Khi Lục Nguyên Sướng vừa tiến vào phòng khách, rất nhanh Hàn Thư Huyên nhận ra trên người Lục Nguyên Sướng nồng đậm mùi rượu. Nàng không biết tại sao hiện tại đã là giữa đêm khuya, lại đã uống nhiều như vậy rồi vậy mà Lục Nguyên Sướng vẫn chạy đến nơi này của mình. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Lục Nguyên Sướng không tốt lắm, nàng liền đoán hẳn là do hôm nay có người xông vào tiểu viện khiến cho người này không vui.
Hàn Thư Huyên đến tiểu viện này đã được gần một tháng, từ đó đến nay Lục Nguyên Sướng vẫn chưa một lần bước chân đến nơi đây. Ngoại trừ việc phái người canh gác, bảo vệ tiểu viện ra, những chuyện còn lại đều do Cố Tiểu Phù chăm nom. Nếu nói về cảm tình Hàn Thư Huyên đối với Lục Nguyên Sướng, bản thân nàng cũng không nói rõ ra được, chỉ cảm thấy những khi ở bên người này mình sẽ luôn có cảm giác an toàn. Đặc biệt là hôm nay, sau khi nàng đã bị dọạ đến kinh sợ, người này cũng đã tới xem nàng, như thế đã là vô cùng tốt.
"Tướng quân, xin mời dùng trà. Ta sẽ sai người đi nấu canh giải rượu cho ngài." Hàn Thư Huyên ngập ngừng nói.
Lục Nguyên Sướng nâng chén trà lên, nhấp môi một cái, nàng phát hiện thấy nước trà đang ấm liền biết Hàn Thư Huyên hữu tâm. Vì nàng uống rượu đã nhiều nên bây giờ thấy khát, nên liền uống một hơi cạn sạch. Chén trà này vừa có mùi thơm ngát lại có cả vị cay, vị đắng hòa quyện. Nó cũng giống như tâm tình của nàng lúc này vậy, không tên, và thật phức tạp.
"Ngươi ngồi xuống đi. Đêm đã khuya rồi mà ta vẫn mạo muội đến đây, ngươi không để ý chứ." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói.
"Ta sao lại phải để ý? Ta thấy quần áo của tướng quân có rượu rơi vào, không bằng để ta giúp tướng quân thay đi?" Hàn Thư Huyên cảm thấy mình nên hận Lục Nguyên Sướng thì mới đúng, thế nhưng vừa nhìn thấy người này, mọi sự thù hận trong lòng liền tự nhiên biến mất. Ngược lại, chỉ muốn đối xử với người này tốt hơn một chút.
"Sao? Nơi này mà ta vẫn có thể đổi quần áo được hay sao?" Lục Nguyên Sướng nhíu mày hỏi.
"Thời gian nhàn hạ của ta rất nhiều, vì vậy mà tự tay cắt may lấy." Hàn Thư Huyên trở về trong buồng, tìm một cái áo khoác màu xanh nhạt.
Lục Nguyên Sướng nhìn thấy quần áo, liền biết là Hàn Thư Huyên đã để tâm làm. Màu sắc, vật liệu được lựa chọn cẩn thận, đường may công phu, tất cả đều vô cùng tốt. Nhưng không hiểu sao càng xem cái áo khoác này, trong lòng nàng lại càng cảm thấy khó chịu.
"Không cần đâu, ta ngồi một chút rồi sẽ về ngay. Ngươi cũng không cần phải lo lắng, ngồi xuống đi." Lục Nguyên Sướng chỉ cái ghế đối diện mình, ra hiệu cho Hàn Thư Huyên ngồi xuống, sau đó lại cho hạ nhân đều lui hết ra ngoài.
Hàn Thư Huyên giúp Lục Nguyên Sướng rót trà, nhu thuận ngồi xuống ở chỗ ngồi Lục Nguyên Sướng vừa chỉ. Nàng phát hiện ra, so với lúc trước, hiện tại Lục Nguyên Sướng đã trở nên thành thục hơn rất nhiều. Dường như việc có hài tử đã làm cho người này cũng trưởng thành thêm không ít. Nàng nghe Nhuận nương nói, hài tử trông rất giống Lục Nguyên Sướng. Hàn Thư Huyên rất muốn đi Lục phủ nhìn một chút, có điều vì thấy Lục Nguyên Sướng không thích sự có mặt của mình nên nàng không dám đi.
"Hôm nay có kẻ xấu tới quấy rối, đã để ngươi bị kinh sợ rồi." Lục Nguyên Sướng uống xong hai chén trà thì có cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Bây giờ nàng nhìn thấy Hàn Thư Huyên nhu nhược như vậy, trong lòng không khỏi có cảm giác thương tiếc.
