“Từ Hâm?” Trương Tử Minh rất nhanh liền nhận ra người đàn ông kia, nói thế nào cũng là đối tượng mình thầm mến ba năm lúc học Phổ thông a, không nhận ra mới là lạ.
“Ừm, Tử Minh.” Từ Hâm hiển nhiên cũng nhận ra cậu, tươi cười chào hỏi.
Dưới màu trắng bàng bạc của ánh đèn, da mặt Từ Hâm có chút tái nhợt, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành một vòng cung vừa phải. Thấy Trương Tử Minh bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, trong lòng thầm nghĩ có phải lúc nãy mình đùa hơi quá đáng không? Một cảm giác áy náy dần dần nảy lên.
Lần đầu tiên nghe nghe người khác thân mật gọi mình như thế, lại là người bạn đã lâu năm không gặp, thật sự có chút ngạc nhiên. Nhưng bất kể như thế nào, lúc này có thể đi cùng một người quen, cảm giác sợ hãi trong lòng cậu nháy mắt giảm bớt rất nhiều.
Từ Hâm đi vào thang máy, thuận miệng hỏi: “Cậu ở lầu mấy?”
“Mười hai ……Cậu, còn cậu? Cậu cũng ở đây sao?” Tòa nhà này mới được trùng tu không lâu, thang máy cũng vừa lắp ráp, cho nên người thuê cũng không nhiều. Thật không nghĩ tới, Từ Hâm cũng sẽ ở đây, tình cảm ngủ sâu tròng lòng Trương Tử Minh bỗng chốc mạnh mẽ thức dậy……
“Ừm, tớ ở …… lầu hai mươi bốn.” Từ Hâm vừa nói vừa nhấn vào con số mười hai, dừng một chút, lại đè xuống con số hai bốn.
Cửa thang máy nhẹ nhàng khép lại, lông tơ trên người Trương Tử Minh bỗng dưng dựng đứng, cảm giác hồi hộp khi nãy cũng quay trở lại. May mà không đợi bao lâu, cậu cảm nhận được cơ thể hơi lắc lư, thang máy cũng chậm chậm đi lên. Nhìn những con số dần dần biến hóa trên chiếc bảng điện tử, cậu bất giác lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên thang máy bên cạnh bị hư rồi …… Lại nói mình tại sao có thể sẽ xui xẻo như vậy, rằm tháng bảy rồi nên gặp phải quỷ sao?
Từ Hâm ở một bên lặng lẽ dùng dư quang liếc trộm nét mặt không ngừng biến hóa của Trương Tử Minh, trong lòng cảm thấy buồn cười, cậu vẫn giống y đúc lúc trước vậy.
Nhát gan nhưng thật đáng yêu a ……
Lầu mười hai rất nhanh liền đến, Trương Tử Minh có chút không muốn bước ra, cậu dùng dằng giây lát chợt quay đầu lại hỏi: “Cậu có muốn vào nhà ngồi …… một hồi ……”
Lời còn chưa nói hết, cửa thang máy đã khép lại rồi.
Trương Tử Minh lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới bây giờ đã trễ thế này, người ta chắn hẳn là muốn về nhà ngủ nghỉ ngơi, ai còn nguyện ý ôn chuyện cũ với cậu chứ?
Nhưng, khó khăn lắm mới gặp lại nhau mà ……
Trương Tử Minh mất mác quay đầu đang chuẩn bị trở về nhà, chợt nghe thấy sau lưng “Đinh” một tiếng, cửa thang máy lại mở ra.
“Được chứ, chúng ta lâu lắm không gặp mặt rồi.” Từ Hâm vừa cười nói, vừa đi ra khỏi thang máy. Quả là đúng lúc, hắn cũng không phải đau đầu nghĩ biện pháp đến nhà Trương Tử Minh làm khách.
“……” Trương Tử Minh nhìn Từ Hâm lại đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, kích động đến mức chỉ muốn lập tức chạy lên sân thượng cao giọng ca hát một hồi.
Hai người ngồi trong phòng khách, câu được câu không tán gẫu với nhau, Từ Hâm nhìn đồng hồ trên tường, thấy thời gian đã sắp đến hai giờ sáng, khá là muộn rồi, hắn không nhẫn tâm để Trương Tử Minh thức khuya, liền đứng dậy xin phép ra về.
Tiễn Từ Hâm xong, Trương Tử Minh xoay thân đóng cửa, chợt một luồng gió lạnh bất ngờ thổi đến, nhiệt độ trong phòng dường như cũng thấp xuống rất nhiều. Cậu nhìn chiếc điều hoa đã tắt cùng khung cửa sổ khép kín, nghĩ rằng đại khái là bởi vì bây giờ vào thu rồi, cho nên nhiệt độ ban đêm cũng bắt đầu thay đổi đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...