Trong Thôn Có Một Cô Nương

Khi gió lạnh đang gào thét trên bầu trời của thành Bảo An thì trước một cái lều của tướng quân nằm ở phía bắc bên ngoài thành Bắc, có hai người trẻ tuổi nắm chặt khí giới đối mặt nhau. Một người cầm trong tay một cái trường thương, một người cầm trong tay thanh đoản đao. Vì bên trong có khí lưu chuyển mà đao thương đều xuất hiện ánh hàn quang.

Vương Siêu nhìn khuôn mặt đầy vẻ bình tĩnh của Lục Nguyên Sướng mà có chút hoảng hốt. Từ ngày Lục Nguyên Sướng làm tuỳ tùng cho mình tới nay, quan hệ hai người khá là hòa hợp, vậy mà trước mắt lại đối chọi gay gắt như vậy, thật giống hệt cái ngày lần đầu tiên gặp nhau. Lúc đó, Lục Nguyên Sướng vẫn còn khá là nhỏ bé và yếu ớt, việc mình đối phó với hắn thật dễ như ăn cháo. Nhưng giờ khắc này, thông qua việc dùng khí thế thăm dò lẫn nhau, Vương Siêu phát hiện ra võ nghệ của Lục Nguyên Sướng lại tiến bộ không ít.

Lục Nguyên Sướng rất không muốn cùng Vương Siêu đối chiến, nhưng có một số việc không thể không làm. Nàng rất muốn có được cái đại ấn kia, mà một núi lại không thể chứa hai cọp. Đặc biệt là trong quân đội, cái cần nhất chính là sự phục tùng tuyệt đối. Lúc này mặc kệ là vì nguyên nhân nào khiến nàng phải lui bước cũng đều không thể nhận được từ Vương Siêu sự hỗ trợ, phục tùng thành tâm. Nếu chuyện như vậy xảy ra thì sẽ khiến cho các mệnh lệnh của nàng mỗi khi đưa ra chỉ có đẩy Trấn Bắc quân rơi vào tình cảnh rối ren mà thôi.

Tống Văn Bá có chút bận tâm nhìn hai người đang đối đầu kia. Nói thực lòng thì hắn cũng muốn giành giật một phen. Nhưng mà khi bàn về võ nghệ hay là mưu lược hắn đều không thể cùng hai người kia chống đỡ được. Nếu Tống Định Thiên đã lựa chọn Lục Nguyên Sướng, vậy thì hắn liền nghe theo Tống Định Thiên. Hắn là người sinh ra lớn lên ở kinh thành ra, tất nhiên là càng thấu hiểu tình cảnh đáng xấu hổ của Trấn Bắc quân lúc này. Nếu như Lục Nguyên Sướng có thể dẫn dắt Trấn Bắc quân đi ra khỏi cảnh khốn khó, vậy hắn liền buông tha việc mình có thể minh chính ngôn thuận kế thừa quyền lực, cam nguyện vì Lục Nguyên Sướng một lòng dốc sức.

Tống Định Thiên lại tỏ ra bình chân như vại. Hôm nay hắn không chỉ có vì Lục Nguyên Sướng mà gạt bỏ con trai cả cùng cháu trai của mình, mà giờ đây hắn còn muốn nhìn một chút sự quyết tâm, nhẫn tâm cùng dã tâm của Lục Nguyên Sướng.

Cho tới nay, mọi mưu kế của Lục Nguyên Sướng đều tỏ ra rất xuất sắc. Nhưng Lục Nguyên Sướng lại vẫn không phải là Đại tướng quân tốt nhất xứng đáng được tuyển chọn. Nàng không có dã tâm, không có chí tiến thủ. Làm người lại quá mức ôn hòa, thủ đoạn quá mức mềm yếu. Nàng giỏi mưu lược, nhưng không quen thủ đoạn. Nàng khuyết thiếu thứ cần thiết nhất để làm một Đại tướng quân: mạnh, lạnh, tàn nhẫn.

Hiện nay, những phẩm chất này đã bắt đầu chậm rãi phát sinh cùng biến hóa. Tống Định Thiên cũng không biết được là do tự thân hắn đã làm cho Lục Nguyên Sướng nảy sinh hứng thú đối với quyền lực, hay là cái ấn kia, thứ tượng trưng cho quyền lực, cùng sự tin tưởng của hắn đã thúc đẩy Lục Nguyên Sướng kiên định niềm tin đây.

