Sáu cái bánh bao tổng cộng ba đồng.
Nói đắt không đắt, nói rẻ cũng không rẻ.
Thẩm An Dật bỏ bánh bao vào túi giấy rồi nhanh chóng quay về chỗ cũ.
Chỉ mới trôi qua vài phút mà đường phố vắng lặng đã trở nên đông đúc, không khí xung quanh tràn ngập hương vị tươi mới.
Vẫn chưa có bao nhiêu người đến mua hàng, những người đang khiêng đòn gánh đều là người buôn bán, đang tìm chỗ để bày hàng.
"Mau lại đây." Vương Bảo Nhi nhìn thấy bóng dáng Thẩm An Dật, đứng lên gọi to.
Vương Tiểu Nhị lúc nãy vừa mới chuẩn bị đi theo Thẩm An Dật mua bánh bao đã bị Vương Bảo Nhi kéo lại.
Ở chợ vừa đông người lại vừa hỗn tạp, vẫn là đặt hắn ở dưới tầm mắt mới có thể yên tâm.
Nhìn thấy Thẩm An Dật, Vương Tiểu Nhị hé miệng cười khờ khạo.
Hắn tiến lên phía trước hai bước, nắm lấy tay Thẩm An Dật.
Thẩm An Dật xoa đầu Vương Tiểu Nhị, hai người cùng nhau ngồi xổm xuống phía sau sạp hàng.
Vương Bảo Nhi ngồi bên phải, Thẩm An Dật ngồi bên trái, kẹp Vương Tiểu Nhị ở giữa, như vậy mới an toàn.
"Lát nữa thôi sẽ có nhiều người đến." Thẩm An Dật cười nói.
Lấy hai cái bánh bao ra khỏi túi giấy đưa cho Vương Tiểu Nhị, sau đó cũng tự mình cầm lấy hai cái, đem túi giấy chuyển sang cho Vương Bảo Nhi.
Vương Bảo Nhi nhận túi, lấy ra một cái bánh bao nóng hổi, cắn một miếng rồi nói.
"Đâu đó vào giờ này một chút, người lên trấn sẽ ngày càng nhiều."
Ăn xong cái bánh bao trong tay, Vương Bảo Nhi không vội lấy ra cái thứ hai mà tiếp tục nói.
"Thường thường ta đều ăn xong rồi mới đi, như vậy có thể tiết kiệm được thêm một chút tiền.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy hai đứa là lần đầu lên trấn, chắc rằng sẽ dậy không nổi nên sau khi chuẩn bị xong ta liền chạy sang.
Cũng may là đến sớm, chứ nếu đến trễ một chút nữa thì e rằng sẽ không thể giành được một chỗ tốt như thế này."
Thôn Hà Khê cách trấn Cảnh Dương không xa.
Nhà gần thì mất nửa canh giờ, xa hơn một chút thì mất một canh giờ.
Ban ngày bận rộn việc đồng áng nên chẳng có mấy ai đủ sức dậy vào lúc nửa đêm, cho dù có là hán tử đi chăng nữa thì cũng khó mà chịu nổi.
Bình thường Vương Bảo Nhi đều thức dậy vào giờ Dần, là độ ba đến năm giờ sáng.
Qua giờ Mão một chút là đến trấn trên, vào khoảng sáu, bảy giờ.
Lúc này ven đường không có quá nhiều sạp hàng, có thể tranh thủ được một chỗ tốt.
Xong xuôi thì đã là giờ Tỵ, tầm chín đến mười một giờ.
Sau đó đi mua đồ dùng, thực phẩm rồi về nhà mất tầm một canh giờ.
Khi đến trước thôn thì đã là buổi trưa.
Con phố này chính là một khu chợ chuyên bán đồ ăn, khoảng thời gian náo nhiệt nhất ở đây là vào giờ Thìn.
Bởi vì mấy hộ gia đình ở Trấn Cảnh Dương đều là những hộ khá giả, thậm chí là giàu có.
Đều là những người không cần dậy quá sớm, ngủ quá muộn.
Vừa nghe Vương Bảo Nhi nói vừa ngắm nhìn đường phố đông đúc người đi, trong lòng Thẩm An Dật ngổn ngang nhiều cảm xúc.
Gia đình nhà nông sống rất bình dị, đơn giản nhưng cũng không kém phần gian khổ.
Bốn, năm giờ sáng đã dậy, chỉ vì muốn lên trấn kiếm tiền mua chút đồ dùng.
Ngày ngày ra đồng làm việc từ sáng sớm đến tối mịt, quanh năm cũng chỉ đợi đến mùa đông mới có chút thời gian rảnh.
Tiền bạc một năm đều không để dành được bao nhiêu, nhiều lắm thì cũng chỉ đủ ăn đủ mặc.
Đúng là cuộc sống muôn màu, con người muôn vẻ.
Sau khi cả ba người ăn xong bữa sáng không bao lâu, người ra đường dần dần tăng lên, đủ loại người đi đi lại lại trên phố.
Chất giọng của Vương Bảo Nhi rất êm tai.
Vương Bảo Nhi cũng không rao bán gì quá đặc sắc mà chỉ trực tiếp nói tên món ăn, âm cuối ngân dài ra đặc biệt dễ nghe.
Thẩm An Dật nhìn dòng người đến rồi đi, thanh âm từ bốn phương tám hướng ập vào màng nhĩ.
