Nguyên Sướng không thích hợp đây.
Một trận chiến lớn như thế, cũng là vì nàng mới trở nên như vậy.
Trứng Gà không hiểu được tính chất nghiêm trọng của việc này, nhưng chuyện mình đã một mình tự ý chạy mất rõ ràng là sai lầm lớn.
Bàn tay nhỏ bé của Trứng Gà nắm chặt một góc áo của Lục Nguyên Sướng, nàng nhỏ nhẹ nói: "Cha, sau này Trứng Gà sẽ không bao giờ chạy loạn như vậy nữa."
Nhìn ánh mắt sợ hãi của Trứng Gà, Lục Nguyên Sướng không khỏi khẽ thở dài.
Làm sao nàng lại có thể cùng một đứa bé tính toán được đây.
Trứng Gà chỉ mới hơi chút hiểu chuyện thì đã phải ở trong núi trưởng thành, không bị ràng buộc quen rồi, mà tâm tư cũng cực kỳ đơn thuần.
Chốn kinh sư này là một đầm nước sâu, làm sao nàng đã có thể hiểu được những loan loan nhiễu nhiễu ở bên trong đó.
Lục Nguyên Sướng hồi tưởng lại ngày mình vừa mới vào Phần Thành, còn không phải là đã ngây ngốc đến nỗi để cho Vương Mẫn bắt đi đó sao.
"Nếu Trứng Gà thích dạo chơi trên chợ thì phải để cho người ta bồi tiếp, nếu không thấy ngươi, mẹ cùng ngoại tổ mẫu sẽ lo lắng đến chết mất." Lục Nguyên Sướng dùng giọng điệu thật ôn hòa, kiên nhẫn mà dạy dỗ khuê nữ.
Bản thân cũng là mẫu thân của con mình, nhưng nàng đã để cho Trứng Gà thực sự phải chịu thua thiệt quá nhiều.
Tống Văn Quý vẫn đang ở trên đường cái tìm người, sau khi biết được tăm tích Trứng Gà liền vội vàng chạy tới.
Khi nhìn thấy Trứng Gà đang ngoan ngoãn ngồi nghe răn dạy thì hắn sỗ sàng ngồi xuống, đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, niềm vui sướng mất mà lại được xông lên.
Tống gia bọn họ, sẽ không bao giờ cho phép để xảy ra chuyện đánh mất khuê nữ một lần nữa!
Có Tống Văn Quý ở đây diễn trò, tâm tình Trứng Gà cũng dần dần trở nên thoải mái hơn.
Tính tình của Lục Nguyên Sướng cũng trở nên nhẫn nại hơn khi dành cho nàng suốt cả một buổi trưa.
Mãi đến tận khi Trứng Gà mệt mỏi rồi mới lĩnh người hồi phủ.
Tống Định Thiên vừa nghe được lời bẩm báo, liền tự mình lĩnh theo Lục Nguyên Sướng đem người tiến vào trong cung thỉnh tội.
Việc này đã bị làm thành sự huyên náo đến rất lớn, mọi sự di chuyển trong toàn bộ kinh sư đều vì nó mà bị chấn động.
Ngay trong thời gian ngắn ngủi Lục Nguyên Sướng còn đang làm bạn Trứng Gà cùng du ngoạn thì đã có mấy tên trọng thần trong triều hướng về Chính Sóc Đế kết tội, trong đó bao gồm cả nhân thân của Tống gia - Văn Thừa tướng.
Đối với một chuyện lớn như vậy, lại không một ai nói lại cho Trứng Gà biết.
Mọi người chỉ tỏ ra hết sức vui mừng, vì vậy mà Trứng Gà không cảm thấy vẻ thất lạc của Cố Tiểu Phù.
Tống phu nhân vừa mới tỉnh lại liền ôm chặt lấy Trứng Gà mà kêu can a thịt a.
Cố Tiểu Phù vừa chăm nom một già một trẻ lại vừa âm thầm lo lắng thay cho Lục Nguyên Sướng.
Suốt cả đêm, ngoại trừ mấy tên tiểu nhân của Tống gia, còn lại tất cả mọi người đều trắng đêm khó ngủ.
Cho đến khi trời tảng sáng, Tống Định Thiên mới dẫn theo Lục Nguyên Sướng hồi phủ.
"Vương gia, thế nào rồi?" Tống phu nhân lo lắng hỏi.