"A Nguyên, nếu như ngươi thắng được ta thì ta sẽ tuân phục ngươi!" Vương Siêu lên thế, động tác cùng âm thanh xuất ra cùng một lúc, lao thẳng tới phía Lục Nguyên Sướng.

"Muốn đánh cứ đánh, không cần nhiều lời." Lục Nguyên Sướng một bước cũng không lui, nghênh tiếp mũi thương đang lao đến.

Trận đấu này Vương Siêu không thèm dùng chiêu thăm dò với Lục Nguyên Sướng, mà hắn làm như lần đầu tiên họ đã cùng nhau đối chiến vậy. Không có bất kỳ động tác thừa nào, chỉ một thức duy nhất, chính là "Phi Long truy hồn thương"!

Thức thứ nhất, huyễn ảnh thương! Chín chín tám mươi mốt thức tàn ảnh. Trong hư có thực, trong thực có hư, từng cái từng cái ảo ảnh màu vàng của thương đan dệt thành võng. Vương Siêu dùng cả mười phần công lực, những đường thương giống như ảo ảnh nhưng lại mang theo nội kình sắc bén, làm cho Lục Nguyên Sướng cảm nhận được một sức mạnh lớn lao khiến nàng không khỏi cảm thấy thấy ngột ngạt.

Lục Nguyên Sướng nghiêm mặt, vận khí vào lưỡi đao, hướng về một nơi mà nàng cảm nhận được có thứ đang ẩn dấu chém tới.

"Đing... "

Một âm thanh chói tai vang lên, Lục Nguyên Sướng ra một đòn. Đối với thức thứ nhất này, Lục Nguyên Sướng không hề có một chút nào cảm giác bị uy hiếp.


Vương Siêu lập tức hiểu được công lực của Lục Nguyên Sướng, thức thứ nhất này cũng chỉ là thăm dò thôi. Một thức bị phá, Vương Siêu dùng hai tay ra sức quay xoắn rồi nhanh chóng quay người lại.

Thức thứ hai, lãng tử hồi đầu.

Vương Siêu thuận thế phát lực. Động tác cực kỳ thành thạo, hướng tấn công cực kỳ tàn độc, nó hướng thẳng phía trái tim của Lục Nguyên Sướng mà lao tới. Tốc độ của hắn quá nhanh. Trong nháy mắt Lục Nguyên Sướng tê cả da đầu. Nàng cảm thấy phía sau lưng trở nên lạnh lẽo, phía trên người của nàng bị một lực rất mạnh ép vào, kim thương ở sát ngay phía sau lưng nàng! Thương thế bí mật mang theo gió lạnh xẹt qua làm rách da phía sau lưng nàng, một đường cắt qua mà không hề có một tiếng động phát ra.

Lục Nguyên Sướng không hề chú ý tới dáng vẻ chật vật của mình lúc này. Hai chân nàng phát lực, toàn thân nàng bay vọt lên, đoản đao hướng về bên cạnh người Vương Siêu hết sức chém tới. Cả về tốc độ cũng như cường độ hay là nội kình, so với Vương Siêu cũng không thể yếu hơn một phần.

Một quầng sáng phát ra. Tới thức thứ ba, Bá Vương thương.

Lục Nguyên Sướng cười nhạt, cười khổ, bất đắc dĩ mà cười. Rốt cục, cảnh tượng ngày trước lại lặp lại. Nửa đoạn thân thương bay ra quấn chặt lấy thân đoản đao, hàn quang nhờ khí lực mà phát ra từ từ mờ đi.

Lần thứ hai kim quang thoáng hiện là chính cái mũi thương truy hồn kia. Ngày trước nàng đã tiếp không được, lần này, nàng vẫn như cũ không cách nào tiếp được. Nàng vốn tưởng rằng lúc này mình đã có thể có đủ khả năng tiếp đỡ. Ngày đó, sau khi nhờ có lão lang trung mách nước thêm cho một chút, võ nghệ của Lục Nguyên Sướng lại đạt tới cảnh giới cao hơn. Nhưng mà, khi mũi thương thô bạo kia xông tới trước mặt, Lục Nguyên Sướng biết được mình sẽ tiếp không được.

