Đối với sự khác thường hôm nay của nữ nhi, trong lòng Quách thị vẫn cứ thắc mắc.
Đợi sau khi trở về Phù Dung các, Quách thị mới không nhịn được mà hỏi: "Phù nhi, hôm nay sao con lại muốn tặng cho Nhị ca con gian hàng đó? Hơn nữa, lại còn đưa cho gian tốt như vậy."
"Mặc dù nương không quản chuyện làm ăn của cha con, nhưng có những chuyện, nương vẫn biết một chút.
Tiệm hàng đồ khô kia, lúc đầu cha con đã bỏ vào đó biết bao tâm huyết.
Đối với cha con, nó có ý nghĩa rất lớn.
Hiện nay con tự làm chủ, tặng nó đi không nói với cha con một câu, sợ là không hay lắm."
Điều này, Liễu Phù cũng hiểu được.
Càng bởi vì cha nàng chắc chắn sẽ không tặng nó đi, nên Liễu Phù mới nói như vậy.
Nếu như nàng đoán không nhầm, lát nữa cha từ ngoài về, Tô thị chắc chắn sẽ tìm mọi cách gọi cha sang bên đó.
Đến lúc đấy, nàng ta sẽ kể với cha mọi chuyện vừa xảy ra bên phủ của lão thái thái, rồi còn khuyên cha đừng tặng cửa hàng nghiên mực và cửa hàng đồ gỗ đi, mà đổi thành cửa hàng khác.
Liễu Phù hiểu cửa tiệm đồ khô ở phố tây, là tâm huyết của cha nàng, có ý nghĩa rất lớn đối với ông.
Vì vậy, chắc chắn ông sẽ không tặng nó cho tên nhị đường ca phá gia chi tử kia đâu.
Cửa hàng mứt định tặng kia, chắc chắn phải đổi thành cửa hàng khác.
Mà nói như vậy thì, nếu cửa hàng định tặng đại đường ca và tam đường ca cũng bị đổi, có khác gì tát vào mặt đứa nữ nhi là nàng.
Liễu Phù biết cha vẫn luôn thương mình, ông sẽ không làm như vậy.
Vì vậy, dù cho Tô thị có thổi gió bên tai, ông cũng sẽ tự có phán đoán của mình.
Liễu Phù nói những lời này với mẫu thân, Quách thị ngây ra.
Bà hiểu rõ ý của nữ nhi mình, chỉ là không hiểu tại sao vẫn đang yên đang lành, nữ nhi lại muốn làm như vậy.
Liễu Phù nói: "Nương, bình thường Tô thị xưng tỷ xưng muội với người, người biểu thị trên mặt là được rồi, nhưng đừng ngốc như thế, đừng xem như là tỷ muội thật."
Nghe thấy vậy, ánh mắt Quách thị tối lại một chút, chỉ nói: "Cha con trọng dụng nàng ta, nàng ta cũng có bản lĩnh, có thể giúp đỡ cha con chuyện làm ăn.
Nương không có năng lực ấy, để các con phải chịu khổ rồi."
Quách thị là điển hình của kiểu phụ nữ ấm áp dịu dàng, hiền thục, cẩn thận, tỉ mỉ chăm lo gia đình.
Đối với người chính thất này, Liễu Trùng Sơn cực kỳ thương yêu.
Năm đó, lúc lấy Quách thị, Liễu Trùng Sơn chưa gây dựng được cơ nghiệp lớn như bây giờ, nhưng trong tay ông cũng đã có chút thành tựu.
Còn Quách thị, khi ấy chỉ là nữ nhi của một nhà nông nghèo khó.
Nếu như Liễu Trùng Sơn không yêu bà, năm đó sẽ không cùng bà kết tóc se duyên.
Kết hôn được mười năm, Liễu Trùng Sơn không nạp thêm thê thiếp, bên ngoài cũng không mang điều tiếng phong lưu.
Phu thê hai người, tình nồng ý mật, hạnh phúc vô cùng.
Ngay cả khi, mười mấy năm liền, Quách thị không sinh được nhi tử, Liễu Trùng Sơn cũng không hề chán ghét.