Vào thời khắc này y cảm nhận được một cách chân thật rằng mình đã chết, sau đó sống lại ở một nơi nào đó vào thời cổ đại.
Nơi này không có cao ốc building, không có ô tô nhà hàng, không có khoa học kỹ thuật tiên tiến mà chỉ có những ngôi nhà được xây bằng gạch, đường sá cũng được đắp thành bởi những phiến đá to.
Người sống ở đây ăn mặc đơn giản, vấn tóc, mang giày rơm, trong tay cầm theo giỏ tre hoặc cõng theo gùi.
Hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
"Quý ca nhi, ngươi đang nghĩ gì đấy." Vương Bảo Nhi một bên dùng tay đẩy Thẩm An Dật đang ngẩn người, một bên tươi cười trả lời với một vị khách đang đứng mua hàng.
"Vị ca nhi này, mướp hương đem đi nấu canh là ngon nhất, năm đồng tiền một cân tùy người lựa, ăn chắc chắn là ngon.
Nhìn xem, mướp này to như vậy, quả thật là được chăm bón rất tốt."
Sạp hàng kế bên cũng bán mướp, nghe Vương Bảo Nhi nói xong lập tức lớn giọng rao.
"Mướp hương đây, mướp hương đây.
Mướp hương thơm ngon tươi rói bốn đồng tiền một cân đây~"
Mướp hương bình thường đều có giá bốn đồng tiền một cân.
Có điều Vương Bảo Nhi nhìn mướp hương nhà Thẩm An Dật trồng được to như vậy, nhất định là đã tốn rất nhiều công sức nên mới tăng giá thêm một đồng.
"Vị ca nhi này đừng ngại đắc nha, ngươi mua mướp hương nhà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận.
Nhìn xem, mướp hương này to thế nào, ngon thế nào ngươi nhìn xong là có thể tự đoán ra được đúng không.
Mướp này to như vậy tất cả đều do Quý ca nhi nhà chúng ta tốn không ít tâm tư để chăm sóc đấy." Vương Bảo Nhi nói mà không hề có một chút bối rối nào, mặc kệ sạp hàng bên cạnh gân cổ lôi kéo.
Ý thức được có kẻ muốn cướp chén cơm nhà mình, Thẩm An Dật nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, tươi cười với vị khách đang mua hàng.
"Vị ca nhi này, sạp của ta không chỉ có mỗi mướp hương thôi đâu mà còn có mướp đắng nữa.
Mướp xào cùng thịt, lại thêm chút ớt cay cay nồng nồng, đảm bảo người có thể ăn nhiều hơn một chén cơm."
Ca nhi đang mua hàng do dự một chút nhưng rồi cũng chịu bỏ thêm tiền.
"Đồ ngươi bán nhìn thật sự rất ngon, phiền ngươi lấy cho ta mướp hương và mướp đắng mỗi loại một quả.
Rau chân vịt cũng lấy luôn một bó, thêm một cân ớt nữa." Nếu như đồ ăn ở sạp này bán tươi ngon như vậy, về sau có thể thường xuyên đến đây mua.
Bởi vì rau quả ở sạp của Thẩm An Dật so với các sạp khác tươi ngon hơn nên buôn bán rất đắt.
Sạp của Vương Bảo Nhi bên cạnh cũng được thơm lây, đã bán hết sạch sẽ còn nhanh hơn ngày thường.
Lúc ra khỏi chợ thì đã là giờ Thìn.
Vương Bảo Nhi dẫn Thẩm An Dật đi mua sáu con gà con và sáu con vịt cạn, sau đó mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt.
Nửa giờ trôi qua, ba người cùng nhau khiêng đòn gánh trở về.
Đến nhà vừa vào buổi trưa, Vương Bảo Nhi còn phải làm cơm nên không ở lại được.
Thẩm An Dật và Vương Tiểu Nhị thì về Vương gia, đem đồ đạc sắp xếp lại đàng hoàng.
Thẩm An Dật không vội làm cơm trưa, trước tiên y định đếm xem sáng nay tổng cộng bán được bao nhiêu tiền.
Bảy trái mướp hương bốn mươi tám đồng tiền.
Ớt có hơn mười một cân, ba đồng một cân tổng cộng ba mươi lăm đồng tiền.
Chín quả mướp đắng, năm đồng một cân tổng cộng hai mươi chín đồng...
Một ngày bận rộn buôn bán tổng cộng kiếm được ba trăm sáu mươi hai đồng tiền, tiêu hết hai trăm bốn mươi chín đồng còn thừa lại một trăm mười ba đồng tiền.
Mấy ngày trước Vương Bảo Nhi đưa cho sáu mươi đồng, mỗi ngày mua thịt còn dư lại bảy đồng.
Tài sản hiện có bây giờ là một trăm hai mươi đồng tiền.
Đúng là kiếm tiền nhanh, tiêu tiền cũng nhanh.
"Ngốc ơi ngươi xem này, đây là tất cả tài sản của nhà chúng ta đó.
Chúng ta chỉ mới bắt đầu kiếm tiền thôi, ta tin vào một ngày không xa số tiền này rồi sẽ tăng lên." Thẩm An Dật vừa đếm tiền trên bàn vừa nói thầm với Vương Tiểu Nhị.
Vương Tiểu Nhị không biết có nghe hiểu hay không, hé miệng ngây ngô cười theo Thẩm An Dật.
Tay phải hắn học theo y khảy khảy đồng tiền trên bàn, đôi mắt cong cong cười vui vẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...