Nếu đã tiếp không được, vậy thì liền trốn!

Năm ngón tay xòe ra, đoản đao tuột khỏi tay. Lục Nguyên Sướng vận khinh công, miễn cưỡng tránh thoát một đòn trí mạng.

Vương Siêu không có lại một lần nữa xuất kích. Hắn thu thế lại rồi đứng yên, nhìn Lục Nguyên Sướng tay không tấc sắt mà khinh thường nói: "Trước đây, khi ngươi tiếp không nổi thương của ta, ngươi còn dùng tay không để đánh lại ta, như vậy thì tuy bại còn vinh. Hiện tại, ngươi tuy toàn thân trở ra, nhưng cốt khí thì không còn sót lại chút gì."

Đối mặt với việc Vương Siêu nghiêm nghị chỉ trích, Lục Nguyên Sướng lại cười nhạt, nàng nói: "Còn ở trên núi xanh thì không sợ không có củi đốt. Chỉ cần ta còn sống sót, nhất định sẽ có ngày đánh bại được ngươi."

"Đúng là lời dối trá!"

"Đây không phải là dối trá, mà là biến báo!" Lục Nguyên Sướng thản nhiên nói.

Đã từng bạn tốt, vậy mà bây giờ lại đối chọi gay gắt. Vừa có tranh giành quyền lực lại vừa có niềm tin khác biệt. Vương Siêu là một hán tử có cách hành xử quang minh chính đại, trên chiến trường luôn luôn đối mặt mà đánh đến cùng. Còn Lục Nguyên Sướng, sau khi đã trải qua bao cơn mưa gió, nàng đã hiểu ra được rằng có thể chịu nỗi đau nhẫn nhục nhất thời để đổi lấy một đời bình an.


"Được rồi!" Tống Định Thiên không muốn hai người chỉ vì chuyện hôm nay mà trở mặt thành thù, hắn nói: "Nếu như muốn liều mạng để tranh cái thắng bại thì hai ngươi lại đánh tiếp đi. Nếu không đánh nữa thì trở về trướng nghỉ ngơi. Bây giờ đại ấn này tạm thời sẽ để lại nơi này của lão phu. Sau này ai có thể trước mặt của lão phu mà chứng minh được năng lực của mình thì lão phu liền đem ấn giao cho người đó."

"Hừ!"

Vương Siêu lạnh lùng hừ lên một tiếng. Hắn đem đoản đao của Lục Nguyên Sướng ném xuống đất rồi hất đầu trở về lều trại của mình. Còn Lục Nguyên Sướng, sau khi nhặt lại thanh đoản đao của mình lên rồi hướng về phía Tống Định Thiên hành lễ, cũng không hề có một tiếng động mà thối lui.

"Cha, hai người bọn họ có thể sẽ làm..."

"Không đâu! Bọn họ đều là người trung thực."

Gió ấm kéo tới, tuyết bắt đầu tan rã, cả vùng đất rộng lớn dường như trở nên thoải mái hơn. Cành cây bắt đầu nảy mầm non, trên đó xuất hiện giọt sương óng ánh màu xanh nhạt. Trong ngút ngàn tầm mắt có những vệt màu phấn hồng, màu vàng nhạt, màu lam nhạt, thoang thoảng mùi cỏ non thơm ngát trộn lẫn với mùi bùn đất. Tất cả chậm rãi bay lên, khuếch tán vào trong ngọn gió, lướt qua đất ruộng vừa mới được cày lên, mơn trớn tà áo mới vừa được giặt sau khi đón xuân về, xuyên qua song cửa sổ phai màu, xâm nhập trong mũi của mọi người.

Đây là hương vị của mùa xuân.

Bà địa chủ Cố Tiểu Phù của Lục gia mang theo con gái của mình là Trứng Gà, dẫn theo hai con lang, được một trăm thân quân hộ vệ cùng với vị quản gia đang rất cao hứng mà trở về.