Hai người nữ nhi, đều là bảo bối trong tay ông.
Những tháng ngày ấm êm đó, đã hoàn toàn bị phá vỡ khi Tô thị vác bụng bầu đến trước của Liễu gia.
Mùa đông bốn năm trước, Liễu Trùng Sơn ra ngoài làm ăn bởi vì tuyết lớn chắn đường, ông không vào thành được đành phải ở tạm thôn ven thành nghỉ ngơi.
Trùng hợp thay, đó lại là nhà của Đổng gia.
Lúc đấy Tô thị là quả phụ, còn Liễu Trùng Sơn thì ngấm chút rượu, mơ mơ hồ hồ ngủ cùng ai chẳng rõ.
Mùa xuân năm sau, Đổng gia đưa Tô thị đang hoài thai ba tháng đến trước phủ, Liễu Trùng Sơn chẳng những đưa cho Đổng gia tiền, còn chấp nhận mẹ con Tô thị vào phủ.
Cho đến khi Tô thị sinh hạ được một bé trai, Liễu Trùng Sơn mới thương lượng với Quách thị, lấy Tô thị về làm vợ.
Bé trai đó cũng chính là Bách nhi, năm nay vừa tròn ba tuổi.
Liễu Trùng Sơn chẳng có tình cảm gì với Tô thị, thậm chí bởi vì hai người đến với nhau bằng một hoàn cảnh khá tế nhị, nên lúc đầu Liễu Trùng Sơn đối với Tô thị còn có chút tránh né.
Có điều, những năm gần đây, Tô thị bầu bạn bên cạnh ông, cũng giúp ông lo liệu chuyện làm ăn bên ngoài, Liễu Trùng Sơn thấy bà ta tuy chỉ là nữ tử, nhưng lại có mắt nhìn xa trông rộng, nên trong lòng bắt đầu nảy sinh sự kính phục.
Dần dần, càng lúc càng nể trọng bà ta.
Liễu Trùng Sơn và Tô thị, giống như bạn tri kỷ.
Càng lúc ông càng hay qua chỗ Tô thị, mà bên Quách thị cũng dần dần ít ghé thăm.
Bên người Tô thị lại có Bách nhi, Liễu Trùng Sơn thích nữ nhi nhưng đương nhiên cũng yêu thương nhi tử.
Về sau này, căn bản là chỉ cần ở nhà, một tháng thì có đến mười ngày ông qua chỗ Tô thị.
Ngoài miệng Quách thị không nói gì, nhưng trong lòng bà chắc chắn rất đau lòng.
Những lúc không có ai, bà thường lén lau nước mắt.
Lúc mới bắt đầu rất khó khăn, về sau nghĩ thông suốt rồi, thì dần dần cũng ổn hơn.
Liễu Phù nắm lấy tay mẫu thân mình, dựa đầu vào ngực bà nói: "Nương nói gì thế, trong lòng cha, nương mãi mãi quan trọng nhất.
Ngay cả khi cha coi trọng di nương hơn nữa, cũng sẽ không quên người."
"Lại nói, người vẫn còn con và Dung nhi mà."
Nhắc đến hai người nữ nhi của mình, trong mắt Quách thị mới xuất hiện ý cười, bà xoa xoa đầu nữ nhi, vui mừng nói: "Có hai con, thật tốt."
"Ăn cơm cơm thôi!" Dung nhi hô lên.
Từ lúc trở về, con bé đã nhìn chằm chằm vào bàn đầy thức ăn, mắt không hề dời đi chỗ khác.
Liễu Phù giật đuôi tóc con bé: "Mèo tham ăn."
"Tỷ tỷ bắt nạt con." Dung nhi bổ nhào vào ngực mẫu thân, cười mà mách tội.
Liễu Phù nói: "Hừ, tỷ tỷ còn đang bệnh đây này, muội nỡ giận ta à? Dung nhi không thương ta hả."
Dung nhi lại bổ nhào về phía nàng: "Không phải đâu, muội chỉ đùa với tỷ thôi, muội thương tỷ tỷ nhất."