"Hoàng thượng lấy lý do là đang ngày tết, không thích hợp để dùng hình phạt, chỉ là phạt trừ một năm bổng lộc đối với A Nguyên.
Ngoài ra còn phải hướng về quần thần bày tỏ thái độ hối lỗi." Tống Định Thiên mỏi mệt nói.
"Như vậy thì rất tốt, sau này A Nguyên làm việc cũng phải hết sức cẩn ngôn thận hành.
Không nên lại để cho người ta nắm được nhược điểm." Tống phu nhân quan tâm khuyên nhủ.
"Tiểu tế nhớ kỹ."
Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù trở về nhà.
Vừa tới nơi Cố Tiểu Phù liền tự mình giúp Lục Nguyên Sướng thay y phục.
"Phù nương, ngươi đã phải chịu một đêm không ngủ rồi, đừng để mình mệt nhọc thêm nữa." Lục Nguyên Sướng ngăn Cố Tiểu Phù lại, để cho Bình Nhi hầu hạ việc tắm rửa.
Tắm rửa xong, chờ cho Bình Nhi lui ra, Cố Tiểu Phù mới hỏi: "Hoàng thượng đã không phạt nặng, vậy sao ngươi cùng cha phải vào cung suốt một đêm như vậy?"
"Ban đầu là do mấy cái đại thần cực lực khuyên răn hoàng thượng, muốn trị tội của ta thật nặng, nhạc phụ đã phải cùng bọn họ cự lý lực tranh.
Còn hoàng thượng thì vẫn ghi nhớ tình thân nên cũng không muốn trị tội, được như vậy cũng không uổng phí ít môi lưỡi.
Sau đó hoàng thượng cùng bọn ta thương nghị việc xuất chinh, nói đến chuyện này liền một mạch cho đến tận trời sáng." Lục Nguyên Sướng vừa uống chén trà nóng vừa mỏi mệt nói.
"Nhớ tình thân sao? Có thể thông cảm được sao?" Cố Tiểu Phù chuyển qua một bên người Lục Nguyên Sướng, tinh tế thưởng thức tư vị trong đó.
"Phù nương không cần phải lo ngại.
Bây giờ đang là thời khắc hoàng thượng cần phải dùng người.
Hắn đang muốn dựa vào ta để ngăn địch, vậy nên sẽ không dám làm hại.
Chỉ là..." Lục Nguyên Sướng trầm tư.
"Chỉ là, việc này vẫn là nhược điểm.
Bây giờ không để ý tới, đó là vì ngươi vẫn còn có giá trị lợi dụng.
Nếu như đến một ngày..."
"Phù nương, ta đã biết." Lục Nguyên Sướng đánh gãy lời của Cố Tiểu Phù, không muốn để cho nàng nói trắng rõ ra thêm nữa.
Cố Tiểu Phù có thể hiểu biết sâu về tình thế trong triều đình, việc này đối với Lục Nguyên Sướng mà nói thì đó là một sự giúp đỡ rất lớn.
Thế nhưng Lục Nguyên Sướng cũng không muốn Cố Tiểu Phù sa vào những chuyện như vậy quá sâu.
Nếu như sau này Chính Sóc Đế thật muốn diệt nàng, thì Lục Nguyên Sướng cũng hi vọng Chính Sóc Đế có thể vẫn còn nhớ tới tình thân mà đối với Cố Tiểu Phù mở ra một con đường sống.
Nhưng chuyện đã xảy ra hôm nay, thực là nháo quá lớn.
Thân quân của Lục Nguyên Sướng vào thành mà không gặp phải bất cứ trở ngại gì, có thể thấy được sức khống chế của cực kỳ mạnh mẽ của Trấn Bắc quân đối với kinh sư.
Việc này làm sao mà hoàng thượng lại không sợ sệt, không nghi kỵ cho được.
Có thể đoán trước được là sau việc này, quan chức trong quân sẽ xảy ra rất nhiều điều động.
Lần này Lục Nguyên Sướng đắc tội tàn nhẫn với Chính Sóc Đế, nàng cũng không cần phải tiếp tục do dự trước việc có nên quy ẩn hay không nữa.
Nếu như nàng vẫn cứ giao lại quân quyền, không chỉ có Chính Sóc Đế không tha cho nàng đã đành, mà chính là quần thần trong triều cũng là sẽ bỏ đá xuống giếng.
Nếu như đã bị bức ép đến vách núi, vậy thì cũng chỉ có thể đem thân ra mà chiến!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...