Chuyến này có thể coi là thắng lợi trở về, Lục gia đã chiếm cứ được tất cả đất ruộng các nơi của huyện Lâm Xuyên. Ruộng nước, ruộng cạn, vùng núi đếm mãi không hết. Đối với một người từ nhỏ dựa vào đất mà sống như Cố Tiểu Phù mà nói, nàng có sự gắn bó sâu sắc với thổ địa, bây giờ, cuối cùng được từng cái từng cái khế đất thỏa mãn tâm nguyện của nàng trong nhiều năm qua.

Sau khi trở lại Lục phủ, Cố Tiểu Phù cũng chỉ nghỉ ngơi một ngày rồi mang theo rất nhiều sản vật núi rừng cùng tiểu khuê nữ đi tới nhà mẹ đẻ để vấn an.

"Ôi, Nghi nhi, cuối cùng thì ngươi cũng đã trở về. Nếu như ngươi vẫn chưa chịu về, mẹ thật muốn đích thân đi tới tận thôn để đem ngươi trở về đây." Tống đại tẩu trêu ghẹo nàng.

"Đại tẩu, lần này ta mang tới một số đặc sản rất ngon được lấy từ trong núi, ngươi sẽ không thích ăn có phải không?" Cố Tiểu Phù cũng không kém phần mà trêu lại. Khí trời rất tốt, tâm tình tự nhiên cũng trở nên rất tốt đẹp, làm nguôi bớt nỗi nhớ nhung khi Lục Nguyên Sướng đang phải đi chinh chiến. Cố Tiểu Phù nặn nặn tệp giấy dày dặn trong lòng, chỉ cảm thấy nhiệt tình mười phần.

Tống Đại tẩu nghe ra ý nghịch ngầm của Cố Tiểu Phù, nàng không khỏi cảm thấy có lúc tiểu cô nhà mình cũng có chút bướng bỉnh. Dù sao thì tuổi tiểu cô nhà mình cũng còn nhỏ, thường ngày cũng chỉ là ngụy trang cho có vẻ là người chững chạc trưởng thành, mà bản tính ít nhiều vẫn còn mang theo một chút tính khí trẻ con.


"Mẹ, chúng ta sẽ phải thật cẩn thận nha, vì hôm nay Nghi nhi mang theo tới những hai xe vật thập. Vốn có câu là không vì luyến tiếc hài tử mà không quàng tới lang, Nghi nhi bỏ ra vốn lớn như thế này, sợ là cầu chúng ta làm đại sự đây!" Tống Đại tẩu lại tiếp tục trêu đùa với Cố Tiểu Phù, nàng nói mà mình cũng cười ra thành tiếng.

"Mẹ, ngài xem Đại tẩu bắt nạt con này. Làm khuê nữ dĩ nhiên là phải hướng về nhà mẹ đẻ. Mà là dù có đem Lục gia chuyển thành của nhà chúng ta thì nói không chừng Đại lang cũng đâu có làm được cái gì." Cố Tiểu Phù vừa làm nũng vừa cùng Trứng Gà cướp cái ôm ấp của Tống phu nhân.

Thực ra Tống phu nhân đã sớm biết từ trước việc Cố Tiểu Phù đem một phần lớn đồ cưới để mua ruộng tốt, tất nhiên là cũng hiểu được ý đồ của nàng. Và nàng cũng chỉ biết tán thưởng khuê nữ là một người hiền thê lương mẫu, thật là quá hời cho tiểu tử Lục gia kia. Dù sao bây giờ nàng cũng còn biết kéo ít thứ về nhà mẹ đẻ, như vậy cũng còn tạm được. Tính sơ hai xe sản vật núi rừng được kéo tới này cũng cho thấy Cố Tiểu Phù đã mang không biết bao nhiêu là thứ tốt trở về đây.

"Nghi nhi đừng giận, Đại tẩu cũng chỉ là trêu chọc ngươi một chút mà thôi. Nàng thương ngươi bao nhiêu còn chưa đủ đâu." Tống phu nhân vừa vỗ về bàn tay trắng nõn nà của Cố Tiểu Phù vừa khuyên nhủ.