Nhìn hai tỷ muội nô đùa, Quách thị nở nụ cười.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Phù dắt tay Dung nhi đi vào tiểu viện của mẫu thân.
Nhìn thấy phụ thân đã ở đó, Liễu Phù ngạc nhiên.
"Chào buổi sáng, phụ thân, tối qua không phải người ở chỗ Tô di nương sao? Sao mà sáng sớm đã về bên đây rồi ạ, không ở đó, cùng di nương Bách đệ dùng điểm tâm ạ?"
Nghe thấy ý gay gắt trong lời nói của nữ nhi, Liễu Trùng Sơn liếc thê tử của mình, trên mặt có chút ngượng ngùng.
Quách thị chỉ lo chia cơm, căn bản chẳng có thời gian nhìn ông.
Liễu Trùng Sơn đưa tay che miệng ho một tiếng, rồi mới nói: "Tối hôm qua Tô di nương của con khóc cả đêm, nói là Xuân nhi làm sai chuyện phải phạt con bé."
Liễu Phù ngồi xuống, như cười như không nói: "Xuân nhi nói linh tinh trước mặt Dung nhi, con sợ nó nói năng không suy nghĩ, sẽ dạy xấu Dung nhi, vì vậy để nó về Thanh Vân trai.
Nếu nói là trừng phạt, thế vẫn chưa được coi là trừng phạt đâu? Để hai mẹ con họ ở với nhau, còn chưa được ư?"
Liễu Trùng Sơn nói: "Được được, đương nhiên là được.
Phù nhi làm như vậy, là đang quan tâm mẹ con nàng ấy."
"Vậy di nương còn khóc cái gì nữa?" Liễu Phù nhướn mày, ra vẻ chẳng biết gì hết.
Liễu Trùng Sơn nói: "Lúc đầu nàng ấy vào phủ, vốn dĩ Xuân nhi nên ở cùng với nàng ấy tại Thanh Vân trai.
Chỉ có điều, nàng ấy cũng biết thân phận Xuân nhi có chỗ khó nói, trong lòng cứ ôm tâm tư mãi, muốn Xuân nhi đến ở cùng với các con để tỷ muội được thân thiết.
Vì vậy mới đến xin ta, để cho Xuân nhi đến Phù Dung các.
Giờ Xuân nhi làm sai, bị đuổi trở về, di nương con cứ tự trách mãi, vì vậy..."
"Cha không cần nói nữa, con hiểu được." Liễu Phù không muốn nghe những lời biện bạch đó nữa.
Liễu Trùng Sơn ngây ra, sau đó gật đầu: "Vậy thì ăn cơm thôi."
Dung nhi chỉ đĩa hương tô giải trên bàn: "Con muốn ăn cái này."
Liễu Trùng Sơn lập tức nhấc đũa, gắp một miếng thật to để vào bát con bé.
"Dung nhi ăn nhiều một chút.
Còn muốn ăn gì nữa? Cha gắp cho con." Liễu Trùng Sơn cảm thấy không khí hơi nặng nề, nên cố ý lấy lòng nữ nhi.
Dung nhi không hiểu những chuyện này, chỉ chăm chăm ăn cơm.
Vì vậy, con bé muốn ăn gì, thì chỉ Liễu Trùng Sơn sẽ lập tức gắp cho nó.
Lúc ăn xong, nha hoàn lên dọn bát đũa.
Quách thị ôm Dung nhi vào trong phòng, giúp con bé rửa mặt.
Liễu Trùng Sơn thấy chỉ còn mình và trưởng nữ, lúc này mới nói: "Hôm qua, bên nãi nãi xảy ra chuyện gì, cha đã biết hết rồi."
"Tô di nương nói với cha ạ?" Liễu Phù hỏi lại ngay.
"Ừ." Liễu Trùng Sơn gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt nữ nhi, chỉ chằm chằm nhìn chén trà trong tay, tiếp tục nói, "Cửa hàng mứt ở phố tây, là tâm huyết của cha.
Hàng nhi không hiểu chuyện làm ăn, thằng bé sẽ phá hỏng thôi."