"Có tướng quân ở đây, ta không sợ." Hàn Thư Huyên nói.
Hiện nay Lục Nguyên Sướng không còn là cái người của những ngày còn ở thôn Lạc Khê, cái gì cũng không hiểu nữa. Bây giờ đối mặt với Hàn Thư Huyên, trong lòng nàng hoàn toàn sáng tỏ, tuy lần trước mình đã nói lời hung ác với cô gái này, vậy nhưng tình cảm của người này đối với mình vẫn chưa hết. Hàn Thư Huyên rất đẹp, ngũ quan tinh tế, ngực đầy eo nhỏ, da dẻ trắng mịn. Hiếm có nhất là toàn thân nàng toát ra phong độ của người trí thức, toả ra một cảm giác thật ấm áp. Cũng khó trách khi Tống Văn Quý vẫn luôn đối với nàng để bụng để rồi không tiếc vừa đấm vừa xoa ép mà mình phải nghe theo lời hắn.
"Huyên nương, ngươi là người pha trà thật ngon, làm được quần áo rất đẹp, lại tinh thông cầm kỳ thư họa, là một thiếu nữ tuổi thanh xuân như hoa như ngọc vậy. Vậy ngươi còn có dự định gì cho mình trong tương lai hay không?" Hôm nay xem như là Tống Văn Quý đã cho Lục Nguyên Sướng một lời nhắc nhở. Đem Hàn Thư Huyên với thân phận không minh bạch mà thu xếp ở tiểu viện như vậy, cũng không thoả đáng.
"Ta sẽ ở trong khu nhà nhỏ này mà qua ngày đoạn tháng thôi." Hàn Thư Huyên nói, trong giọng nói không khó để nhận ra nét nhàn nhạt ưu thương.
"Trong nhà ngươi còn có thân thích hay không? Nếu muốn đi, ta sẽ phái người hộ tống ngươi đi đến nơi đó thật ổn thỏa." Lục Nguyên Sướng nói.
"Gia phụ thân phạm trọng tội, đã liên lụy đến không ít người, cho dù còn có chút thân bằng bạn tốt thì cũng đối với Hàn gia ta mà tránh như rắn rết. Ta sẽ không thể đến những nơi đó mà nương tựa được." Lời ấy cũng không phải là Hàn Thư Huyên cố ý nói quá lên mà là thực tế. Một ít tộc nhân thân cận thì đã sớm bị lưu vong, xa hơn một chút, thì cũng phải ăn nhờ ở đậu. Còn không bằng ở lại trong tiểu viện này mà sống qua ngày.
Có điều Lục Nguyên Sướng lại hiểu lầm Hàn Thư Huyên. Nàng còn tưởng rằng người này vẫn còn hi vọng vào mình, mong được mình châm chước một phen. Vì vậy nàng quyết định cùng Hàn Thư Huyên nói cho rõ ràng. Nàng thận trọng nói: "Huyên nương, ngươi nên biết rằng, cho dù không có Phù nương thì ta cũng sẽ không cưới ngươi."
Hàn Thư Huyên nghe nói như vậy trong lòng lập tức liền trở nên bi thương. Người này vẫn luôn cho mình đã xem Cố Tiểu Phù là cản trở to lớn nhất của mình. Nếu Lục Nguyên Sướng vẫn luôn nói như vậy về, nàng làm sao lại đồng ý được đây: "Tướng quân không thích ta là được rồi, tội gì vẫn còn phải bắt nạt ta như vậy."
"Ngươi rất tốt, thật sự rất tốt. Ta từng nghĩ, nếu đổi là người khác, thì hẳn là họ sẽ đem ngươi như châu như bảo mà nâng trong lòng bàn tay che chở, nhưng ta lại không thể." Lục Nguyên Sướng rất là cảm khái. Nàng nói tiếp: "Người khác vẫn cho rằng ta là người đã cứu vớt Phù nương, là ta đã cho Phù nương có được cuộc sống thật tốt. Mọi người bên ngoài còn nói Phù nương thê bằng phu quý, chim sẻ biến phượng hoàng. Nhưng mà người ngoài làm sao biết, kỳ thực Phù nương mới chính là người đã cứu vớt ta."
Hàn Thư Huyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng phát hiện ra sắc mặt Lục Nguyên Sướng lúc này cực kỳ nghiêm túc, tựa hồ như muốn nói cho nàng biết một chuyện vô cùng trọng yếu.