Tính ra tuổi của Tống Đại tẩu cũng sắp làm được mẹ của Cố Tiểu Phù, nên dĩ nhiên là cũng rất đau lòng nàng. Bởi thế mà khi Tống phu nhân vừa dứt lời Tống đại tẩu liền để nha hoàn thiếp thân đem một cái tráp tinh xảo đưa cho Cố Tiểu Phù.

"Đại tẩu?" Cố Tiểu Phù không hiểu hỏi.

"Đây là đồ trang sức kiểu mới của phương nam, vừa tới vài ngày trước đó. Ta nhìn thấy nó rất thích hợp với cô gái trẻ, nên đã giữ lại đây cho ngươi. Ngươi hãy nhìn thử xem, thấy có yêu thích hay không?" Tống Đại tẩu từ ái nói với nàng.

"Đại tẩu, ngài cứ giữ lại mà dùng cho mình. Trước đây mẹ cũng đã cho ta nhiều đồ tốt rồi, không cần phải cho ta nữa. Ta cũng đeo không được nhiều thứ như vậy." Cố Tiểu Phù xem cũng chưa xem đã vội vàng từ chối. Nàng là người đã từng va chạm xã hội, chỉ nhìn cái tráp liền biết đó là đồ trang sức cực kỳ quý trọng.

"Ta cũng sắp làm một cái bà bà rồi, còn đeo những này để đua tranh sắc đẹp với cô dâu nhỏ các ngươi hay sao? Mau nhìn xem, nếu là không thích thì để ta cho thợ làm kim hoàn sửa lại." Tống Đại tẩu kiên trì thuyết phục.

Cố Tiểu Phù ngờ vực mở cái tráp ra, trong nháy mắt chỉ thấy đầy ánh hào quang phát ra. Đó là bộ trang sức hình ba con chim phượng làm bằng vàng ròng biết gật đầu trông hết sức sinh động. Trên mắt của ba con phượng khảm nạm ba viên bảo thạch cùng một kích cỡ, cùng một màu sắc. Ba viên bảo thạch to chừng quả trứng chim cút trứng, cực kỳ hào hoa phú quý. Mà tinh xảo nhất là ở chỗ, chính là bộ đuôi của ba con phượng, vàng ròng nhìn như thô mà thực ra lại rất tinh tế, ở phần đuôi thì so với tóc lại còn tinh tế hơn. Nhưng bề ngoài cũng không phải chỉ một màu bóng loáng, mà là được chế tạo thành từng tia một theo hình xoắn ốc, làm cho ba con phượng trông rất sống động, lấp lánh tia sáng. Ba con chim phượng bất động nhưng hào quang lấp lánh, nếu như đội lên trên đầu hẳn là mỗi bước nở một bông sen, từng con phượng vĩ từ từ đung đưa, hẳn sẽ là hào quang tỏa sáng.

"Đại tẩu, cái này... cái này quá quý trọng, ngài giữ lại đi thôi. Gia nhi cũng sắp cưới vợ tới nơi rồi, đến lúc đó ngài cho người vợ của Gia nhi làm lễ ra mắt chẳng phải là tốt hơn hay sao." Cố Tiểu Phù khéo léo từ chối.

"Vợ của Gia nhi ta đã có sắp xếp, cái này là đưa cho ngươi. Nếu mà yêu thích thì cứ nhận lấy là được rồi." Tống Đại tẩu kiên trì nói.

"Nghi nhi, không nên cùng Đại tẩu ngươi khách sáo như vậy. Ta là người trong nhà, nếu sau này Đại tẩu có việc ngươi chỉ cần tận tâm giúp đỡ là được rồi." Tống phu nhân khuyên nhủ.

Cố Tiểu Phù do dự mãi, cuối cùng cũng tiếp nhận cái lễ rất nặng kia của Tống Đại tẩu. Ngoài Tống Đại tẩu, Tống Nhị tẩu cùng Tống Tam tẩu cũng làm như đã hẹn nhau từ trước vậy, đều cẩn thận đưa cho Cố Tiểu Phù những món đồ trang sức quý báu. Đồ vật do Tống Nhị tẩu đưa chính là chuỗi Phật châu làm từ gỗ đàn hương, Tống Tam tẩu đưa chính là một bộ đồ trang sức đầy đủ bằng vàng ròng.