Liễu Phù vội vàng nói: "Cha, nữ nhi đã hấp tấp quá rồi.
Hôm qua, nãi nãi nói nhị ca ca sắp thành thân, Tô di nương lại nói sẽ tặng cửa hàng đi, con thì hẵng bệnh, có chút hồ đồ muốn làm nãi nãi vui, nên quên mất cửa hàng đó là tâm huyết của cha."
"Lúc về, con cẩn thận nghĩ lại, cứ cảm thấy bứt rứt không yên.
Nếu không, thì nghe theo di nương đi, tặng tiệm gạo cho nhị ca."
Liễu Trùng Sơn ngẩng đầu nhìn nữ nhi, trong mắt là nét chiều chuộng, thương yêu.
"Cha biết mà, Phù nhi rất hiểu chuyện." Ngừng một lát, ông lại nói, "Còn nữa, gian nghiên mực kia..."
"Cha." Liễu Phù không nghe ông nói hết câu đã chặn lại, "nữ nhi biết mình sai, nên mới nghe theo cha và di nương.
Thế nhưng cửa tiệm định tặng cho đại đường ca và tam đường ca, một là kinh doanh trước giờ vốn không tốt lắm, hai là, cũng không phải cửa tiệm mà cha để tâm nhất, tại sao lại không thể tặng đi? Con biết hiện giờ cha chỉ thương di nương, vì vậy, di nương nói gì, cha đều thấy đúng."
"Thế nhưng cha đừng quên, mặc dù con nhỏ tuổi, nhưng từ bé đã theo cha ra ngoài làm ăn.
Đối với chuyện kinh doanh trong nhà, con chẳng phải là kẻ không biết gì."
"Chỉ là hai năm nay, cha cảm thấy con đã lớn rồi, cũng đến tuổi thành thân rồi, nên mới dần dần để con lui về sau hậu viện.
Thật sự con không hiểu, di nương tại sao cứ muốn làm khó con, khiến con mất mặt? Đã định sẽ tặng ba cửa tiệm ra ngoài, không thể toàn bộ đều bị đổi chứ?"
Liễu Trùng Sơn căn bản chưa nghĩ đến những chuyện này, nhưng khi vừa nghe nữ nhi nói, trong lòng ông lập tức hạ quyết định.
"Được được được, nghe con, không đổi hai cửa hàng kia nữa.", lý do mà Liễu Trùng Sơn yêu thương đứa nữ nhi này nhất, cũng vì con bé rất thông minh, lại có bản lĩnh.
Lúc trưởng nữ của ông còn nhỏ, ông thường xuyên dắt con bé ra ngoài làm ăn.
Mưa dầm thấm đất, những việc nữ nhi hiểu được, càng ngày càng nhiều.
Sau này lớn hơn một chút, tầm mười bảy mười tám tuổi, đã có thể tự mình làm chủ, là trợ thủ đắc lực của ông.
Lúc đó, ông đã cố ý đưa cho nữ nhi kinh doanh một cửa hàng, con bé quả nhiên không làm ông thất vọng, xử lý mọi việc dứt khoát mạnh mẽ, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, lợi nhuận đã tăng gấp ba.
Từ đó về sau, chuyện kinh doanh, ông thường bàn luận cùng nữ nhi.
Có những lúc cũng thầm mong rằng, nếu như con bé không mang phận nữ nhi, mà là nam nhi, thì tốt biết mấy.
Liễu Trùng Sơn đứng dậy, chắp tay nói: "Ba sẽ sai người gọi Tần Trung đến, để hắn đi xử lý chuyện này."
"Buổi trưa cha có về đây dùng cơm nhé? Để ý nương nhiều hơn một chút." Liễu Phù vẫn còn tức giận, vì vậy lời nói ra có chút cứng ngắc.
Liễu Trùng Sơn nói: "Đương nhiên rồi, buổi trưa cha sẽ qua đây với nương con.", nghĩ đến chuyện của Cố Yến, Liễu Trùng Sơn lưỡng lự, rồi vẫn nói, "Phù nhi, con và nữ tế rốt cuộc có vấn đề gì vậy?"