"Ta ba tuổi thì mất cha, tám tuổi tang mẹ. Thuở nhỏ cơ khổ, toàn dựa vào người nhà họ Dương trông chừng. Lục gia ở thôn Lạc Khê được xem là giàu có bậc nhất, người cả thôn đều ước ao với cảnh sống không lo ăn mặc của ta. Nhưng thân là người nhà họ Lục, ta lại cảm thấy những thứ này không là gì cả. Ta mệnh phạm Thất sát, không bằng không hữu. Người trong thôn vừa thấy ta đã né tránh từ xa, xem ta như là ôn thần. Tựa hồ chỉ tới gần một chút thì sẽ đem tai họa đến cho nhà bọn họ ngay lập tức. Mà trong thôn, hễ cứ mỗi lần xảy ra thiên tai thì ta lập tức lại không thể tránh khỏi việc bị mọi người biến thành đối tượng để họ phát tiết. Trước mặt ta thì bọn họ không dám nói gì, nhưng lại sau lưng lại chỉ trích, nghị luận mãi không hết. Ta vô lực phản bác, nên chỉ biết đem cuộc sống mình đóng kín phía sau cánh cổng."
"Ban ngày, ta thường chạy lên núi. Có lúc săn thú, có lúc chỉ là bắt con thỏ hay chó săn chỉ là để đùa chơi, hoặc là ôm sóc xem trong ngọn núi mây mù biến ảo vô thường. Bởi vì ta không có bằng hữu, chỉ có sinh vật mới sẽ không dùng ánh mắt khác thường để nhìn ta. Đến buổi chiều, trở lại ngôi nhà lạnh lẽo yên tĩnh, gian nhà to lớn nhưng chỉ có ta một mình. Những khi đọc sách mệt mỏi, ta sẽ quay về bài vị cha mẹ để nói chuyện. Có lúc đơn giản chỉ là dựa vào bàn để ngủ, cứ cho là cha mẹ vẫn đang làm bạn với ta."
"Huyên nương, ngươi từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, người hầu quay chung quanh, nên sẽ không hiểu cái gì gọi là cô tịch. Tư vị khi phải ở một mình thật sự là rất khó chịu. Cánh cửa Lục gia vĩnh viễn bị đóng chặt, đồng thời với đó, còn có trái tim của ta nữa."
Hàn Thư Huyên nghe cái giọng nói ôn hòa, xa xôi kia mà yên lặng rơi lệ. Nàng không thể nào tưởng tượng ra được còn có một cuộc đời như thế. Càng không thể tin được cái người trước mặt với vẻ mặt đầy đau thương này, là cái dũng tướng đầy vẻ tự tin dưới ánh mặt trời, dũng cảm không sợ chết ngoài sa trường lại phải trải qua những ngày cô đơn như thế.
"Huyên nương, ngươi có biết không, Phù nương là người đầu tiên gõ vào cánh cổng của Lục gia, là người đầu tiên bước chân vào ở Lục gia. Người của toàn thôn đều nói Phù nương thật may mắn, sau khi đến Lục gia thì không phải lo ăn mặc, không bị đông lạnh cũng không phải chịu đói. Bọn họ nói ta ngốc, vứt đi hai mươi lượng bạc chỉ để mua về một vị phụ nhân. Nhưng bọn họ lại không biết, kỳ thực trong lòng ta nhờ đó mà cao hứng biết bao nhiêu."
"Cơm lúc nào cũng nóng, quần áo thơm tho, trong nhà luôn sạch sẽ. Khi uống rượu sẽ có người khuyên uống ít đi, trời lạnh sẽ có người vì ta may áo. Buổi sáng khi ta ra ngoài săn thú có người sẽ đưa ta tới cửa, nhắc ta cẩn thận an toàn. Chạng vạng trở về nhà, từ xa xa nhìn đến là thấy được ống khói nhà mình đã bốc khói. Khi ta bước vào phòng, người kia sẽ ở vừa hầu hạ ta rửa mặt lại vừa nói với ta những chuyện xảy ra trong thôn. Huyên nương, không biết ngươi có rõ ràng hay không, cái cảm giác này, chính là nhà. Ta một mình cô đơn sinh sống ròng rã đã mười năm, là Phù nương đã lôi ta từ tận đáy vực sâu của cô đơn lên, cho ta ngôi nhà ấm áp. Cũng là Phù nương, dùng sự kiên trì cùng nhu tình của nàng, để ta biết được ta cũng được người khác quan tâm. Là nàng dạy dỗ ta làm thế nào để mở rộng cánh cửa tâm hồn đi yêu một người khác." Lục Nguyên Sướng nói được một lúc thì vành mắt đỏ lên. Tuổi thơ của nàng quá mức không dễ dàng, mà tuổi ấu thơ của Cố Tiểu Phù lại càng gian khổ. Các nàng đã cùng cứu giúp đối phương, nếu biến thành người khác sẽ không bao giờ có thể được như vậy.
Lục Nguyên Sướng êm ái nói, còn Hàn Thư Huyên lại cực kỳ xúc động. Nhìn qua thì có vẻ như chỉ là chuyện về cuộc sống bình thản nơi thôn nhỏ, những chuyện nhà bình thường vặt vãnh, nhưng lại để cho Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù một lòng tin tưởng dựa vào nhau. Cuối cùng Hàn Thư Huyên cũng đã hiểu ra vì sao Lục Nguyên Sướng tán thưởng mình, thương tiếc cho mình, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối lại chỉ có Cố Tiểu Phù. Ngay cả một góc nho nhỏ cũng không có cho nàng. Con tim của Lục Nguyên Sướng quá nhỏ, Cố Tiểu Phù đã phải mất rất nhiều công phu mới tạc ra được một lỗ nhỏ, chui vào. Nó không chứa được thêm bất kỳ một ai nữa.
"Huyên nương, chớ khóc. Cuộc sống khổ cực ấy từ lâu đã là quá khứ. Ta như vậy mà ngươi cũng vậy. Ta là người con trai độc nhất trong nhà, không anh chị em, nếu ngươi đồng ý ta sẽ nhận ngươi làm muội muội. Cuộc sống của ngươi sau này sẽ có ta thay ngươi an bài, nhất định sẽ không để cho ngươi bị kẻ xấu bắt nạt." Lục Nguyên Sướng nhìn Hàn Thư Huyên nước mắt như mưa mà cảm khái nói. Hàn Thư Huyên là một cô gái rất tốt, chỉ là số khổ một chút.
Khi Hàn Thư Huyên nghe thấy Lục Nguyên Sướng nói muốn nhận mình làm muội muội thì cảm khái vạn ngàn. Mệnh của nàng tuy khổ, nhưng là trong bất hạnh gặp vạn hạnh, đó là gặp được Lục Nguyên Sướng. Cái người vốn không quen diễn đạt bằng ngôn từ này, hôm nay dựa vào men rượu để dốc bầu tâm sự với mình. Có thể nói từ đầu đến cuối, Lục Nguyên Sướng đều dùng phương thức riêng của mình để bảo vệ nàng.
Người này vốn là một người thiện lương!
"Đại ca, tiểu muội ngày xưa đã không hiểu chuyện, bây giờ cảm thấy trong lòng cực kỳ xấu hổ." Hàn Thư Huyên đứng dậy rồi quỳ gối trước mặt Lục Nguyên Sướng. Vì việc mình đã từng căm hận đối với người này mà cảm thấy tự trách.
"Trên đất rất lạnh, nhanh đứng dậy đi thôi. Ngươi đã gọi ta một tiếng đại ca, vậy ta sẽ đem ngươi làm thân muội để đối xử. Hôm nay Tống Văn Quý đại náo tiểu viện, vì vậy để ngươi ở lại nơi này đã không còn thích hợp nữa. Đợi đến ngày mai ta cùng Phù nương nói chuyện rồi sẽ cho nàng làm chủ đưa ngươi tiếp về Lục phủ. Ta muốn nhìn xem, còn có tên súc sinh nào không biết xấu hổ dám tìm đến để ức hiếp ngươi nữa hay không." Lục Nguyên Sướng đưa tay nâng Hàn Thư Huyên dậy. Khi nói đến Tống Văn Quý nàng nói bằng cái giọng nghiến răng nghiến lợi.
"Ta sẽ hoàn toàn nghe theo sắp xếp của đại ca, đại tẩu." Hàn Thư Huyên thuận thế đứng dậy, dùng ánh mắt thật nghiêm túc để nhìn Lục Nguyên Sướng. Tơ tình khó dứt, nhưng khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán. Hãy để cho nàng một lần cuối cùng si mê một phen, ngắm nghía cẩn thận người này. Sau này, hắn chính là đại ca của chính mình.
Lục Nguyên Sướng giải quyết vướng mắc lớn trong lòng, vì vậy mà tâm tình khá là khoan khoái. Nàng giơ roi giục ngựa ở trên đường cái tây phố lớn chạy băng băng. Khi người trông cửa Lục phủ vừa nhìn thấy liền vội vàng nghênh đón nàng vào phủ.
"Phu nhân ngủ đã đi ngủ chưa?" Lục Nguyên Sướng tiến vào chính viện, thấy Bình Nhi vẫn ở bên ngoài phòng thiêu thùa may vá liền hỏi.
"Tướng quân đã trở về rồi. Phu nhân đi ngủ từ sớm. Vì sợ ngài không có người hầu hạ thỏa đáng nên để nô tỳ ở đây chờ ngài." Bình Nhi ra lễ rồi đi phòng tắm chuẩn bị.
Lục Nguyên Sướng nghe vậy thì khẽ nở nụ cười. Lần trước mình bị say rượu nên ngủ trong thư phòng cho qua chuyện. Ngày hôm sau cả người đều hôi hám, làm cho Cố Tiểu Phù rất không thích, đến cả Trứng Gà vốn rất hiểu chuyện cũng không muốn để cho mình ôm. Chẳng phải là đã mắc tội với cả hai mẹ con hay sao.
Tắm rửa xong xuôi, Lục Nguyên Sướng đi vào trong phòng Trứng Gà, thấy Trứng Gà đang ngủ rất ngon lành thì căn dặn vú em cẩn thận coi chừng xong rồi mới trở lại chính ốc. Lục Nguyên Sướng lặng lẽ đi vào cửa phòng, lại còn hà hơi tự ngửi mùi rượu của mình. Khi cảm thấy mùi rượu xác thực đã tản đi không ít, lúc này mới nhẹ nhàng tiến vào trong chăn.
"Về từ lúc nào vậy? Sao đến bây giờ mới trở về?" Cố Tiểu Phù ngủ không sâu, Lục Nguyên Sướng vừa tiến vào ổ chăn nàng liền tỉnh ngay.
"Đây là do ngươi không ngủ hay là đã bị ta đánh thức?" Lục Nguyên Sướng ảo não vì cho là động tác của mình quá lớn.
"Ngươi không trở về, ta ngủ không yên." Cố Tiểu Phù lầm bầm, rồi theo thói quen mà chui vào trong ngực của Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng thuận thế đem Cố Tiểu Phù ôm vào lòng. Ngửi thấy mùi thơm cơ thể nhàn nhạt duy nhất chỉ có trên người nàng, tự mình cũng cảm thấy cảm giác này thật chân thật.
"Phù nương!"
"Hả?"
"Phù nương!"
"Gọi ta làm cái gì?"
"Phù nương!"
"Lục Nguyên Sướng! Đã hơn nửa đêm, không ngủ đi ngươi còn nháo cái gì?" Lục Nguyên Sướng cứ một câu ngây ngốc kêu to, đem tên Cố Tiểu Phù mà quấy nhiễu, làm cho Cố Tiểu Phù vì đang buồn ngủ mà không khỏi có chút khó chịu.
"Ha ha, ta rất thích khi được nghe ngươi gọi tên của ta." Mỗi khi ở trước mặt Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng luôn luôn làm da mặt dày, bị mắng còn cười đến cực kỳ hài lòng.
"Ta xem ngươi chính là cái tên đê tiện mà!" Cố Tiểu Phù đưa ngón tay đâm đâm ngực Lục Nguyên Sướng, làm cho Lục Nguyên Sướng cảm thấy lòng trở nên ngứa ngáy. Dáng vẻ của Cố Tiểu Phù khi hờn dỗi cực kỳ hấp dẫn nàng.
Nụ hôn hạ xuống, hai người cùng nhau dây dưa, bàn tay nhỏ tay nhỏ của Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng vuốt ve, mà Lục Nguyên Sướng lại có chút gấp gáp đến không nhịn nổi. Đã quá lâu rồi, nàng cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì mình cũng sắp điên lên được.
"A Nguyên, đừng!" Cố Tiểu Phù ôm lấy đầu của Lục Nguyên Sướng, còn mình thì hơi ngửa về đằng sau, trước ngực tê dại, làm cho nàng cũng khó kìm lòng nổi. Bàn tay vốn định khước từ, nhưng trên thực tế lại đem Lục Nguyên Sướng kéo về phía mình.
"Ta khát." Lục Nguyên Sướng không nghe thấy Cố Tiểu Phù khẩu thị tâm phi, nàng dùng sức hút lấy dòng sữa, từ lần trước được nếm trải, nàng vẫn có chút nhớ nhung.
Trong phòng có tiếng thở dốc, cùng thanh âm yêu kiều không ngừng vang lên. Mặt trăng cũng da mặt dày như Lục Nguyên Sướng vậy, đem ánh trăng sáng như dát bạc soi lên trên hai người đang ôm nhau, làm cho bóng đêm càng lúc càng trở nên ngượng ngùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...