Nếu như chỉ có Tống Đại tẩu làm như vậy, Cố Tiểu Phù sẽ không suy nghĩ nhiều. Vậy nhưng việc cả ba phụ nhân Tống gia cũng làm như vậy, riêng Tống phu nhân lại còn lén lút nhét vào tay Cố Tiểu Phù mười ngàn ngân phiếu. Điều này làm cho Cố Tiểu Phù không thể không suy nghĩ nhiều. Nàng nghĩ tới nghĩ lui rồi cũng đoán ra được, chỉ vì mình đã dùng đồ cưới để mua đất, người nhà mẹ đẻ sợ mình phải chịu oan ức, nên đã dùng cái phương thức không giống ai thế này để trợ cấp cho mình mà thôi.


Cảm động sao? Phi thường cảm động. Đây là biểu lộ chân tình, dùng đồ trang sức quý báu để ký thác cái tình thân sâu nặng. Bọn họ đều không giống như Cố gia chỉ biết đòi hỏi phải báo đáp lại cảm tình. Cố Tiểu Phù vốn là người không coi trọng tiền bạc, nhưng nàng rất nặng tình nghĩa. Tống gia làm như vậy lại càng làm cho lòng trung thành của nàng đối gia đình thêm sâu sắc.

Dùng xong bữa trưa, Cố Tiểu Phù bồi tiếp Tống phu nhân đi nghỉ. Sau khi hai người nói xong chuyện phiếm về việc trong nhà, Cố Tiểu Phù đem cuốn sổ đã ghi chép mọi mưu tính mà mình phải mất nhiều ngày mới làm ra được đưa cho Tống phu nhân: "Mẹ, ngài giúp ta xem một chút, như thế này thì đã thỏa đáng hay chưa."

Tống phu nhân nghi ngờ mở ra xem mọi ghi chép trong đó. Nàng mới chỉ liếc mắt nhìn đã cảm thấy không thể tin nổi nên vôi ngồi dậy cẩn thận xem lại, càng xem vẻ mặt càng trở nên nghiêm nghị.

Đóng cuốn sổ lại, Tống phu nhân nghiêm túc hỏi: "Nghi nhi, ngươi đây là có ý gì?"

Cố Tiểu Phù cũng đứng dậy rồi nói với nàng: "Mẹ, ngươi cũng đã biết được, Đại lang theo cha đánh trận, dù sao cũng phải chiêu mộ thêm một ít tư binh. Nội lực của Lục gia quá mỏng, nếu như không có triều đình cấp cho thì có thể dưỡng nổi được mấy người? Quan hệ giữa chúng ta cùng triều đình sợ là càng ngày sẽ càng căng thẳng hơn. Đến lúc đó nếu như triều đình ngừng cấp quân lương cho Trấn Bắc quân, nhất định là Đại lang sẽ không chịu đựng nổi. Ta tính toán là đến lúc đó ngay đến cả cha sợ là cũng vì chuyện tiền lương cho quân lính mà phát sầu. Cha cùng Đại lang lại đang ở phía trước đánh trận, làm sao họ cùng một lúc lo được những thứ này? Mấy ngày nay ta ở trong huyện mua đất chính là vì dự định cho ngày sau của Trấn Bắc quân chúng ta."

Tư binh cũng có thể ăn quân lương, chỉ cần chuyển sang thành quân tịch là có thể. Tuy rằng triều đình phát tiền lương không nhiều, nhưng cũng là một bút khởi nguồn. Nếu như mất đi phần này, không chỉ có tư binh, chính là phủ binh* cũng không còn tiền lương. Đến lúc đó hoặc là giải tán cho trở về làm ruộng, hoặc là tự mình phải chi ra. Mà mặc kệ là người nào, Tống Định Thiên đã không cách nào làm được thì Lục Nguyên Sướng lại càng không làm được.

Gia có vợ hiền, như có bảo vật, trường hợp này chính là Cố Tiểu Phù. Tống phu nhân khiếp sợ với việc khuê nữ vốn lớn lên ở nơi hương dã mà lại có được ánh mắt nhìn xa trông rộng như thế. Điều làm cho nàng càng vui mừng chính là, Cố Tiểu Phù không giống như mọi phụ nhân bình thường khác mỗi khi phu quân lên tiền tuyến, hoặc là họ ở nhà sống mơ mơ màng màng, hoặc là than tiếc cho bản thân. Mà nàng lại ở phía sau, vì người phía trước tự tạo dựng cho mình một thế lực mạnh mẽ, làm thành chỗ dựa vững chắc cho họ.