"Bọn con không có chuyện gì đâu ạ, vẫn tốt lắm." Liễu Phù bĩu môi, "Qua hai ngày nữa con sẽ trở về."
Lúc này Liễu Trùng Sơn mới thật sự nở nụ cười, "Thế thì tốt, thế thì tốt.
Cố gắng hòa thuận với nữ tế, tương lai, hắn nhất định sẽ thành công."
"Cha yên tâm đi, con sẽ như vậy." Liễu Trùng Sơn nhẹ nhàng thở ra một hơn, nghĩ đến chuyện, cha mình cũng bị Tô thị lừa, nàng còn trách ông làm cái gì?
Vừa nghĩ như vậy, bèn cười nói, "Có điều, con sẽ thường xuyên về nhà.
Nếu như cha ức hiếp nương, con sẽ đứng về phía nương."
Liễu Trùng Sơn nhìn về phía trong phòng, cười lắc đầu: "Cha làm sao mà ức hiếp nương con được? Cha thương nàng còn chưa hết đây."
Trong mắt ông là tình ý sâu đậm, muốn xóa cũng không xóa nhòa được.
Liễu Phù nghĩ, trong lòng cha chắc chắn vẫn rất yêu nương.
Thế nhưng, cha và Tô thị, rốt cuộc là có chuyện gì?
Nếu như Tô thị chưa có Bách nhi thì còn tốt, nay Bách nhi ra đời rồi, muốn đuổi nàng ta đi cũng không có lý do.
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, nếu lúc đầu Tô thị không hoài thai đứa bé này, thì làm sao nàng ta có thể vào cái nhà này được.
Giữa ngày đông lạnh giá, Liễu Phù bị rơi vào trong hồ băng.
Mặc dù nói là nhặt về được cái mạng, thế nhưng thân thể cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Dùng xong điểm tâm, Liễu Phù bèn quay về Phù Dung các ngủ.
Lúc tỉnh lại, vẫn còn mơ mơ hồ hồ, đã nghe thấy bên ngoài tiểu nha hoàn đang rì rầm, trong lời nói tựa hồ có nhắc đến Tô thị và Liễu tam phu nhân.
Liễu Phù thấy hơi khát, bèn gọi Kim Tước vào, uống một ngụm nước, nàng thuận miệng hỏi: "Gì thế? Bên ngoài đang có chuyện gì?"
Kim Tước nghiêm chỉnh đứng bên người nàng, hầu hạ nói: "Là Tam phu nhân ạ.
Tam phu nhân chạy đến Thanh Vân trai, mắng Tô phu nhân một trận." Kim Tước ngày thường tính tình trầm ổn, thế nhưng lúc này cũng mang cái vẻ xem trò vui nhân nỗi khổ của người khác.
Thế nhưng lập tức nàng ấy phát hiện bản thân như này là không được, bèn thu lại nụ cười.
"Vẫn là bởi vì chuyện tặng cửa tiệm làm quà, vốn dĩ nói tặng nhị gia tiệm quả khô phố tây, kết quả lại vẫn tặng tiệm gạo.
Tam phu nhân cảm thấy đã Tô phu nhân thổi gió bên tai lão gia, vì vậy nên mới cãi nhau."
"Vui thì giữ trong lòng là được rồi, đừng quá lỗ mãng." Liễu Phù căn dặn, "Ngươi nhắc nhở phía dưới, nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng nhiều lời."
Họa từ miệng mà ra, Liễu Phù không hi vọng, người của Phù Dung các bị Tô thị bắt được điểm yếu.
"Thưa, nô tỳ biết rồi ạ." Kim Tước lại trở về dáng vẻ nghiêm cẩn, hướng về phía Liễu Phù hành thân, rồi mới lùi ra.
Liễu Phù tiếp tục lăn trên giường, ôm lấy chăn nhung ấm áp mà ngẫm nghĩ.
Tại sao Cố Yến vẫn chưa tới đón nàng nhỉ? Nàng nhớ rằng, kiếp trước, vào lúc này, Cố Yến đã tự mình tới đón nàng kia mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...