Tại Quý gia, ba Quý đang quét dọn sân trước còn cha Quý thì ngồi dưới mái hiên.
Tay phải cha Quý cầm một tẩu thuốc, tay trái đang lấy thuốc lá từ trong hộp cho vào cái tẩu.
Ông nghiêng người lấy que diêm rồi đốt lên hút hai hơi, sau đó đem hộp diêm trả về chỗ cũ, lẳng lặng nhìn về phương xa.
Qua một lát sau, cha Quý cầm lấy chén trà bên cạnh nhấp một ngụm lớn, chầm chậm thưởng thức.
Bác cả nhà họ Quý không thích nói chuyện, cũng không hay nổi nóng, chỉ có duy nhất hai sở thích là trà và thuốc.
Thời gian này là lúc cha Quý đang nghỉ ngơi, ba Quý cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Lúc cha Quý tức giận thật sự rất đáng sợ.
"Nhìn xem đã là giờ nào rồi mà đến bây giờ mới về?" Ba Quý trong lòng tức giận, vừa nhìn thấy Quý A Cường và Vương Bảo Nhi từ xa đi về liền để cây chổi trên tay xuống, đi nhanh ra ngoài.
"Hai mẫu ruộng phía Tây không đến giữa trưa đã có thể cày xong.
Trong nhà còn cả đống chuyện chưa làm, ta cùng cha ngươi đi làm mệt chết mệt sống trở về đến nước còn chưa uống đã lao vào quét cái sân bừa bộn trước cửa rồi."
"Lúc nãy thấy trời còn sớm nên con và A Cường có vào trong núi hái chút mộc nhĩ." Vương Bảo Nhi bình tĩnh trả lời.
Ba Quý đang định dạy bảo thêm lại đột nhiên nhìn thấy tô canh trên tay của Vương Bảo Nhi.
Canh xương trắng ngà, màu sắc ngon miệng làm ba Quý cũng không nhịn được liếm liếm miệng.
"Canh này ở đâu có được?"
"Quý ca nhi múc cho." Vương Bảo Nhi đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, khẳng định ba Quý sẽ lại mắng cho một phen.
"Thật không ngờ." Bác dâu Quý gia nhướng mày, âm dương quái khí mà nói.
"Xem ra là nó đang sống rất tốt..."
Vương Bảo Nhi dùng khuỷu tay đẩy nhẹ Quý A Cường đang đứng bên cạnh.
"Ba.
Bảo Nhi hôm qua có dẫn theo Quý ca nhi lên trấn bán rau cải kiếm được chút tiền.
Mấy đứa nhóc muốn ăn nhưng tiếc tiền mua thịt nên liền lấy mấy khúc xương, hầm xong liền mang cho nhà chúng ta một phần." Nói xong Quý A Cường liền hỏi.
"Ba à có cơm chưa, con đói sắp chết rồi."
Ba Quý trừng mắt liếc Vương Bảo Nhi một cái rồi nhìn sang con trai mình, cười nói.
" Cơm đều đã chín, chỉ chờ con thôi."
Vương Bảo Nhi vào nhà, đem canh để lên bàn rồi vào bếp dọn chén đũa.
Hút xong hai đấu thuốc, cha Quý dập tắt lửa rồi cất tẩu thuốc đi, sáng mai nếu muốn hút thì lại đem theo.
Sau đó đứng dậy dẹp ghế vào trong bếp, đem hộp thuốc và chén trà rửa sạch rồi ngồi xuống bàn ăn.
Ở trong thôn chỉ có Quý gia tự mình biết trong nhà có bao nhiêu tài sản, hai bác nhà Quý là người rõ nhất.
Gà vịt của Quý gia tổng cộng có hai mươi sáu con, bốn đầu dê, bốn đầu heo, một con trâu, sáu mẫu ruộng nước, tám mẫu ruộng cạn.
Ở khe núi còn đang khai khẩn đất hoang, ước chừng có ba mẫu và hai ao nước.
Trong đó có hai mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng cạn và một cái ao là của nhà Quý An Dật.
Sau này Quý An Dật được nhà bác cả nhận nuôi, số ruộng đất này tất cả đều được chuyển sang cho nhà họ xử lý.
Nhân khẩu Quý gia rất ít, trên dưới chỉ có cha Quý, ba Quý, Quý A Cường và Vương Bảo Nhi vừa mới cưới về.
Quý gia có ba gian phòng ngói, nhân dịp Quý A Cường cưới Vương Bảo Nhi về mà xây lên.
Ban đầu, Vương Bảo Nhi cũng cho rằng tất cả tiền trong nhà đều dùng để xây phòng mới.
Nhưng đến khi Vương Bảo Nhi gả vào rồi, quan sát nửa tháng mới phát hiện con mẹ nó đều là giả.
Ba Quý keo kiệt muốn chết, điều này đều được thể hiện rõ ràng trên bàn ăn hằng ngày.
Bốn người hai món, một rau luộc một rau xào, lại còn không được bao nhiêu.
Ba Quý nói rằng bây giờ thức ăn cũng có thể bán được giá cao nên đều để lại đem đi bán.
Năm ngày một đĩa trứng gà, vào ngày mùa thì ba ngày một đĩa, hơn nữa chỉ có cha Quý và Quý A Cường là được phép ăn.
Vương Bảo Nhi cũng chẳng phải là một quả hồng mềm tùy người nhào nặn.
Y đợi tới ngày thu hoạch trứng gà làm một lúc bốn quả trứng luộc, chia đều mỗi người một quả.
Khiến cho ba Quý tức đến mức bỏ cả cơm sáng, nằm trên giường cả ngày, lải nhải nói cả người khó chịu, chỗ nào cũng đều không thoải mái.
Vương Bảo Nhi cũng không thèm quan tâm.
Dọn dẹp, ăn cơm xong liền cùng Quý A Cường ra đồng làm việc.
Trên bàn cơm Quý gia trừ ngày lễ tết ra thì khi nào khách đến mới có thịt.
Thường ngày đều là có gì ăn đó, đôi khi Quý A Cường thuận đường đi ngang bờ sông thì bữa cơm hôm đó mới có được vài con cá.
Nói đến quần áo, chỉ có cha Quý và Quý A Cường mỗi năm có một bộ đồ mới.
Ba Quý và Vương Bảo Nhi thì ba năm mới được một bộ.
Keo kiệt đến mức này quả thật là lần đầu được thấy.
Đồ ăn và chén đũa đã được dọn lên.
Ba Quý nhanh nhẹn múc cho cha Quý và Quý A Cường mỗi người một bát canh, xong rồi mới tự múc cho bản thân một chén.
Đến lượt Vương Bảo Nhi chỉ còn sót lại một chút, không còn một miếng xương thịt nào.
Chuyện cỏn con này Vương Bảo Nhi cũng lười so đo, trực tiếp bưng canh lên uống.
Tay nghề Quý ca nhi thật tốt, canh được nấu rất ngon.
Uống xong một bát canh, Vương Bảo Nhi lại múc thêm nửa bát nữa rồi mới bắt đầu ăn.
Ba Quý trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhìn thoáng qua Vương Bảo Nhi, nhịn không được mở miệng.
"Hai người bọn nó ăn uống tốt như vậy, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì ngươi đừng về bên đó nữa.
Tốt xấu gì cũng đã gả cho Quý gia mà lại thường xuyên chạy về nhà mẹ đẻ như vậy, thật khó coi."
Gả vào Quý gia đã được ba tháng.
Ban đầu Vương Bảo Nhi không chịu được còn cãi lại hai câu, sau này học khôn rồi, ba Quý muốn nói gì thì nói, còn y muốn làm gì thì cứ làm.
Ba Quý coi thường Vương Bảo Nhi, đặc biệt là sau khi Vương Bảo Nhi gả vào nhà, thái độ ấy lại càng rõ ràng hơn.
Ông khó chịu không biết Quý A Cường coi trọng Vương Bảo Nhi ở điểm nào.
"Chỉ biết gắp đồ ăn." Ba Quý trong lòng không thoải mái, lấy đũa đánh vào đôi đũa đang gắp đồ ăn của Vương Bảo Nhi, sau đó gấp một đũa đầy rau cho cha Quý và Quý A Cường.
"Có cơm ăn là đã tốt lắm rồi, ăn cho nhiều vào cũng chẳng làm được tích sự gì.
Chớp mắt cái đã chạy về nhà mẹ đẻ, không có nửa điểm tự giác được mình đã gả vào nhà người ta.
Ta cũng không biết ngươi tốt ở điểm nào mà lại có thể làm cho A Cường đòi chết đòi sống một hai phải cưới được ngươi về..."
"Ba." Quý A Cường nhíu mày.
Nói gì cũng được, nhưng gã không thích việc người khác cứ lôi chuyện gã cưới Vương Bảo Nhi ra nói.
Ba Quý sao lại không biết con trai nhà mình không thích bị lải nhải về vấn đề này, nhưng khổ nỗi ông lại thường xuyên cứ nói là không dừng lại được.
"Được rồi, được rồi.
Ăn cơm đi, ăn nhiều một chút để chiều còn có sức làm việc."
Hai đĩa đồ ăn gấp không được bao nhiêu đũa đã hết.
Quý A Cường nhìn chén Vương Bảo Nhi không có chút đồ ăn nào, nhân lúc ba Quý cúi đầu ăn cơm nhanh chóng gấp thêm vài miếng bỏ vào trong bát cho y..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...