* Phủ binh: Binh lính của chính phủ, của triều đình.

Những gì Cố Tiểu Phù viết lên trong quyển sổ nhỏ của mình thì bản thân Tống phu nhân cũng đã tự tay âm thầm làm. Có được như vậy là nhờ nàng đã bồi tiếp Tống Định Thiên trải qua mưa gió mấy chục năm mới tích lũy được kinh nghiệm cùng nhạy cảm chính trị. Hiện nay Cố Tiểu Phù vốn là một người đơn thuần, vậy mà lại cũng có dự định như vậy, làm sao Tống phu nhân lại không mừng rỡ cho được?

"Nghi nhi đã làm rất tốt. Nương thấy ngươi làm như vậy là rất đúng." Hiện tại Tống phu nhân đang tự oán hận mình, nếu như năm đó Cố Tiểu Phù không bị thất lạc mà được mình tự tay giáo dục thì hẳn là sẽ thành phong hoa tuyệt đại.

"Mẹ, Nghi nhi chỉ muốn làm chút chuyện mà thôi. Cha cùng Đại lang đem mệnh của mình ra tranh đấu để cho ta có được cuộc sống bình yên, nên ta không thể ngồi mát ăn bát vàng được." Lời Cố Tiểu Phù mộc mạc mà làm cho tâm tình của Tống phu nhân phức tạp đến tột đỉnh.

Mẹ con đồng lòng đối với việc này vậy nên mỗi người lại xuất ra một mưu kế riêng, khi đi ngủ cũng vẫn không ngừng cùng nhau cẩn thận trù tính. Vì vậy mà cả hai đã cùng bổ sung cho nhau, cùng làm sáng tỏ không ít chuyện. Hai mẹ con phải mất đến vài ngày sau mới quyết định phương hướng, sau đó cùng nhau bắt tay ngay vào công việc.

Việc này, cần phải có một người nam tử đứng ra, mà rảnh rỗi nhất chính là Tống Văn Quý, hắn là ứng cử viên sáng giá nhất. Tống Văn Quý là cái người hỗn đản, là tên du côn, đồng thời, hắn cũng là một người rất thông minh. Trải qua những gì đã và đang xảy ra, hắn sâu sắc cảm nhận được cảm giác nguy hiểm. Cái cảm giác này, nếu còn ở kinh sư phồn hoa kia hắn mãi mãi cũng sẽ không cảm nhận được.

Người mẹ hắn tối tôn trọng cùng ấu muội hắn thương yêu nhất xin hắn đứng ra, dĩ nhiên là hắn không nói hai lời mà đáp ứng ngay. Bởi vì đây là vấn đề trọng đại, Tống Văn Quý thay đổi vẻ lười nhác bất kham ngày xưa, bắt đầu nghiêm túc làm việc. Những phẩm chất tốt đẹp của Tống gia vẫn được truyền thừa, Tống Văn Quý dĩ nhiên cũng có. Trước kia chỉ vì chưa tới thế ngàn cân treo sợi tóc, nên hắn không muốn làm mà thôi. Hiện nay chính kinh ban sai, những thủ đoạn giao tiếp xuất sắc bắt đầu có đất dụng võ. Cửa hàng của Tống gia, ruộng của Lục gia, cây bông tự mình chọn, gỗ tự mình lựa. Nào muối nào sắt, làm sao có được giá cả thấp mà chất lượng tốt. Từng việc từng việc, mỗi loại đều được mẹ con ba người cùng nhau mưu tính mà thuận lợi triển khai.

Tống gia hưng trí hướng về vinh quang, Lục gia quật khởi tư thế sắc bén không đỡ nổi, đúng vào giờ phút như thế này, phía trước lại truyền đến tin dữ.

Trấn Bắc quân đại bại! Sĩ quan phụ tá trung quân Lục Nguyên Sướng, tướng quân tiên phong Vương Siêu bị mật phục, người bị thương nặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui